Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 130 Nhào vào lồng ngực – Botruyen
  •  Avatar
  • 35 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 130 Nhào vào lồng ngực

Editor: Mì Udon

Beta-er: Nhạc Dao

Trải qua trận chiến này, người của giang hồ cũng càng ngày càng ít, sóng yên biển lặng, chỉ còn hai cây đại thụ Lạc Tiên lâu và Địa Ngục nhai vẫn đứng sừng sững giữa gió mưa.

Có lẽ là vì bị đả kích quá lớn nên Thương Ngao đã từ chức Võ lâm minh chủ. Người luôn coi trọng an nguy của Võ lâm như hắn ta, giờ lại bỏ mặc giang hồ đang suy tàn, cũng không lộ diện như Quân Như Ngọc, rời xa thị phi.

Người khác chỉ cảm thấy Thương Ngao không làm tròn trách nhiệm, lúc giang hồ còn phồn thịnh, lúc nào hắn ta cũng bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử, trở thành người dẫn đầu của toàn bộ giang hồ, hưởng hết vinh quang. Bây giờ giang hồ vừa gặp chuyện, hắn ta liền phủi tay bỏ đi, xem giang hồ như chiếc giày rách.

Thương Ngao không giải thích khi nghe những lời chỉ trích đó.

Đối với việc này, cha của Thương Ngao cũng chỉ có thể thở dài. Ông biết nhi tử sa sút như vậy cũng là vì Mộ Lưu Ly sớm biết như vậy thì lúc trước ông nên định ra hôn sự của hai đứa với Mộ Nham luôn cho rồi.

Như thế thì những việc này sẽ không xảy ra. Dạ Trạch sẽ không thực hiện được mưu đồ của mình, biết đâu chừng lão già Mộ Nham kia vẫn còn sống, Lạc Tiên Lâu cũng sẽ không xuất hiện trên giang hồ, đồng thời cũng không dính líu tới Quốc sư đại nhân, Địa Ngục nhai sẽ không cấu kết với Lạc Tiên lâu làm việc xấu, con trai của ông cũng sẽ không sa sút như bây giờ.

Tuy cảm thán như vậy, nhưng ông cũng không định nhúng tay vào chuyện trong chốn giang hồ. Bây giờ ông ta cũng đã già rồi, giang hồ sớm đã là thiên hạ của những người trẻ tuổi, ông ta cũng không cần phải can thiệp nữa. Huống chi, dựa theo tình trạng bây giờ của giang hồ, không phải chỉ một mình ông có thể cứu vãn được.

***

Mộ lâu chủ không rảnh quan tâm đến Thương Ngao đang sa sút hay phụ thân của hắn ta đang cảm thán ra sao. Trải qua trận chiến này, không còn ai tới tìm Lạc Tiên lâu gây phiền toái nữa, nhưng việc làm ăn của Lạc Tiên lâu càng ngày càng thê thảm.

Cho nên khi có một mối làm ăn lớn đưa tới cửa, tất nhiên Mộ lâu chủ sẽ không bỏ qua. Huống chi, vụ này lại cực kỳ có lời.

Người ủy thác rất hào phóng, chuyện phải làm cũng rất đơn giản, giết một người, hơn nữa đối phương còn cung cấp địa điểm của người này cho họ, mà điều kiện đưa ra cũng rất đơn giản, yêu cầu Mộ lâu chủ tự tay đi giết người này.

Dù sao bây giờ Mộ lâu chủ cũng rất rảnh rỗi, không ngại ra ngoài hoạt động một tý, dứt khoát nhận vụ này, nhân lúc Quốc sư đại nhân không chú ý liền chuồn đi.

Dựa theo tin tức của người ủy thác, Mộ lâu chủ rất dễ dàng tìm được người kia. Có điều, tính cảnh giác của người nọ rất cao, Mộ lâu chủ vừa đến, hắn ta đã lập tức trốn thoát, khinh công không tồi, công lực cũng có vẻ rất thâm hậu, khó trách người ủy thác biết rõ địa điểm của hắn nhưng vẫn nhờ tới Lạc Tiên lâu, còn yêu cầu Mộ lâu chủ phải tự mình ra tay.

Có điều, không biết người này đã bị đuổi giết rất lâu hay biết Mộ lâu chủ không dễ đối phó, đánh chưa được hai chiêu đã lo chạy trốn nhanh hơn thỏ.

Quốc sư đại nhân cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang di chuyển kia, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, xoay người ôm nàng vào lòng, duỗi tay đỡ gương mặt tuyệt mỹ, cẩn thận đánh giá, sau đó gật đầu một cái, nói nhỏ: “Không sai, đây là phu nhân nhà ta mà.”

Mộ lâu chủ trừng hắn, duỗi tay đẩy bàn tay to trên mặt mình ra, vòng tay qua cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt hắn. Quốc sư đại nhân để mặc nàng hôn, vuốt tóc nàng, do dự hỏi: “Phu nhân, có phải nàng đã làm việc gì có lỗi với ta rồi đúng không? Chắc không phải là đem tư khố của ta dọn trống rồi chứ?”

Mộ lâu chủ đẩy hắn ra, trừng hắn rồi xoay người bước đi, đúng là cái đồ không biết tốt xấu!

Quốc sư đại nhân vội vàng vươn cánh tay ra, ôm người vào trong lòng, cúi đầu gặm vành tai nàng, thấp giọng nói: “Phu nhân, nếu nàng đã làm sai thì phải ngoan ngoãn nhận sai chứ.”

Mộ lâu chủ không thể nhịn được nữa, cả giận nói: “Văn Nhân Dịch, bổn lâu chủ không có làm gì sai hết!” Đúng là không thể đối xử tốt với tên này được mà.

“Vậy nghĩa là nàng muốn hối lộ ta à?” Đôi môi nóng như lửa kề sát cần cổ bạch ngọc, để lại từng dấu ấn đỏ tươi, bàn tay nóng hừng hực cũng bắt đầu vuốt ve đường cong mỹ lệ của nàng.

Ánh mắt của Mộ lâu chủ hơi mê ly nhưng vẫn không quên cãi lại: “Bổn lâu chủ không dư tiền để hối lộ chàng đâu.”

“Không cần tiền, vi phu chỉ nhận sắc đẹp của phu nhân như hối lộ thôi.” Dứt lời, hắn liền bế nàng lên, quay về phòng ngủ.

Cho tới lúc Mộ lâu chủ mơ mơ màng màng bị ăn sạch sẽ, mới phát hiện ý đồ ban đầu của nàng đã bị người này bóp méo. Vì thế, nàng nằm trong ngực hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi bình phục hô hấp thì chuyện đầu tiên nàng làm là bảo vệ thanh danh của mình.

“Bổn lâu chủ khinh thường hối lộ chàng.”

Vẻ mặt Quốc sư đại nhân thoả mãn, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, lười biếng hỏi: “Vậy phu nhân muốn làm gì?”

Thấy rốt cuộc hắn cũng chịu nghe nàng nói chuyện nên nàng cũng không còn sức để bực bội với hắn nữa, gối lên cánh tay của hắn, híp mắt, hừ nhẹ rồi nói: “Thấy chàng tốt với ta nên ta thưởng cho chàng đó.”

Quốc sư đại nhân như đang suy tư gì đó, cuối cùng cũng hiểu sao tối nay nàng lại kỳ lạ như vậy, không khỏi nhướng mày hỏi: “Phu nhân, thỏa mãn vi phu là chức trách của nàng, sao có thể nói là thưởng được chứ?”

Đối mặt với kẻ khó chơi như thế này, cả thánh nhân cũng sẽ phát điên. Mộ lâu chủ tức giận cắn cổ người nào đó một cái, trong lòng âm thầm thề, sau này sẽ không bao giờ tùy tiện đối xử tốt với hắn nữa.

Sau khi Quốc sư đại nhân bị cắn một ngụm thì mới giả vờ miễn cưỡng nói: “Nếu phu nhân nhất định muốn như vậy thì ta cũng đành nhận lấy, lần hồi nãy là phận sự của phu nhân, còn bây giờ thì phu nhân có thể thưởng cho ta thật tốt rồi đấy.” Dứt lời, tên sói đói nào đó lập tức vồ lấy con dê ngon miệng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.