Lúc này, trong Vân Thiên cung.
Vân quý phi một thân phục sức quý giá nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, nhắm mắt dưỡng thần. Cung nữ bên cạnh cẩn thận hầu hạ, rất sợ sẽ quấy rầy ả, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng.
Liễu Vân Sương quả là mỹ nhân hàng thật giá thật (lời của tác giả). Dung mạo diễm lệ, xinh đẹp động lòng người. Mũi thẳng, môi đỏ mọng, da trắng như tuyết, mỗi một tấc đều hoàn mỹ. Một thân áo bào đẹp đẽ cũng không cách nào che được dáng người lung linh đó, khó trách lại được sủng ái như vậy.
Ả nhẹ nhàng khoát tay áo, cung nữ phúc thân, lẳng lặng lui ra ngoài.
Lúc này, Vân quý phi mới trợn mắt nhìn về phía Tiểu Tam nhi đang cúi đầu, nhíu mày nói, “Hắn thật sự bế Mộ Lưu Ly kia, còn hôn nàng?” Trong giọng nói mang theo một tia hờn giận nhưng càng nhiều là áp lực, làm cho người ta không dò xét được cảm xúc của ả.
Mỹ nhân nhăn mày, thật khiến cho người khác thương xót nhưng Tiểu Tam hi vẫn cúi đầu như trước, không dám nhìn loạn, nghiêm cẩn đáp, “Nô tài không dám bịa đặt.”
Phượng mâu Vân quý phi mị mị, rõ ràng là biểu tình hờn giận nhưng cũng phong tình vô hạn, đôi mắt đó tựa hồ muốn câu linh hồn nhỏ bé của người ta ra.
Đột nhiên, cung nữ bẩm báo, “Quý phi nương nương, Quốc sư đại nhân cầu kiến.”
Vân quý phi thu hồi biểu tình hờn giận, nói với Tiểu Tam nhi, “Ngươi lui xuống trước đi!”
“Nô tài cáo lui.” Tiểu Tam nhi dĩ nhiên không dám ở lại nơi này. Nếu bị Quốc sư đại nhân phát hiện gã ta là người của Vân quý phi, gã ta thật sự không dám nghĩ đến kết cục của bản thân.
Sau khi Tiểu Tam nhi rời đi, Vân quý phi mới mở miệng, “Để cho Quốc sư đại nhân vào đi!”
“Hoàng Thượng giá lâm…”
Theo tiếng hô to này, Mặc Thiên một thân long bào đi đến. Tuy rằng Mặc Thiên còn chưa đến năm mươi tuổi nhưng hai mắt đã phù thũng, cước bộ lảo đảo, vừa nhìn đã biết là do miệt mài quá độ, ánh mắt dâm tục nhìn đến Vân quý phi không dứt ra được.
“Ái phi…” Mặc Thiên trực tiếp ngồi xuống nhuyễn tháp, một tay kéo Vân quý phi vào lòng, tay còn lại niết trước ngực mềm mại của ả, bộ dáng giống như khó dằn lòng được.
“Ân…” Vân quý phi khinh ngâm ra tiếng, thân hình mềm mại không xương tựa vào người ông ta, không thuận theo xoay xoay người, mị thanh nói, “Hoàng Thượng, Quốc sư đại nhân còn đang ở đây!”
Nói xong, phượng nhãn câu nhân nhìn về phía Văn Nhân Dịch đang cụp mắt, khoé miệng gợi lên nụ cười không thiện ý, thân mình càng sát vào trong lòng Mặc Thiên, bàn tay mềm xoa xoa ngực Mặc Thiên, chậm rãi phác thảo, làm cho hồn của Mặc Thiên suýt chút nữa bay ra.
Mặc Thiên đang khó dằn lòng được, một bàn tay đã thò vào trong y bào của Vân quý phi, nghe xong lời nói của Vân quý phi mới phát hiện Văn Nhân Dịch đang đứng bên cạnh, thấy bên cạnh chân hắn có mảnh vỡ của chén trà, không khỏi nhíu mày nói, “Quốc sư lại chọc giận ái phi?”
Văn Nhân Dịch không nói gì, thái độ của hắn với Mạc Thiên lãnh đạm hơn nhiều so với Vân quý phi.
Vân quý phi thở hổn hển, mở miệng nói, “Cũng không hẳn. Huyết tơ phỉ thuý vòng tay Hoàng Thượng ban cho thần thiếp bị trộm, thần thiếp để cho Quốc sư đại nhân tìm về, kết quả Quốc sư đại nhân lại cô phụ tín nhiệm của thần thiếp.” Nói xong, nhíu mày, vẻ mặt mất hứng.
Mặc Thiên vội vàng vỗ về ả, “Ái phi đừng tức giận, không phải chỉ là Huyết tơ phỉ thuý vòng tay thôi sao? Nếu đã bị mất thì thôi, trẫm ban bảo bối khác cho nàng,”
Nghe vậy, Vân quý phi nở nụ cười, dựa sát vào lòng Mặc Thiên, mềm mại đáng yêu nói, “Vẫn là Hoàng Thượng tốt với thần thiếp. Nhưng mà, Quốc sư đại nhân không hoàn thành chuyện thần thiếp giao cho, có phải nên bị trách phạt hay không?”