Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 134 Âm mưu dần hiện ra – Botruyen
  •  Avatar
  • 22 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 134 Âm mưu dần hiện ra

Mộ lâu chủ đang nhàn nhã uống trà ngắm cảnh, cũng không hỏi Mã thị mục đích tới đây.

Cuối cùng vẫn là Mã thị không nhịn được, mở miệng nói: “Phu nhân, ta biết yêu cầu của ta hơi quá đáng, nhưng ta cũng chỉ có một nữ nhi thôi, xin người cho nó ở lại đây đi!”

Mộ lâu chủ ngước lên nhìn bà, ôn hòa nói: “Bổn lâu chủ không hiểu lời này của Mã phu nhân, không phải ta đã để Mã cô nương ở lại đây sao?”

“Không phải… Không phải là ý đó…”

“Vậy thì có ý gì?”

“Ta…” Mã thị có chút không nói nên lời, bà vốn cũng không rành mấy chuyện báo đáp ơn nghĩa này, hơn nữa bà cũng không cho rằng bà có ơn gì với Mộ lâu chủ cả.

Mộ lâu chủ cũng không làm khó bà nên đã thay bà nói ra: “Là Mã Lệ Nương coi trọng Quốc sư đại nhân phải không?”

Mã thị kinh ngạc nói: “Phu nhân…”

“Bà không cần giật mình như vậy, ta cũng đã quen với việc có rất nhiều nữ nhân xem trọng Quốc sư đại nhân.” Trong lòng Mộ lâu chủ bi phẫn, tất cả đều do Quốc sư đại nhân quá quyến rũ!

Dưới tầm mắt lạnh nhạt của Mộ lâu chủ, Mã thị không biết nên nói gì cho phải, chỉ cúi đầu cầu xin: “Cầu phu nhân thành toàn.” Bởi vì đã mất đi một nữ nhi, tất cả tình thương của bà đều dành cho nữ nhi còn lại này, nói là yêu thương gấp bội lần cũng không ngoa. Cho nên dù biết chuyện này không ổn, bà vẫn tới đây, chứ không thể trơ mắt nhìn Mã Lệ Nương đòi chết đòi sống được.

Mộ lâu chủ rũ mắt nhìn bà, đột nhiên cảm thấy đấu với bà không thú vị chút nào. Mã thị không phải là người xảo quyệt, cũng không có ý xấu gì, cùng lắm cũng chỉ là một người mẫu thân quá mức yêu thương con mình, vì hoàn thành tâm nguyện của nữ nhi nên mới đau khổ đi cầu xin người khác.

Mộ lâu chủ nhàm chán nghĩ, sớm biết vậy thì nàng thà tiến cung với Quốc sư đại nhân còn hơn, dù sao chơi với tên nhóc Mặc Vân kia cũng vui hơn nhiều.

Lại nhìn về phía người đang quỳ gối trước mặt, Mộ lâu chủ mở miệng nói: “Trừ phi nàng ta muốn chết, không thì kêu nàng ta từ bỏ ý nghĩ ấy đi.”

Ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ, lại làm thân thể của Mã thị run lên, sắc mặt tái nhợt.

“Nếu bà thật sự thương yêu nàng ta thì nói với nàng ta đừng có ao ước những thứ không thuộc về mình.”

Câu này cũng có thể xem như là một lời khuyên của Mộ lâu chủ đó.

Tuy chỉ là sinh nhật của một đứa nhóc, nhưng đứa nhóc này lại là hoàng đế, hơn nữa mục đích chân chính của các nước khác là tới đây chúc mừng tân đế đăng cơ nên đây cũng là lý do mà những nước khác vô cùng coi trọng tiệc sinh nhật này.

Quốc sư đại nhân cũng không tức giận gì, dù sao những việc này cũng không cần tự nó làm lấy, nhiều nhất cũng có vài nước lân bang rục rịch mà thôi.

Quốc sư đại nhân đã sớm nhận được tin từ ám vệ, biết Mộ lâu chủ đã về Lạc Tiên lâu, nên sau khi hắn rời khỏi hoàng cung thì đi thẳng tới Lạc Tiên lâu.

Sau khi Mã thị trở về từ chỗ của Mộ lâu chủ, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cảm thấy không thể tiếp tục ở lại phủ Quốc sư. Bà bắt đầu thu dọn đồ, muốn mang Mã Lệ Nương đi.

Nhưng sao Mã Lệ Nương có thể ngoan ngoãn rời đi được?

“Nương, người đang làm gì vậy?”

Mã thị dừng tay lại, kéo Mã Lệ Nương ngồi xuống, mở miệng nói: “Lệ Nương, bây giờ chúng ta rời khỏi chỗ này được không?”

Mặt Mã Lệ Nương lập tức đen lại: “Tại sao chứ? Con không đi, muốn đi thì người tự đi đi!”

Mã thị sốt ruột nói: “Lệ nương, con nghe nương nói, Quốc sư đại nhân và chúng ta vốn không phải là người trong một thế giới, con ở lại bên cạnh hắn cũng sẽ không hạnh phúc, huống chi…” Huống chi, phu nhân sẽ không cho con ở bên cạnh Quốc sư đại nhân.

Cho dù Mã thị chưa từng tận mắt thấy qua những chuyện về nhà giàu tranh sủng nhưng cũng đã nghe ít nhiều. Lúc đầu bà còn cho rằng Mộ lâu chủ là người ôn hòa, chắc cũng sẽ bao dung người khác, nhưng lời cảnh cáo ban nãy đã khiến bà hiểu được rằng suy nghĩ của bà đã sai từ lúc ban đầu rồi. Không có nữ nhân nào cam tâm tình nguyện chia sẻ trượng phu của mình với người khác hết và Mộ lâu chủ cũng không phải phải người ôn hòa như vẻ bề ngoài.

Có lẽ nàng còn độc ác tàn nhẫn hơn người bình thường, thậm chí cũng không thèm giả vờ thân thiện này nọ.

Thân phận của Mộ lâu chủ rành rành ra đó, có lạc Tiên Lâu làm hậu thuẫn, thì sao Lệ Nương tranh lại chứ? Tuy bà không biết nhiều về Lạc Tiên Lâu nhưng cũng biết không thể dây vào nơi đó.

Bà hiểu rất rõ tính của nữ nhi, muốn nó an phận thủ thường là không thể nào, bà cũng có thể đoán được kết quả của chuyện này.

Mã Lệ Nương hất tay bà ra, cả giận nói: “Rốt cuộc thì ta có phải nữ nhi của bà hay không? Chỉ là một tâm nguyện nho nhỏ mà bà cũng không muốn giúp ta. Bà không giúp ta thì thôi, ta sẽ tự mình làm, tóm lại ta nhất định phải làm Quốc sư phu nhân, nếu muốn đi thì bà tự đi đi!”

“Lệ Nương…”

Mã thị vội vàng giữ chặt nàng ta lại, còn muốn nói gì đó, đầu lại đột nhiên choáng váng, trước mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.