Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Tuy Quốc sư đại nhân không biết bí mật của chiếc vòng cẩm thạch rêu nhưng hắn biết nó cất giấu thứ gì đấy khiến người khác mong muốn có được.
Nhưng bí mật này quá bí ẩn, những lời đồn đãi cũng chỉ là tin thất thiệt nên hắn không tra ra được bí mật này là gì.
Nguyên nhân Vân quý phi đột nhiên nhờ hắc y nhân tìm giúp ả chiếc vòng chắc chắn không phải là vì giữ nó làm kỷ niệm về việc Liễu gia bị diệt môn, mà là vì ả đã bị hấp dẫn bởi bí mật của nó.
Nhưng sao Vân quý phi lại biết được bí mật mà hắn điều tra mãi cũng không ra?
Khả năng lớn nhất là hắc y nhân cố tình tiết lộ cho ả ta.
Rốt cuộc thì bí mật này là gì đây? Bây giờ, thứ có thể hấp dẫn Vân quý phi ngoại trừ quyền thế địa vị chỉ còn…
Quốc sư đại nhân mới nghĩ đến đây thì đã nghe Mộ lâu chủ nói: “Chỉ e lời đồn về chiếc vòng có ẩn chứa bí kíp võ công là thật. Nếu Liễu Vân Sương luôn muốn đối đầu với chàng thì dĩ nhiên ả ta sẽ mong võ công mình được nâng cao.”
Truyền thuyết về kho báu rất phi lý. Nếu Vân quý phi muốn tìm kiếm kho báu thì dù ả có cẩn thận thế nào cũng sẽ bị Quốc sư đại nhân phát hiện ra thôi. Vả lại, Vân quý phi cũng không phải là loại người trầm ổn, nếu ả có manh mối về kho báu thì đã sớm hành động khi Quốc sư đại nhân rời kinh.
Quốc sư đại nhân cũng tán đồng với suy đoán của Mộ lâu chủ. Có lẽ lý do kẻ chủ mưu để Vân quý phi luyện võ là khiến ả càng có căn cơ để đối địch với hắn. Nếu chuyện này là thật thì đã có thể giải thích được vì sao người nọ lại tiết lộ bí mật về chiếc vòng cho Vân quý phi. Đã vậy, còn giúp ả tìm nó nữa chứ.
Kinh Thiên im lặng suy nghĩ nãy giờ chợt do dự nói: “Võ công của Vân quý phi và hắc y nhân khá tương tự với nhau nhưng công lực của hắc y nhân cao hơn ả nhiều. Vả lại, chiêu thức của hắc y nhân nghiêng về phía âm hàn hơn.”
Câu này nói cũng như không, người ta là thầy trò, tất nhiên võ công cũng phải tương tự.
Hắn ta gãi gãi mái tóc lộn xộn của mình, vừa khờ khạo vừa bất mãn nói: “Ta gọi là Bạch Hổ. Sao bây giờ mọi người lằng nhằng quá vậy? Muốn đánh thì đánh đại cho rồi, cần gì phải giả vờ nhã nhặn vậy? Đúng là phiền toái!”
Nữ nhân duy nhất trong bốn người đang mỉm cười, nhìn y như đúc Thanh Long chỉ dứt khoát nói hai chữ: “Chu Tước.” Chu Tước quyến rũ không kém gì Vân quý phi nhưng trên người nàng ấy bớt đi một phần âm trầm, nhiều hơn một phần chín chắn. Hơn nữa, trên người nàng ấy còn có một mùi hương đặc biệt mà Vân quý phi không có.
Giờ chỉ còn lại một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, vừa nhìn là đã biết cậu rất hoạt bát. Cậu rất tuấn tú nhưng mặt mày còn non nớt, chỉ là, cứ cái đà này thì cậu sẽ thành kẻ sát gái mất.
“Quý phi nương nương, ta là Huyền Vũ. Ta có thể hỏi người một vấn đề không?” Không đợi ả ta trả lời, cũng không nhìn đến sắc mặt của ả, cậu đã cười tủm tỉm hỏi: “Lúc người lăn giường với lão già Mặc Thiên kia có thấy ghê tởm không?”
Được rồi, chúng ta phải thừa nhận rằng nhìn thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời này rất tà ác.
Vân quý phi không quan tâm đến câu hỏi của Huyền Vũ, lạnh lùng nói: “Không biết ngọn gió nào đã đưa bốn vị Đường chủ của Địa Ngục nhai đến đây vậy?”
Tuy Vân quý phi luôn ở trong cung nhưng ả vẫn nghe qua thanh danh của bốn vị Đường chủ của Địa Ngục nhai. Biết bao sóng gió do Địa Ngục nhai gây ra đều nhờ bốn người này cả, còn cả Hữu sứ – yêu nữ Minh Nguyệt nữa.
Nụ cười trên mặt Thanh Long vẫn không đổi, hắn ta nho nhã đáp: “Quý phi nương nương, Chủ thượng cho mời!”
Thật ra, chỉ bắt một mình Vân quý phi thì không cần cả bốn người họ ra tay nhưng họ phải suy tính đến khả năng hắc y nhân đột nhiên xuất hiện hoặc là thủ hạ của hắc y nhân đang bên cạnh Vân quý phi. Vì vậy, bốn người họ quyết định sẽ ra tay cùng nhau, ai bảo Minh Y lão đại đang bị thương chứ?
Tuy lão đại vẫn chưa chết nhưng Chủ thượng là một người yêu thương thuộc hạ nên đã quyết định sẽ cho lão đại nghỉ ngơi và họ phải gánh hết toàn bộ việc của Minh Y lão đại.
Sau khi ai oán, họ càng thêm cẩn thận. Ngay cả Minh Y còn bị thương thì họ không dám coi thường ả.
Vân quý phi cười lạnh nói: “Vậy thì phải xem các người có năng lực này không đã!”