Thoạt nhìn Kinh Thiên tiểu tặc có ý kiến nhiều hơn với Quốc sư đại nhân nhưng mà gã thực sùng bái vị sư huynh này, hơn nữa, Quốc sư đại nhân cũng rất tốt với gã. Tuy Quốc sư đại nhân đều ghét bỏ mỗi lần gã gây ra phiền toái nhưng vẫn giúp gã thu dọn tàn cuộc. Nếu không, cũng chỉ sợ đến bây giờ gã cũng không phải là bộ dáng vô ưu vô lo này.
Nếu Quốc sư đại nhân có thể được hạnh phúc, dĩ nhiên gã cũng thấy mừng lây.
Chỉ là, gã không dám suy đoán lung tung, lần này là thật tâm hay giả ý.
“Như thế nào? Ngươi có ý kiến?”
“Không.” Yến Kinh Thiên thở dài trong lòng. Quên đi, gã sẽ không nhúng tay vào, dù sao Lâu chủ cũng rất thông minh, hẳn là sẽ không bị chịu thiệt, “Lâu chủ, không quay về sao?”
“Không, tạm thời đừng để Bích Tiêu và Thiên Liễm xuất hiện tại phủ Quốc sư. Nếu có việc thì ngươi đi chuyển lời.”
Quốc sư đại nhân giống như sợ nàng bại lộ dung mạo trước ngày đại hôn, cũng không biết đang làm trò quỷ gì. Kỳ quái là, rõ ràng biết được Quốc sư đại nhân không có ý tốt, Mộ lâu chủ cư nhiên còn phối hợp như thế.
Yến Kinh Thiên cũng không nán lại lâu, sau khi Mộ lâu chủ nói xong, gã liền đi, cũng không có người ngăn cản.
Mộ Lưu Ly ngây người tại phủ Quốc sư cả một ngày, đem phủ Quốc sư dạo một lần. Quốc sư đại nhân cũng không dính nàng, làm cho Mộ lâu chủ thực vừa lòng. Xem ra, thành thân cũng không phải tệ như vậy.
Chỉ là, dù Quốc sư đại nhân chưa xuất hiện nhưng luôn có ám vệ đi theo. Mỗi một chỗ Mộ lâu chủ đi đến, nhất định sẽ có người đến trước một bước, cho nên, Mộ lâu chủ dạo một vòng quanh Quốc sư phủ cũng không gặp một ai.
Mộ Lưu Ly vốn không thích sự ồn ào nhưng đây là điều khó tránh khỏi khi thành hôn, cũng may có Bích Tiêu lo liệu. Những việc như thế này, chưa bao giờ cần nàng quan tâm.
“Lâu chủ, đội ngũ đón dâu đến rồi.”
Nghe được thanh âm huyên náo bên ngoài, Thiên Liễm vội vàng lấy khăn voan đưa cho Mộ Lưu Ly, trên mặt vẫn là biểu tình vô cảm. Nàng ấy cũng không rõ vì sao Lâu chủ đột nhiên quyết định gả cho Quốc sư đại nhân nhưng đã là quyết định của Lâu chủ, nàng ấy chỉ cần nghe lệnh là được.
Quốc sư đại nhân cưỡi một con ngựa to lớn, một thân hỉ phục đỏ thẫm, tự mình đón dâu. Bộ dáng ôn hoà cũng không thấy nữa, thay vào đó là bộ dáng tràn đầy lãnh ý, trong mắt đầy hàn quang, hàm dưới buộc chặt. Hắn vừa xuất hiện liền xua tan đi không khí vui mừng.
Mọi người không khỏi ngẩn ra, Quốc sư đại nhân tựa hồ rất không vui a! Hay là, Quốc sư đại nhân vốn không muốn thú Mộ lâu chủ?
Ngẫm lại cũng phải. Phàm là nam tử, ai mà chẳng mong muốn cưới được thiếu nữ xinh đẹp về nhà? Tuy thân phận của Mộ lâu chủ cao, thật đúng là phận má hồng cũng không thua kém nam tử hán nhưng dẫu sao dung mạo cũng bị huỷ. Quốc sư đại nhân quyền cao chức trọng, muốn dạng nữ nhân gì lại không có, đột nhiên thành thân với một xấu nữ, thật làm cho người khác cảm thấy kì quái. Bộ dáng này hoàn toàn không giống với đón dâu mà là đưa tang mới đúng, khiến cho người ta đoán già đoán non.
Đại hôn ở Mặc Lạc Quốc rất đơn giản, không cần phải đá cửa kiệu hay bế tân nương qua chậu than gì cả, chỉ cần tân lang ẵm tân nương lên kiệu rồi từ trong kiệu ẵm đến hỉ đường là được.
Quốc sư đại nhân cũng không nhìn mấy người giang hồ này, trực tiếp xoay người xuống ngựa, đi vào khuê phòng của Mộ Lưu Ly.
Thiên Liễm nhìn thấy bộ dáng không tình nguyện đó của Quốc sư đại nhân, sắc mặt không khỏi lạnh vài phần. Nàng ấy vốn đã đem Quốc sư đại nhân liệt vào danh sách những người cần phòng bị nhất nhưng mà Lâu chủ lại gả cho hắn, nàng ấy cũng khó nói được điều gì. Nhưng Quốc sư đây là ý gì? Thú Lâu chủ rất uỷ khuất cho hắn sao?