Lấy chiếc khăn mặt trắng như tuyết lau vết cà phê bẩn rơi bám trên người, Thai
Chi Nguyên lắc đầu tự giễu, nghĩ thầm đã không ít năm rồi mình không cười hài
lòng như vậy. Hắn từ ghế sô pha đứng dậy, quay về phía Cận quản gia bên cạnh
nói:
– Biên bản ngày hôm nay sửa lại một chút, ghi tôi đã tiến hành học tập ở khu
H1.
Cận quản gia hơi cúi đầu, lập tức hiểu ra ý đồ của thiếu gia, dừng lại một lát
rồi nói:
– Thiếu gia, nếu như vi mạch của Hứa Nhạc có quyền hạn tiến nhập vào khu H1,
tôi nhĩ hắn và giáo sư Cận có quan hệ, tuyệt đối không như biểu hiện đơn giản
như trên hồ sơở đại học Lê Hoa. Giáo sư Cận không có khả năng tùy tiện sửa
chữa trình tự điều khiển của máy tính trung ương, chỉ là bởi vì thỉnh thoảng
mới gặp được một tân binh trong quân đội . . . Chuyện này có cần báo một tiếng
cho phu nhân không ạ?
Sự việc xảy ra ngày hôm qua, ngoại trừ Cận quản gia, không có người nào biết
được người thừa khế của Thai gia mỗi đêm học tập trong khu H1 không hề cô đơn,
mà còn có một người bạn.
Không ai biết Hứa Nhạc có thể đi vào khu H1, Cận quản gia hôm nay thấy con
robot màu đen bộc phát một kích cuối cùng ở trên màn hình ánh sáng, trong đầu
hơi cảm thấy lo lắng, lần thứ hai đưa ra kiến nghị với Thai Chi Nguyên.
Thi Thanh Hải trầm tư một lát sau đó lắc đầu, ngoài chuyện xảy ra ở Lễ thành
nhân ra, những tình huống khác không được sự cho phép của hắn, Cận quản gia
tuyệt đối sẽ không đề cập tới tất cả các chuyện liên quan tới cuộc sống của
hắn ở trước mặt người khác. Cho dù là mẫu thân của hắn cũng vậy. Về cái tên
Hứa Nhạc thú vị này, Thai Chi Nguyên tin tưởng vào phán đoán của mình, chỉ là
may mắn gặp nhau, không cất giấu bất cứ âm mưu gì.
– Không cần nghĩ nhiều, cuộc sống hơn mười năm nay, dù sao cũng cần xuất hiện
cái gì đó vượt ra ngoài kế hoạch, mới có đôi chút thú vị.
Thai Chi Nguyên nói vậy, khuôn mặt tái nhợt gầy yếu hơi lộ ra dáng tươi cười
đã lâu không thấy. Nhớ tới từng việc nhỏ từ khi quen biết với Hứa Nhạc tới
nay, hắn từ lâu đã khẳng định đối tượng là một người thật sự đáng tín nhiệm.
– Vâng. Tôi lập tức sẽ đi xử lý biên bản.
Cận quản gia hơi cúi đầu, thật ra hắn cũng nguyện ý nhìn thấy thiếu gia nhà
mình được hưởng thụ cuộc sống bình thường như tuyệt đại đa số công dân bình
thường khác ở trong liên bang, mà lúc trước hắn không thể hưởng thụ . . . cũng
như có thể có các loại tình hữu nghị tương đối xa xỉ như vậy.
– Lúc này tôi đã bị mồ hôi làm ướt hết người. Cần phải tắm rửa một chút, nên
cần phải . . . đổi một bộ quần áo khác.
Thai Chi Nguyên đem chiếc khăn đang cầm trên tay ném lên bàn, vừa cười vừa
nói:
– Có lẽ một lát nữa hiệu trưởng sẽ tới đây để thương lượng công việc của buổi
vũ hội tối hôm nay với tôi . . . có lẽ còn muốn xác nhận xem bên trong con
robot màu đen ôm bụng cười mà đi vừa nãy. . . có phải là tôi không.
o0o
Trong một căn phòng an tĩnh ở sâu thẳm bên trong khu H1 sâu thẳm, chợt có một
loạt âm thanh kim loại vang lên. Bức tường bằng hợp kim ở phía xa nhất của
gian phòng vừa đóng lại, các sợi dây truyền số liệu và động lực còn chưa kịp
vào bên trong cơ thể con robot màu đen. Hai bàn tay bằng hợp kim tạo thành đã
bị biến hình của con robot vẫn còn đang che ở bụng.
Sắc mặt của Hứa Nhạc lúc này đã trắng bệch như một con chuột đang sợ hãi, xuất
hiện ở bên trong khoang điều khiển đã bị tồn hại nghiêm trọng. Hắn dùng tốc độ
nhanh nhất để cởi bộ đồ cũ nát lỗi thời dùng để điều khiển robot. Lau mồ hôi
lạnh trên trán, cố nén cơn đói bụng dữ dội, lần thứ hai vận chuyển lực lượng
thần kỳ trong cơ thể, hai chân run lên, lập tức giống như một con khỉ nhảy
xuống từ trên con robot màu đen cao tới mấy thước, biến thành một đường tro
bụi, vọt tới cửa gian phòng ở phía sau máy tính đầu cuối.
Đem hệ thống mô phỏng điều khiển chân thật và các dụng cụ thao tác đơn giản
cầm tay cật lực nhét vào trong ba lô, Hứa Nhạc đem ba lô deo trên lưng, không
quên đưa vào chỉ lệnh vệ sinh toàn diện cho máy tính đầu cuối, khi chỉ lệnh
được đưa vào, tiếng động của hệ thống tự động vệ sinh vang lên ở bốn phía, vô
số máy hút bụi hiện lên ở trên vách tường, bắt đầu làm sạch toàn bộ gian
phòng. Nhất là con robot màu đen ở trên giàn cao lập tức bị quét qua nhiều
lần, chắc hẳn không qua bao lâu, tất cả dấu vân tay của Hứa Nhạc ở trong
khoang điều khiển của robot và trong gian phòng này sẽ bị xóa đi.
Lần thứ hai lau sạch nhưng giọt mồ hôi trên trán, Hứa Nhạc trầm lặng mà vững
vàng đeo ba lô trên lưng, ra khỏi phòng, đi tới chỗ cánh cửa hợp kim đang đóng
chặt, sau khi sự quét hình vi mạch kết thúc, hắn đứng ở hành lang ở giữa hai
cánh cửa, đi về chỗ khuất của cánh cửa bên ngoài. . . tạm thời xác định khu
vực bên ngoài không có học sinh chăm chỉ nào, mới đột ngột vọt thân đi ra.
Dùng mũ che khuất khuôn mặt, Hứa Nhạc cúi đầu, bước nhanh ra khỏi khu thư viện
an tĩnh, không thể không nói vận khí của hắn không tồi, lúc này đã hơn mười
rưỡi sáng, bình thường trong thư viện trường đã có vô số học sinh đi học ưu tú
của đại học Lê Hoa bắt đầu chăm chỉ nghiên cứu học tập, nhất định sẽ chú ý tới
có một học sinh đi ra từ khu vực cổ quái chưa từng có người vào. Nhưng mà hôm
nay Học Viện Quân Sự I tới viếng thăm, đại đa số người đều ở trong nhà thi đấu
thể thao tổng hợp theo dõi trận đối chiến robot kinh tâm động phách, hơn nữa
buổi tối là Vũ Hội Song Nguyệt, cho dù là bất cứ tên sinh viên mọt sách nào,
cũng đều cố gắng sửa soạn mình một chút, mong muốn buổi tối có thể cùng với cô
gái mà mình yêu quý nhảy một điệu múa, dưới sự chứng kiến của hai vầng trăng
tròn, gặt hái được một đoạn tình ái ngọt ngào.
Đi từ từ ra khỏi thư viện khu H, đi qua mảnh rừng cây u tĩnh, xác nhận không
có ai phát hiện ra mình từ bên trong đi ra, Hứa Nhạc rốt cục cũng thả lỏng tâm
tình, thở ra một hơi dài những khó chịu trong lòng, tốc độ bước đi lại chậm
lại đôi chút. Lúc này hai tay hắn nắm ở trong túi quần, lưng đeo ba lô, nhìn
qua trông như một sinh viên rất bình thường, mãi tới một lúc lâu sau, hắn mới
gặp mấy người sinh viên đang hưng phấn không ngớt thảo luận gì gì đó, nhưng
cũng không có người nào chú ý tới hắn.
Men theo bờ sông Hoa Hồng, bầu trời đang từ từ rơi xuống những bông hoa tuyết
rất nhỏ, rơi trên bãi cỏ khô vàng. Hứa Nhạc tháo chiếc mũ xuống, vuốt lại mái
tóc màu đen rối bời, có chút bất an móc điện thoại ra nhìn, mới phát hiện lúc
này đã hơn mười một giờ, khóe môi không khỏi lộ ra nụ cười tự giễu, nghĩ thầm
mình quả nhiên là kẻ siêu hồ đồ, ở trong robot ngủ tới mấy tiếng đồng hồ, lại
còn ngu xuẩn cho rằng mới có bốn, lăm giờ sáng.
Nghĩ đến một màn lúc trước, nhất là khi cửa vòm của phòng đối chiến mở ra, vô
số âm thanh hoan hô ủng hộ, vô số ánh mắt tập trung trên thân mình trong nháy
mắt, Hứa Nhạc không nhịn được tim đập thình thịch. Lúc này hắn đã sớm phán
đoán được. Đó không phải là một nơi đơn giản, mình đánh bậy đánh bạ không ngờ
lại đối chiến với nhóm sĩ quan điều khiển Robot của Học Viện Quân Sự I, hơn
nữa lại rơi trong mắt của nhiều người như vậy, làm cho hắn không thể không cảm
thấy khiếp sợ.
Từ Đông Lâm đại khu trốn tới đây đã một năm, có đôi khi Hứa Nhạc đã quên mất
thân phận là đào phạm của mình, do đó có vẻ như đã thiếu cẩn thận, nhưng. . .
ngày hôm nay lại điều khiển robot ở trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa
phút cuối còn dùng hệ thống mô phỏng điều khiển chân thực đặc biệt. Lại vận
chuyển cỗ lực lượng thần kỳ trong cơ thể . . . Tuy cỗ lực lượng kỳ dị đó,
không hề đem phương thức run rẩy điển hình biểu hiện ra ngoài. Nhưng Hứa Nhạc
vẫn vô vùng lo lắng, một cước cuối cùng của con robot màu đen liệu có làm kinh
động phía liên bang hay không?
Ý hối hận nhàn nhạt nổi lên trong lòng. Hắn giẫm lên những nhánh cỏ bị tuyết
làm cho đông cứng bước đi, hướng về phía cánh cửa sắt trong Lê Hoa Viên đi
tới. Có thể người thiếu niên này bởi vì mối tình đầu trắc trở làm quá đau khổ,
có thể là bởi vì tao ngộ trong mấy ngày gần đây, làm trong đầu hắn vẫn còn ẩn
chứa một cỗ lửa giận. Cho lên mới hồ đồ tới tình trạng này, nên mới lâm vào
sai lầm như vậy.
Soạt, soạt. . . theo từng bước đi về phía trước, ý hối hận trong lòng cũng
càng lúc càng mờ nhạt, nếu như những việc trước đó đã thành sự thực, có hối
hận nữa cũng không ích gì, Hứa Nhạc đến nay vẫn là một người thẳng thắn, linh
hoạt như vậy. Hắn vỗ vỗ lên gò má trên khuôn mặt mình, hà hơi ra một luồng khí
màu trắng, cúi đầu tiếp tục bước tới trước, trong lòng nghĩ, nếu như thật sự
có một người đến điều tra con robot màu đen, cùng lắm lại thay đổi một thân
phận khác. Rời khỏi đại học Lê Hoa, đi tới một địa phương khác, sống một cuộc
sống khác là xong.
Chỉ là. . . Hình như có chút luyến tiếc, luyến tiếc ai đó như tuyết, như Lê
Hoa ở đại học Lê Hoa. Cô bé kia. . . giống như cây lê mà cũng giống như bông
tuyết, như cây lê thuần khiết dễ thân, rồi có lúc lại như bông tuyết băng lãnh
luôn đổi thay. . . . Còn có anh bạn quan viên Thi Thanh Hải lưu manh, còn có
tên nhóc nhà giàu gầy yếu mỗi buổi đêm đều ăn khuya cùng nhau.
Tiếng bước chân dồn dập của Hứa Nhạc từ từ chậm lại, hàng lông mi như phi đao
dưới mũ dần dần nhu hòa bình thản, cuối cùng hắn đứng thẳng bên bờ sông Hoa
Hồng, phát hiện tâm tình của mình bây giờ đã không còn giống với hồi mới chạy
ra từ Đông Lâm, hắn có chút lo lắng, tình yêu, tình bạn bè . . . đúng là gánh
nặng, nhưng hắn rất thích loại gánh nặng này.
Nhìn lớp hơi sương nhẹ bay trên mặt băng, con mắt của Hứa Nhạc hơi híp lại,
giống như đang cười, hắn hạ quyết tâm, trước tiên không vội rời đi, mà muốn
thử nhìn xem một màn ngày hôm nay có xuất hiện vấn đề gì không đã, nếu như
không điều tra được người ở trong con robot màu đen đúng là mình, vậy thì mình
sao phải rời đi kia chứ?
Đúng lúc này, tiếng đàn Vi-ô-lông nhàn nhạt vang lên, Hứa Nhạc cảm thấy nao
nao, móc chiếc điện thoại di động ở trong ngực, đưa tới bên tai, sau đó nghe
được giọng nói lười nhác nhưng cực kỳ mê người của Thi Thanh Hải:
– Cậu ở đâu đó? Trong nhà thi đấu thể thao tổng hợp không thấy cậu, bây giờ
tôi tới cổng gác mà cũng không thấy cậu đâu.
– Tôi ở bờ sông đọc sách.
Giọng nói của Hứa Nhạc bởi vì khẩn trương mà có vẻ hơi khàn.
– Đọc sách cái rắm á . . . tôi đã đặt trước hai bộ quần áo, buổi tối tham gia
vũ hội phải dùng đó, cậu nhanh qua đây lên một chút đi, tôi đưa cậu đi lấy.
Hứa Nhạc nở nụ cười, biết đối phương lo lắng mình là người chất phác không
hiểu quy củ của vũ hội, không khỏi cảm thấy một tia ấm áp, nói:
– Cảm ơn.
– Cảm ơn cái rắm, cậu là người có tiền, tiền mấy thứ này là cậu trả!
Hứa Nhạc đành chịu, hắn vốn định nói mình đã có quần áo rồi, nhưng lại nghĩ bộ
quần áo đó đi mua cùng Trương Tiểu Manh, không khỏi có chút chua xót trong
lòng, hơn nữa lúc này quả thực hắn cũng không có dũng khí ở lại trong vườn
trường, nói:
– Tôi qua liền đây.
– Không được rồi, hiện giờ tôi đang có việc gấp.
Đầu dây bên kia, âm thanh của Thi Thanh Hải bỗng trở lên mất bình tĩnh,
– Cậu cứ đi trước đi, tí nữa tôi tới tìm cậu.
Hứa Nhạc đem điện thoại di động bỏ lại vào trong áo, đem chiếc mũ kéo thâp hơn
một chút, che khuất cặp lông mi đã hơi nhăn lại. Hắn nghe ra giọng nói của Thi
Thanh Hải bỗng nhiên có biến hóa, cảm thấy đối phương có tâm sự gì đó, lại
không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, Thi Thanh Hải luôn luôn là một
người thần bí, có phải thật sự bởi vì nghề nghiệp của hắn không?
Hứa Nhạc cảm thấy lo lắng đi về phía cánh cổng sắt của đại học Lê Hoa, dọc
theo đường đi thấy rất nhiều người từ nhà thi đấu thể thao tổng hợp đi ra.
Những người này không chỉ là sinh viên của đại học Lê Hoa, có rất nhiều người
mặc đồng phục của các trường khác, nhưng có điểm giống nhau chính là, những
sinh viên này đều có vẻ mặt hưng phấn, trong ánh mắt đều tỏa ra quang mang
kiêu ngạo và kích động, âm thanh nghị luận không dứt bên tai, vang lên từ từ
đầu rừng cây mùa đông tới tận giảng đường.
Những sinh viên này đều thảo luận về hai trận đối chiến robot lúc trước, nhất
là trận chiến cuối cùng giữa robot màu đen và robot màu bạc, đại học Lê Hoa
xuất hiện một sinh viên điều khiển Robot thần bí, điều khiển robot mô hình,
lại có thể đánh ngang tay với sinh viên vương bài hàng đầu của Học Viện Quân
Sự I, điều này điều này làm cho tất cả sinh viên của Đại Học Thành cảm thấy
vinh dự và kiêu ngạo.
Bọn họ đang hưng phấn thảo luận, thậm chí có một ít học sinh nhịn không được
còn đong đưa thân thể bắt đầu mô phỏng theo một cước cuối cùng sắc bén của
robot màu đen, tuy rằng bọn họ đều biết trình độ điều khiển của con robot màu
bạc cao hơn một chút, một kích cuối cùng phá vỡ bụng, lại càng bá đạo khác
thường. Nhưng lực chú ý của những người này, vẫn cứ dừng lại trên người con
Robot màu đen.
Hứa Nhạc đội mũ. Bước nhanh qua bên người những học sinh này, tuy hắn không cố
ý lắng nghe. Nhưng các từ ngữ về Robot màu đen, vẫn cứ không ngững chui vào
tai hắn. Càng nghe càng cảm thấy tâm tình phức tạp, biết Robot màu bạc mình
đối chiến trận cuối đúng là sinh viên vương bài của Học Viện Quân Sự I, làm
hắn cũng cảm thấy có chút vui sướng, nhưng khi hắn nghe thấy những học sinh
này cười to. Đang mô phỏng theo động tác ôm bụng chạy của Robot màu đen, lại
không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Lúc đó hắn vội vã che kín mặt chạy trốn. Đâu còn lo lắng về vấn đề hình tượng
và phong độ của một người điều khiển Robot nữa.
Về tới phòng ngủ của người gác cổng, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng hoàn toàn thả lỏng
tinh thần, hắn uống sạch một ca nước lạnh, bổ sung cho lượng nước lúc trước đã
bị tiêu hao, giải quyết cơn đói bụng đáng sợ. Gỡ ba lô hai vai trên lưng
xuống, bước vào phòng tắm, hắn cẩn thận gỡ chiếc gương soi mặt xuống, sau viên
gạch men ở sau tấm gương đã bị hắn khoét một cái hốc, đủ để bỏ vừa cái ba lô
hai vai.
Giấu kĩ chiếc ba lô, Hứa Nhạc im lặng suy nghĩ một lát, sau đó lại cậy một
viên gạch men ở phía dưới nền nhà, lấy ra cây gậy kích điện mà hắn vẫn gọi là
Phi Đao. Đểở bên người. Mấy ngày tiếp theo không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cẩn
thận một chút vẫn tốt hơn. Lần trước gặp Câu Tử và đám người kia ở bên ngoài
Hội Sở, nếu như lúc đó hắn đem theo cây gậy kích điện theo người, cũng không
đến mức ở dưới họng súng lạnh lẽo mà không có biện pháp gì, chỉ có thể mạo
hiểm dùng thân thể để vật lộn.
Trước khi rời khỏi phòng trọ, hắn theo thói quen bật TV trên tường lên xem.
Mạng inte của trường học đang không ngừng chớp động dòng tiêu đề nổi bật, hiện
ra ở trên màn hình, ánh sáng đập vào mắt hắn, làm cho vẻ mặt hắn trở lên cực
kỳ phong phú, thân thể cứng đờ tại chỗ.
– Robot màu đen . . . bạn ở nơi nào? Chúng tôi đang gọi tên bạn!
– Truyền hình trực tiếp từ nhà thi đấu tổng hợp, cuộc lật đổ ngoạn mục của
Robot màu đen!
– Robot tại sao lại đen như vậy? Đó có phải là đạo lý của một chú ngựa ô?
– Phía sau việc ôm bụng cười mà đi, truyền kỳ số một của đại học Lê Hoa đến
tột cùng là có bí mật gì?
– Học Viện Quân Sự I kiêu ngạo thất vọng bại lui, có một thiên tài ẩn núp ở
nhân gian?
Những bài post này đều được dán lên đầu, kéo xuống phía dưới cơ bản cũng là
các bài post về màn chiến đấu ở trong nhà thi đấu tổng hợp ngày hôm nay. Ở một
nơi tin tức vô cùng phát triển như Tinh Quyển Thủ Đô, mạng inte của trường
phát sóng toàn cảnh trận đối chiến Robot, không biết sẽ còn hấp dẫn bao nhiêu
người quan tâm nữa đây. Nhất là cuối cùng Robot màu đen bỏ đi một cách kỳ lạ,
làm cho vô số người càng reo hò to hơn, có người bắt đầu suy đoán thân phận
thực sự của Robot màu đen, vô số người đã khởi xướng phong trào đi tìm Robot
màu đen đó.
Lúc này mới qua không được bao lâu, vậy mà đã tạo ra tiếng vang lớn như vây?
Hứa Nhạc cảm thấy khó tin, ngạc nhiên nhìn vào các hàng chữ trên màn hình. Khi
cánh cửa vòm mở ra trong nháy mắt, hắn biết trận đối chiến Robot đã rơi vào
trong mắt của vô số người, lúc trước trên đường đi cũng thấy được rất nhiều
sinh viên hưng phấn thảo luận, nhưng hắn thực sự không ngờ được, chỉ là một
trận đối chiến luyện tập Robot, liền có thể làm cho các sinh viên trong Đại
Học Thành hưng phấn thành ra cái dạng này.
Hứa Nhạc nhìn vào màn hình, có chút khó hiểu gãi gãi đầu, con mắt theo thói
quen híp lại, giơ cánh tay lên, điểm vào bài post có quay hình ảnh trận chiến,
máy tính trong thời gian cực ngắn được kết nối tới trang web truyền tải hình
ảnh lớn nhất trong liên bang- Trang web cà chua . . .
Nhìn Robot màu đen ngốc nghếch di dộng trên màn hình, nhìn thân pháp di động
vô cũng nhanh của Robot màu bạc, Hứa Nhạc lập tức trợn tròn mắt, nhìn chăm chú
từng khoảng khắc trong màn hình, lại nghĩ tới lúc trước có vô số người giống
như mình nhìn lên màn hình ánh sáng, mà mình thì ở trong màn hình này lại
chẳng biết gì, tâm tình của hắn lập tức có chút quái dị.
Trên màn hình, Robot màu đen ngã xuống, rồi đứng lên, sau đó qua sáu giây ngắn
ngủi, Robot màu đen có thểở trong tình huống như vậy, đá ra một cước!
Hình ảnh lại tiếp tục chuyển, trong một đoạn thời gian cực ngắn, tấm hộ giáp ở
phía dưới của Robot gặp vấn đề . . . Hứa Nhạc nhìn từng khắc hình ảnh, tâm
tình dần dần trở lên vui vẻ, hắn học tập chăm chỉ hơn bất cứ một người nào
khác, tại đại học Lê Hoa lại tìm được tất cả các bản vẽ kết cấu của Robot, hắn
cố gắng đem chúng nhét vào trong đầu, đem các số liệu này nhớ thật kỹ. Khi còn
ở Đông Lâm đại khu, Phong Dư đại thúc đã không dạy cho hắn các loại kỹ thuật
hỗn hợp, làm cho hắn có một khả năng phán đoán rất tự nhiên đối với Robot, nên
mới có thể nắm bắt chuẩn xác cơ hội tức thời như vậy. . .
Điều này thực sự chỉ có thể quy về trực giác, không có quan hệ tới luồng lực
lượng kì dị trong cơ thể, chỉ là loại trực giác này phải trải qua nhiều năm
học tập và thực tiễn, mới có thể có được cảm giác thân thiết tự nhiên với các
loại thiết bị máy móc được.
Biết Robot màu bạc có thể để lộ ra sơ hởở nơi nào, nhưng cũng phải có năng lực
để nắm được sơ hở này, kỹ thuật điều khiển Robot của Hứa Nhạc vẫn còn không
phải là đối thủ của sinh viên vương bài Học Viện Quân Sự I, nhưng hắn biết
mình có một loại năng lực mà đối phương tuyệt đối không thể có được, đó là sự
run rẩy trong cơ thể.
Hệ thống điều khiển lỗi thời đã bị liên bang loại bị liên bang nhiều năm, cùng
với lực lượng cường đại trong cơ thể hắn kết hợp với nhau, có thể làm được
động tác mà Robot bình thường tuyệt đối không làm được!
Ba mươi độ, chỉ có thể đúng ba mươi độ, Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn hình ảnh, khóe
môi nở ra một tia tiếu ý vui sướng, nghĩ đến một cước của thuyền trưởng mập
mạp trong phi thuyền Cổ Chung Hào đá về phía mình. . . một cước đó của Robot
màu đen trên hình ảnh, nhìn qua cũng có vài phần phong cách của thuyền trưởng
mập rồi.
Hứa Nhạc hít một hơi thật sâu, một cỗ tâm tình khó có thể nói rõ toát lên
trong ngực hắn, có thể là tự tin, có thể là vui sướng, hoặc là một thứ khác
nữa, dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên, mỗi lần giành được thắng lợi trong
cuộc sống, có thể làm cho hắn vui sướng một lần, dù cho sự vui sướng hôm nay
cực kỳ mạo hiểm và hồ đồ.
Hắn mơ hồ hiểu rõ tác dụng thật sự của cỗ lực lượng trong cơ thể, cũng hiểu rõ
vì sao đại thúc lại có thể thong dong như vậy khi đối mặt với cả tiểu đội
Robot đặc chủng của liên bang.
Thế giới này, chỉ có đại thúc cùng hắn hiểu được, bản thân cơ thể con người
mới chính là bộ máy đầu tiên, Robot thực ra chỉ là ngoại duyên, cũng chỉ có
đại thúc của hắn mới có thể sử dụng cỗ lực lượng cường đại trong cơ thể, dùng
một loại phương pháp đã bị liên bang đào thải, hoặc có thể coi như là một
phương thức điều khiển vô cùng kỳ diệu của đại thúc . . .
Dùng thân thể trực tiếp điều khiển Robot!