Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 102 Bức cung – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 102 Bức cung

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Hikari2088

Đối mặt với Vân quý phi đang phát cuồng, Quốc sư đại nhân vẫn ung dung như cũ. Hắn chờ ả cười đủ rồi mới chậm rãi hỏi: “Biết thân phận thật của hắc y nhân không?”

Vân quý phi ngước lên nhìn hắn một hồi lâu, vào lúc Thanh Long nghĩ ả đã bị đả kích đến ngẩn ngơ thì ả đột nhiên cười nói: “Thì ra ngươi đều biết hết, quả không hổ là Văn Nhân Dịch! Nếu ngươi đã biết hết thì cần gì phải tới hỏi ta nữa!” Vừa dứt lời, ả cười lạnh hai tiếng, cắn chặt môi, không nói thêm gì nữa.

Quốc sư đại nhân ưu nhã phẩy tay áo, gật đầu nói: “Cũng phải, đúng là ngươi không biết nhiều hơn Bổn toạ thật. Nếu không, ngươi cũng sẽ không xem kẻ thù thành ân nhân.”

Giọng nói lười biếng tuỳ ý giống như nói chuyện phiếm nhưng khi vào tai Vân quý phi thì cứ như sét đánh giữa trời quang: “Ý ngươi là gì?” Tự nhủ không thể tin lời hắn nhưng khi nghe được thì lại không nhịn được mà hốt hoảng, cứ cảm thấy có chuyện bản thân mình không biết hoàn toàn có thể thay đổi thế giới của mình.

“Ngươi không biết thật sao?” Quốc sư đại nhân cười cười, tiếp tục nói: “Nếu Bổn toạ là người giết sạch Liễu gia thì ngươi nghĩ chiếc vòng cẩm thạch rêu kia sẽ dễ dàng biến mất như vậy ư? Và vì sao sư phụ của ngươi lại có thể dễ dàng tìm được cái vòng đó đến thế?”

Dù hắn không nói rõ nhưng ý tứ cũng đã rất rõ, Vân quý phi không ngu, tất nhiên hiểu được nhưng ả không dám tin: “Ngươi lừa ta! Nếu là thật thì sao sư phụ lại dễ dàng đưa nó cho ta chứ?”

Quốc sư đại nhân không nói thêm gì nữa, lạnh lùng nhìn ả hoảng loạn.

Một lát sau, Vân quý phi chợt tỉnh táo lại, phẫn nộ trừng Quốc sư đại nhân, tức giận nói: “Nếu ngươi đã sớm biết thì sao lại không nói gì hết! Văn Nhân Dịch, ngươi thật tàn nhẫn!” Mấy năm nay, có phải hắn nhìn ả đau khổ vẫy vùng giữa yêu và hận như một thú vui giết thời gian không?

“Lời này của Quý phi nương nương đúng là oan cho Bổn toạ quá. Bổn toạ đã từng nghiêm túc nói với ngươi rằng chuyện của Liễu gia là hiểu lầm nhưng Quý phi nương nương không tin thì ta đâu còn cách nào khác chứ?”

Vân quý phi bị lời nói của hắn đả kích khá lớn, ả chợt giãy giụa, xích sắt leng keng, thanh âm sắc bén phẫn nộ vang vọng khắp mật thất: “Văn Nhân Dịch, ta muốn giết ngươi!”

Cũng khó trách Vân quý phi kích động như vậy được, nếu Quốc sư đại nhân thật sự muốn chứng minh bản thân trong sạch thì sẽ không khiến ả dần dần tin rằng hắn có liên quan đến việc của Liễu gia năm xưa.

Trước kia ả không nhìn ra nhưng bây giờ đã biết một số chuyện mà khi xưa không biết, ả mới phát hiện mọi chuyện đều có lời giải thích của nó.

Văn Nhân Dịch không ngăn ả tiến cung không phải vì áy náy hay vì hắn không có lập trường, mà vì hắn không hề có ý định ngăn cản. Hắn thờ ơ khi thấy ả và Mặc Thiên thân mật với nhau không phải vì giả vờ bình tĩnh mà thật sự không thèm bận tâm. Từ khi Mộ Lưu Ly xuất hiện, hắn luôn đối nghịch với ả, không phải vì diễn kịch mà là vì ả không quan trọng với hắn nên hắn luôn giúp đỡ nàng ta chứ không phải ả!

Ha ha… Sao ả có thể tự nghĩ rằng bản thân chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng hắn chứ?

Ngay từ lúc bắt đầu, hắn chưa từng yêu ả. Thuở bé, hắn vẫn ôn hoà với ả thì sao khi lớn lên, sau khi đã chia xa lâu như vậy thì hắn có thể bất ngờ yêu ả được chứ?

Ả sẽ nghĩ vậy, ngoại trừ tự mình hiểu sai nhưng phần nhiều là do Văn Nhân Dịch cố tình để ả nghĩ như vậy. Sau khi hiểu được điều này, Vân quý phi càng phẫn nộ hơn.

“Xem ra, việc Mặc Thiên chỉ có một mình Mặc Diễm là con trai có liên quan đến hắc y nhân rồi.” Mặc Thiên có rất nhiều con nhưng ngoại trừ Mặc Diễm thì lão không còn đứa con trai nào cả.

Từ xưa, hắc y nhân đã tìm đủ mọi cách khiến hoàng thất Mặc Lạc quốc suy tàn thì sao có thể cho phép nó thịnh vượng bây giờ chứ.

“Ta lại mong ả mau đối phó Mặc Diễm chút.”

Mộ lâu chủ nhìn hắn, như tỉnh ngộ nói: “Khó trách chàng vẫn không động tới Mặc Diễm, thì ra gã ta là con mồi duy nhất.”

Hắn hôn lên đôi môi nàng rồi mới cười nói: “Phu nhân thật thông minh.” Thật ra, hắn đã chuẩn bị động tới Mặc Diễm rồi, ai bảo gã dám mơ tưởng đến phu nhân nhà hắn làm chi?

Bên kia, sau khi Thanh Long hoàn hồn thì chuẩn bị bức cung tiếp, Bích Lạc đang đứng xem đột nhiên đi đến chỗ bày dụng cụ tra tấn, chỉ một thùng nước rồi nhìn về phía hắn ta, lạnh lùng nói: “Thêm nước muối.” Bất kỳ ai muốn phá hoại hạnh phúc của Lâu chủ đều đáng chết!

Thanh Long cười nói: “Đúng là chỉ có Băng mỹ nhân suy nghĩ chu toàn.”

Bích Lạc lười cãi nhau với hắn ta về xưng hô hắn dành cho mình, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta. Nàng ấy không xuống tay với hắn ta hoàn toàn là vì nể mặt Lâu chủ nhà mình thôi nhé.

Thanh Long ngâm chiếc roi vào nước muối, sau đó tiếp tục hành động hắn ta thích nhất. Chiếc roi anh dũng xuất thế, tiếng kêu thảm thiết vang vọng lại trong mật thất.

Chỉ trong chốc lát, Vân quý phi đã ngất xỉu. Thanh Long dội nguyên thùng nước muối lên người của ả.

“A!!!” Ả ta tỉnh dậy vì quá đau, tiếng kêu thảm thiết lại xuất hiện.

Mắt thấy trên người Vân quý phi đã không còn chỗ nào lành lặn, Thanh Long ném cái roi trong tay xuống, chuẩn bị tìm một hình cụ* khác, tuỳ ý hỏi: “Vẫn không nói phải không?”

*Hình cụ: Dụng cụ tra tấn.

Nhìn bộ dạng của hắn ta giống như chỉ hỏi cho có mà thôi, chứ không mong Vân quý phi sẽ trả lời.

Ả nhìn hắn ta lấy một thanh trúc, để Bích Lạc bôi thứ gì lên đấy rồi đi về phía mình. Ả muốn lùi về phía sau nhưng xích sắt kéo lại, không đứng thẳng được, vết thương bị đụng vào lại chảy máu, đau đến tận xương tuỷ.

Vân quý phi cố nhịn đau, không ngừng lắc đầu nói: “Ta không biết, ta thật sự không biết mà…” Tuy giọng nói yếu ớt nhưng vẫn nóng lòng muốn nói cho Thanh Long biết, không phải ả không muốn nói mà là ả thật sự không biết thân phận thật sự của hắc y nhân.

Giờ này phút này, dù là Quốc sư đại nhân hay Mộ lâu chủ cũng đã bị ả vứt ra sau gáy. Bây giờ, ả chỉ biết nam nhân đang cười thân thiện trước mặt mình là một ác ma.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.