Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
“Không biết hử? Đúng là đáng tiếc mà.” Thanh Long lắc lắc đầu, giống như nuối tiếc thay ả vậy, nhưng nụ cười rạng rỡ của hắn ta lại nói lên một câu chuyện khác.
Thanh Long càng tới gần thì sự sợ hãi trong lòng ả lại càng tăng cao.
Dù nội lực đã bị phong bế, hai tay bị trói chặt nhưng đôi chân của ả vẫn còn được tự do. Lúc này đây, ả đã không màng tới việc đôi tay của mình đau đớn đến nhường nào, cũng không quan tâm đến vết thương đang không ngừng rỉ máu, ả phát cuồng liên tục đá về phía Thanh Long khi thấy hắn ta đến gần mình.
Thanh Long cười cười rồi bất đắc dĩ lắc đầu, giống như trưởng bối nhìn thấy đứa trẻ nhà mình bướng bỉnh vậy. Sau đó, hắn nhẹ nhàng tung một chưởng về phía ả khiến ả gào lên thảm thiết, đôi chân đang đá về phía hắn ta liền buông thõng xuống.
Mộ lâu chủ vô cảm nhìn cảnh này. Nàng vốn là người vô tình, tất nhiên sẽ không cảm thấy tội nghiệp cho tình địch và kẻ thù của mình.
Ngay từ lúc bắt đầu, Vân quý phi đã không phải là đối thủ của Quốc sư đại nhân. Nguyên nhân rất đơn giản: vì ả không đủ tàn nhẫn. Người ác độc thường đối xử với bản thân mình tàn nhẫn hơn, nhưng rất hiển nhiên, Vân quý phi không nằm trong danh sách này vì ả ta không nỡ đối xử thậm tệ với bản thân.
Còn chưa bắt đầu mà ả đã sắp không chịu được nữa thì sao đấu thắng được Quốc sư đại nhân đây?
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Vân quý phi, Thanh Long giơ tay lên rồi nắm lấy một ngón tay của ả, động tác nhẹ nhàng như đang đối xử với tình nhân nhưng lại không cho ả ta phản kháng. Sau đó, hắn ta vô tình đâm một xiên tre vào móng tay ả.
Chỉ mới đâm vào một xiên mà Vân quý phi đã hét ầm trời, Thanh Long nhướng mày rồi nhìn Bích Lạc nhưng khuôn mặt của nàng ấy vẫn bình thản, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vân quý phi.
Xích sắt kêu leng keng, gương mặt của ả co rúm, vì sự chú ý của ả đang ở nơi khác nên không cảm nhận sự đau đớn khi có vài chỗ trên bàn tay trầy xước đến mức lộ ra xương cốt.
Đây mới là nguyên nhân y đến đây. Nếu muốn moi ra bí mật từ một người thì mười người tra khảo cũng không bằng một Minh Y.
Thật ra, Quốc sư đại nhân có thể để Minh Y động thủ từ lâu nhưng hắn không làm vậy, mà chọn tra khảo là vì chướng mắt với Vân quý phi, muốn dạy dỗ ả ta mà thôi.
Giờ tinh thần của ả đang mơ hồ, vừa hay tiết kiệm được không ít công sức cho Minh Y.
Mắt thấy mọi người đều vây quanh Vân quý phi, cho nên bọn họ không cần phải nhọc lòng để tâm nữa. Mộ lâu chủ nhìn vào mắt Quốc sư đại nhân rồi ngồi lên đùi của hắn, duỗi tay ôm cổ hắn và nói: “Chàng không tò mò vì sao ba năm trước ta lại thay đổi nhiều vậy sao?”
Quốc sư đại nhân gật đầu nói: “Đúng là ta rất tò mò.” Dù đã trải qua bi kịch, tính tình thay đổi thì năng lực cũng không xuất chúng như vậy được, vì đó không phải là chuyện mà “Mộ Lưu Ly” chưa trải sự đời có thể làm được.
Nguyên nhân duy nhất mà trước kia hắn cảm thấy hứng thú với nàng – nàng quá thần bí.
Sau khi họ ở bên nhau, hắn không hỏi nàng, cũng không tìm hiểu nữa. Hắn chỉ chờ đến khi nào nàng muốn tự nói với hắn mới thôi.
Bây giờ nhìn dáng vẻ của nàng, chuyện này cũng không có gì khó nói, có lẽ nào… Nàng đã quên nói cho hắn không? Nếu không có sự xuất hiện của chiếc vòng cẩm thạch rêu kỳ lạ thì có khi nào nàng sẽ quên tiếp không?
Nàng không biết suy nghĩ trong lòng hắn vì bây giờ nàng đang bận suy nghĩ nên giải thích chuyện này theo cách dễ hiểu nhất. Nàng dụi đầu vào cổ hắn, ngẫm nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt của họ chạm vào nhau, nàng cười hỏi: “Nếu ta nói ta là quỷ thì chàng tin không?”
Mặt hắn vẫn bình tĩnh, chưa kịp nghĩ đã bật thốt lên: “Ta tin.” Vòng tay còn có linh tính thì còn chuyện không thể chứ?
Huống chi, chuyện này cũng có thể giải thích mọi việc. Tuy hắn chưa gặp “Mộ Lưu Ly” trước kia nhưng từ những tin tức hắn điều tra, hắn cũng có thể đoán được người trong lòng và “Mộ Lưu Ly” là hai người khác nhau. Dẫu tỷ lệ hai người có ngoại hình giống hệt nhau cũng không cao và Mộ lâu chủ cũng không có lý do gì để làm vậy nhưng hắn đã từng nghĩ rằng, Mộ lâu chủ của hiện tại mượn thân phận của “Mộ Lưu Ly” để thực hiện được một mục đích nào đấy.