Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Từ sau chuyện của Vân quý phi, Quốc sư đại nhân không giấu diếm dung mạo lẫn võ công của mình nữa, dù cho gần đây hắn không được ra tay lần nào.
Đúng như dự đoán của hắn, hắc y nhân rất tức giận khi biết mình bị hắn qua mặt lâu như vậy!
Gốc đại thụ trăm tuổi ngã xuống dưới tay của hắc y nhân: “Văn Nhân Dịch!” Là ả ta đã xem thường hắn. Xem ra, đã đến lúc dạy dỗ hắn rồi.
Một người nam nhân cũng mặc y phục đen đứng sau lưng ả lên tiếng: “Sao nương nương phải tức giận vì một Văn Nhân Dịch chứ?”
Hắc y nhân hừ lạnh, chưa kịp nói thì hơi thở chợt gấp gáp, ả vội duỗi tay đè ngực, khí tức chảy ngược, trong miệng liền có vị tanh.
Ả không nghĩ gì thêm, vội vàng ngồi xuống vận công áp chế nội lực hỗn loạn.
Chiếc vòng cẩm thạch rêu đúng là bảo bối. Từ khi có nó, công lực của ả tiến bộ cực nhanh nên ả đã nghĩ đủ mọi cách để hấp thu năng lượng của nó. Dần dà, ả chợt phát hiện ra một vài vấn đề. Không bàn tới việc nội lực của bản thân ả càng âm hàn hơn, chuyện nghiêm trọng nhất là nội lực của ả thường xuyên bị hỗn loạn.
Mấy năm nay ả bế quan chỉ tìm được cách để áp chế việc này nhưng chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được phần gốc. Một khi ả không kiểm soát được cảm xúc thì nội lực của mình sẽ bạo động tiếp.
Có hai lý do khiến ả để cho những người khác hấp thụ năng lượng của chiếc vòng kia. Một là để mở rộng thế lực của mình, hai là dùng bọn họ làm chuột bạch, xem thử có cách nào giải quyết triệt để vấn đề nan giải này không.
Những người này bao gồm Vân quý phi, đại ma đầu khi xưa – Diệp Hải Thiên và một số người không muốn để cho người khác biết về sự tồn tại của bản thân.
Vì ả không muốn bị bọn họ vượt mặt nên đã không nói cho họ biết cách hấp thụ năng lượng tốt nhất.
Thái tử sửng sốt khi nghe hắn nói, rồi bật cười thành tiếng.
Quốc sư đại nhân không hề tức giận mà chỉ nhìn gã chằm chằm, trong mắt hắn dường như có chút thương xót. Sự thương xót đến từ yêu nghiệt đúng là khiến người khác sợ hãi mà.
Tiếc là Thái tử vẫn chưa phát hiện ra. Sau khi gã cười đủ thì mới đắc ý nói: “Dù thủ đoạn của ngươi cao minh thế nào thì cuối cùng chẳng phải ngươi vẫn đẩy nhi tử của ta lên ngôi đấy ư? Từ đầu đến cuối, ngươi vốn danh bất chính, ngôn bất thuận!” Gã chỉ cảm thấy không cần phải nhẫn nhịn rất thoải mái.
Quốc sư đại nhân chờ gã nói hết mới thở dài, nói với vẻ thâm ý: “Thái tử điện hạ gấp gáp gì vậy? Bổn toạ còn chưa nói hết, Mặc Vân không phải con của ngươi.”
Hắn ta… cố tình!
Nụ cười của Thái tử bỗng cứng ngắc, gã cả giận nói: “Ngươi nói cái gì?”
Quốc sư đại nhân không để tâm đến cơn tức của gã, ôn hoà nói: “Lẽ nào ngươi không biết bản thân luôn vắng vẻ hậu viện đông đảo mỹ nhân ư?” Vì vậy, dù gã có đội nón xanh thì cũng không phải chuyện lạ gì cả.
Sắc mặt của Thái tử trầm xuống, trong lòng đã tin tưởng lời nói của Quốc sư đại nhân. Nếu hắn dám hành thích vua thì còn gì không dám làm nữa chứ? Cần gì phải đẩy con của gã lên ngôi đây?
Địa lao chợt tĩnh lặng.
Cho đến khi có ám vệ truyền âm nhập mật với hắn: “Chủ thượng, Chủ mẫu đã trở lại.”
Chỉ trong chớp mắt, Quốc sư đại nhân liền đứng thẳng người, chuyển từ trạng thái ỉu xìu sang trạng thái vui vẻ. Hắn không để ý đến Thái tử nữa, xoay người đi ra ngoài, miệng vẫn không quên phân phó: “Mang về giao cho Thanh Long.” Ngừng lại một chút, hắn lại nói: “Thiến hắn!”
Hắn vẫn chưa quên tính toán trước kia của mình đâu. Dù Mặc Diễm có phải là mối nguy hay không thì gã cũng đã dám có ý đồ với nàng. Không những vậy, gã ta còn dám tơ tưởng đến nàng, không có chút thành ý nào cả. Gã xem nàng là gì chứ? Hừ!