Sau khi bọn họ cẩn thận ngẫm nghĩ, lại không phát hiện được lý do gì để báo thù cả. Hơn nữa, Bạch Hổ cũng không bị tổn thất gì, đành phải từ bỏ. Bất quá, sau lần đó, người của Địa Ngục nhai đặc biệt cảm thấy không thuận mắt với người của Lạc Tiên lâu.
Kỳ thật, sự kiện đó cũng chỉ có thể trách Bạch Hổ quá mức nóng nảy. Tuy rằng bọn họ biết Mộ lâu chủ lợi dụng tính tình nóng nảy của Bạch Hổ nhưng lại không cách nào bắt được nhược điểm của nàng.
Từ đầu chí cuối, khi Mộ lâu chủ đi ngang qua Bạch Hổ chỉ thốt ra một câu, “Tam thập nhất kế (Kế thứ ba mươi mốt) trong tam thập lục kế (ba mươi sáu kế).”
Tam thập lục kế: Một bộ sách tập hợp 36 sách lược quân sự của Trung Quốc cổ đại, ba mươi sáu kế bắt đầu xuất hiện từ thời Nam Bắc triều và tới thời nhà Minh thì được tập hợp thành sách.
Mặc dù Bạch Hổ có chút khờ khạo nhưng vẫn thuộc nằm lòng tam thập lục kế. Tam thập nhất kế không phải là mỹ nhân kế sao?
*Tam thập nhất kế: Mỹ nhân kế (Dùng gái đẹp để làm rối loạn quân địch).
Nhìn mỹ nhân ân cần quá mức, luôn bám lấy mình, Bạch Hổ đột nhiên cảm thấy nàng ta có âm mưu gì khác. Dám tính kế với Bạch Hổ đường chủ, quả thực là chán sống rồi!
Vì thế, trong cơn thịnh nộ, Bạch Hổ rút đao chém xuống. Đáng thương cho Kiều Thuỷ Trúc nhu nhược, một đao này chém xuống, nàng ta liền chết không được toàn thây.
Kết quả, nhân gia lại cảm thán nàng ta rất ngu xuẩn khi dùng mỹ nhân kế với gã ta, một chút cũng không biết rằng bản thân đã giết oan mỹ nhân.
Cuối cùng, sau khi trải qua sự thuyết giáo của tam vị đường chủ, gã ta đã có chút hiểu được chân tướng sự việc. Bất quá, gã chỉ ngờ nghệch nói một câu, “Không sao cả. Dẫu sao, ta cũng đã không vừa mắt với nữ nhân đó, lỡ giết nhầm rồi thì đã sao!”
Về tới viện của Địa Ngục nhai, Thanh Long đang muốn trở về phòng, đột nhiên, hành lang lại truyền đến một thanh âm trầm thấp, “Bản nhai chủ từ khi nào bảo ngươi quan tâm đến Mộ lâu chủ?”
“Ách…” Thanh Long bị hoảng sợ, mở to mắt nhìn bóng đen trong hành lang, hắc hắc cười nói, “Còn không phải là vì thuộc hạ tò mò sao? Đáng tiếc, thuộc hạ cũng không gặp được Mộ lâu chủ, ngay cả góc áo cũng không thấy.” Nói xong, còn thở dài, tỏ vẻ rất đáng tiếc.
Thân ảnh thon dài hoà vào bóng đêm, khiến cho người khác không nhìn thấy được bộ dạng của hắn nhưng vẫn có thể cảm giác được nhất thanh nhị sở (rõ ràng) một cỗ lệ khí. Nghe xong lời nói của Thanh Long, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì cả.
Không biết có phải thời gian này không nghỉ ngơi tốt, tinh thần quá mức mệt mỏi, Mộ lâu chủ cư nhiên (bất ngờ) ngủ rất sâu. Thực đáng tiếc, sáng sớm đã bị tiếng đập cửa đánh thức.
“Lâu chủ, xảy ra việc lớn rồi!”
Mộ lâu chủ mở mắt ra, không khỏi sửng sốt một chút. Thanh âm hưng phấn này rõ ràng là của Bích Tiêu mà.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến âm thanh của Thiên Liễm, “Vì sao nguơi lại quấy rầy Lâu chủ nghỉ ngơi?”
Tiếp theo, chỉ nghe thấy tiếng thì thì thầm thầm của Bích Tiêu và Thiên Liễm, hiển nhiên là cố giảm âm lượng.
Mộ lâu chủ ngồi trên giường trong chốc lát mới đứng dậy, thời điểm nàng ra ngoài, Bích Tiêu chủ động báo tin, “Lâu chủ, Thương Dục đã trở lại, cho nên…”