Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 132 Thân phận – Botruyen
  •  Avatar
  • 31 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 132 Thân phận

Nhìn thấy bộ dạng thất thần của bà lão, Mộ lâu chủ khẽ nhíu mày, hỏi: “Các ngươi là ai? Tìm bổn lâu chủ để làm gì?” Dứt lời, nàng lạnh lùng liếc nữ tử trẻ tuổi kia một cái.

Từ lúc bước vào cửa tới giờ, tầm mắt của nữ nhân kia không rời khỏi Quốc sư đại nhân một giây nào, õng a õng ẹo, ý đồ quá rõ ràng. Nếu không phải hai người này quá khả nghi thì Quốc sư đại nhân đã sớm móc hai con mắt kia ra rồi.

Bà lão kia lập tức hoàn hồn, câu nệ nói: “Dân phụ là Mã thị, đây là nữ nhi của dân phụ, Lệ Nương.”

Nhắc đến hai chữ “Nữ nhi”, trong mắt bà lập tức hiện lên sự bi thương, nhưng cũng biến mất rất nhanh, sau đó nói tiếp: “Nếu không phải bây giờ không còn cách nào, thì dân phụ cũng sẽ không tới tìm phu nhân. Bây giờ dân phụ đã cùng đường rồi, dân phụ chết không hết tội, nhưng bọn họ lại muốn đưa Lệ Nương tới quân doanh. Dân phụ chỉ có một nữ nhi là nàng, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, không đành lòng để nàng đi chịu khổ. Dân phụ không cầu gì, chỉ cầu phu nhân có thể cứu Lệ Nương…” Một nữ tử nhu nhược bị đưa tới quân doanh còn có thể làm gì? Chỉ có thể làm quân kỹ mà thôi.

Xem ra, đôi mẹ con này đã dây vào người không nên trêu chọc, hoặc là có người tìm các nàng tới gây rắc rối cho Mộ lâu chủ.

Mã thị quỳ gối trước mắt Mộ lâu chủ, nức nở nói: “Dân phụ dập đầu với phu nhân!”

“Nương…” Nữ tử trẻ tuổi bị Quốc sư đại nhân câu hồn nãy giờ cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, duỗi tay muốn kéo Mã thị dậy, lại bị bà kéo quỳ xuống chung: “Lệ Nương, mau dập đầu với phu nhân!”

Lệ Nương hất tay bà ra, tức giận giận nói: “Nương, sao người phải cầu nàng ta làm gì? Mạng của nàng là do tỷ tỷ đổi lấy, đương nhiên nàng ta phải giúp chúng ta. Nếu không nhờ chúng ta thì nàng ta có thể sống cuộc sống cao quý giống như bây giờ sao?” Trong giọng nói Lệ Nương tràn ngập ghen ghét.

“Con…” Gương mặt của Mã thị vô cùng buồn bực, sau đó lại bất đắc dĩ thở dài, giống như đã quá quen với cái tính này của nữ nhi.

Lệ Nương “hừ” một tiếng: “Con nói có sai đâu chứ? Nàng ta cũng chỉ là…”

Vừa nói một nửa, miệng nàng ta liền bị Mã thị che lại.

Mộ lâu chủ nhìn về phía hai người, ngón tay nhịp trên mặt bàn, bình thản mở miệng: “Để nàng nói.” Nếu đã tìm được phủ Quốc sư, lại có chuyện muốn cầu nàng, vậy chắc chắn bọn họ cũng đã chuẩn bị gì đó rồi.

Mã thị nhíu nhíu mày, liếc về phía Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ tất nhiên hiểu ý của bà ta, nhưng nàng chỉ nói: “Không sao.” Nàng cũng không có bí mật gì mà Quốc sư đại nhân không thể biết.
Mộ lâu chủ lặng lẽ nhéo eo hắn một cái, hắn mới nghiêm trang ngồi nghe Mã thị kể lại chuyện năm ấy.

Kỳ thật, đây là một câu chuyện về báo ân.

Lúc trước Tiếu Tình từng cứu mạng vợ chồng Mã thị, cho nên lúc phủ Thừa tướng xảy ra chuyện, trượng phu của Mã thị vẫn luôn thầm để ý, muốn tìm cơ hội cứu Âu Dương Vũ và Tiếu Tình.

Lúc đó Tiếu Tình đã sắp lâm bồn, vì chuyện xảy ra quá đột ngột nên động thai, sinh non, thân thể vô cùng suy yếu, không thể chạy trốn được. Tiếu Tình không đi được thì tất nhiên Âu Dương Vũ cũng không chịu đi, cho nên lúc Mã Khương tới cướp ngục, hai người chỉ cầu xin ông ta mang hài tử mới ra đời đi.

Mã khương cũng có chút bản lĩnh, hơn nữa là một người có ân tất báo, tự biết nếu không có Tiếu Tình cũng không có Mã Khương ông ngày hôm nay. Cuối cùng ông cắn răng, đem một trong hai nữ nhi song sinh vừa ra đời đổi chỗ với thiên kim Thừa tướng, vậy thì không ai phát hiện thiếu mất một đứa, cũng sẽ loại bỏ khả năng có người đuổi giết rồi uy hiếp tới tính mạng của nó.

Sau đó, ông lại vội vã đưa hai mẹ con Mã thị suốt đêm rời khỏi kinh thành, còn mình thì mang hài tử tới Hướng Liên Thiên Các.

Đó là lối thoát tốt nhất cho nó mà ông có thể nghĩ ra.

Lúc đó Mộ Nham trong chốn giang hồ có thể nói là “một lời dậy sóng”, lại còn không có con cái. Nếu Mộ Nham chịu nhận nuôi đứa nhỏ này thì ít nhất nó sẽ không phải lo cái ăn cái mặc, cho dù sau này không cẩn thận bại lộ thân phận thì cũng có được một chỗ dựa vững chắc.

Không ngoài ý muốn, lúc Mộ Nham nhặt được đứa trẻ bị “vứt bỏ” ven đường, ông ta lập tức cảm thấy đây là trời cao ban nữ nhi cho mình, hạnh phúc bồng nàng về, thậm chí vì sợ nữ nhi bị người ta nói này nói nọ mà không công bố rằng ông nhặt được đứa nhỏ này. Cho nên, rất ít người biết nữ nhi được Mộ Nham yêu thương như châu như bảo này không phải là do ông không cẩn thận cùng một nữ tử lạ mặt sinh ra, mà là một đứa trẻ bị “vứt bỏ”.

Sau đó Mã Khương cũng cố tình được Mộ Nham cứu, dù võ công rất cao nhưng ông chỉ xin Mộ Nham cho làm việc ở chuồng ngựa. Ông vẫn luôn lén lút bảo vệ đứa bé kia, nhìn nàng lớn lên, cuối cùng cũng vì nàng mà mất mạng.

Nếu tính như thế thì ân tình này quả nhiên khó dứt.

Có thể nói, nếu không nhờ Mã Khương, “Mộ Lưu Ly” vốn không thể sống hạnh phúc trong suốt mười sáu năm cuộc đời như vậy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.