Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Vu đại nhân suy tư, gương mặt của hắn khiến ông nhớ tới một người, đồng liêu bên cạnh hỏi với vẻ tuỳ ý: “Quốc sư đại nhân có thể giống ai chứ? Không đúng, là ai có thể giống Quốc sư đại nhân cơ chứ?” Có vài người có nhan sắc yêu nghiệt như Quốc sư thì chỉ e thiên hạ này sẽ đại loạn mất.
Vu đại nhân nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của y rồi chậm rãi nói: “Chắc hẳn ngươi đã nghe qua chuyện của hai vị quan văn quan võ theo Lăng đế chiếm toàn bộ thiên hạ?” Giờ quan lại trong triều đã bị đổi gần hết, chỉ còn Nguyên lão tam triều như ông mới được diện kiến dung nhan của họ, những người khác cùng lắm là nghe qua sự tích về họ mà thôi.
Tên thật của Lăng đế là Mặc Lăng – phụ thân của Mặc Thiên. Ông ta là một con người đầy tham vọng, đồng thời cũng có năng lực, lúc còn sống đã hoàn thành tâm nguyện thống nhất thiên hạ. Tiếc là tạo hóa trêu ngươi, chỉ mới hai mươi năm mà những lương thần năm đó không chết thì cũng đã cáo lão hồi hương.
Tình thế của Mặc Lạc quốc bây giờ không khả quan chút nào, đầu tiên là chuyện hôn quân chết, tiếp theo là ấu đế lên ngôi. Họ đi từ thời kỳ phồn thịnh nhất đến con đường diệt vong chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Thật ra, nếu những năm gần đây không có Quốc sư đại nhân chủ trì đại cục thì không biết bây giờ Mặc Lạc quốc ra sao, có lẽ từ lâu đã không còn tồn tại.
“Ý ngài là Thừa tướng u Dương Vũ và Đại tướng quân Văn Nhân Hoằng? Khoan đã, Văn Nhân? Lẽ nào ngài định nói Quốc sư đại nhân giống Văn Nhân tướng quân?”
Y nhíu mày khi Vu đại nhân gật đầu, “Tuy cùng họ nhưng sẽ không trùng hợp vậy chứ? Hạ quan chưa từng nghe nói Văn Nhân tướng quân đã cưới vợ. Trái lại, hạ quan đã từng nghe đồn rằng phu thê Thừa tướng u Dương Vũ rất ân ái. Huống chi, Văn Nhân tướng quân anh dũng trung hậu trong khi Quốc sư đại nhân…” Tuy y không thấy Quốc sư đại nhân tội ác tày trời nhưng nhìn sao cũng không liên quan gì đến hai chữ “trung hậu” cả.
Quốc sư đại nhân coi trọng Mặc Vân không chỉ vì nó thông minh, thân phận danh chính ngôn thuận mà còn vì nó là kết quả của một đêm phong lưu của vị sư thúc thần bí của hắn, sau đó không cẩn thận bị kẻ thù giết chết!
Thật ra hắn chỉ mới gặp vị sư thúc kia vài lần, tính ra họ chỉ thân thiết hơn người lạ mà thôi. Suy cho cùng, người nọ vốn không thân quen gì với Thiên Huyền lão nhân, không cản trở nhau đã là may lắm rồi.
Có lẽ vì tính cách của hai người họ quá khác nhau nên sư phụ hắn sống ẩn dật trong khi sư thúc lưu luyến nhân gian náo nhiệt. Dù sư thúc tài trí hơn người nhưng võ công rất kém, lại không có cốt cách tiên nhân như sư phụ nên hắn ta mãi chỉ là tên lưu manh vô danh trong chốn giang hồ. Đương nhiên, đó chỉ là cách sống của hắn ta, người khác không có lập trường gì để phán xét cả.
Dù hắn không thân với sư thúc nhưng cũng là người quen, hắn sẽ không bỏ mặc con của hắn ta. Sau khi mẫu phi của Mặc Vân qua đời, dù Thái tử không quan tâm đến nhi tử của mình nhưng đứa bé vẫn sống tốt. Đúng là nó thông minh trưởng thành sớm thật nhưng dẫu sao vẫn chỉ là một đứa trẻ nên lý do quan trọng nhất nó vẫn sống sót là vì Quốc sư đại nhân luôn ngầm giúp đỡ vào những khi nguy cấp.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn là Mặc Vân bại trận, ỉu xìu gọi “thẩm thẩm”. Sau đó, nó liền bị Quốc sư đại nhân ném cho Vu đại nhân để học đạo trị quốc.
Tuy Quốc sư đại nhân luôn phái người bảo vệ nó nhưng họ chỉ ra tay vào lúc nguy hiểm đến tính mạng. Dù nó chỉ mới ba tuổi nhưng đã trải qua biết bao thăng trầm nên càng hiểu chuyện hơn. Mặc Vân không có ấn tượng gì về mẫu thân của mình, cũng không có thiện cảm với phụ thân nhưng lại cực kỳ thích Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ.
Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ đều không phải người thân thiện gì nhưng trên người họ lại toát ra mị lực hấp dẫn người khác đến gần.
Tuy Mặc Vân thích tranh cãi với Quốc sư đại nhân nhưng nó luôn nhớ ân tình của người. Giờ nó vẫn chưa hiểu hết về ngôi vị Hoàng đế, cũng không có khái niệm hoàn chỉnh về quyền lực nhưng nó biết Hoàng đế phải học rất nhiều thứ. Dù chuyện này rất vất vả nhưng nếu đây là nguyện vọng của Quốc sư đại nhân thì nó sẽ nghiêm túc chấp hành.