Editor: Mì Udon
Beta-er: Nhạc Dao
Đáng tiếc, tất cả chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp xa vời mà thôi, chứ nó không thể trở thành hiện thực được.
Lúc đó Lăng đế một lòng muốn thu phục Nguyệt quốc, bởi vì Nguyệt quốc là một điểm mấu chốt, nếu không thu phục được nước này thì sẽ rất khó mà đánh chiếm những quốc gia khác ở phương Bắc. Dù sao thì có một Nguyệt quốc đứng ở giữa, muốn đánh thì chỉ có thể đi đường vòng. Vả lại, nếu các nước phương Bắc liên minh lại với nhau thì càng thêm đau đầu.
Lúc đó Nguyệt quốc cũng có ý muốn liên minh lại với các nước phương Bắc, thậm chí đã bàn chuyện hòa thân với nước Di bên cạnh, đối tượng hòa thân là công chúa Y Vân.
Công chúa Y Vân rất được tiên hoàng của Nguyệt quốc yêu thương chiều chuộng, tuy để nàng ấy đi hòa thân, nhưng cũng đã giành được rất nhiều quyền lợi cho nàng, không để nàng phải làm phi mà lên thẳng hậu vị.
Hơn nữa, nếu so năng lực của Di quốc và Nguyệt quốc thì tất nhiên là Di quốc không dám để Y Vân tủi thân.
Khi đó, Lăng đế rất e ngại Nguyệt quốc, tiên hoàng của Nguyệt quốc cũng không phải là người dễ dây vào, năng lực của Di Nguyệt quốc cũng không kém cạnh Mặc Lạc quốc là bao.
Nguyệt quốc là chướng ngại lớn cuối cùng trên con đường thống thiên hạ của Lăng đế.
Chỉ cần giải quyết Nguyệt quốc thì những quốc gia khác chẳng là gì cả.
Ông trời vẫn rất ưu ái Mặc Lạc quốc, đúng lúc đó, tiên hoàng của Nguyệt quốc đột ngột qua đời, tân hoàng đăng cơ, người dân lo sợ. Vả lại, bởi vì cuộc tranh đoạt ngôi vị nên Nguyệt quốc tổn thất rất lớn, nếu gây chiến với Mặc Lạc quốc thì quá ngu ngốc nên tân hoàng đã lựa chọn thần phục.
Không khai chiến dĩ nhiên là rất tốt, nhưng Mặc Lạc quốc vẫn không quá yên tâm, dù sao thì lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa. Cho nên, để bày tỏ tình hữu nghị giữa hai nước, Lăng đế liền nghĩ đến chuyện hòa thân.
Tuy đưa công chúa sang quốc gia khác hòa thân là một thủ đoạn cam kết quan hệ hữu nghị thường thấy nhưng lại không có hiệu quả mấy. Dù sao thì hai quốc gia cũng sẽ không vì công chúa hòa thân mà trở nên thân mật khăng khít, xem nhau như người một nhà được.
“Còn ả tiện nhân Y Vân kia nữa, ả ta là người đáng chết nhất. Nếu không vì ả ta thì ông ấy vẫn sẽ còn ở đây, cùng ta bảo vệ Mặc Lạc quốc.”
Mộ lâu chủ nhíu mày. Nói thật, nàng rất bội phục Y Vân, huống chi bà còn là mẹ chồng của nàng. Nên khi nghe có người mắng bà ấy ngay trước mặt nàng thì tất nhiên là trong lòng nàng sẽ không vui.
Sắc mặt của Mặc Kỳ Vũ càng dữ tợn hơn: “Ả tiện nhân Y Vân kia, cho dù chết rồi nhưng vẫn giữ lấy ông ấy không buông. Nhưng không sao hết, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ xuất hiện, nếu Văn Nhân Dịch chết thì nhất định ông ta sẽ xuất hiện!”
Cuối cùng Mộ lâu chủ cũng hiểu, hóa ra Mặc Kỳ Vũ làm nhiều chuyện như vậy chỉ để ép Văn Nhân Hoằng xuất hiện thôi. Giết chết vị Lăng đế mà Văn Nhân Hoằng một lòng trung thành, giết chết những vị đại thần đã đã từng làm việc với ông ấy, kể cả người vào sinh ra tử với ông ấy, Thừa tướng Âu Dương Vũ. Thậm chí cứ mãi giày vò Quốc sư đại nhân cũng vì ép Văn Nhân Hoằng xuất hiện.
Bà ta không tin Văn Nhân Hoằng đã chết.
“Ông ấy đã tuẫn tình*.”
*Tuẫn tình: chết theo người khác, chôn người sống theo người chết. Ở đây là chết theo vợ và tình yêu của mình.
Giọng nói sâu xa vang lên, không biết từ khi nào mà Quốc sư đại nhân đã đứng sau lưng hai người họ.
Mặc Kỳ Vũ nghe được câu này của hắn, gương mặt liền đầy vẻ điên cuồng, lắc đầu nói: “Không đâu, sao ông ta có thể tuẫn tình theo tiện nhân Y Vân kia chứ? Ông ta không chết, ông ta chỉ trốn đi thôi… Chỉ cần, chỉ cần ngươi hấp hối, nhất định ông ta sẽ tới cứu ngươi, chỉ cần ngươi chết…”
Thấy vẻ mặt của Mặc Kỳ Vũ không đúng, Mộ lâu chủ không khỏi lùi về sau hai bước, tới gần Quốc sư đại nhân. Sau khi Mặc Kỳ Vũ bị nàng đả thương nhưng không hề sợ hãi thì chắc chắn vẫn còn tuyệt chiêu gì đó, nàng cẩn thận vẫn tốt hơn.
Mặc Kỳ Vũ đã sớm quên bà ta vốn chỉ muốn đối phó với Mộ lâu chủ, thứ nhất là vì e ngại Mộ lâu chủ có thể điều khiển vòng cẩm thạch rêu, thứ hai là để Quốc sư đại nhân đau đớn tới chết.
Nhưng bây giờ bà ta chỉ muốn Quốc sư đại nhân chết!