Editor: Mì Udon
Beta-er: Nhạc Dao
Trái tim nhỏ bé của Thanh Long tan nát, đúng là hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, hắn ta quên mất tuy Minh Y lão đại rất lợi hại, nhưng lại không có kinh nghiệm trong việc này.
Minh Y nhíu mày khi thấy Thanh Long ủ rũ, tình yêu đúng là thuốc độc, hai người y biết đều mất hồn mất vía vì nó. Vào giờ khắc này, Minh Y quyết định mình sẽ không yêu ai cả.
Thanh Long chưa từ bỏ hy vọng nói: “Minh Y lão đại, cho dù huynh không có kinh nghiệm thì cũng có thể nêu ý kiến mà.” Minh Y cũng lạnh lùng như Bích Lạc vậy, chắc là cũng phần nào hiểu được suy nghĩ của nàng ấy đi?
Minh Y cảm thấy vì tương lai của Địa Ngục nhai, không thể cứ để Thanh Long cứ suy sụp như thế, nên y nói: “Thật ra việc này rất đơn giản.”
Nghe vậy, hai mắt Thanh Long liền sáng lên, nhìn chằm chằm y, giục giã hỏi: “Vậy ta nên làm thế nào?”
Minh Y do dự, Thanh Long lại không cho y cơ hội đổi ý, gương mặt đáng thương như cô dâu nhỏ bị bắt nạt, chắp tay trước ngực, trong mắt là vẻ cầu xin, khiến người khác cảm thấy nếu không đáp ứng hắn ta thì sẽ là tội ác tày trời.
Minh Y nghĩ, dù sao Thanh Long và Bích Lạc cũng là tình trong như đã mặt ngoài còn e, họ chỉ cần một cú hích là sẽ thành công thôi, thế nên cũng không tính là y sẽ đắc tội với Bích Lạc được.
Vì thế, dưới ánh mắt mong chờ của Thanh Long, y lạnh lùng nói ra năm chữ: “Bá vương ngạnh thượng cung*.”
*Bá vương ngạnh thượng cung: Ý bảo là thịt trước rồi tính tiếp.
Tuy không có kinh nghiệm nhưng y cũng biết là làm chuyện lớn thì phải nhanh, gọn, lẹ mới được.
Minh Y thấy mặt Thanh Long dại ra thì cảnh cáo một câu: “Cấm ngươi nói với Chủ mẫu đây là chủ ý của ta, nếu không thì… Ngươi biết hậu quả rồi đó.”
Thanh Long sợ hãi nuốt nước miếng, gật đầu như gà con mổ thóc, chửi thầm khi nhìn Minh Y xoay người đi, quả nhiên là trừ Chủ thượng ra, Minh Y mới là người âm hiểm nhất. Có điều biện pháp này… Có thể thử một lần xem sao…
Nghĩ vậy, Thanh Long không khỏi nở nụ cười tà ác, xui xẻo bị Bích Lạc mới đi truyền tin cho Lạc Tiên lâu trở về nhìn thấy.
“Ngươi cười gì thế?”
“Khụ khụ…” Thanh Long đang suy nghĩ xấu xa bị nàng ấy dọa nảy mình, ho sặc sụa.
Bích Lạc nhíu mày hoài nghi nhìn hắn ta, sao nàng ấy cứ cảm thấy con rồng này quái quái ý nhỉ?
Thanh Long bị nàng ấy nhìn đến chột dạ, vội vàng kéo nàng ấy đi chỗ khác: “Để ta dẫn nàng đi xem cái này.”
Bích Lạc để mặc hắn ta kéo mình đi, không hề hay biết rằng thứ Thanh Long muốn cho mình xem lại chính là hắn.
Sáng sớm hôm sau, mọi người chuẩn bị rời khỏi Phiêu Miểu Trang. Ngoại trừ Vũ Sát đã rời đi sau khi vết thương lành và Bích Tiêu không trở lại khi đi làm sau khi nhận nhiệm vụ của Mộ lâu chủ thì bây giờ cũng chỉ còn Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ, Minh Y, Yến Kinh Thiên, Bích Lạc và Thanh Long thôi.
Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ đã đứng chờ ở cửa lớn từ lâu, những người khác vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả.
Minh Y ngước mắt nhìn gã, lạnh lùng nói: “Tùy ngươi.” Sau đó xoay người rời khỏi.
Yến Kinh Thiên nhìn theo bóng dáng y dần xa, tựa lưng vào gốc cây ăn quả gần mình nhất. Mấy năm nay gã sống đần độn, bây giờ trừ sư huynh ra, gã cũng chỉ thân với khối băng Minh Y kia thôi.
Tuy Minh Y lạnh lùng, nhưng vẫn có thể kết thành tri kỷ.
Suy nghĩ một hồi, Yến Kinh Thiên mới nhìn về ngôi mộ kia, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi sư phụ, nhiều năm như vậy con mới trở về gặp người.”
“Sư phụ, con vẫn không thể nào hiểu được, vì sao người lợi hại như vậy mà lại có thể chết được?”
“Sư phụ, người biết không, thật ra lúc trước con thà để người giết con còn hơn.”
“Sư phụ, người vẫn luôn nói con thông minh, nhưng không đủ xảo quyệt, bảo con phải học hỏi thêm từ sư huynh nên con vẫn luôn cảm thấy không phục, sư huynh là tiểu nhân, còn con mới là quân tử. Bây giờ con mới hiểu được ý của người, vì con ngốc hơn sư huynh nên dù học nhiều thứ như vậy nhưng vẫn không nhìn thấu được lòng người.”
“Sư phụ, Ngọc Âm đã chết. Nàng ấy hại chết người, nhưng con lại không vui nổi khi nàng ấy chết, trái lại còn rất khổ sở, có phải con rất bất hiếu không?”
…
Yến Kinh Thiên nói liên miên, đến khi gã hoàn hồn thì trời cũng đã tối.
Gã đứng dậy vỗ vỗ bùn đất trên người, đi về phía căn nhà gỗ nhỏ.
Vì trong nhà đã lâu không có người ở nên tro bụi bám đầy, nếu gã muốn ở lại đây một thời gian thì phải dọn dẹp một chút. Dù sao thì vì lúc trước sư huynh quá giảo hoạt nên mấy chuyện dọn dẹp này toàn do gã làm, làm cũng thuận tay.
Có điều làm trộm nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi bệnh nghề nghiệp, gã luôn vô ý tìm được mấy vách ngăn bí mật này nọ.
Yến Kinh Thiên nhìn quyển sách nhỏ nằm trong vách ngăn, do dự một lúc nhưng, vẫn lấy ra. Gã lật vài cái thì phát hiện đây là một quyển sổ ghi lại những điều tâm đắc của Thiên Huyền lão nhân về mọi chuyện. Tuy quyển sổ này rất quý giá nhưng sư phụ đã dạy hết cho họ rồi.
Vì vậy, Yến Kinh Thiên chỉ tùy ý lật lật, ai ngờ lại phát hiện ra một bức thư được kẹp trong đó.
Yến Kinh Thiên mở thư ra, phát hiện đây là bức thư chính tay Thiên Huyền lão nhân viết gửi cho mình.
“Kinh Thiên, con đừng áy náy về cái chết của sư phụ, mệnh của sư phụ đã tận. Kiếp trước có ơn, kiếp này phải báo, trả ân xong rồi thì phải về lại nơi mình xuất phát. Con là một đứa trẻ thông minh, sư huynh con con cũng xuất chúng nhưng kiếp này của nó đã được định sẵn sẽ chông gai, sư phụ chỉ có thể giúp nó trong một khoảng thời gian, nên con phải giúp đỡ nó hết mình.”
Yến Kinh Thiên nhìn bức thư rất lâu, sau đó mới chậm rãi cất nó đi. Lúc nhỏ, vì cái gì sư phụ cũng biết nên gã vẫn luôn nghĩ người là thần tiên hạ phàm, nhưng lại không ngờ rằng, người cũng lường trước được cái chết của mình, nên mới để lại bức thư này cho gã.
Kiếp trước có ơn, kiếp này phải báo sao? Những người sư phụ tiếp xúc chỉ đếm được trên đầu ngón tay trừ gã và sư huynh ra thì gần như không còn ai khác cả. Có khi nào ân nhân của sư phụ là sư huynh không?
Gã nhớ tới lúc trước sư phụ bị sư huynh chọc giận điếng người thì sẽ giận dữ nói: “Ai bảo đời trước ta nợ con chứ!”
Lúc đó gã cứ nghĩ sư phụ tức nên mới nói vậy, nhưng giờ nghĩ lại thì có vẻ không phải như gã nghĩ.
Yến Kinh Thiên nhíu mày, tuy gã lớn lên bên cạnh Thiên Huyền lão nhân như thần, nhưng chưa bao giờ gã nghiêm túc suy nghĩ liệu con người có kiếp trước kiếp này hay không.