Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê – Chương 1 Sinh không thể luyến (Sinh ra đã được định sẵn là cô độc) – Botruyen
  •  Avatar
  • 88 lượt xem
  • 3 năm trước

Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê - Chương 1 Sinh không thể luyến (Sinh ra đã được định sẵn là cô độc)

Chương này là về kiếp trước của nữ chính

Trên trường kỷ đen như nhung, nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu trắng có đai lưng viền xung quanh váy, đôi mắt buông xuống. Tại nơi ánh đèn chiếu rọi xuống, da thịt trắng nõn cùng với trường kỷ đen tuyền tạo thành hình ảnh tương phản, lông mi thật dài hạ xuống tại mí mắt của nàng tạo thành một cái bóng hư ảo.

Nàng nhẹ nhàng nâng tay lên bóp nát chiếc ly thuỷ tinh. Những mảnh thuỷ tinh đâm vào tay, một chất lỏng đặc sệt có màu đỏ tươi như rượu nhanh chóng tràn ra, khiến cho những ngón tay mảnh khảnh càng thêm trong sáng (trong suốt + sáng chói).

Nàng không nói một lời giống như một pho tượng oa nhi xinh đẹp bằng lưu ly, trong suốt mà mộng ảo, lại giống như nhẹ nhàng chạm vào thì sẽ vỡ vậy, làm cho người ta nhịn không được muốn tỉ mỉ che chở.

Mà phía dưới, tại xương quai xanh xinh đẹp của nàng, một con bướm huyết sắc (chắc là bướm có màu đỏ như máu) giương cánh muốn bay đi, ẩn hiện xinh đẹp. Mắt thấy rõ ràng rằng con bướm đó ở chung với nàng là muôn vàn không hợp nhau, nhưng chỉ chớp mắt một cái, sẽ làm người khác cảm thấy là do bản thân mình nhìn lầm mà thôi. Kỳ thật, con bướm đó thực thích hợp với nàng, cùng với da thịt trắng nõn có thể nói là càng tăng thêm sức quyến rũ.

Thật lâu sau, nàng từ từ ngước lên, con ngươi đen bóng. Liếc mắt nhìn lại, trong veo không thấy đáy, cái gì cũng đều không có. Đôi mắt thanh thấu (trong veo) như vậy, không khỏi làm cho người ta cảm thấy, có lẽ bất luận kẻ nào, bất luận việc gì cũng không thể lưu lại tại đáy mắt nàng một chút dấu vết.

Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng khoát tay áo, mở miệng nói, “Đi xuống đi, hết thảy đều theo kế hoạch mà làm.” Thanh âm trong trẻo như chim hoàng anh, dễ nghe êm tai, nhưng vào giờ phút này, thanh âm đó mang theo mỏi mệt cùng thất vọng không dễ phát hiện.

“Chủ nhân…”

Cách đó không xa, trước mặt nàng có mười hai người đứng. Lúc này, mười hai người nhất tề (cùng) mở miệng, nhưng khi nhìn đến nữ tử thản nhiên hạ tầm mắt, tự giác ngậm miệng.

Cuối cùng nhìn lại nữ tử, mười hai người lui ra ngoài, nhưng mà đáy lòng lại không thể nào ngừng được lo lắng. Tuy biết rằng mọi việc đều nằm trong tay chủ nhân, nhưng mà bọn hắn lại luôn luôn có dự cảm xấu.

Nữ tử ngồi thêm chốc lát, buông chén rượu trong tay, lấy tay day day cái trán. Đột nhiên cười thấp ra tiếng, nàng cư nhiên (không ai ngờ) đã quên mất hình dáng của phụ mẫu, lại chỉ nhớ rõ lời cuối cùng bọn họ dặn, hảo hảo chiếu cố (chiếu cố tốt) muội muội.

“Hết thảy ngay tại ngày mai đều chấm dứt đi!”

Hí mắt nhìn ánh mặt trời sáng lạn bên ngoài, Mộc Lưu Ly cười nhẹ. Đời này, nàng đều là sống vì người khác, nàng thật là mệt mỏi. Cao cao tại thượng thì thế nào? Không ai hiểu nàng, tựa như (giống như) lời Mộc Vũ nói, người khác vĩnh viễn nhìn không thấu nàng suy nghĩ cái gì, lại luôn luôn cảm giác bị nàng xem thấu. Như vậy, cảm giác của họ hẳn là (chắc là) thực không thoải mái? Cho nên người khác hoặc kính nàng, hoặc sợ nàng, nhưng không ai thật tình thích nàng, muốn thân cận nàng cả.

Muốn một người thật lòng thân cận nàng cũng bất quá là hy vọng xa vời của bản thân nàng mà thôi, mà hy vọng xa vời như vậy từ năm nàng mười tuổi ấy, thời điểm bị bằng hữu duy nhất phản bội, liền không còn nữa. Nàng – người như vậy, số phận kiếp này của nàng đã định là nhất định phải cô độc.

Thậm chí đến giờ khắc này, nàng không thể nghĩ ra là còn có cái gì mà nàng không bỏ xuống được, thù của phụ mẫu cũng đã báo, muội muội duy

nhất đã phản bội nàng, mà nàng vẫn chuẩn bị Thánh đảo vì Mộc Vũ. Thời điểm nàng tử vong (chết) đã đến, cư nhiên như thể không có gì làm cho nàng hơi hoãn (ngừng) cước bộ một chút, nghĩ đến cả đời này của nàng đúng thật là đáng buồn.

Thôi, nếu có kiếp sau, nàng chắc chắn sẽ hảo hảo sống một lần vì chính mình.

Mộc Vũ hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn bóng dáng ngày càng xa của người kia. Lần đầu tiên, nàng tựa hồ (giống như) đã hiểu tỷ tỷ, cảm nhận được cô tịch (cô đơn + tịch tĩnh) của nàng ấy, nàng ấy khi sinh ra đã không thể có người thật lòng yêu thương, nàng sai lầm rồi sao?

Nghĩ đến bản thân nàng, bất quá là lợi dụng nàng ấy, mà nàng ấy vẫn nghĩ giả mù sa mưa (giả bộ không biết) để tiếp tục bảo hộ nàng, người luôn luôn cướp đi những thứ thuộc về sở hữu của tỷ tỷ, thật là nàng sao? Mà nàng thế nhưng lại tự tay giết chết người thật tình che chở cho nàng sao?

Trên mặt lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, tỷ tỷ chắc hẳn là đối với nàng thất vọng rồi?

Theo lịch sử Thánh đảo ghi lại, Thánh đảo năm 1338, Đảo chủ đời thứ 27 – Mộc Lưu Ly qua đời ngoài ý muốn, năm ấy 22 tuổi. Đại gia tộc Tề gia tồn tại hơn ngàn năm, người phản loạn toàn bộ tộc đều bị diệt, trở thành lịch sử cho đến tận bây giờ. Mười hai Thánh sử nhất tề (đồng loạt) mất tích, chỉ để lại bốn chữ này, “Thiên vong Thánh đảo” (Thánh đảo sẽ bị mất), muội muội của Mộc Lưu Ly – Mộc Vũ kế nhiệm chức vị đảo chủ.

Sau hai năm, Thánh đảo bắt đầu nội loạn, Đảo chủ Mộc Vũ lực lượng không đông đảo, chết dưới thương của người nội loạn.

Lúc tắt thở, chỉ vừa khóc vừa cười nói, “Thì ra không có tỷ tỷ bảo hộ, ta thật sự quá vô dụng.”

Đến tận bây giờ, Mộc gia trong lịch sử Thánh đảo vĩnh viễn trở thành dĩ vãng. Thánh đảo sụp đổ, tiến vào thời kì hỗn chiến chưa từng có trước nay.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.