Những vị sứ giả cũng rất nghiêm túc, cho tới lúc yến hội gần kết thúc thì mới bắt đầu gây chuyện.
“Đã sớm nghe nói Quốc sư đại nhân và Quốc sư phu nhân vô cùng ân ái, bây giờ thấy thì đúng là danh bất hư truyền.”
Lúc câu này được nói ra, Quốc sư đại nhân đang thả lỏng cả cơ thể, cằm dựa trên vai của Mộ lâu chủ, ngón tay thon dài cầm một múi quýt đưa tới trước miệng nàng, miệng nở một nụ cười ma mị.
Mộ lâu chủ há miệng ngậm lấy múi quýt kia, rồi mới nhìn về phía người đang nói chuyện, nhìn ông ta có vẻ là một người ôn hòa, nhưng trong đôi mắt lại có sự xảo trá.
Quốc sư đại nhân vẫn dựa vào Mộ lâu chủ như cũ, cánh tay quấn lấy vòng eo nàng, thì thầm: “Đó là Thừa tướng của Kỳ quốc.”
Giọng điệu lười nhác, giống như không để bụng lời vừa rồi. Nhưng thực ra Quốc sư đại nhân đã hơi không vui, nếu người này nhắm tới hắn thì thôi, nhưng muốn kéo Mộ lâu chủ xuống nước thì đừng trách hắn không khách sáo. Cũng chỉ là một nước thuộc địa nho nhỏ mà thôi, còn tưởng mình có thể lật cả trời à!
Mộ lâu chủ gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó giống như không có việc gì thu tầm mắt lại. Nếu vị Thừa tướng đại nhân này muốn gây chuyện với nàng thì tất nhiên sẽ nghĩ mọi cách quấn lấy nàng, nàng kiên nhẫn chút là được, cớ sao phải chấp nhặt với mấy chuyện này.
Quả nhiên, dù Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ đã làm lơ người nọ, nhưng ông ta vẫn không chịu từ bỏ.
Tất nhiên những vị sứ giả được cử tới Mặc Lạc Quốc đều không phải đồ ngốc, thấy này tình cảnh này liền biết vị Thừa tướng đại nhân kia đang muốn gây khó dễ, mọi người lập tức im lặng, chuẩn bị xem diễn.
Vì thế, khi vị Thừa tướng đại nhân kia lại mở miệng, giọng nói của ông ta đều truyền hết vào tai mọi người: “Bổn tướng nghe nói Mộ lâu chủ là người trong giang hồ, nhưng xem ra Mộ lâu chủ cũng không nhiễm mấy thói hư tật xấu giang hồ nhỉ?”
Người cuối cùng hắc y nhân muốn lợi dụng là các sứ giả ở yến hội này, ả làm vậy là để gây áp lực cho Quốc sư đại nhân. Dù Quốc sư đại nhân giải quyết thế nào thì ả cũng có thể đâm hắn một nhát hoặc khiến hắn đau đầu.
Đúng là hắc y nhân đã tính toán đâu vào đấy, đồng thời cũng xem việc tra tấn Quốc sư đại nhân như thú vui.
Vị Thừa tướng đại nhân kia nhìn Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ, nở một nụ cười thâm sâu, thản nhiên nói: “Mã thị, bà hãy nói hết toàn bộ những chuyện mình biết ra đi!”
Mã thị quỳ thẳng trên đất, những ánh mắt xung quanh cũng không thể khiến bà lùi bước. Bà chỉ cần nghĩ đến cái chết thê thảm của con gái là đã hận không thể lột da Mộ Lưu Ly, rút gân và uống máu nàng. Về phần những chuyện khác, bà ta vốn không hề quan tâm.
Bà ta kể rõ ràng trật tự, cũng không quên chứng cứ quan trọng nhất – cái bớt của Mộ lâu chủ.
Nghe bà ta nói xong, sắc mặt của các đại thần Mặc Lạc Quốc trầm xuống. Họ để sứ giả của các nước phụ thuộc quậy ra như vậy, thậm chí còn bị ép phải ra tay với Mộ lâu chủ, thật sự là quá mất mặt. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là vì chuyện này có liên quan tới Âu Dương Vũ – vị Thừa tướng đại nhân bị người đời nói ra nói vào kia.
Lúc trước Âu Dương Vũ đức cao vọng trọng, dù chứng cứ ông thông đồng với địch bán nước vô cùng xác thực nhưng có rất nhiều người không tin, thậm chí đến bây giờ vẫn còn rất nhiều người tôn kính ông như cũ. Trùng hợp thay, đa số những người mà Quốc sư đại nhân chọn vào trong triều đều là những người sùng bái “Văn thần võ tướng” Âu Dương Vũ.
Cho nên, đây là lúc các đại thần Mặc Lạc Quốc đoàn kết nhất từ trước tới giờ, dù là vì bảo hộ thần tượng của mình hay nữ nhi của thần tượng mình, hay là vì mặt mũi của quốc gia đi chăng nữa. Nói tóm lại, mắt ai cũng như dao nhọn lao về phía vị Thừa tướng đại nhân kia. Tuy định lực của vị kia rất tốt nhưng cũng không nhịn được mà chảy mồ hôi lạnh. Những ánh mắt kia đúng là quá hung ác!
Đương nhiên, bé con hoàng đế đang ngồi trên kia còn tức giận hơn bọn họ nhiều. Trái lại thì phản ứng của Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ quá mức lạnh nhạt.