Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 140 Mặc Kỳ Vũ – Botruyen
  •  Avatar
  • 45 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 140 Mặc Kỳ Vũ

Editor: Mì Udon

Beta-er: Nhạc Dao

Yến Kinh Thiên thấy gương mặt nàng đầy đau thương, lại xen mồm hỏi: “Xin hỏi quý danh của cô nương là gì?”

Lúc Yến Kinh Thiên nghiêm túc cũng có vài phần tao nhã cao quý, nhưng vì lúc nào gã cũng nhìn giống trộm, nên lúc không nghiêm túc thì khiến cho người khác cảm thấy gã không giống người tốt chút nào.

Cũng may là nữ tử áo đỏ này không hề phản cảm với gã, nàng ta nhìn Mộ lâu chủ, thấp giọng nói ra hai chữ: “Cầm Khanh.”

Vì ánh mắt của Cầm Khanh quá rõ ràng nên tất nhiên là Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ cũng phát hiện. Kỳ lạ thay, ánh mắt của nàng ta không có ác ý, chỉ có vô tận đau thương, khiến người khác vô cùng khó hiểu.

Mộ lâu chủ cẩn thận đánh giá nàng ta, da trắng như tuyết, mắt trong vắt như nước hồ thu, xinh đẹp lại thuần khiết. Nàng chắc chắn mình chưa từng gặp người này bao giờ, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Nàng nhìn về phía Quốc sư đại nhân, hắn cũng lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết nàng ta. Sau khi hắn nhìn Cầm Khanh một lúc thì đột nhiên nheo mắt lại, giống như đã phát hiện ra gì đó, nhưng vẫn không nói gì.

Dù sao thì người cũng đã tỉnh lại, Quốc sư đại nhân cũng không quan tâm thêm nữa, kéo Mộ lâu chủ chạy lấy người. Vừa rời khỏi, Mộ lâu chủ liền vội vàng hỏi: “Chàng phát hiện ra gì à?”

Hắn nhìn nàng cười nói: “Chẳng lẽ nàng không cảm thấy trên người nàng ta có bóng dáng của nàng sao?”

Mộ lâu chủ ngẩn ra, khó trách nàng lại cảm thấy quen thuộc. Nàng nhíu mày, mở miệng: “Chàng nghĩ nàng ta có mục đích riêng gì không?”

Hắn lắc đầu: “Không biết nữa, chúng ta cứ quan sát trước đã!”

Tuy không cảm nhận được sát khí từ trên người nữ tử kia, nhưng nàng ta lại có chút gì đó tương tự với Mộ lâu chủ khiến Quốc sư đại nhân cứ trằn trọc mãi, giống như mình có một món bảo bối độc nhất vô nhị, giờ bỗng nhiên lại xuất hiện một món đồ dỏm y chang nó vậy.

Cầm Khanh nhìn bóng dáng hai người rời đi, sau đó tiếp tục ngồi thẫn thờ.

Yến Kinh Thiên thấy nàng ta như vậy, chỉ khuyên nghỉ ngơi cho thật tốt, rồi cũng rời đi.

Gã cứu nàng ta về đương nhiên không phải vì bị sắc đẹp của nàng ta quyến rũ mà chỉ là thấy nàng ta dù đang hôn mê nhưng vẫn mang theo cảm giác đau thương, khiến gã có ảo giác như gặp được một người cũng đi phiêu bạt bốn phương giống mình.
Cầm Khanh im lặng suốt đường đi đột nhiên lại mở miệng nói: “Ngươi nhớ cẩn thận.” Nàng ta cảm giác vị Hoàng Hậu này rất nguy hiểm, nhưng bà ta không phải là đối thủ của Mộ lâu chủ.

Mặc Kỳ Vũ vẫn mỉm cười như cũ, cũng không xen vào khi thấy bộ dạng như muốn sinh ly tử biệt của bọn họ, chờ bọn họ chậm rãi nói xong thì mới đưa Mộ lâu chủ đi.

Nhìn hai người rời đi, ánh mắt lạnh băng của Minh Y chuyển về phía Yến Kinh Thiên. Yến Kinh Thiên vô tội nói: “Gì vậy? Cũng đâu phải là ta không cho ngươi theo đâu!”

Minh Y ném ra hai chữ: “Lý do!”

Yến Kinh Thiên thở dài: “Bổn thiếu không muốn đả kích ngươi.”

Nhưng Cầm Khanh liền nhẹ nhàng nói ra một câu: “Ngươi không phải đối thủ của nàng ta.”

Yến Kinh Thiên rất tán thành, Minh Y thì lập tức đen mặt.

Yến Kinh Thiên vốn cũng không phát hiện ra gì, ngay cả Quốc sư đại nhân cũng không chắc chắn thân phận của vị Hoàng Hậu nương nương này, nhưng thái độ của Mộ lâu chủ đã khiến gã hiểu ra, chỉ e vị Hoàng Hậu nương nương này chính là hắc y nhân độc ác kia, không thì Mộ lâu chủ đã cho Minh Y đi theo rồi.

Thật ra, Mộ lâu chủ đã phát hiện ra Mặc Kỳ Vũ là hắc y nhân từ sớm rồi. Tuy bà ta đã cố gắng che dấu hơi thở oán hận trên người nhưng vẫn không thể tránh khỏi đôi mắt của nàng được.

Nếu Mặc Kỳ Vũ nhất quyết muốn tự mình xử lý nàng thì nàng phải cho bà ta cơ hội này chứ.

Hai người đi lên tường thành, từng cơn gió đêm thổi đến, Mặc Kỳ Vũ nói sâu xa: “Lúc trước ta cũng đứng ở đây nhìn ông ấy rời đi.”

Có lẽ là vì bị áp lực lâu quá nên bà mới nói ra hết tâm tư của mình. Hoặc cũng có lẽ bà ta biết Mộ Lưu Ly sớm muộn gì cũng sẽ chết, để nàng hiểu rõ mọi chuyện trước khi chết cũng chả sao. Tóm lại, bây giờ bà ta rất muốn kể về chuyện xưa.

“Lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy thì ta đã yêu ông ấy, nhưng ông ấy chỉ xem ta như muội muội, thậm chí còn không được tính là thân thiết, có cũng được, mà không có cũng không sao. Ông ấy kiên nhẫn với ta như vậy, phần lớn là vì ta là công chúa, là nữ nhi của bậc đế vương mà ông ấy nguyện trung thành cả đời. Dù ta đã ám chỉ rất rõ ràng nhưng ông ấy vẫn cứ lạnh nhạt, không biết gì về tình cảm của ta cả, Ta cảm thấy rất khổ sở, nhưng không thể trách ông ấy, không yêu ta cũng không phải lỗi của ông ấy.”

Dường như ánh mắt của Mặc Kỳ Vũ lúc này không còn sót lại chút tàn nhẫn nào, nụ cười trên khóe miệng vừa bất đắc dĩ vừa chua xót, lại có một chút ngây thơ hồn nhiên của cô gái nhỏ, cứ như mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, dù thế nào thì cũng sẽ có hi vọng vậy.

“Thậm chí lúc trước ta từng nghĩ, ông ấy ngốc nghếch như vậy, chắc chắn sau này sẽ không kiếm được vợ. Nếu thế thì có lẽ ta sẽ xin phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.