Gian Khách – Chương 99: Hắn tới từ trong núi – Botruyen

Gian Khách - Chương 99: Hắn tới từ trong núi

Người trung niên kia dường như cực kỳ đói khát, một ngụm nuốt trôi cả cây lạp
xưởng, thở dài nói:

– Mẹ nó, phi thuyền nhập cư trái phép không cung cấp cơm ăn, thật sự quá mức
vô vỉ . . . Ê nhóc, cậu vừa chạy đi đâu vậy, làm ta suýt chết đói đấy.

Thi Thanh Hải hít một ngụm hơi thật sâu, nói:

– Đi mua quần áo cùng một người bạn.

– Là người gác cổng gọi là Hứa Nhạc phải không?

Người trung niên trong miệng còn ngậm đầy lạp xưởng, lời nói có chút mơ hồ
không rõ:

– Không nói nữa, trước tiên mang ta đi ăn đã.

Thi Thanh Hải cười khổ một tiếng, dẫn người trung niên đi về hướng nhà hàng,
căn bản không cần đối chiếu ám hiệu liên lạc- Người có thể liếc mắt nhận ra
mình trong đám người, còn biết mình có một người bạn gọi là Hứa Nhạc, dáng
điệu đáng kinh làm cho người khác không muốn nhìn– chỉ có thể là Hắn.

Trong nhà hàng an tĩnh, Thi Thanh Hải chăm chú nhìn về phía người trung niên
ngồi đối diện, tâm tình khiếp sợ đã hoàn toàn biến mất. Đúng vậy, hắn như thế
nào cũng không nghĩ ra, đường đường là nhân vật số 2 của quân phản chính phủ,
người đã làm cho Cục Điều Tra và Cục đặc cần phải vô cùng đau đầu, hận không
thể xẻ da tróc thịt- ” Hắn”, lại là một nhân vật như vậy. Tuy nói người trong
tổ chức gián điệp, nhất là gián điệp cao cấp, tướng mạo càng bình thường càng
tốt, nhưng Thi Thanh Hải nhìn tới nhìn lui, cũng không nghĩ được đối phương .
. . bề ngoài quá xấu xí đi.

Thi Thanh Hải là một người kiêu ngạo, sau khi nỗi khiếp sợ biến mất, câu nói
đầu tiên đối với người lãnh đạo của mình có vẻ cũng không cung kính:

– Có biết trong liên bang có rất nhiều người muốn ngài chết không?

– Không nhiều lắm, chỉ có bốn người.

Người trung niên cúi đầu che mặt. Mơ hồ nói không rõ:

– Tổng thống, Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, Cục trưởng Cục Đặc Cần, Cục trưởng Cục
Điều Tra liên bang . . . Một đám thỏ con, nếu như Cục Hiến Chương quản ta, ta
đã sớm chết rồi.

Thi Thanh Hải khẽ nhíu mày. Hào quang thần bí của người trước mắt hoàn toàn
biến mất, làm cho người ta khó có thể thích ứng kịp, lúc này lại còn có tâm
tình mà nói giỡn nữa, thật sự làm cho hắn khó có thể tiếp thu, nhịn không được
nói:

– Ngài có biết hay không, ngài có thân phận như vậy mà đột nhiên xuất hiện ở
Lâm Hải Châu, người đó là người có khả năng bị hại chết nhất, còn ngài xếp thứ
hai.

Người trung niên ăn xong bát mì sợi, ngẩng đầu lên cười, nói:

– Sợ chết cũng phải tới. Không sợ chết cũng phải tới . . . Sợ chết hay không
sợ chết, ta đều phải mang theo sự thành thật mà tới. Chuyến đi này, không thể
sợ chết . . . Diều Hâu cậu mấy năm nay làm việc không tệ. Ta tin tưởng cậu có
thể sắp xếp đảm bảo an toàn cho ta.

Nghe thấy danh hiệu Diều Hâu xa lạ lại quen thuộc, hàng lông mi đẹp của Thi
Thanh Hải càng nhăn hơn, hỏi:

– Tôi chưa có một chút chuẩn bị nào, làm sao đem ông tiến vào vũ hội gặp Thái
tử chứ?

Hắn nhìn vào người bị truy nã trên toàn liên bang, cảm thấy trên khuôn mặt
dịch dung của đối phương có chút bóng dáng làm cho hắn quen thuộc. Hắn chăm
chú nhìn khóe mắt và giữa mi của đối phương. Nói:

– Cho dù ngài đã dịch dung. Nhưng như vậy cũng quá nguy hiểm.

Bị Thi Thanh Hải khám phá ra lớp ngụy trang. Người trung niên mỉm cười. Tỏ vẻ
không thèm để ý. Hắn biết người đồng chí trẻ tuổi trước mặt có sự kiêu hãnh
của mình. Trầm mặc một lát nói:

– Ta tin tưởng cậu trong một thời gian ngắn có thể chuẩn bị tốt mọi việc.

Thi Thanh Hải đành thở dài. Lấy từ trong ngực ra một tấm thiệp mời. Lại giống
như ảo thuật lấy từ bên người ta một cái túi to. Đưa qua. Nói:

– Đây là thiệp mời và quần áo. Vấn đề là . . . Phòng Ngoại Cần luôn luôn có
sự giám sát kín đáo đối với những nhân viên như chúng tôi. Ông cứ như vậy xuất
hiện bên cạnh tôi. Còn muốn theo tôi tiến vào lễ hội. Người khác không sinh
nghi cũng khó. Tôi phải giới thiệu ông với mọi người thế nào?

– Cậu có một nhị thúc gọi là Thi Đạt.

Người trung niên vừa cười vừa nói:

– Từ giờ phút này trở đi. Ta chính là Thi Đạt. Hắn vừa kết thức cuộc khảo sát
khoáng thạch ở ngoài không gian trở về. Quay về thì gặp cậu. Nhân tiện đi vũ
hội dạo chơi.

Thi Thanh Hải cũng đã sớm quên vị nhị thúc kia của mình có hình dáng thế nào
rồi. Hỏi:

– Còn Thi Đạt chân chính đâu?

– Hắn còn đang tiến hành công trình thực nghiệm khoáng thạch. Nếu như tình
báo của mấy tên tiểu tử không sai. Mấy ngày này hắn đang đi trên đường. Vừa
khéo. Chiếc phi thuyền đó chúng ta có thể khống chế.

Đối với sự an bài kín đáo của đối phương, Thi Thanh Hải cũng không bất ngờ. Là
thủ lĩnh tình báo của quân phản chính phủ, nếu cả việc này mà cũng phạm sai
lầm. Cũng không có khả năng sống sót dưới sự truy lùng nhiều năm của liên bang
như vậy. Hắn trầm mặc một lát rồi nói:

– Tôi có thể mang ngài vào, nhưng có thể gặp được Thái tử hay không, không
phải việc tôi có thể làm được, ngài hẳn cũng biết rõ, cho tới bây giờ, đại học
Lê Hoa đã bảo vệ hắn rất tốt, ngoại trừ thầy hiệu trưởng, không có bất cứ
người nào tiếp cận được hắn . . . Anh em Trâu gia cũng không.

– Chàng trai, có đôi khi muốn tiếp xúc với một người nào đó, không cần thiết
phải đi qua nhiều khúc quanh làm gì, dùng phương pháp trực tiếp nhất, cũng
chính là phương pháp hiệu quả nhất.

Người trung niên vừa cười vừa nói:

– Ta không phải là gián điệp như các cậu, chỉ biết suy xét vấn đề một cách
trực tiếp.

Thi Thanh Hải kinh ngạc nhìn hắn, thầm nghĩ thủ lĩnh gián điệp thành công nhất
trong Hiến Lịch thứ 37 của nhân loại, lại nói mình không phải là gián điệp,
nếu như không phải hắn đã nghe được từ chính miệng của nhân vật truyền kỳ này,
hắn nhất định sẽ cho rằng đây là một câu chuyện cười thực sự nhàm chán.

– Nếu ngài muốn gặp mặt người thừa kế của Thai gia, nhất định phải dùng thân
phận thực sự của mình, sự việc này sau khi chấm dứt, thân phận của tôi nhất
định cũng bại lộ . . . Tổ chức chuẩn bị an bài tôi thế nào?

Đề cập tới vấn đề then chốt nhất, Thi Thanh Hải hỏi rất trực tiếp:

– Tôi không muốn đối mặt với lửa giận của Cục Điều Tra liên bang.

– Người bên trong núi vẫn không có cách nào gặp mặt những nhân vật có thực
quyền ở liên bang, chúng ta dù sao cũng không giống như ủy viên Mạch Đức Lâm
có thể gặp mặt những người ở tầng cao như thế.

Người trung niên vừa cười vừa nói:

– Lúc này chính là một cơ hội đáng để mạo hiểm. Nếu như đàm phán cùng đối
phương tương đối thuận lợi, đối phương nhất định sẽ dùng lực lượng của gia tộc
bọn họ trong liên bang, trợ giúp chúng ta giấu diếm tất cả, nếu như đàm phán
không thuận lợi . . . Xem chừng ta rất khó có thể còn sống trở về, đã như vậy,
cậu theo ta đi gặp Kiều Trì Tạp Lâm, đó có thể là một lựa chọn không tồi?

Sắc mặt của Thi Thanh Hải hơi thay đổi, không nghĩ tới nhân vật lãnh đạo của
quân phản chính phủ lại nói ra lời như vậy, nhưng hắn lập tức nhận ra trong
lời nói đó còn có thứ gì khác nữa, nhất là đối phương lại xưng hô nghị sĩ Mạch
Đức Lâm là ủy viên, ủy viên là cách xưng hô trong nội bộ tổ chức . . . Hắn
nhíu mày hỏi:

– Trong núi . . . sắp chống trụ không nổi nữa?

Người trung niên vẫn mỉm cười như cũ, nhưng dáng tươi cười đã xuất hiện chút
cảm giác thương tâm và bùi ngùi:

– Tuyển cửở Hoàn Sơn Tứ Châu đã thành công rồi. Ủy viên Mạch Đức Lâm thu được
sựủng hộ rất lớn, những người muốn duy trì vũ trang tự có . . . bao gồm cả ta,
đều có chút cô đơn. Quân đội liên bang chuẩn bị tấn công liên tục, nếu như cục
diện cứ phát triển như vậy, ta không biết trong núi còn có thể duy trì được
bao lâu.

Thi Thanh Hải trầm mặc hồi lâu, hắn rất lo lắng cho an nguy của đồng bạn trên
núi, nhưng hắn càng muốn biết tổ chức lần này muốn mạo hiểm lớn như vậy, để
cho “Hắn” tới tham gia lễ thành nhân của người thừa kế Thai gia, đến tột cùng
là muốn thu hoạch được cái gì. Một lát sau, hắn vứt bỏ tin tức gây kích động
sang một bên, rất nghiêm túc nói:

– Cảm ơn ngài đã cho tôi biết tình hình thực tế.

– Ta tin tưởng cậu trung thành với tín ngưỡng của tổ chức.

– Không thể nói là trung thành với tĩn ngưỡng, tôi chỉ không thích cái liên
bang này thôi.

Thi Thanh Hải mỉm cười nói:

-Kỳ thực tôi vẫn rất hiếu kỳ, ngoại trừ cái danh hiệu quá mức đơn giản, tôi còn có thể xưng hô thế nào với ngài?

– Cậu có thể gọi ta là người trên núi.

Người trung niên mỉm cười nói.

o0o

Hứa Nhạc không biết rằng Song Nguyệt Vũ Hội tối ngày hôm nay, đã bị những
người có địa vị cao trong liên bang biến thành sân khấu biểu diễn của mình,
thậm chí dần dần biến thành sự cạnh tranh của hai thế lực lớn trong quân phản
chính phủ. Hắn càng không biết được trung tâm của dòng xoáy đó lại là người
thanh niên Thai Chi Nguyên, là sao hắn có thể biết được, người bạn của mình
lại là đại nhân vật có thểảnh hưởng đến toàn bộ liên bang.

Vũ hội được cử hành ở trong một tòa nhà thanh tịnh và đẹp đẽ trong đại học Lê
Hoa, bao quanh là các cây đại thụ xinh đẹp băng sương, dưới ngọn đèn chiếu rọi
mỹ lệ như Quỳnh Cung Ngọc Thụ. Hứa Nhạc đang buồn chán đợi Thi Thanh Hải ở lối
vào, ngửa đầu nhìn trời, chỉ thấy tầng mây mù trên bầu trời giờ đã không còn
tung tích, vô số vì sao trên bầu trời đang vây quanh hai vầng trăng đang dần
dần tròn lại, phong cảnh yên yên tĩnh mênh mông làm cho người khác cũng phải
phát sầu.

Trương Tiểu Manh và công tử của nghị sĩ kia giờ này đã ở trên vũ hội chưa? Hứa
Nhạc nhìn hao vầng trăng tròn trên bầu trời, híp mắt nghĩ đến điều đó, trong
đầu một mảnh trống rỗng nói không nên lời, nếu như không phải Thi Thanh Hải
muốn tới, có thể hắn vẫn đang ở trong khu H1 tiến hành bài huấn luyện cấp 6
dường như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc . . . Đương nhiên, màn phát sinh
trong nhà thi đấu tổng hợp ngày hôm nay, Hứa Nhạc cũng không thể xác định, rốt
cuộc có còn cơ hội tiến vào khu H1 lần nữa không.

Bả vai bị người ta vỗ một cái, hắn quay đầu lại cao hứng nhìn thấy khuôn mặt
của Thi Thanh Hải, đồng thời cũng thấy sự nặng nềẩn sau khuôn mặt thờơ của hắn
và người trung niên đi bên cạnh hắn.

Thi Thanh Hải buổi tối ngày hôm nay vốn không muốn gặp mặt Hứa Nhạc, nhưng
không biết vì sao, vị lãnh đạo quân phản chính phủ to gan lớn mật đi theo bên
cạnh hắn lại chỉ ra phương hướng đi đến chỗ Hứa Nhạc, cười nói muốn qua đó bắt
chuyện.

– Ta là thúc thúc của Thi Thanh Hải . . . Cậu là Hứa Nhạc phải không? Ta
thường thấy hắn nói đến cậu ở trong thư.

Người trung niên cười ha hả với Hứa Nhạc.

– Cậu có thể gọi ta là thúc thúc.

Hứa Nhạc ngẩn ra, nghĩ thầm mình mình chưa hề nghe Thi công tử nói qua, nhưng
vẫn thành thành thật thật kêu một tiếng thúc thúc, hồn nhiên không nhận ra nét
mặt của Thi Thanh Hải đang cực kỳ phong phú. Đúng vào lúc này, ánh mắt của Hứa
Nhạc lạnh nhạt hẳn đi, bởi vì hắn thấy được có một nhóm ô tô quý báu đang chạy
nhanh đến phía trước tòa nhà vũ hội.

Cửa xe nặng nề lần lượt được mở ra, một nhóm nam nữ chầm chậm bước xuống. Trâu
tiểu thư mặc một bộ lễ phục dạ hội màu hồng đi ở phía trước, hai nam nữ gặp
trong cửa hàng buổi chiều cùng đi song song với nàng, thân phận dường như cũng
không thấp.

Phiền phức dường như sắp tới, Thi Thanh Hải nói khẽ với người trung niên câu
gì đó, người trung niên chỉ lắc đầu cười. Còn Hứa Nhạc không chú ý tới những
người này, hắn chỉ nhìn vào cô gái ở trung tâm đoàn người, cô gái mặc chiếc
váy lụa màu lam nhạt, trông giống như Tinh Linh đang đi về phía mình đi tới –
Trương Tiểu Manh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.