Mộ lâu chủ nhịn không được mà nhíu nhíu mày, nàng vốn không định nhúng tay vào chuyện của “Mộ Lưu Ly” nhưng Dạ Trạch đã tìm đến tận cửa, nàng cũng không có lý do gì để từ chối. Huống hồ, Dạ Trạch hiển nhiên là muốn loại bỏ tai hoạ ngầm là nàng đây, nàng tránh được một lần thì nhất định sẽ có thêm phiền phức, chi bằng giải quyết luôn một thể.
Đã có quyết định, Mộ lâu chủ cũng không còn hứng thú với chuyện này nữa, mở miệng nói, “Bích Tiêu, ngươi đi phủ Thái tử một chuyến, chuyển lời đến Thái tử điện hạ.”
Lời mà Mộ lâu chủ muốn Bích Tiêu chuyển đến Thái tử điện hạ cũng rất đơn giản, “Độc đã hạ, hiệu quả rất nhỏ.”
Bởi vì Quốc sư đại nhân vẫn chưa có hành động gì, sự chuẩn bị của Thái tử điện hạ có vẻ dư thừa, hắn ta cảm thấy bản thân mình bị đùa giỡn. Thái tử điện hạ giận bản thân mình sợ bóng sợ gió, hơn nữa, Quốc sư đại nhân lại mang Mộ lâu chủ – người đang bị tình nghi là nội gián xuất cung. Điều này khiến hắn ta không tài nào hiểu được Văn Nhân Dịch lại có âm mưu gì, trong lòng không khỏi có chút hấp tấp.
Hiện tại lại thu được tin tức của Mộ lâu chủ, sự nóng vội tiêu tan không ít, bình phục cảm xúc, suy nghĩ mọi chuyện kỹ càng lại một lần, cảm thấy Mộ lâu chủ vẫn ở bên phe hắn ta, nhẹ nhàng thở ra.
Đáng tiếc, hắn ta không biết, thời điểm Mộ lâu chủ nói những lời này là đang ở trong lòng Quốc sư đại nhân.
Canh ba, tẩm cung của Hoàng đế đột nhiên truyền ra một tiếng động lớn, tiếp theo là tiếng rống giận dữ của Hoàng đế bệ hạ, “Cút!”
Sau đó, “Phanh” một tiếng, một bóng người lăn xuống từ mái hiên, trong nháy mắt đã bị thị vệ vây quanh, “Bắt thích khách!”
Kinh Thiên tiểu tặc nhìn thị vệ vây quanh, khóc không ra nước mắt, gã đây là trêu chọc ai a? Không phải là gã cảm thấy nhàm chán nên mới đi dạo trong hoàng cung thôi, gã cũng không định trộm cái gì cả, âm kém dương sai thế nào mà khi gã đi ngang qua tẩm cung của Hoàng đế liền cảm thấy cảnh sắc nơi này thật tuyệt, vốn định nằm thưởng nguyệt một chút đã cảm thấy buồn ngủ.
Thời điểm gã sắp được đánh cờ với Chu công, đột nhiên truyền ra một tiếng rống giận dữ, gã liền bị giật mình mà lăn xuống đây.
Ngươi nói thử xem, Hoàng đế bệ hạ đang ôm ôm ấp ấp với mỹ nhân, sao lại đột nhiên rống lên chứ?
Đợi chút, ôm ôm ấp ấp mỹ nhân? Kinh Thiên tiểu tặc không nhìn thị vệ xung quanh, cố gắng nhớ lại, tuy rằng gã buồn ngủ nhưng vẫn nghe được một ít ân ân a a âm thanh, rõ ràng lúc trước lửa cháy bừng bừng, gã còn nghe mỹ nhân kiều mỵ hô, “Hoàng Thượng… Nô tỳ muốn… “, sao Hoàng đế bệ hạ lại đột nhiên rống lên chứ?
Nếu Mặc Thiên vẫn tiếp tục không được, chỉ sợ địa vị của ả sẽ tràn ngập nguy cơ.
Một đại mỹ nhân như ả, Mặc Thiên chỉ nhìn được chứ không ăn được là chuyện thống khổ đến nhường nào. Vả lại, chỉ cần nhìn thấy ả, lão nhất định sẽ nhớ đến chuyện thương tâm của chính mình, hận không thể cách ả rất xa.
Dĩ nhiên, Mộ lâu chủ của chúng ta cũng đã nghĩ đến việc này. Cho nên, đối với việc Quốc sư đại nhân thay nàng báo thù “bị buộc” phải tháo khăn che mặt, nàng vô cùng hài lòng.
Về phần Mặc Thiên, sau khi bị Kinh Thiên tiểu tặc bắt lấy, sắc mặt trở nên trắng bệch, run lẩy bẩy, nhìn qua thật sự là có chút tội nghiệp. Kinh Thiên tiểu tặc bĩu môi ghét bỏ, vì báo thù lúc trước, gã trực tiếp ném Mặc Thiên về phía thị vệ, thuận tay bắt lấy Vân quý phi, trong tay xuất hiện một quả bom khói, dùng sức ném trên mặt đất. Trong nháy mắt, sương khói lan tràn khắp nơi, dù mở mắt ra cũng không thấy được gì cả.
Chờ sương khói tản ra, nơi đó làm sao còn bóng dáng của thích khách?
Mà Yến Kinh Thiên vẻ mặt đắc ý, đang suy nghĩ làm sao để báo thù rất nhanh liền không cười nổi.
Tuy rằng Kinh Thiên tiểu tặc gặp không ít rắc rối nhưng không biết là do vận khí tốt hay là vì có Quốc sư đại nhân thay gã thu thập tàn cuộc nên gã rất ít bị thương. Nhưng mà, hôm nay lại là ngày gã gặp hạn.
Cảm giác khi chuỷ thủ đâm vào cơ thể có chút lạnh, một lát sau mới cảm giác được đau đớn, rốt cục Kinh Thiên tiểu tặc cũng phản ứng, nhìn nữ nhân đã thoát khỏi sự kiềm chế của gã ta, biểu tình thập phần trấn định, hí mắt nói, “Ngươi biết võ công!” Hơn nữa, võ công cũng không thấp.
Dĩ nhiên gã biết thân phận thật của Vân quý phi, ân oán giữa Văn Nhân Dịch và ả, gã ta cũng biết đôi chút. Nhưng gã không biết là Vân quý phi có võ công.
Vẫn là gương mặt xinh đẹp đó, nhưng đôi phượng nhãn bởi vì có sát ý nên có vẻ âm trầm, “Nếu như ngươi đã biết, vậy thì… Đi chết đi!”
Dứt lời, thân hình chợt loé, thuỷ chủ trong tay định đâm vào mặt của Yến Kinh Thiên, vừa nhanh vừa ngoan độc.