Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 137 Hiện tượng lạ – Botruyen
  •  Avatar
  • 31 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 137 Hiện tượng lạ

Kỳ thật chuyện này rất dễ giải quyết, Mã thị cho rằng vết bớt của Mộ lâu chủ vẫn luôn ở đó, nhưng trên thực tế, vết bớt con bướm của Mộ lâu chủ chỉ xuất hiện trong một số thời điểm nhất định mà thôi, nên chỉ cần để người khác nhìn là đã có thể chứng minh được sự “trong sạch” của nàng. Nhưng vấn đề là, sao Quốc sư đại nhân có thể để Mộ lâu chủ cởi áo trước mặt nhiều người như vậy, thậm chí còn để bọn họ nhìn chằm chằm xương quai xanh của nàng chứ?

Đó tuyệt đối là chuyện không tưởng!

Mà Mộ lâu chủ cũng không có ý muốn chứng minh trong sạch của mình. Nàng chưa từng bị người ta ép cởi y phục bao giờ, cũng không muốn có kinh nghiệm đó.

Tuy các sứ giả khác có oán hận khi bị Mặc Lạc quốc chèn ép bao năm nay, cũng muốn để nước này chịu khổ một lần. Tất nhiên việc này cũng không dễ, nếu làm không tốt sẽ bị liên luỵ, giờ đã có người ra mặt thì bọn họ cũng không cần tự ra tay, nên một đám người chỉ lẳng lặng ngồi xem diễn.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong Ngự Hoa Viên yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi.

Trong lúc khắp nơi đều đang yên lặng, một giọng nói giòn tan tức giận vang lên: “Uổng công Bổn công chúa thích ngươi như vậy, không ngờ ngươi lại là đào phạm!”

Được rồi, đúng là đào phạm, với điều kiện là khi đó “Mộ Lưu Ly” đã biết chạy.

Nhìn về nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy Mặc Nguyệt Tịch đang trừng Mộ lâu chủ, gương mặt tức giận đến nỗi đỏ bừng.

Giờ nàng ta nói ra lời này chỉ khiến mọi người nghĩ nàng ta vốn căm thù cái ác, nhưng sự thật là gì thì cũng chỉ có mình nàng ta biết rõ.

Mộ lâu chủ không thèm nhìn Mặc Nguyệt Tịch, khiến nàng ta càng thêm tức giận, quát lên với Quốc sư đại nhân: “Dịch ca ca, Âu Dương Vũ thông đồng với địch bán nước nên chắc chắn nữ nhi của ông ta cũng không phải hạng người tốt đẹp gì, huynh đừng bị nàng ta lừa, nhất định phải xử lý công bằng!”

Đương nhiên là vị Thừa tướng đại nhân kia rất vui khi thấy người của Mặc Lạc Quốc tự đối đầu với nhau.

Nghe vậy, sắc mặt của Quốc sư đại nhân lạnh xuống, hắn vẫn luôn biết Mặc Nguyệt Tịch không đơn thuần như vẻ bề ngoài, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến hắn cả. Tuy nàng ta luôn quấn lấy hắn khiến hắn cảm thấy rất phiền nhưng hắn chưa ra tay thì Vân Quý Phi đã xử lý nàng ta giùm hắn, hắn cũng đỡ phải tốn công, nhưng nàng ta không nên ra tay với Mộ lâu chủ!

Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách Mặc Nguyệt Tịch không đủ thông minh, giờ tâm trạng của Quốc sư đại nhân đang không tốt, nàng ta còn cố tình giẫm lên bãi mìn. Giẫm lên thì thôi đi, vậy mà nàng ta còn chẳng có ai chống lưng hay chút giá trị lợi dụng nào, cho nên Quốc sư đại nhân cũng không cần khách sáo với nàng ta.

Quốc sư đại nhân chỉ lén lút ra hiệu với ám vệ, không thèm quan tâm đến Mặc Nguyệt Tịch.

Nụ cười trên mặt Yến Kinh Thiên cứng đờ, sau đó mỉa mai y: “Làm như ngươi cao quý lắm ấy? Người ta cũng chỉ là một tiểu cô nương mà ngươi cũng không cho người ta chết thoải mái, cứ thích trêu chọc người ta như vậy nữa.” Nếu Minh Y muốn giết một tiểu cô nương thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Vậy mà y còn cố tình để nàng ta chạy mất. Nếu đây không phải trêu chọc thì là gì chứ?

Minh Y không để ý đến gã, Yến Kinh Thiên còn lì lợm nói tiếp: “Sao nào? Ngươi dám đua xem ai chạy tới trước không…”

Lời còn chưa dứt, Yến Kinh Thiên bỗng nhiên trợn to mắt, sau đó hoàn hồn, tức giận nói: “Tên trứng thối này, ngươi dám gian lận à!”

Chờ gã rống xong thì cũng không thấy bóng dáng của Minh Y đâu nữa nên gã liền đuổi theo.

Tất nhiên kết quả là gã đến sau, Minh Y còn ném cho gã một chữ: “Ngốc.”, khiến Yến Kinh Thiên tức tới nỗi muốn cào tường.

Nhưng vì nơi này không có tường để cào, nên gã liền trút giận lên Mặc Nguyệt Tịch. Gã phóng lên trước, tung một chưởng về phía Mặc Nguyệt Tịch đang còn hoảng sợ, sau đó nàng ta bay ra ngoài, rơi thẳng xuống vực sâu.

Yến Kinh Thiên ló đầu ra nhìn, vực sâu đến nỗi không nhìn thấy đáy, do dự hỏi: “Nàng ta chết rồi phải không?”

Uy lực một chưởng kia không ai rõ hơn gã, nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác mới là chân lý. Gã nhìn Minh Y, vô tội nói: “Chuyện này không thể trách ta, ai bảo ngươi chọc giận ta làm chi?”

Minh Y liếc nhìn gã, sau đó xoay người trở về. Nội lực của Mặc Nguyệt Tịch rất kém, một chưởng của Yến Kinh Thiên cũng đủ lấy mạng nàng ta, mà dù còn đang hấp hối thì thể nào cũng chết khi ngã từ độ cao như vậy. Huống chi, lúc nào y cũng làm việc cẩn thận, ngay cả một nha đầu y cũng vậy. Tuy y để nàng ta chạy nhưng y biết dù nàng ta có chạy trốn thành công cũng không sống được, vì y đã sớm hạ độc lên người nàng.

Tuy Minh Y không thường xuyên dùng độc, nhưng y lại khá am hiểu ở mặt này, có thể nói là rất thuần thục.

Cho nên, tất cả những điều này đều có thể đảm bảo Mặc Nguyệt Tịch chắc chắn sẽ chết.

Nhưng không phải cái gì trên đời này cũng tuyệt đối cả, ngay cả người chết cũng có thể sống lại nữa là.

Không ai thấy được nơi đáy vực sâu thẳm bỗng xuất hiện một hiện tượng lạ, trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe sắc, gió nhẹ thổi qua, mùi hoa tản khắp bốn phía. Đáy vực vốn đang hoang vu lập tức biến thành tiên cảnh ở nhân gian.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.