Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 144 Bách Hoa tiên tử – Botruyen
  •  Avatar
  • 53 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 144 Bách Hoa tiên tử

Editor: Mì Udon

Beta-er: Nhạc Dao

Sau đó, nàng ta nhìn Bạch Liên bắt đầu quấn lấy Huyết Điệp từ xa chứ không dám tới gần, cho đến khi họ ở cùng nhau. Nhưng sau đó, ánh mắt của nàng ta bắt đầu dời phân nửa lên người Huyết Điệp.

Nàng ta vô thức nhìn những hành động nhỏ nhất của Huyết Điệp, sau đó cũng dần dần trở nên giống nàng ấy. Nhưng nàng ta biết, ở trong lòng hắn, Huyết Điệp vĩnh viễn là độc nhất vô nhị, dù hai người họ giống nhau đến cỡ nào thì nàng cũng không lọt vào mắt của hắn được. Thế nhưng nàng ta vẫn không tự chủ mà tiếp tục nhìn nữ tử có thể khiến hắn cười dịu dàng đến vậy, lòng buồn bã lại không tài nào dời mắt được.

Nếu ngày tháng cứ trôi qua như thế thì chắc hẳn Bạch Liên và Huyết Điệp sẽ mãi hạnh phúc.

Đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi. Bách Hoa tiên tử – người cai quản trăm loài hoa, lại vì một đóa hoa mà trầm mê. Ả ta vừa gặp Bạch Liên thì đã yêu, hơn nữa còn vì yêu mà sinh hận.

Huyết Điệp tà ác, trời đất không tha.

Tuy Cầm Khanh thích Bạch Liên, nhưng lại không biết Huyết Điệp tội ác tày trời thế nào. Ít nhất thì Huyết Điệp có thể khiến Bạch Liên không đi ăn hiếp những tiểu yêu xung quanh nữa. Nhưng những tiên nhân đó lại không muốn tha cho Huyết Điệp, Bách Hoa tiên tử còn cảm thấy Huyết Điệp chướng mắt.

Giống như Huyết Điệp từng nói, số phận của nàng đã định sẵn là sẽ bị người trong thiên hạ phụ bạc.

Mà cũng giống như lời Bạch Liên đã nói, người trong thiên hạ sẽ phụ nàng, nhưng hắn sẽ không. Cho nên vì nàng, dù có phải đối địch với toàn bộ người trong Thiên giới thì hắn cũng sẽ không buông tay.

Thật ra, với tu vi của Bạch Liên thì đã sớm có thể thành tiên, nhưng vì hắn không thích bị trói buộc nên mới lang thang khắp chốn ở trần gian. Dù hắn lợi hại đến cỡ nào đi nữa thì hắn cũng không thể thắng toàn bộ Thiên giới được.

Mỗi khi nhớ lại trận chiến ấy, nàng ta đều cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn cho rằng Bạch Liên và Huyết Điệp đã hồn phi phách tán.

Nàng ta đã không còn hy vọng gì rồi, nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm. Bởi vì, ngoại trừ đi tìm ra thì nàng ta không biết mình còn có thể làm chuyện gì khác nữa.

Nàng ta đã quen nhìn ngắm Bạch Liên, bây giờ hắn đột nhiên không còn nữa, sinh mệnh của nàng ta cũng mất đi ý nghĩa. Nàng ta không biết làm sao để lấp đầy khoảng trống trong tim nên chỉ có thể tự tìm việc gì đó để làm, để bản thân còn một tia hy vọng, chứ không đến mức tuyệt vọng.

Tuy Cầm Khanh kể chuyện xưa cũng không rành mạch lắm, nhưng vẫn có thể khiến người nghe hiểu được tường tận mọi việc.

“Mặc Nguyệt Tịch.”

Cầm Khanh và Mộ lâu chủ đồng thời kêu lên.

Mặc Nguyệt Tịch bây giờ và Mặc Nguyệt Tịch lúc trước có chút không giống. Minh Y và Yến Kinh Thiên vừa thấy ngay cảnh này thì Yến Kinh Thiên cũng biết ngay mình lại sắp gặp rắc rối rồi.

Có điều, lần này thật sự không thể trách gã được. Quả thật là Mặc Nguyệt Tịch đã chết lúc ngã xuống vực thẳm rồi, nhưng cũng vì ả đã chết nên Bách Hoa tiên tử mới thức tỉnh.

Tầm mắt của Mặc Nguyệt Tịch dừng lại trên người Mộ lâu chủ, giọng nói u uất: “Vậy mà ngươi vẫn còn sống à? Sớm biết thế này thì ta đã khiến ngươi chết không toàn thây.”

Quả nhiên chuyện Mộ lâu chủ mất tích là do Mặc Nguyệt Tịch làm. Nhưng lúc ả ta tới, Mộ lâu chủ đang đột phá tầng cao nhất của công pháp, cho nên mới khiến ả ta tưởng nàng đã chết.

Để Mộ lâu chủ một tấm thân toàn thây không phải vì ả ta lương thiện, mà là muốn cho Quốc sư đại nhân nhìn cho kỹ rằng Mộ Lưu Ly đã chết, để hắn hết hy vọng, ai ngờ lại vô tình giữ lại cái mạng nhỏ của nàng ta.

Có điều, cho dù ả ta có ra tay đi nữa thì năng lượng trong cơ thể Mộ lâu chủ cũng sẽ bảo vệ nàng. Nhưng lúc đó Mộ lâu chủ đang hôn mê, có thể đấu thắng được Mặc Nguyệt Tịch cũng rất khó nói.

Mộ lâu chủ vẫn bình tĩnh, gương mặt của Quốc sư đại nhân lại lạnh lẽo vô cùng. Dù ả ta là Mặc Nguyệt Tịch hay là Bách Hoa tiên tử thì đều đáng chết cả!

Cơ thể Quốc sư đại nhân chuyển động, đột nhiên xông ra ngoài. Mộ lâu chủ không khỏi ngẩn ra, nàng không nghĩ hắn sẽ xúc động như vậy, không giống hắn mọi khi chút nào. Khi nàng hoàn hồn muốn giữ hắn lại, thì lại có người nhanh hơn nàng.

Cầm Khanh nhanh chóng nhảy tới trước mặt Quốc sư đại nhân, ngăn hắn lại, trong tay ngưng tụ yêu lực, tung ra một chưởng. Nhưng phần yêu lực đó còn chưa kịp chạm vào hắn thì đã bị một luồng sức mạnh dời núi lấp biển bắn ngược, đánh bật nàng ta ra ngoài.

Lục phủ ngũ tạng khó chịu giống như bị xé nát, vậy mà nàng ta lại bật cười.

Dường như nàng ta lại nhìn thấy bản thân trước kia luôn lén lút nhìn hắn, nhưng lại không dám tới gần. Cho đến một ngày, một chú bướm đậu trên người hắn. Huyết Điệp tà ác, trời đất không tha, nhưng giây phút đó, khi nhìn thấy sắc đỏ của máu nhiễm trên cánh sen trắng như tuyết kia, nàng ta lại cảm thấy thật đẹp, đẹp đến nỗi hoảng hốt, nhưng nàng ta lại không hề ghen tỵ chút nào.

Nhìn bọn họ quen biết, hiểu nhau rồi yêu nhau. Từ trước tới giờ, nàng ta đều là người ngoài đứng xem.Bây giờ, những chuyện nàng ta có thể làm cho hắn cũng chỉ có thế thôi. Nếu hắn đã quên hết chuyện trước khi, nhưng vẫn còn thù hận mãnh liệt với người từng tổn thương Huyết Điệp thì hãy để hắn tự mình báo thù đi!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.