Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Đến khi Bích Tiêu và Ngọc Nhi rời khỏi, Quốc sư đại nhân mới ôm Mộ lâu chủ vào lòng, nhướng mày nói: “Đừng nói với ta là nàng định để Minh Y dùng mỹ nam kế đấy nhé.” Chỉ dựa vào giọng điệu khẳng định của hắn là đã biết tỏng hắn đã có đáp án cho chuyện này trong lòng rồi.
Nếu không thì sao nàng phải đặt Ngọc Nhi cạnh Minh Y làm chi? Dù vì giám thị thì để nàng ta bên cạnh Bích Tiêu có khác gì đâu, sao nàng cứ nhất quyết chọn Minh Y?
Nàng vòng tay qua cổ hắn, cười đáp: “Ta cũng chỉ tương kế tựu kế thôi. Chàng đừng nói với ta là một mỹ nhân nội gián sẽ không sử dụng mỹ nhân kế đấy nhé?”
“Phu nhân, có phải nàng hơi bất công không? Nàng không những đuổi Bích Tiêu đi mà còn để Minh Y hy sinh sắc đẹp nữa.”
“Sao hả?” Nàng nhướng mày, duỗi tay chọt chọt ngực hắn rồi cười nói: “Chàng thấy bất bình hử?”
“Không phải.” Hắn nắm lấy tay nàng rồi hôn lên: “Ta chỉ nghĩ liệu có ổn khi giao việc này cho Minh Y không thôi.” Tuy Minh Y có vẻ ngoài ưa nhìn nhưng khuôn mặt lạnh lùng cộng thêm tính cách của y thì sao yêu đương đây?
“Chàng yên tâm đi, ta làm vậy ắt có lý của mình. Không phải ta thiên vị Bích Tiêu mà vì Minh Y thích hợp hơn thôi. Thay vì cố tình tiếp cận Ngọc Nhi, để nàng ta chủ động tiếp cận vẫn hơn. Nếu ta để cho Bích Tiêu đi thì chắc chắn nàng ta sẽ cảnh giác cao độ, nhưng Minh Y thì khác, vì khuôn mặt vô cảm của y sẽ dễ khiến người khác thả lỏng hơn. Huống chi Minh Y lại là người bên cạnh chàng, tuy bây giờ mục tiêu của hắc y nhân là ta nhưng đến cuối cùng, chàng mới là mục tiêu của ả. Nếu Ngọc Nhi là người của ả thì tất nhiên sẽ nhân cơ hội này tiếp cận Minh Y.”
Hắn sờ cằm, gật đầu tán thành, “Đúng là nhìn Minh Y không giống người xảo quyệt thật.” Thật ra, y là người giảo hoạt trong đám thuộc hạ đắc lực của hắn. Đồng thời, đây cũng là lý do Quốc sư đại nhân chỉ luôn dẫn mỗi y theo!
Mộ lâu chủ nghịch ngón tay của hắn, tiếp tục nói: “Vả lại, nếu đúng như chàng suy đoán thì Ngọc Nhi là thủ phạm của kế điệu hổ ly sơn lần này, vậy chứng tỏ võ công của nàng ta không thấp mới có thể chạy thoát dưới mí mắt của ám vệ. Nếu vậy thì đặt nàng ta ở bên cạnh Minh Y vẫn tốt hơn.”
Quốc sư đại nhân vẫn chưa tìm được người dụ mình rời khỏi phủ, mà phủ lại được bảo vệ nghiêm ngặt, muốn lẳng lặng rời khỏi không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng nếu là người trong phủ thì sẽ khác. Vừa nghĩ vậy, hắn liền cảm thấy nghi ngờ Ngọc Nhi.
Không phải Mộ lâu chủ khinh thường thuộc hạ của mình mà vì trên thực tế, Minh Y giỏi hơn Bích Tiêu một chút. Tuy Bích Tiêu có võ công cao, năng lực làm việc cũng rất xuất sắc nhưng không toàn năng như Minh Y. Y không những võ công cao cường mà thuật nhiếp hồn lẫn độc thuật đều là số một. Nghĩ vậy, Mộ lâu chủ chợt cảm thấy ghen tỵ với Quốc sư đại nhân, không biết sao hắn có thể nhặt được thủ hạ như Minh Y chứ?
Quân Như Ngọc vốn định làm hết bổn phận của chủ nhà bằng cách tổ chức tiệc tẩy trần cho Mộ lâu chủ và Quốc sư đại nhân nhưng lại bị hắn từ chối. Lý do đầu tiên hắn làm vậy là vì đề phòng Quân Như Ngọc nhân cơ hội này tiếp cận nàng, lý do còn lại là vì bây giờ họ đang khá bận.
Quốc sư đại nhân đứng trong vọng lâu, rũ mắt nhìn hoa súng trong hồ, nhíu mày nói: “Vẫn chưa có tin tức gì cả?”
Minh Y đứng sau hắn, trầm giọng nói: “Vẫn chưa.”
Ngọc Nhi đứng sau Minh Y chỉ lẳng lặng nghe họ nói chuyện.
Trong lòng Quốc sư đại nhân không khỏi lo lắng khi lâu vậy mà vẫn chưa có tin tức của Thanh Long, “Tiếp tục điều tra!”
“Vâng.”
Minh Y lạnh lùng xoay người rời khỏi, Ngọc Nhi nhìn Quốc sư đại nhân rồi vội vàng đuổi theo y. Tuy Mộ lâu chủ bảo nàng ta hỗ trợ Minh Y nhưng thật ra, nàng ta không thể giúp gì được cho y cả. Y không cho nàng ta nhúng tay vào chuyện của Địa Ngục nhai, lại không thèm chú ý đến nàng ta, nàng ta nói rất nhiều nhưng chỉ khi nào cần thiết thì y mới đáp lại một câu.
Nàng ta vốn cho rằng Minh Y nghi ngờ thân phận của mình nên mới không thích nói chuyện với nàng ta, nhưng rồi nàng ta chợt phát hiện, tính Minh Y là vậy. Tuy y vẫn tỏ vẻ vô cảm trước mặt Quốc sư đại nhân nhưng nàng ta nhận ra sự cung kính y dành cho hắn.
Minh Y đang nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh không chủ động tấn công, chỉ lẳng lặng đợi con mồi tìm đến của Mộ lâu chủ.
Nàng không chút do dự nói ra hai chữ đơn giản lại khiến Tô Hân không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, “Nhưng vì ngươi nể mặt sư huynh nên mới đối xử khác biệt với ta.”
“Đó là vì ta thiếu y một ân tình mà thôi. Tô Hân, ngươi đừng tưởng ta rất lương thiện. Ta không muốn nợ người khác vì ta không thích có gánh nặng, nhưng nếu chạm vào nghịch lân của ta thì đừng nói là ngươi, dù là Quân Như Ngọc… Ta cũng sẽ giết!”
Tô Hân hoảng sợ lùi về sau khi chạm phải ánh mắt bình tĩnh của Mộ lâu chủ, “Ngươi…” Nàng ta chợt không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu rõ người trước mặt.
“Ta… Ta còn có việc…” Không biết Tô Hân hốt hoảng chạy khỏi đây là vì sợ hãi sự xa lạ của Mộ lâu chủ hay là vì tâm ý mà bản thân cũng chưa rõ.
Nàng ta sẽ không yêu Văn Nhân Dịch, đồng thời cũng nhất quyết không yêu bất kỳ ai!
Mộ lâu chủ vừa nhìn theo bóng dáng của nàng ta vừa thầm mắng Quốc sư đại nhân là tai hoạ!
Nàng cảm giác được vòng eo của mình bị hắn ôm lấy, nhích người về phía sau, mở miệng hỏi: “Chàng nghe hết rồi phải không? Có cảm tưởng gì hử?”
Hắn hôn cần cổ nàng, nở một nụ cười tuyệt đẹp, “Ta rất vui.”
Nàng xoay người nhìn hắn, nhướng mày nói: “Ồ, chẳng lẽ Quốc sư đại nhân định ngồi hưởng tề nhân chi phúc?”
“Sao phu nhân phải xuyên tạc ý của ta vậy?” Hắn nhanh nhẹn cởi xiêm y nàng, vừa hôn vừa thấp giọng nói: “Ta rất vui vì phu nhân luôn đặt ta ở vị trí cao nhất.”
Mộ lâu chủ khẽ cười đáp: “Quốc sư đại nhân chắn chắn nghịch lân của Bổn lâu chủ là ngươi thật ư?”
Quốc sư đại nhân nói như thể đương nhiên: “Không phải ta thì là ai hử?”
Nàng chợt thở gấp, duỗi tay kéo tóc hắn, lẩm bẩm nói: “Đi lên giường…”
“Tuân mệnh!”
Cuối cùng, Mộ lâu chủ vẫn không thể tránh được việc bị Quốc sư đại nhân ăn sạch sẽ. Thậm chí, vì hắn quá vui nên ăn tận vài lần.
Sau cuộc hoan ái, nàng ngơ ngác tựa vào lòng hắn.
Hắn không cam lòng bị phu nhân lãng quên, duỗi tay vỗ về lưng nàng rồi hỏi: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”
Nàng nhìn hắn một hồi lâu, trầm ngâm nói: “Dịch, chàng có cảm thấy chúng ta đã xem nhẹ một vấn đề không?”
“Hử?”
“Chúng ta chỉ mới suy xét về quan hệ giữa Tô Cửu Nương và Liễu Nhạn Bắc nhưng nếu hắc y nhân là người đứng đằng sau thì chúng ta có nên nghĩ kỹ về mối quan hệ giữa bà và mẫu thân của chàng không?”
Quốc sư đại nhân nhíu mày đáp: “Ta cũng từng nghĩ đến vấn đề này nhưng bà và mẫu thân của ta không có liên quan gì đến nhau cả, nếu không thì không lý nào ta lại chưa gặp bà được.” Lúc hắn xuống núi, Tô Cửu Nương đã rời khỏi giang hồ từ lâu nên họ chưa từng giao tiếp với nhau.