Hứa Nhạc hẳn là đắc ý, nhưng hắn không đắc ý, hắn có hưng phấn nhưng cũng
không mạnh mẽ như tất cả mọi người bình thường, hắn nhìn Robot màu đen cuối
cùng chật vật rời đi trong màn hình, chỉ hài lòng cười cười, hứng thú của hắn
thủy chung luôn dừng ở phương diện sửa chữa máy móc, khống chế Robot hắn quả
thực có chút vui vẻ, nhưng chung quy cũng không phải mục tiêu phấn đấu cả đời
của hắn. Chiến tranh giữa liên bang và đế quốc đã ngừng vài chục năm, hòa bình
đã dần dần trở thành thói quen thời đại, Hứa Nhạc không có dự định nhập ngũ
tòng quân, tất nhiên sẽ không có ý định thi tuyển để trở thành một gã điều
khiển Robot trong tương lai.
Có lẽ bởi vì lần gặp gỡ với ông chủ làm cho hắn bị ép phải lưu vong, lại đi
tới Tinh Quyển Thủ Đô gặp được anh em Trâu Hựu thuộc giai cấp đặc quyền, làm
cho Hứa Nhạc đối với chính phủ liên bang cảm thấy không có mấy hảo cảm và tín
nhiệm, nếu đem so sánh, thật ra hắn có cảm tình với phía quân phản chính phủ
do nghị sĩ Mạch Đức Lâm dẫn đầu hơn. Đương nhiên, nếu trong tương lai, đế quốc
lại lần nữa hung hãn xâm lược liên bang, Hứa Nhạc sẽ không bởi vì mình ghét bỏ
chính phủ mà chạy xa, hắn sẽ lấy tư cách là một công dân mà đem hết sức mình
phục vụ liên bang.
Chỉ trong chốc lát, Hứa Nhạc nhìn hình ảnh con Robot màu đen trên màn hình mà
liên tưởng đến rất nhiều năm sau của cuộc sống, loại thất thần này đối với hắn
mà nói, ngoại trừ khi tiến hành sửa chữa máy móc, còn lại rất ít khi xảy ra.
Trong bụng truyền đến một loạt tiếng kêu to vang dội, Hứa Nhạc vẻ mặt đau khổ
nhìn thoáng qua phía dưới, suýt nữa bị cơn đói mãnh làm cho ngất xỉu.
Phong Dư đại thúc truyền cho hắn bộ động tác kỳ quái và lực lượng thần bí
trong cơ thể, ngoại trừ sự run rẩy quá mức có thể thấy ở bên ngoài, điều tệ
hại lớn nhất chính là mỗi lần vận dụng lực lượng liền có cảm giác cực kỳ đói.
Lúc trước từ trong khu H1 chạy như điên ra ngoài, Hứa Nhạc vẫn bị vây trong
trạng thái sợ hãi, nên không cảm giác được việc này, lúc này đã thật sự bình
tĩnh lại, lúc này mới hiểu ra bốn chữ đói vụng vô cùng đáng sợ như thế nào,
chỉ uống canh suông với nước, viết ra nhất định sẽ hại chết người . . .
Trên màn hình đang hiện lên diễn đàn nội mạng của đại học, một cái tiêu đề của
một bài viết được quản lý bôi đỏ tiến vào trong mắt của Hứa Nhạc. Hứa Nhạc
ngạc nhiên nhìn thấy tác giả bài viết đó là một nữ sinh, dùng ngữ khí vô cùng
sùng bái, mời vị hoàng tử trong con Robot màu đen ôm bụng cười mà đi, làm bạn
nhảy của cô trong buổi tối Song Nguyệt Vũ Hội hôm nay. . .
Điểm then chốt là trên màn hình có đính kèm hình ảnh của nữ sinh đó, thế là
trong bài viết còn được kèm theo vô số bài mắng chửi, chủ yếu là các nữ sinh
khác mắng, còn Hứa Nhạc đang ở trong trạng thái vô cùng đói, phải vội vàng
đóng màn hình lại, ôm bụng trốn ra khỏi phòng ngủ của mình. Nghĩ đến khuôn mặt
của cô nữ sinh kia, dường như trong nháy mắt đã no rồi.
Khu thương mại phồn hoa nhất ở Lâm Hải Châu có một con phố rất an tĩnh, sự
phồn hoa và sự an tĩnh đó không hề mâu thuẫn với nhau, cái này gọi là sự yên
tĩnh cách điệu bên trong sựồn ào, sự yên tĩnh bên trong sựồn ào chính là đại
biểu cho khí tức thanh cao. Con phố an tĩnh này kéo dài chừng hơn hai trăm
mét, tập hợp các cửa hàng nổi tiếng nhất chuyên kinh doanh các loại mặt hàng
xa xỉ, được trang điểm thanh nhã nhưng lại mang bộ mặt áp bách, khách hàng số
lượng không nhiều nhưng mỗi người đều mang theo vẻ mặt thận trọng, bày ra thái
độ như muốn từ chối người nghèo ở ngàn dặm.
Buổi trưa vừa đi qua. Những khách nhân tôn quý, hoặc gia đình giàu có sẽ không
lựa chọn lúc này để đi mua sắm, nhưng những cô nữ phục vụ mặc đồng phục xinh
đẹp trong các cửa hàng nổi tiếng này, vẫn duy trì điệu cười cực kỳ tiêu chuẩn
như cũ, hai tay đểở bụng, cực kỳ lễ phép nhìn ra khoảng đất trống phía trước,
tựa như nơi đó lúc nào cũng có thể xuất hiện một vị công tử nhà giàu vung tiền
như rác bước tới.
Một tiếng đinh đông giòn giã vang lên, chiếc chuông đồng trên chiếc cửa mang
phong cách cổ lên tiếng, cùng lúc đó tinh thần của các nữ nhân viên phục vụ
mặc đồng phục cũng rung lên, dáng tươi cười càng thêm ôn hòa, bước đi về phía
trước nghênh đón khách. Nhưng sau khi các cô nhìn thấy người khách đi vào,
dáng tươi cười lập tức cứng đờ. Suýt nữa không giữ được hình tượng lễ nghi
luôn luôn được tuân thủ nghiêm ngặt.
Bởi vì người thanh niên từ trong gió tuyết đi vào, đang mặc một bộ đồng phục
thông thường của sinh viên, trong khí trời lạnh lẽo, vẫn ăn mặc có chút mỏng
manh, quần áo còn có phần cũ nát, thực sự không giống với một kẻ có tiền. Trên
thế giới này có nhều người thích đùa bỡn, con nhà giàu giả làm người nghèo,
nhưng các cô này thấy cũng nhiều rồi, nên các cô nhìn thoáng qua là biết ngay.
Mấy tên con nhà giàu mặc dù thích vui đùa, nhưng không có người nào thích
trong các khí trời lạnh lẽo thế này, lại muốn dùng thân thể của mình để đi
chơi đùa.
Càng làm cho các cô khẳng định người thanh niên này không có năng lực để mua
sắm trong cửa tiệm bởi vì, người thanh niên này khi đi vào bên trong cửa tiệm,
thì luôn dùng nét mặt kinh ngạc nhìn vào nhãn giá ghi trên các bộ quần áo và
đồ dùng hàng ngày, hơn nữa trên tay hắn còn cầm ba chiếc bánh rán vừa mua được
ở một quán ăn nhỏ trong Đại Học Thành. Càng làm cho các nhân viên này khó chịu
hơn bởi vì, ba chiếc bánh rán này đều thiếu mất một miếng, rõ ràng người thanh
niên này đã ăn cũng lúc ba cái, một miếng mà đã nuốt nhiều như vậy . . .
Đối với những người nghèo đói thành ra như vậy. Lại còn đi vào trong cửa tiệm
nổi tiếng. Lẽ nào là muốn mua đồ? Cô quản lý sắc mặt khẽ biến. Nhưng vẫn quay
về phía người thanh niên này cười lễ phép. Sau đó dùng ánh mắt ý bảo một cô
nhân viên ra tiếp đãi. Tuy cô cực kỳ không thích người thanh niên đang cầm mấy
chiếc bánh rán sứt sẹo đi vào trong tiệm. Nhưng người nghèo cũng có cái quyền
đi dạo cửa hàng mà người khác không thể cướp đoạt. Cô cùng không thể. Chỉ có
thể nghĩ biện pháp để mời anh chàng trẻ tuổi vào tránh tuyết này mau chóng rời
đi.
– Vị tiên sinh này. Xin hỏi có cần tôi giúp đỡ gì không?
Một nhân viên nữ nhẹ giọng mở miệng hỏi.
Hứa Nhạc đang ngơ ngẩn nhìn vào bảng giá của mấy bộ quần áo giật mình tỉnh
lại. Bỗng nhiên nhìn thấy cô nhân viên xinh đẹp đang dùng ánh mắt chăm chú
nhìn vào chiếc bánh rán trên tay mình. Mới phát hiện mình có điều không đúng,
nói:
– Xấu hổ thật. Tại đói bụng quá.
Cô nhân viên miễn cưỡng cười cười. không nói gì tiếp. Nhưng nét mặt nàng mơ hồ
toát ra ý tứ không chào đón. Hứa Nhạc nhịn không được thở dài trong lòng một
tiếng. Trầm mặc một lát sau đó nói:
– Tôi tới lấy quần áo.
– Lấy quần áo?
Cô nhân viên nao nao, có phần không tin vào lỗ tai mình. Quần áo đặt trước của
cửa hàng cực kỳ đắt đỏ. Anh chàng sinh viên nghèo này không đi nhầm chỗ rồi đó
chứ? Cô theo bản năng lặp lại một lần:
– Ngài chắc chắn?
Ba chữ này nói ra rất không có lễ phép. Tuy tính tình Hứa Nhạc rất tốt. Nhưng
cũng đã nhíu mày lại. Cô quản lý bên kia biết cấp dưới của mình đã phạm phải
sai lầm. Vội vàng đi tới. Nỗ lực hòa hoãn bầu không khí. Nhưng Hứa Nhạc chỉ
lắc đầu, nói:
– Thi Thanh Hải đã đặt trước hai bộ quần áo ở đây. Lấy ra cho tôi xem.
Đây là lần đầu tiên hắn đi tới địa phương thuộc về người có tiền chân chính,
nhất là khi nghĩ tới hai bộ quần áo sắp mang ra sẽ tiêu tốn của mình mấy vạn
đồng tiền, Hứa Nhạc nghĩ đến trong thẻ cũng chỉ còn lại ba mươi vạn, lập tức
có chút ngây ngẩn. Nghe thấy cô nhân viên kia nói, nếu đổi lại là người khác
chắc sẽ tức giận, nhưng Hứa Nhạc không để ý đến chuyện này làm gì, dù sao đây
cũng không phải là phim truyền hình, chẳng lẽ khi nghe cô nhân viên kia nói
vậy, mình sẽ thực sự ngốc nghếch xuất ra thẻ ngân hàng, để mua toàn bộ quần áo
trong cửa hàng này, làm cho mấy cô nhân viên này mắt hiện hoa đào, thay đổi
cảm giác?
Giả heo ăn thịt cọp tất nhiên rất thích, vấn đề là mình thực sự không có nhiều
tiền như vậy, Hứa Nhạc cười khổ thầm nghĩ, sau đó nhận hai bộ quần áo. Móc ra
một tấm chi phiếu, chuẩn bị trả tiền.
Lúc này người quản lý và cô nhân viên khi nãy đã xin lỗi nhiều lần, mà các
nhân viên khác trong cửa hàng cũng đã hoàn toàn loại bỏ được sự kinh ngạc, chỉ
là các cô đang nghĩ trên thế giới này thật lắm chuyện cổ quái.
– Bên trong có phòng thử quần áo, xin mời ngài đi theo tôi.
Cô quản lý lúc này đã nhận được tờ chi phiếu có giá trị không nhỏ của Hứa
Nhạc, lễ phép mời Hứa Nhạc đi vào bên trong, nhìn thoáng qua chiếc túi chứa ba
chiếc bánh rán đã bị gặm thành hình ánh trăng trên tay hắn, vừa khẽ cười vừa
nói:
– Ngài có cần ta gói lại đồ ăn cho ngài không?
Nhìn vào dáng người thanh thoát trong gương, Hứa Nhạc rất hài lòng bộ với lễ
phục màu sẫm này. Cẩn thận điều chỉnh lại vị trí của vài chiếc nút, nghiêng
nghiêng đầu, lại ngắm nhìn vài lần, lúc này mới loại bỏ được một chút cảm giác
đau lòng. Bộ lễ phục màu sẫm này cực kỳ vừa người, Hứa Nhạc không biết cửa
tiệm này làm sao mà có thể làm được, chỉ có thể bội phục sát đất con mắt của
tên đặc công Cục Điều Tra Thi Thanh Hải, không ngờ lại có thể đem vóc người
của mình nhớ rõ đến vậy.
Tuyết ngoài của sổ ngày càng lớn, Hứa Nhạc cảm thấy lo lắng nhìn ra bên ngoài,
nghĩ thầm Thi Thanh Hải không biết còn bận việc gì mà không đến, hi vong hắn
không gặp phiền phức quá lớn.
– Cực kỳ hợp với ngài.
Cô quản lý vì để vù đắp lại sự thất thố của nhân viên mà một mực tự mình làm
bạn với Hứa Nhạc, cực kỳ lễ phép đưa ra một lời bình ngắn gọn, làm cho người
ta nghe thấy có cảm giác sung sướng trong lòng.
– Tôi còn muốn chờ một người bạn nữa tới thử quần áo.
Hứa Nhạc thu lại ánh mắt đang nhìn ra cửa sổ. Quay về phía cô quản lý nói.
Cô quản lý nhẹ nhàng cười, chỉ vào một khu vực an tĩnh tròn cửa hàng nói:
– Xin ngài ở nơi này chờ, cửa hàng chúng tôi sẽ mang tới cho ngai một ít đồ
uống và bánh điểm tâm, hoan nghênh ngài thưởng thức.
Hứa Nhạc cười cười, tâm tình lúc này không tệ, đi về phía bên đó, có đồ ăn
miễn phí đương nhiên hắn sẽ không phản đối, dù sao lúc này bao tử hắn cũng cực
kỳ đói rồi.
Cô quản lý hướng dẫn hắn đi về phía trong, tâm tình cũng không tệ. Cô thật
không ngờ người thanh niên này lại tốt tính như vậy, vừa nãy ở cửa hàng nhân
viên đã phạm phải sai lầm, nhưng đối phương cũng không mượn cơ hội đó để phát
uy. Càng làm cho tầm tình của cô tốt hơn là, ngày hôm nay ở Lâm Hải Châu có
tuyết bay nhẹ, khí trời có vẻ xấu, nhưng trong tiệm cũng xuất hiện vài tốp
khách nhân, xem ra kinh doanh ngày hôm nay cũng không tệ.
Thân là quản lý của cửa hàng, đương nhiên cô biết tối hôm nay là Song Nguyệt
Vũ Hội ở đại học Lê Hoa. Chỉ là các sinh viên con nhà giàu sớm đã đặt trước lễ
phục hết cả rồi. Ngày hôm nay bỗng nhiên xuất hiện thêm mấy tốp khách nhân,
không biết bởi vì nguyên nhân gì mà lại có vẻ sốt ruột như vậy.
– Thời gian không gấp. Ta cũng không có việc gì, mong các cô có thể giúp ta
làm xong.
Một thanh âm lạnh lùng mà kiêu ngạo vang lên trong tiệm.
Đó là một tốp nam nữ tuổi còn trẻ đang chọn lễ phục, người vừa nói là một
chàng thanh niên còn trẻ chừng hai mươi tuổi, các bạn của hắn vận khí không
tồi nên đã lựa chọn xong lễ phục, duy chỉ có hắn là chưa có bộ nào phù hợp.
Nếu như muốn đặt trước lễ phục ở cửa hàng, thì phải báo trước khá lâu, tất cả
mọi người đều rõ ràng điều này, chỉ là thời gian quả thực có chút cấp bách,
cho nên hắn có chút sốt ruột.
Cô quản lý ra tiếp. giả thích vài câu, nhưng không có cách nào làm cho đối
phương thông cảm, không khỏi thở dài trong lòng một hơi, tốp khách nhân này
vào cửa, cô đã biết những người này đều là những khách quý, nhưng cô không
hiểu nổi những đại nhân vật chỉ xuất hiện ở Đặc Khu Thủ Đô hoặc là các trường
hàng đầu của Đại Học Thành, vì sao lại cùng lúc xuất hiện ở Lâm Hải Châu?
Hứa Nhạc đang ngồi ở trên ghế sô pha ăn bánh điểm tâm, hưởng thụ hơi ấm từ hệ
thống lò sưởi tỏa ra như hơi ấm của mùa xuân, nhàn nhã chờ Thi Thanh Hải,
không chú ý tới phiền phức bên kia, bởi vì những thứ đó đâu có liên quan tới
hắn, nhưng hắn thật không ngờ, chỉ một giây sau phiền phức đã tìm tới hắn.
– Anh bạn này, dáng người của cậu và ta khá giống nhau, ta rất thích bộ lễ
phục trên người cậu, đêm nay có việc cần dùng gấp, cởi ra đi, ta trả tiền gấp
mười lần.
Hứa Nhạc ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy một người thanh niên tuổi còn trẻ đang từ
trên cao nhìn xuống mình. Hứa Nhạc rất hay giúp đỡ người khác, nhưng hắn chưa
bao giờ muốn bị coi thường, nhất là cái điệu người ta nói nhìn như có vẻ ôn
hòa, nhưng trên thực tế trong tâm lại lộ ra một cỗ khí thế như ra lệnh người .
. .
Vì vậy Hứa Nhạc cúi đầu, trực tiếp đem anh chàng kia coi làm không khí.
– Anh là một người không lịch sự, chúng tôi đang nói chuyện với anh, vậy mà
anh lại dám không nhìn vào bọn ta.
Cô sinh viên kiêu ngạo mặc trang phục như công chúa ở bên cau mày mở miệng,
chán ghét nhìn Hứa Nhạc đang không ngừng ăn uống trên ghế so pha.
Hứa Nhạc cau mày, nghĩ thầm lúc trước còn tưởng cuộc sống không phải là phim
truyền hình, sao giờ lại gặp phải chuyện tình như trên phim thế này? Hắn ngẩng
đầu lên, nhìn cô gái kiêu ngạo kia cũng không phải khó nhìn, thậm chí còn là
một sinh viên xinh đẹp, nghiêm túc hỏi:
– Vị cô nương này, vóc người của cô và bạn gái của tôi rất giống nhau, chắc
là cô ấy rất thích bộ lễ phục này của cô, hơn nữa chúng tôi cũng đang cần dùng
gấp, cởi ra đi, tôi trả giá gấp đôi.
Anh chàng kia đồng ý trả giá gấp mười, nhưng Hứa Nhạc chỉ đồng ý trả giá gấp
hai, lại đâm trở lại một câu tương đương, hắn là thanh niên có tính cách trầm
ổn ôn hòa, nhưng thỉnh thoảng tính cách trở lên không tốt, cũng có thể tạo ra
lực sát thương có độ lớn không nhỏ.
Nghe thấy câu nói đó, một đám thanh niên trẻ tuổi đồng thời ngây dại, dường
như không ngời có người có thể dùng giọng nói ôn hòa mà trào phúng đáp lễ lại
mình như vậy. Cô sinh viên kiêu ngạo sinh đẹp khi nãy, lại càng tức giận hai
mắt lộ hàn quang.
Hứa Nhạc ôn hòa nhìn cô và người thanh niên bên cạnh nói:
– Tôi biết đây là một yêu cầu rất không lễ phép, cho nên tôi thu về.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, các ngươi làm như vậy là không lễ phép, nếu không
thu về, ta chỉ có thể coi các ngươi như không khí.
– Buổi tối nay mày có tham gia vũ hội Song Nguyệt không?
Tên nam nhân kia lạnh lùng nhìn Hứa Nhạc đang ngồi trên ghế sô pha, nói:
– Bọn tao cũng đi, đến lúc đó sẽ gặp lại, nhưng mà tao muốn cho mày cơ hội
thứ hai, nếu mày thực sự không muốn cởi bộ quần áo trên người ra, để đổi lấy
số tiền gấp mười lần, mày nghĩ tao sẽ tôn trọng mày như vừa này à?
Hứa Nhạc không ngờ những người này lại vô sỉ đến trình độ này, nhịn không được
hít sâu một hơi, nghĩ tới việc gặp phải hai anh em họ Trâu ở cửa câu lạc bộ
đêm, suy đoán rằng đại khái những người sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn,
thường là không lịch sự như vậy. Đối phương cũng muốn tham gia Song Nguyệt Vũ
Hội tối hôm nay? Chỉ là một lễ hội bình thường của một trường đại học, mấy tên
này không phải là sinh viên của đại học Lê Hoa mà cũng muốn tới góp vui?
– Bọn mày là kẻ có tiền, tao là người nghèo . . .
Hứa Nhạc nhìn hắn lắc đầu,
– Trên vũ hội có thể bọn mày không gặp được tao, còn về chuyện tôn trọng hay
không . . . Tao tha thứ cho mày vì lúc trước đã không tôn trọng tao.
Những lời này vừa nói ra, bầu không khí ở đó lập tức trở lên quỷ dị, đám nam
nữ con nhà phú quý nhìn Hứa Nhạc đang ngồi an tĩnh trên ghế sô pha, như nhìn
thấy một con quái vật. Hứa Nhạc vẫn cúi đầu uống cà phê như trước, trong đầu
đang không ngừng chửi rủa Thi Thanh Hải không nên chọn cái địa phương quỷ quái
như thế này, mình không nên tiến vào cái cửa hàng vốn không thuộc về loại
người như mình, gặp phải đám người không cùng loại với mình.
Chuyện này không liên quan tới Thi công tử, tất cả chỉ là tình cờ, đám thanh
niên này tất nhiên là những người muốn tham gia vũ hội . . .