Gian Khách – Chương 93: Ôm bụng mà đi (Thượng) – Botruyen

Gian Khách - Chương 93: Ôm bụng mà đi (Thượng)

Trên màn hình, cánh cửa phía sau của phòng đối chiến robot được mở ra, robot
mô hình màu đen hiện thân, ánh mắt của vô số người trong phòng thể thao tổng
hợp Đại học Lê Hoa đã hướng theo nó, sửng sốt có thừa. Các sinh viên hoan hô
như sấm dậy, họ không rõ trường học của mình lúc nào đã có robot, cũng không
biết trong robot màu đen kia là người nào, nhưng họ cho rằng, con robot màu
đen kia đã vì danh dự của Đại học Lê Hoa, dũng cảm đứng lên, đối diện với tên
ngu xuẩn cao ngạo của Học Viện Quân Sự I. Chỉ dựa vào điểm này, đã đáng để họ
không suy nghĩ những việc khác, trong tiếng hoan hô hò hét và tiếng dậm chân
phấn khích, toàn bộ đều tặng cho con robot màu đen kia.

Và khi con robot màu đen dùng một cách mà không ai nghĩ tới, để trực tiếp đá
ngã con robot màu lam đen, tiếp theo đó là từng cú đấm vụng về liên tiếp đánh
tới, cuối cùng là hệ thống phán đoán quyết định robot màu đen thắng… Không khí
trong phòng thể thao tổng hợp đã lên cao đến mức độ khủng khiếp. Ngược lại,
tiếng hoan hô lúc này đã giảm đi nhiều, bởi vì mọi người đều bị một cảnh chấn
động đến nói không ra lời. Trong mắt các nữ sinh bắt đầu hiện ra sao sáng, các
nam sinh há hốc mồm miệng, nhìn màn hình mà không thể tưởng tượng, còn bàn chủ
tịch thì yên lặng một cách nặng nề.

Giáo sư Quảng của đoàn đại biểu thăm hỏi giao lưu của Học Viện Quân Sự I lần
này đứng bật dậy, mặt sửng sốt nhìn màn hình, lúc sau mới tỉnh lại, xoay người
sang nói với Hiệu trưởng Đại học Lê Hoa bên cạnh mình:

– Đây là chuyện gì vậy?

Ngoài Học Viện Quân Sự ra, những Đại học bình thường căn bản không được can
thiệp vào kiến thức hệ thống về mặt robot. Tuy Đại học Lê Hoa cũng nổi tiếng
về mặt này, nhưng Đại học này cũng không có Khoa Điều Khiển Robot. Sao có thể
có một con robot được? Hơn nữa sinh viên điều khiển robot ấy, lại còn đánh bại
sinh viên của mình! Tuy chiến pháp của robot màu đen đối với giáo sư Quảng mà
nói, rõ ràng không quang minh chính đại, nhưng nghi vấn và sự chấn động khiến
ông vốn không thể nghĩ tới việc khác. Nhìn chằm chặp vào Hiệu trưởng Tùng Bất
Tri, muốn hiểu rõ, một Đại học Xã hội sao lại có robot.

– Chỉ là robot mô hình thôi.

Hiệu trưởng mỉm cười nói:

– Đây là hai mươi năm trước, Bộ Giáo Dục và Bộ Quốc Phòng phê chuẩn cho.

– Vậy… sinh viên điều khiển robot đó là ai?

Giáo sư Quảng kích động, vội hỏi:

– Ông nên biết rõ, theo quy định pháp luật Liên Bang, những người không trong
hệ thống quân sự, không được tiếp xúc với robot.

Hiệu trưởng Tùng cau mày, lập tức lại ôn hòa cười nói:

– Viện trưởng Tần phái các ông đến biểu diễn robot, những sinh viên sĩ quan
kia cũng không biết là nguyên nhân gì, ông nên đoán được một điểm… Lê Hoa
chúng tôi không có Khoa Điều Khiển Robot, nhưng không có nghĩa là không có
phòng huấn luyện robot, còn về thân phận của người điều khiển robot kia… Cậu
ấy tiếp xúc với robot chiến đấu, tôi nghĩ bất luận là Bộ Quốc Phòng hay là hội
Ủy Viên An Toàn Cho Tổng Thống cũng sẽ không có bất cứ ý kiến gì.

Giáo sư Quảng sững người ra. Dần dần nghĩ ra một khả năng, sửng sốt quay đầu
nhìn lên con robot màu đen đang thẫn thờ trên màn hình, giọng nói run rẩy:

– Với thân phận của cậu ấy, sao có thể lựa chọn xuất hiện trước bao nhiêu
người như vậy?

– Đừng quên rằng, cậu ấy hiện tại là sinh viên của Đại học Lê Hoa.

Hiệu trưởng Tùng Bất Tri vẫn mỉm cười, điềm tĩnh dị thường:

– Nếu như sinh viên Học Viện Quân Sự I đến đây, khiêu chiến với Lê Hoa, cậu
ấy muốn lấy lại thể diện cho Lê Hoa, tôi cũng không thể ngăn cản cậu ấy, không
phải sao?

Giáo sư Quảng sững người một hồi, trên mặt hiện ra nụ cười khổ, nếu như bên
trong robot màu đen đúng là người trẻ tuổi có thân phận tôn quý đó, thể diện
của Học Viện Quân Sự I e rằng hôm nay sẽ thật sự bị tổn hại nặng nề. Xem ra vị
phu nhân kia cùng người trẻ tuổi này, rất không thích Học Viện Quân Sự I lần
này đến gây khó dễ cho Đại học Lê Hoa. Do vậy mà đoạt lại tư cách giáo dục cho
người thừa kế của Thai gia.

Hiệu trưởng Tùng Bất Tri chú ý thấy nét mặt xót xa của giáo sư Quảng, trong
lòng lại cảm thấy thoải mái như vừa ăn được một miếng thịt béo bở vậy, nhưng
nét mặt lại không lộ ra biểu tình gì. Ông nhìn con robot màu đen trên màn
hình, thầm cảm kích con cháu của cố nhân, tình nguyện vì Lê Hoa mà tranh đấu
giành lại thể diện.

Đúng vậy, ông Hiệu trưởng nhìn có vẻ cao thâm khó đoán, sở dĩ cao thâm khó
đoán, là vì ông cho rằng người trong robot màu đen kia là Thai Chi Nguyên. Nếu
là người thừa kế của Thai gia xuất chiến với thân phận là sinh viên của Đại
học Lê Hoa, Học Viện Quân Sự chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt, Hiệu trưởng
Tùng đương nhiên không có gì phải lo lắng.

Vị Hiệu trưởng luôn bận bịu trăm công nghìn việc này, vốn không biết trong
gian phòng khu H1 kia, người có thể vào được không chỉ có Thai Chi Nguyên, còn
có cậu sinh viên gác cổng mà ông đã từng chú ý tới.

Sự chấn động trong phòng thể thao tổng hợp đã thay thế bằng niềm hân hoan, nét
mặt các thành viên của Học Viện Quân Sự I đến giao lưu, đang ngồi trên bàn chủ
tịch lúc này đã vô cùng khó coi, và chính lúc này, tình hình trên màn hình lại
có sự thay đổi, con robot màu xanh đen được kéo đi, và một con robot màu bạc
khác lạnh lùng xuất hiện trong phòng.

Robot màu đen đang chuẩn bị rời đi bỗng khựng lại, sau đó vụng về xoay người
lại, đối diện cùng đối phương.

Các sinh viên trong phòng thể thao tổng hợp nhìn thấy cảnh này, biết những sĩ
quan kiêu ngạo của Học Viện Quân Sự I chuẩn bị đưa ra thách thức lần nữa, liền
nháo nhác nín thở theo dõi màn hình.

Hiệu trưởng Tùng nhíu máy, nhìn giáo sư Quảng một cái, nói:

– Là Chu Ngọc? Nếu cậu ấy làm bị thương hay chọc giận người trong robot màu
đen kia, ông thấy có hợp lý không?

Giáo sư Quảng im lặng nhìn màn hình, bỗng nhiên mở miệng nói:

– Vừa rồi chỉ là chúng tôi vì tranh thủ biểu diễn nên đã thất bại, hiện tại
thì là sinh viên muốn bảo vệ danh dự cho Học Viện Quân Sự I. Trước tình hình
này, tôi sẽ không ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản, tin rằng người trẻ tuổi
kia cũng sẽ hiểu, Học Viện Quân Sự I cũng có sự kiêu ngạo riêng của nó.

Hiệu trưởng Tùng không nói gì thêm, nhìn con robot màu đen, mỉm cười.

o0o

Hứa Nhạc không biết Hiệu trưởng và thành viên cấp cao của Học Viện Quân Sự I
lúc này đã biến hắn thành người thừa kế Thai gia vô cùng tôn quý và thần bí.
Hắn lẳng lặng như mọi khi kết thúc đối chiến, rồi chuẩn bị rời đi. Lúc này
trong lòng hắn không có quá nhiều cảm xúc vui mừng, thậm chí những tâm trạng
tiêu cực được tích lũy mấy ngày nay chưa hoàn toàn được phát tiết.

Người trẻ tuổi này có thể rất nhạy cảm, rất cẩn thận trong thời khắc nào đó,
nhưng có những lúc lại tỏ ra vô cùng hồ đồ. Chẳng hạn như lúc này, hắn luôn
cho rằng mình chỉ là chợp mắt trong robot một lúc, lúc này nhiều nhất cũng chỉ
là 4, 5 h sáng. Hắn luôn cho rằng đây là lần luyện tập nóng của sinh viên Học
Viện Quân Sự I, không hề có bất cứ người xem nào…

Hắn lại không biết lúc này đã là 10h30 sáng. Tất cả những gì vừa rồi hắn đã
làm, đã bị vô số đôi mắt và hệ thống giám sát nhìn thấy. Hắn không biết Đại
học Lê Hoa lúc này đã vì sự xuất hiện của hắn mà biến thành một đại dương vui
sướng, càng không biết rằng lúc này những sinh viên phấn khích kia, đều đang
dự đoán rốt cuộc ai có thể đánh bại được sinh viên ưu tú của Học Viện Quân Sự
I. Hắn đã trở thành nhân vật anh hùng của Đại học Lê Hoa, hay là một nhân vật
có lá gan bằng thép nào đó…

Tất cả mọi thứ bên ngoài hắn đều không biết, hắn chỉ cảm thấy nếu như con
robot màu lam đen kia là một hạng gà còn gà hơn cả mình, đánh bại đối phương
quả thực cũng chẳng đáng là gì. Mình vẫn chỉ là một tên thực nghiệm cấp độ 6
chỉ có thể duy trì được trong mười mấy giây. May mắn thắng một trận, có thể
cảm thấy vui sướng và may mắn đến mức nào? Hắn chẳng qua chỉ là một anh sinh
viên thất tình, tâm trạng vẫn đang muốn được giải thoát.

Chính vào lúc hắn chuẩn bị rời đi, trong hệ thống lại phát ra một âm thanh hợp
thành, vô cùng rõ nét:

– Thỉnh cầu đối chiến huấn luyện, chấp nhận không?

Hứa Nhạc ngạc nhiên quay đầu lại, robot màu đen vụng về quay đầu, sau đó nhìn
thấy một robot toàn thân phát ra ánh bạc, vô cùng quý giá. Nhưng hình như cấu
tạo của nó cụ thể đã có chút thay đổi gì đó. Hắn cau mày, nhìn robot vừa phát
ra thỉnh cầu đối chiến trên màn hình. Tâm trạng vô cùng phức tạp:

– Những sinh viên sĩ quan đến thăm từ Học Viện Quân Sự I, chẳng lẽ định chơi
trò xa luân chiến?

Hắn rất hiểu thực lực điều khiển robot của mình, thậm chí hiểu đến mức đánh
giá thấp nó một cách ngớ ngẩn, nhìn con robot màu bạc ổn định tiến lên theo
quỹ đạo trôi chảy, hắn vô thức nghĩ tới, mình có lẽ không phải là đối thủ của
đối phương. Nhưng có phải đối thủ hay không, hoàn toàn không phải là trọng tâm
suy nghĩ lúc này của Hứa Nhạc. Cái mà hắn đang suy nghĩ, chỉ là làm thế nào để
xả được sự tức tối trong lòng, cho dù bị đối phương cho một trận tơi tả, cơ hồ
cũng chẳng sao. Đây không phải là tự ngược đãi chính mình, chỉ là một phản ứng
trong tiềm thức của thanh niên bình thường.

Hắn chấp nhận thỉnh cầu của đối phương. Con robot màu đen mà hắn điều khiển,
cứng nhắc bước tới trước con robot màu bạc.

o0o

– Bên trong có lẽ là Chu Ngọc. Nghe nói cậu ấy là em trai của Trưởng ty quân
đội Tây Lâm, chỉ là cậu ta không thừa nhận sự ưu tú của anh trai mình.

Thai Chi Nguyên ngồi trên sô pha của căn biệt thự nhỏ, nét mặt có chút cổ
quái, đương nhiên hắn rõ sự biểu diễn của Học Viện Quân Sự I lần này là muốn
để cho mình xem, nhưng cũng không ngờ việc lại phát triển đến bước ngày hôm
nay.

Hắn khẽ nhấp một ngụm rượu sâm banh trong lòng, gương mặt như cười nhìn hình
ảnh trên màn hình, lẩm bẩm nói:

– Hứa Nhạc, lần này anh thê thảm rồi.

Người thừa kế Thai gia mỗi tối đều tiến hành đối chiến trong hệ thống ảo với
Hứa Nhạc, tự nhiên rất rõ thực lực thật sự của Hứa Nhạc. Trong mắt hắn, vừa
rồi Hứa Nhạc có thể đánh ngã được robot màu lam đen, có một phần rất lớn là vì
sự khéo léo của Hứa Nhạc và sự khinh địch của tên ngu xuẩn kia. Còn lúc này
nếu như là Chu Ngọc đích thân điều khiển con robot màu bạc xuất chiến, thứ
đang chào đón Hứa Nhạc, có lẽ là một kết cục thê thảm.

Robot đối chiến bắt đầu, giống như dự đoán của Thai Chi Nguyên, con robot màu
đen do Hứa Nhạc điều khiển, trước mặt của con robot màu bạc đó, ngay cả thời
gian để chống chọi cũng không có, trực tiếp biến thành đám cỏ nát trong cơn
mưa gió, bị những đòn tấn công chuẩn xác biến mình thành một bao cát lắc lư,
bất cứ lúc nào cũng có thể ngã gục xuống đất.

Một âm thanh nặng nề vang lên, cánh cửa buồng điều khiển trong suốt bị một
cánh tay thép màu bạc đánh trúng một cách chuẩn xác. Hứa Nhạc bị chấn động lớn
khiến cho đầu óc bị ong lên, ngạc nhiên nhìn số liệu hiển thị trên màn hình,
phát hiện mình vốn không có cách nào để tránh khỏi sự tấn công của đối phương,
bất luận là tốc độ hay là sự tinh tế trong điều khiển, hoàn toàn cách biệt một
khoảng lớn với đối phương.

Dường như chỉ có thua trận, Hứa Nhạc có chút chán nản nghĩ, ngón tay vẫn nhanh
chóng nhập chỉ lệnh, để robot màu đen tránh những thương hại ở bộ phận quan
trọng. Mắt nhìn con robot như một thiên thần, nhưng lại tạo một cảm giác trắc
trở khó khăn cho hắn… Hắn không cam tâm.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.