Nhìn một màn này xảy ra, Mộ Lưu Ly nhíu mày, liếc nhìn người bên cạnh, trong lòng hiểu rõ, khó trách hắn không lo lắng, thì ra đã sớm biết Vân quý phi sẽ có biện pháp làm Mặc Thiên nguôi giận. Sở dĩ hắn trải lòng là vì biết Mặc Diễm sẽ nhịn không được mà ra tay, nhân cơ hội này kéo Mặc Diễm xuống nước.
Lời ban nãy của Mặc Diễm tất nhiên sẽ đắc tội Vân quý phi, Quốc sư đại nhân đang định để Vân quý phi đối đầu với Thái tử điện hạ ư?
Trong lòng Mộ lâu chủ rất hoài nghi nhưng vẫn bất động thanh sắc, lẳng lặng chờ đợi.
Bất quá, dạ yến này nhất định sẽ không được thanh tịnh, nàng kéo Vân quý phi với Quốc sư đại nhân xuống nước, hiện tại, lại đổi thành Vân quý phi kéo nàng và Quốc sư đại nhân xuống nước. Kỳ thật, suy cho cùng thì người đáng thương nhất vẫn là Quốc sư đại nhân, lần nào cũng là hắn chịu tội.
Đối với lời nói của Vân quý phi, Mặc Thiên vẫn thực để ý, chẳng phải xưa nay quân đều thích chèn ép thần tử sao? Cho nên, ông ta cảm thấy Vân quý phi nói không sai, cũng định dựa theo kế hoạch của Vân quý phi mà làm.
Vì thế, Mặc Thiên hiếm được một lần không trầm mê sắc đẹp, buông lời vàng ngọc, “Mộ lâu chủ, quốc có quốc pháp, ở trong cung không giống với giang hồ, vẫn nên tháo khăn che mặt xuống đi!” Lời nói có vẻ khách khí nhưng ngữ khí thập phần cường ngạnh, rất có khí thế của một vị vua.
Mộ Lưu Ly hơi hơi nhíu mày, Hoàng Thượng đã nói như vậy, nàng không thể từ chối, giương mắt nhìn lại vừa vặn đụng phải ánh mắt không cam lòng của Văn Nhân Dịch, Mộ lâu chủ không khỏi ngơ ngác một chút, chẳng phải bọn họ đã thảo luận về việc tháo khăn che mặt xuống rồi sao? Nhìn lúc trước hắn không thèm để ý, nàng còn tưởng rằng hắn thật sự không để ý. Không ngờ khi việc này thành sự thật, người nào đó lại bắt đầu rối rắm?
Kỳ thật, nàng không sao cả, dù sao cũng không có gì ám muội, cho dù thật sự xấu vô cùng, người bị doạ cũng là người khác, nàng không bị tổn thất gì.
Mộ lâu chủ hơi rũ mắt, đáy mắt hiện lên một chút ý cười, sau đó, nhẹ nhàng nâng tay lên, tháo khăn che mặt xuống. Nàng giống như càng ngày càng thích đối nghịch với Quốc sư đại nhân.
Vốn định đả kích Mộ Lưu Ly, nhục nhã Văn Nhân Dịch nhưng bây giờ lại như tự tát mình một bạt tai.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng của Vân quý phi ngũ vị tạp trần nhưng vẫn trực tiếp thăng cấp cho Mộ lâu chủ thành người cần phải loại bỏ nhất. Người đứng sau mới là Quốc sư đại nhân.
Mặc Diễm cũng không khỏi ngẩn ngơ khi nhìn thấy dung mạo của nàng. Hắn ta đã từng nghĩ tới, nếu dung mạo của Mộ Lưu Ly chưa bị huỷ thì nhất định sẽ là Đệ Nhất Mỹ Nhân. Chỉ là, không nghĩ tới nàng đẹp đến nhường này.
Trong lòng hơi hơi rung động, Thái tử điện hạ rũ mắt xuống, rất nhanh liền khôi phục lại lý trí, mở miệng cười nói, “Chúc mừng Quốc sư đại nhân thú được một mỹ nhân.”
Lời nói của hắn ta đã đánh thức chư vị đại thần, đồng loạt nhìn về phía Quốc sư đại nhân, thay phiên nhau chúc mừng.
Quốc sư đại nhân ngoéo môi một cái, bộ dạng vẫn tuỳ ý như trước nhưng trong lòng lại cười lạnh, bây giờ mới chúc mừng đã chậm, những ánh mắt xấu xa ban nãy hắn đã nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Ngay cả phu nhân nhà hắn cũng dám mơ ước, hắn rất bội phục dũng khí của những người này.
Tuy rằng trong lòng Quốc sư đại nhân thập phần hờn giận nhưng việc đã đến nước này, cách tốt nhất là làm ngơ, theo kế hoạch mà làm.
Ngón tay thon dài như có như không gõ trên mặt bàn, tiết tấu lười biếng lại làm cho không khí khẩn trương. Không biết từ khi nào mà những lời khen tặng đã biến mất, các vị đại thần muốn nói gì đó để làm dịu không khí nhưng không có cách nào mở miệng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ – Quốc sư đại nhân tức giận rồi!