Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 121 Yến Kinh Thiên trúng chiêu – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 121 Yến Kinh Thiên trúng chiêu

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Hikari2088

Vì gã ghét thuật nhiếp hồn và cảm giác bị khống chế nên mới luôn gây hấn với Minh Y.

Minh Y kéo bàn tay của gã xuống, thấy mắt gã đã trở lại bình thường thì mím môi, lạnh lùng nói: “Ta cũng không thích ngươi.”

Nghe vậy, Yến Kinh Thiên cười nhạo, buông y ra rồi tựa vào tường cạnh y, nói vẻ với sâu xa: “Ta đã cảnh cáo ngươi đừng đến gần nàng ta rồi, ngươi muốn nghe hay không là chuyện của ngươi. Nếu không, đến lúc xảy ra chuyện thì đừng trách ta không cảnh cáo ngươi trước.”

Minh Y nghiêng đầu nhìn gã: “Sao ngươi lại cảnh cáo ta? Rốt cuộc thì ngươi đã biết những gì?” Trực giác của y rất nhạy bén, hành vi kỳ lạ của Yến Kinh Thiên khó tránh khỏi việc khiến y nghĩ nhiều.

Yến Kinh Thiên cụp mắt nhìn đôi tay trắng nõn thường xuyên dính đầy máu trong mơ, nhắm mắt lại, nụ cười nhạt dần, giọng nói cũng nhẹ xuống: “Ta chỉ không muốn ngươi dẫm lên vết xe đổ của ta mà thôi.” Gã cố tình bỏ qua vấn đề còn lại của Minh Y.

“Thì ra là nàng ta.” Hai người chợt nhìn ra ngoài cửa sổ khi nghe thấy một giọng nói bỗng dưng vang lên.

“Chủ thượng…”

“Sư huynh…”

Quốc sư đại nhân đứng ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm vào Yến Kinh Thiên.

Mộ lâu chủ suy tư đứng bên cạnh hắn. Chỉ có chuyện có liên quan đến lúc trước mới có thể làm cho Yến Kinh Thiên kích động như vậy, hẳn là Ngọc Nhi đã biết quan hệ giữa Yến Kinh Thiên và Quốc sư đại nhân mới đúng, vậy vì sao nàng ta lại không sợ hãi khi xuất hiện ở đây chứ?

Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ vốn rảnh rỗi nên đến xem thử Ngọc Nhi thừa cơ tiếp cận Minh Y ra sao, ai dè nửa đường lại xuất hiện một Yến Kinh Thiên.

Ngay cả nàng ta còn không nhận ra khuôn mặt này, nhất định là vì gã vẫn còn hận mình tận xương tuỷ vì chuyện trước kia nên gã ta chỉ liếc mắt là đã nhận ra nàng ta!

Thật ra, chính nàng ta cũng không quên được.

Sao nàng ta có thể quên được chứ? Đến giờ, nàng ta vẫn luôn mơ thấy mỗi một chuyện đã xảy ra.

Lúc trước, vì tiếp cận Văn Nhân Dịch mà nàng ta gần như đi tong nửa cái mạng, cuối cùng ngay cả mặt hắn cũng chưa được thấy. Khi đó, là gã đã tỉ mỉ chăm sóc nàng ta, khiến nàng ta lần đầu tiên phát hiện, thì ra cảm giác được người khác quan tâm lại hạnh phúc đến vậy.

Người nọ đã từng nói, nàng là đệ tử mà ả đắc ý nhất. Đúng vậy, vì nàng ta nghe lời ả nhất! Phục tùng mệnh lệnh đến nỗi không tiếc tổn thương người mình yêu nhất! Đến bây giờ, nàng ta vẫn còn nhớ rõ ánh mắt đau khổ xen lẫn hối hận và căm thù đến tận xương tuỷ của gã khi nhìn mình.

Chỉ có điều, nàng ta cũng đã phản bội ả khi quyết định không nói cho người nọ biết về gã nên đến giờ ả ta vẫn chưa biết Văn Nhân Dịch có một sư đệ.

Giờ nàng ta đã được yên lòng khi thấy Văn Nhân Dịch đã bảo vệ gã rất tốt rồi.

Bên kia, Minh Y tựa lưng vào tường nhìn Yến Kinh Thiên nằm trên giường rồi hỏi: “Không cần ta giúp thật sao?”

Yến Kinh Thiên nhìn y, bình tĩnh đáp: “Không cần, ngươi đi đi. Ta không yếu ớt vậy đâu.”

Khi con người không vui thì thường cần không gian để suy nghĩ nên Minh Y cũng không nói gì thêm mà chỉ rời đi.

Yến Kinh Thiên nằm trong chốc lát, bảo người của Phiêu Miểu trang đem một ít rượu đến. Dù vậy, gã lại không uống mà chỉ nhìn chằm chằm hai vò rượu. Gã tự giễu cười cười, xem ra gã đã có bóng ma tâm lý, vì biết nàng ta ở đây nên không dám đụng vào mấy thứ này.

Khi gã đang nghĩ ngợi lung tung thì chợt cảm thấy trên đùi như bị kim đâm, tuy không đau nhưng đầu lại choáng váng. Đương lúc gã cảm thấy bất thường, muốn gọi người thì hai mắt tối sầm lại, chìm vào hôn mê.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.