Bởi vì sợ hãi Quốc sư đại nhân, Tiểu Tam nhi thà rằng người ra tay với gã là Mộ lâu chủ. Vả lại, Quốc sư đại nhân cũng không có lý do gì ra tay với gã, không phải sao?
Tuy rằng vẫn còn hoảng sợ, trong lòng vẫn hối hận mình lỗ mãng nhưng trong lòng Tiểu Tam nhi lại hung tợn nghĩ, chỉ mong nữ nhân đó tham dự dạ yến chỉ có đi không có về mới tốt.
Con mắt đau nhức khiến biểu tình của gã có chút vặn vẹo, tăng thêm một phần sợ hãi với Mộ Lưu Ly cũng đồng thời tăng một phần oán hận.
Mộ Lưu Ly không biết bản thân đã gánh tội thay cho Quốc sư đại nhân, thản nhiên thu hồi tầm mắt dừng ở ngoại viện. Nàng rất rõ ràng, cú va này Tiểu Tam nhi sẽ không chết nhưng con mắt đã hoàn toàn bị phế. Hơn nữa, độc tố còn lưu lại nhất định sẽ khiến gã nếm mùi khổ sở.
Đối với hành vi trút giận thay nàng của Quốc sư đại nhân, nàng không nói gì, chỉ mở miệng nói, “Quốc sư đại nhân, chuyện dạ yến giao cho ngươi.”
Nàng vốn không có quan hệ gì với Vân quý phi, nếu không phải vì Văn Nhân Dịch thì sẽ không có phiền phức như thế.
Nếu đã là Văn Nhân Dịch gây phiền toái cho nàng, hắn nên giải quyết, điều này đã bàn bạc từ trước. Cho nên, đối với dạ yến, Mộ Lưu Ly một chút cũng không lo lắng.
Trăng tròn mới nhú, ngự hoa viên đã vô cùng náo nhiệt, mọi người cũng không câu nệ. Từ khi Mặc Thiên thượng vị, mỗi lần cung yến đều là hoan lạc.
Lúc Mặc Thiên gặp chuyện, kinh hách nhiều hơn, vết thương lại không nặng. Cho nên, lúc này ông ta đang ngồi trên long ỷ, trái ôm phải ấp, rất khoái hoạt.
Đại thần phía dưới tuy thấy nhưng cũng không thể trách, từng người tán gẫu.
“Quốc sư đại nhân đến…”
Nghe vậy, Mặc Thiên nhẹ nhàng nhìn Văn Nhân Dịch với Mộ Lưu Ly. Tầm mắt dừng trong chốc lát trên người Mộ Lưu Ly, đầu tiên là hai mắt sáng lên sau đó lại nhíu nhíu mày, vẻ mặt nuối tiếc.
Từ khoảnh khắc Quốc sư đại nhân xuất hiện, trong ngự hoa viên chỉ còn lại tiếng thì thầm nho nhỏ, tuy mọi người có vẻ rất tuỳ tiện nhưng đã thu liễm rất nhiều. Tuy rằng giọng nói của Vân quý phi không lớn nhưng mọi người đều nghe rành mạch, mọi người làm sao không biết Vân quý phi muốn gây phiền toái? Huống chi, chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên phát sinh.
Các vị đại thần lập tức đều mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, rất sợ bản thân sẽ thành cá trên thớt.
Khoé miệng Mặc Diễm gợi lên một nụ cười lạnh, trong mắt đều là thần sắc xem kịch. Hắn ta tham gia dạ yến chỉ vì xem diễn thôi, không cần nghĩ cũng biết Vân quý phi nhất định sẽ gây phiền toái cho Văn Nhân Dịch. Nữ nhân ghen tị thật đáng sợ.
Bất quá, vị Vân quý phi này đúng là không nói lý. Rõ ràng là ả đem người khác đẩy vào vòng tay của Quốc sư đại nhân, lại không muốn nhìn họ ân ái.
Mặc Diễm nhìn Văn Nhân Dịch thờ ơ, lại nhìn Mộ Lưu Ly bị hắn ôm. Quả thật, hắn ta để Mộ Lưu Ly kê đơn Văn Nhân Dịch có ý thử nàng, đồng thời cũng cảnh cáo Văn Nhân Dịch, hiện tại, Lạc Tiên lâu đang đứng bên hắn ta. Nếu Văn Nhân Dịch muốn làm gì, cần phải suy tính kỹ lưỡng mới tốt.
Hắn ta vốn không muốn Văn Nhân Dịch biết quan hệ hợp tác giữa mình và Mộ lâu chủ, đến lúc cần thiết có thể cho hắn một kích trí mạng nhưng hắn ta biết việc này không qua được mắt Văn Nhân Dịch. Đã như thế, che dấu cũng là uổng công vô ích.
Chỉ là, bộ dạng ân ái của hai người này là chuyện gì đây? Diễn trò ư?
Không riêng gì Mặc Diễm, Vân quý phi cũng nghĩ như thế. Dẫu sao, lúc trước Văn Nhân Dịch cũng không muốn thú Mộ Lưu Ly. Hiện tại lại đột nhiên vô cùng sủng ái Mộ Lưu Ly, như thế nào cũng thấy bất thường.
Hơn nữa, Văn Nhân Dịch bảo hộ ả nhiều năm như vậy, ả không tin hắn sẽ dễ dàng thay lòng đổi dạ nhanh đến thế.