Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 2 Tuyệt vọng tự sát – Botruyen
  •  Avatar
  • 73 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 2 Tuyệt vọng tự sát

Chương này là về quá khứ của thân thể mà tỷ ấy sẽ trọng sinh vào @@

Tiếng chiêng trống vọng lại nơi không trung, pháo đỏ nhất tề (cùng) nổ, những hồng trù (dải lụa đỏ) bay đầy trời, nơi nơi đều ngập tràn không khí vui sướng.

Nhắc đến Hướng Liên Thiên các, trong chốn võ lâm, không người nào không biết về vị Các chủ – Mộ Nham đã nhận được thanh Phá thiên đao danh dự trên giang hồ. Trong chốn giang hồ, ngoại trừ vị Võ Lâm Minh Chủ từ nhậm (từ chối nhậm chức) kia, chỉ sợ uy phong của hắn là cao nhất.

Mà hôm nay lại vừa vặn là ngày đại tiểu thư của Hướng Liên Thiên các xuất giá (đi lấy chồng), ai cũng có thể nghĩ ra ngày hôm nay nhất định náo nhiệt đến nhường nào.

Những tiếng chúc mừng không ngừng truyền đến, trên mặt của Mộ Nham tràn đầy ý cười. Trong không khí tràn ngập tiếng cười, ai cũng đều nói hắn có một nữ nhi (con gái) như bảo bối. Hôm nay, người mà bảo bối nữ nhi (con gái bảo bối) của ông gả cho chính là Phó các chủ của Hướng Liên Thiên các. Hắn rất xem trọng người trẻ tuổi lại có tài, bây giờ Hướng Liên Thiên các của hắn cũng coi như là có người kế nghiệp.

Mặt trời lặn xuống núi. Màn đêm buông xuống, mọi người nói một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng (ý chỉ đêm động phòng vô cùng đáng giá). Nhưng mà tân nương tử hôm nay lại ngồi một mình ở trên giường, đợi lâu như vậy thuỷ chung (vẫn) không thấy tân lang vào phòng, mà tiếng động bên ngoài đã sớm tĩnh lặng lại.

Mặc dù có chút lo lắng đã có chuyện xảy ra, nhưng mà hiện tại nàng cũng không thể đi ra. Nghĩ đến phụ thân (cha) còn ở ngoài, hẳn là (chắc là) không có việc gì to tát đâu, liền quyết tâm an tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu, một tiếng “loảng xoảng”, cửa phòng bị người có khí lực lớn đá văng. Tân nương run một chút, rõ ràng là đã bị doạ.

Mộ Lưu Ly nhỏ giọng hỏi, “Trạch…Là ngươi sao?” Nàng đột nhiên có chút hoảng hốt, sớm biết thế thì nàng sẽ không để Hỉ Nhi lui ra ngoài rồi.

Dưới khăn voan chỉ có thể nhìn thấy hai đôi chân của nam tử hán, khoan đã… Hai đôi chân??? Mộ Lưu Ly trong lòng cả kinh, bất chấp tất cả, giương tay lấy khăn voan xuống mới nhìn rõ trước mặt nàng là hai đại hảo hán không có hảo ý (không có ý tốt).

“Tiểu thư cũng thật là đẹp! Những sủng phi của lão hoàng đế đó căn bản không thể so với tiểu thư được.” Nói xong, tầm mắt mang đầy lửa nóng còn nhìn quét qua Mộ Lưu Ly. Hắn ta càng nhìn càng cảm thấy nàng vừa mắt, lòng bàn tay còn vung lên về phía nàng.

Sau đó, đảo mắt nhìn về hai đại hán đang đứng ở phía cửa, mở miệng nói, “Mộ đại tiểu thư liền thưởng cho các ngươi, biểu diễn cho tốt vào, đừng để cho Mộ Các chủ thất vọng.”

Mộ Lưu Ly đang nằm trên mặt đất cũng không nhúc nhích, giống như nàng chỉ đang choáng váng mà thôi. Mộ Nham kích động phun ra một ngụm máu đen, hai mắt đỏ bừng, gắt gao trừng mắt với Dạ Trạch.

Dạ Trạch mắt lạnh nhìn hai tên đại hán đang xé rách y phục của Mộ Lưu Ly, xem nhẹ đau lòng trong lòng, cười lạnh nói, “Mộ Lưu Ly, muốn trách thì ngươi hãy trách phụ thân tốt của ngươi, đây là món nợ mà ngươi phải trả thay cho hắn!”

Biểu tình lạnh nhạt trên mặt của hắn đâm vào ngực của Mộ Lưu Ly từng trận đau đớn. Nàng đột nhiên cười ra tiếng, nước mắt theo khoé mắt lướt qua thái dương, trên người có những bàn tay sờ soạng làm cho nàng cảm thấy ghê tởm, nàng lại không giãy dụa chút nào, chỉ trợn to mắt, nhìn xuyên qua nước mắt, mơ hồ nhìn nóc nhà, mở miệng nói, “Phụ thân, là do nữ nhi sai, là do nữ nhi có mắt như mù, đã dẫn sói vào nhà, làm hại người.” Nàng là nữ nhi của phụ thân, là Đại tiểu thư của Hướng Liên Thiên các, không ai có thể vũ nhục nàng, nàng sẽ không làm cho phụ thân mất mặt!

Dạ Trạch chợt ý thức được không tốt, bước nhanh lên phía trước, lại như chậm hơn một bước. Máu tươi theo khoé miệng của Mộ Lưu Ly không ngừng chảy xuống, làm nổi bật lên da thịt như ngọc, muôn phần xinh đẹp, vô vàn thê lương.

Hắn không nghĩ tới nữ tử như Mộ Lưu Ly sẽ có thuốc độc trong miệng, hơn nữa còn là kịch độc (độc không có thuốc giải).

“Ly nhi…” Mộ Nham thương tâm nữ nhi muốn chết, kích động kêu lên, nhưng là thanh âm cũng rất suy yếu.

Chất lỏng tinh ngọt từng đợt trào ra khỏi cổ họng, Mộ Lưu Ly lại giống như không hề phát giác (phát hiện ra), chỉ tiếp tục nhìn nóc nhà, nói, ” Dạ Trạch, ta thật sự rất hối hận… Năm đó, ta không nên xuất môn (ra khỏi nhà), không nên gặp ngươi… Không nên đem ngươi về Hướng Liên Thiên các, không nên cầu (cầu xin) phụ thân giữ ngươi lại, không nên nghĩ đến… Ngươi là người có thể đi cùng ta suốt cuộc đời.”

Dứt lời, Mộ Lưu Ly rốt cuộc chuyển động con ngươi nhìn về phía Dạ Trạch, đáy mắt rốt cục cũng không phải một mảnh trong suốt, trong đôi mắt đó là vô vàn hận ý, tầm mắt gắt gao nhìn Dạ Trạch. Mộ Lưu Ly gằn từng tiếng, “Dạ Trạch, ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế!”

Kỳ thật, thế này không tính là nguyền rủa âm độc gì, nhưng nhìn Mộ Lưu Ly trên mặt tái nhợt mang theo tươi cười, trong lòng Dạ Trạch lại run lên, thật giống như hắn sẽ không được chết tử tế.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.