Lý tưởng nhân sinh lúc ban đầu của Hứa Nhạc chính là muốn trở thành một gã Bảo
Dưỡng Sư trên Chiến hạm Liên Bang, cái lý tưởng này cũng không phải là bị năm
tháng khiến cho mai một đi mà là bị vận mệnh cuộc đời khiến cho kiếp sống của
hắn phải thay đổi phương hướng. Nhưng mà cái này dù sao cũng là một giấc mộng
của suốt cuộc đời thiếu niên của hắn, giống hệt như là một đóa hoa xinh đẹp
vĩnh viễn không bao giờ héo tàn cả. Cho nên hắn đối với Phi thuyền Chiến hạm
từ trước đến giờ vẫn luôn luôn cảm thấy phi thường hứng thú, rất dễ dàng đã có
thể tìm ra được căn phòng trung tâm chuyên dụng để trao đổi thông tin liên lạc
chính của Chiến hạm.
Khi hắn vừa mới đi vào trong phòng, trên một góc khuất của vách phòng đột
nhiên vang lên thanh âm ôn hòa cực kỳ bình tĩnh của Lý Tại Đạo.
– Tại Đạo vốn là một người rất biết tính toán kế hoạch. Tuy rằng tôi cũng
không cho rằng sẽ phát sinh bất cứ chuyện gì, nhưng mà đối với bất cứ những
cục diện nào có khả năng phát sinh, cho dù xác suất có nhỏ đến đâu đi chăng
nữa cũng đều làm ra những sự an bày tương ứng. Hứa Nhạc, tôi phải thừa nhận
rằng cậu xuất hiện trên chiếc Chiến hạm này quả thật khiến cho tôi vô cùng
giật mình, nhưng mà hẳn là bản thân cậu cũng hiểu rõ ràng, lớp cửa hợp kim
thông ra bên ngoài sớm đã hạ xuống rồi, không có sự trợ giúp của Robot, cậu
rất khó có thể tiếp tục tiến bước thêm về phía trước nữa!
– Chủ nghĩa Anh hùng cá nhân sớm đã không còn thích hợp trong thời đại hiện
tại nữa rồi. Chiến hạm của tôi chỉ trong chốc lát nữa sẽ có thể đi vào khu vực
mù rồi! Đối mặt với một tập thế có được ý chí cường đại cùng với năng lực mạnh
mẽ, cậu căn bản không thể ngăn cản được bất cứ cái gì cả… Cho dù gia phụ Quân
Thần có sống lại đi chăng nữa, ông ta cũng không có cách nào ngăn cản được hết
thảy những chuyện này!
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn vào thiết bị truyền âm bố trí tại một
góc khuất của căn phòng, trong lòng yên lặng thầm nghĩ chính mình cũng là một
người rất biết tính toán kế hoạch, cho nên hắn cũng chẳng hề để ý gì đến lời
nói của đối phương, cũng không có mở miệng trả lời, mà chỉ là trầm mặc lấy ra
cái ba lô hành quân nặng nề từ đầu đến giờ vẫn luôn đeo trên lưng, lấy ra chai
nước lọc, uống nhanh hai hớp.
Thanh âm bình tĩnh ôn hòa nhẹ nhàng của Lý Tại Đạo vẫn mãi quanh quẩn bên
trong căn phòng này, quanh quẩn khắp nơi khu vực u ám ở tầng ba của chiếc Phi
thuyền Chiến hạm, Hứa Nhạc lại phảng phất như là chẳng hề nghe thấy bất cứ thứ
gì. Hắn chậm rãi thở dốc, uống xong mấy ngụm nước, xé mở lớp băng dính y tế,
dùng sức băng bó lại chỗ miệng vết thương lớn cỡ miệng trẻ con trên vai trái
của chính mình, sau đó đi đến phía trước bục khống chế thông tin liên lạc ở
một mặt phòng, hít sâu một hơi, hai tay gồng mạnh lên, đặt ở hai bên bục điều
khiển, dùng sức nhấc mạnh lên.
Rắc một tiếng giòn tan vang lên, lớp vỏ ngoài bằng kim loại chắc chắn luôn
được liên kết chặt chẽ của bục điều khiển, cứ như vậy mà đơn giản bị hắn mạnh
mẽ gỡ hẳn ra ngoài, nhìn thấy bên trong đầy những dây dẫn chằng chịt cùng với
những cấu kiện phức tạp.
Hứa Nhạc tìm kiếm trong đống phức tạp đó một chút, liền tìm được những thứ
mình cần, hắn liền trực tiếp, thậm chí có chút thô bạo bứt mạnh một sợi dây
dẫn số liệu.
Cũng giống như là đang chơi thả diều vậy, hắn kéo mạnh sợi dây chuyển tải số
liệu mã số 388 kia trầm mặc hướng ra bên ngoài cửa phòng mà đi đến, băng ngang
qua đống người đang nằm lăn lộn trong vũng máu, nhảy lên trên đầu Robot MXT,
gỡ xuống cánh tay sửa chữa máy móc, sau đó gắt gao đóng chặt lại cánh cửa bảo
hộ bằng hợp kim nặng nề của khoang điều khiển.
Thanh âm vù vù trầm thấp đều đều vang lên. Cánh cửa hợp kim bảo hộ dùng để
ngăn cách hoàn toàn không gian của chiếc Phi thuyền Chiến hạm hiển nhiên là
không thể dễ dàng mở ra được, nhưng mà những ống dẫn nhiệt trong những vách
tường xung quanh khoang thuyền ở trước mặt một Bảo Dưỡng Sư thiên tài như là
Hứa Nhạc vậy, thì lại là yếu ớt như là một cô nàng xử nữ không mặc quần áo gì
trên người vậy, trong khoảng thời gian cực ngắn liền đã hoàn toàn mở ra.
Vù vù vù!
Thanh âm không khí ma sát ù ù bén nhọn nhất thời vang lên mãnh liệt. Những
đường ống dẫn nhiệt có thể tiến hành phá giải từ bên trong như thế này, đối
với toàn bộ hệ thống duy trì hệ sinh thái nhân tạo bên trong một chiếc Phi
thuyền Chiến hạm mà nói cũng không phải là sự uy hiếp hữu hiệu gì. Cho dù có
phát sinh hiện tượng rò rỉ nhiệt lượng ngoài ý muốn đi chăng nữa, thì với loại
tốc độ rò rỉ như thế này, căn bản không thể nào khiến cho áp suất không khí
bên trong không vực không gian khoang thuyền giảm xuống chút nào.
Nhưng mà đối với Hứa Nhạc mà nói, thì điều này chính là phi thường quan trọng.
Hắn cầm lấy sợi dây truyền tín hiệu số liệu trong tay mình, đem nhét vào bên
trong đường ống dẫn nhiệt trống rỗng. Cách lớp cánh cửa hợp kim ngăn cách một
khoảng không xa chính là cái lỗ hổng lớn mà vừa rồi hắn dùng một đầu Robot MX
mạnh mẽ phá ra. Bởi vì nguyên nhân áp lực chênh lệch khác nhau giữa hai khu
vực, cho nên đường dây truyền tín hiệu số liệu sau khi nhét qua vẫn còn tung
bay không có rơi xuống dưới đất, mà là rất nhanh bị hút mạnh hướng về phía vũ
trụ bên ngoài Chiến hạm bay đi.
Canh độ dài để cho một đầu của sợi dây dẫn của máy khuếch đại tín hiệu điện tử
đủ để bay ra ngoài Chiến hạm, ngón tay Hứa Nhạc chợt co mạnh lại, nắm chặt lấy
sợi dây dẫn số liệu tín hiệu, sau đó khẽ ngồi chồm hổm thân thể xuống, cởi một
chiếc giày quân dụng với phần mỏ đã rách toạt, rác rưởi không chịu nổi ra,
dùng sức nhét chặt vào phần lổ hổng, tiến hành cố định nó lại.
Đi trở vào trong căn phòng điều khiển, Hứa Nhạc có chút mệt mỏi ngồi bệch
xuống mặt đất, đưa tay kéo mạnh một đầu dây dẫn còn lại của sợi dây thả tung
bay bên ngoài Chiến hạm kia, lấy từ trong cái ba lô hành quân của mình ra một
đống công cụ bảo dưỡng, bắt đầu không ngừng tháo dỡ những cấu kiện khống chế
điện tử bên trong bục khống chế, sau đó càng không ngừng tiến hành lắp ráp này
nọ.
Thân thể của hắn mặc dù đến lúc này vẫn còn có chút khẽ run rẩy, thế nhưng
mười ngón tay sửa chữa, lắp ráp thì lại là phi thường ổn định. Biểu tình cùng
ánh mắt của hắn bình tĩnh dị thường, giống hệt như là lúc còn thời thiếu niên
khi ở trong căn hầm sửa chữa điện tử bên trong các căn hầm ngầm tại Đại khu
Đông Lâm tiến hành sửa chữa các đồ dùng điện tử gia dụng vậy.
Mặc dù hắn biết Lý Tại Đạo rất có thể sẽ nhìn thấy tất cả những động tác của
chính mình, thế nhưng hắn vẫn thủy chung cúi đầu chăm chú làm không thèm để ý
gì đến, bởi vì hắn tin tưởng vững chắc rằng, ngoại trừ đại thúc cùng với chính
mình ra, trên thế gian này không có bất cứ kẻ nào có thể hiểu được hiện tại
hắn đang làm cái gì cả.
– Tuy rằng cũng không rõ lúc này cậu là đang phí công cố gắng làm ra những sự
giãy dụa phản kháng vô ích như thế nào, nhưng mà Tại Đạo muốn cho cậu xem một
đoạn hình ảnh, cho cậu hiểu được trang sử văn minh mới của nhân loại sẽ được
giở ra như thế nào!
Tại thời khắc quyết chiến cuối cùng như thế này, cho dù là những người khống
chế đại cục mạnh mẽ vô cùng, có lòng thanh thản ngồi ở bên trong đại sảnh uống
cà phê đi chăng nữa, cũng sẽ không đột nhiên sinh ra lòng cảm khái quanh co
như là một văn học gia được. Dù sao cũng không phải tất cả mọi người cũng đều
có thể điên cuồng giống như là Đại Sư Phạm Đế Quốc vậy. Cho nên Hứa Nhạc rất
rõ ràng Lý Tại Đạo có thể bình thản ôn hòa nói như thế, nhưng trên thực tế
chính là muốn làm nhiễu kế hoạch của chính mình mà thôi. Nhưng mà hắn vẫn như
cũ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn về phía sau một cái.
Từ trên đỉnh phòng chợt bắn ra một cái mà chiếu màn hình hai chiều cực kỳ
mỏng. Trên màn hình hiển thị có đánh dấu mấy chữ, thể hiện là hình ảnh thực
nghiệm số 2 trên Cao nguyên Bỉ Cơ. Lúc ban đầu là một mảnh hắc ám tối tăm, sau
đó là một mảnh sáng ngời.
Một cỗ dao động kinh khủng từ sâu bên dưới nền đất của cao nguyên rất nhanh
khuếch tán mạnh mẽ ra. Đại địa bắt đầu chấn động, lay động bất an. Vô số đạo
bụi mù điên cuồng phóng dậy, suốt mấy trăm km vuông mặt đất xung quanh bắt đầu
dần dần sụp đổ ầm ầm xuống!
Mà ngay tại khu thực nghiệm nằm sâu bên dưới lòng đất của Cao nguyên Bỉ Cơ,
thì lại xuất hiện một màn hình ảnh càng đáng sợ hơn rất nhiều. Dưới luồng ánh
sáng chói lòa cùng với nhiệt lượng khủng bố lan tỏa với tốc độ cực cao kia,
các loại vật liệu thí nghiệm bằng hợp kim cứng chắc chỉ trong khoảnh khắc liền
hoàn toàn hòa tan ra, ngay sau đó vô số các sinh vật thí nghiệm khác, như là
dã thú, còn có hơn mười con người, rõ ràng chính là các tù binh Đế Quốc chỉ
trong chớp mắt đã hoàn toàn hóa thành tro tàn!
– Đây chính là một đoạn hình ảnh ngắn tại khu vực tiến hành thí nghiệm mà
thôi! Cậu không thể nào tưởng tượng được cái loại vũ khí này có uy lực đáng sợ
đến như thế nào đâu, có thể tạo thành những thương tổn diện tích rộng đến như
thế nào! So sánh với nó, những Chủ pháo Chiến hạm Liên Bang, hay là Mặt trận
phòng ngự Tên lửa đạn đạo của Hạm đội Đế Quốc kia, cũng chỉ giống như là các
món đồ chơi của những đứa con nít mà thôi!
– Đúng vậy! Thời điểm khi mà tôi nhìn thấy báo cáo thí nghiệm cái loại vũ khí
này cũng đã bị rung động thật sâu! Tôi cho tới bây giờ cũng không có nghĩ qua
được, nhân loại không ngờ lại có thể có được cái loại vũ khí đáng sợ đến như
thế, loại vũ khí dường như có thể khiêu chiến được cả Đấng Sáng Thế a! Tôi lại
càng không thể nào nghĩ đến được, nguồn gốc lý luận của loại vũ khí này không
ngờ lại đơn giản đến như thế, lại mỹ diệu đến như thế!
– Thể tích nho nhỏ, kích phát dễ dàng, thế nhưng lại tạo thành một cỗ năng
lượng hủy diệt vĩ đại, vận tốc lan truyền nhanh như là ánh sáng, có phải là
rất đơn giản, rất đẹp hay không? Tôi không thể nào chấp nhận chính là, một cái
công thức đơn giản mà lại tuyệt vời đến như vậy cũng không nên phải qua đến
mấy vạn năm mới xuất hiện được. Nhân loại ở bên trong vũ trụ này đã tồn tại cô
đơn không biết bao nhiêu năm trời nay rồi, thời thời khắc khắc nào cũng luôn
cùng cái công thức này gắn bó chặt chẽ, nhưng lại vì cái gì mà thủy chung cũng
đều không thể phát hiện ra được a?
Thanh âm cảm khái khó hiểu của Lý Tại Đạo không ngừng quanh quẩn bên trong
phòng, sau đó là một hồi trầm mặc trong chốc lát.
– May mắn chính là tôi đã phát hiện ra, hoặc là nói chính xác là đã tìm ra
được cái công thức này, hơn nữa còn dùng loại phương pháp thích hợp nhất này
để triển lộ ra quang mang sáng rọi của nó! Hứa Nhạc, tôi có thể cam đoan với
cậu rằng, loại tạc đạn có uy lực lớn nhất có thể một lần phá hủy toàn bộ thành
thị Cảng Đô, một trăm khỏa tạc đạn liền có thể hoàn toàn biến Tinh cầu S1
thành một mảnh biển lửa. Mà cậu có biết rằng trên khỏa Phi thuyền Chiến hạm
Liệt Dương Hào này có tổng cộng bao nhiêu khỏa tạc đạn hay không?
– Vấn đề hiện tại chính là làm sao để cho nó tạc nổ đây? Bởi vì có sự tồn tại
của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, trên Chiến hạm này muốn phóng ra mệnh lệnh
tạc nổ, hoặc là để cho đám thuộc cấp dưới mặt đất tiến hành tạc nổ, đều đã trở
nên phi thường khó khăn! Cho nên tôi mới không thể không một phen đem mục tiêu
nổ mạnh đầu tiên đặt tại Cục Hiến Chương Liên Bang!
o0o
Bên trong đại sảnh tầng đỉnh cao nhất của Chiến hạm Liệt Dương Hào, Tướng quân
Lý Tại Đạo cầm trong tay tách cà phê, nhìn Hứa Nhạc đang loay hoay bận rộn bên
trong căn phòng trung chuyển số liệu nào đó dưới tầng dưới xuất hiện trên màn
hình trên tường. Bộ tham mưu của Phi thuyền sau khi trải qua tính toán thôi
diễn một thời gian, xác nhận nơi Hứa Nhạc đang loay hoay kia căn bản không thể
đối với Chiến hạm tạo thành bất cứ thương tổn nào cả, cho nên trong lòng ông
ta mới bình tĩnh mà nhớ lại chuyện cũ.
– Có lẽ là bởi vì nguyên nhân có quan hệ với tiểu thúc, cho nên tại thời điểm
còn rất nhỏ, tôi đã đối với Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương không chỗ nào không
có kia cảm thấy hứng thú phi thường lớn. Tôi không rõ ràng vì cái gì mà tất cả
mọi người bên cạnh tôi đối với con chíp vi mạch nhân thể phía sau gáy của
chính mình lại hờ hững không chút để ý đến, đối với sự vận hành như thế nào
của Đệ Nhất Hiến Chương lại hoàn toàn không cảm thấy hứng thú gì cả. Thế nhưng
mà tôi lại không giống như vậy, tôi là một tên gia hỏa hiếu kỳ, thật sự rất
muốn biết rõ ràng hết thảy tất cả mọi chuyện. Cái này đại khái thật sự có quan
hệ với tính di truyền của gia tộc a.
– Thật lâu trước kia tôi đã liền quen biết với Thôi Tụ Đông rồi, sau đó thông
qua hắn, tôi càng hiểu biết sâu sắc hơn về Đệ Nhất Hiến Chương, tôi biết được
rất nhiều những bí mật của Cục Hiến Chương, tôi thậm chí còn biết bên trong cỗ
Máy vi tính Trung ương Hiến chương cất giấu rất nhiều những khoa học kỹ thuật
rõ ràng vô cùng tiên tiến, đi trước thời đại, thế nhưng lại thủy chung cũng
không chịu đưa ra cho nhân loại, mà giam cầu sâu bên dưới lòng đất lạnh lùng u
ám lạnh như băng kia!
– Những cái thành tựu khoa học kỹ thuật này nói thế nào cũng là thành quả kết
tinh trí tuệ của tổ tiên nhân loại, dựa vào cái gì mà lại phải để cho một cỗ
máy tính vô cảm lạnh như băng thay nhân loại chúng ta lựa chọn xem cái nào nên
dùng, cái nào không nên dùng cơ chứ? Cái loại cảm giác này khiến cho tôi cảm
thấy nhân loại giống hệt như là một cỗ Trâu rừng bị vây bên trong những bức
tường điện tử vậy. Trên danh nghĩa là bảo hộ để cho không thể bị quấy nhiễu,
thế nhưng trên thực tế chính là đang bị nuôi nhốt trong một mảnh không gian
thiên địa rộng lớn vậy, căn bản không có bất cứ tự do nào cả.
– Cho nên mục tiêu của tôi chính là muốn phá hủy đi Cục Hiến Chương, xua tan
đi cái Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương khiến cho người khác phiền lòng vô cùng
kia, chấm dứt đi trang lịch sử vạn năm không có tự do cũng không có sự tôn
nghiêm chân chính của nhân loại Liên Bang này! Chỉ cần chúng ta nắm được trong
tay những nền khoa học kỹ thuật tiên tiến vượt bậc như thế này, toàn bộ Liên
Bang chỉ cần đoàn kết chống đỡ một vài năm hoặc là một vài chục năm gian nan
ban đầu này, sẽ có thể nghênh đón được một lần đại phát triển mạnh mẽ vô cùng,
khi đó cho dù Đế Quốc có mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa cũng làm sao có thể
là đối thủ của chúng ta được cơ chứ?
– Trên thực tế, ở trong kế hoạch của tôi, lần nổ mạnh tạc đạn thứ hai sẽ xuất
hiện ở trên Tinh cầu Mặc Hoa, toàn bộ Đại đội Robot tinh nhuệ nhất Đế Quốc kia
còn có vị tỷ tỷ mạnh mẽ của cậu kia nữa, vị Công chúa Điện hạ Hoài Thảo Thi
nhìn qua như không thể nào chiến thắng nổi, sẽ trong khoảnh khắc trở thành một
vài dòng văn tự không chút nào bắt mắt trong dòng lịch sử dài dằng dặc!
– Chấm dứt hoàn toàn Đệ Nhất Hiến Chương, chiến thắng Đế Quốc, sau đó dễ dàng
nhẹ nhàng phất tay phá hủy đi cái gì mà Thất Đại Gia Tộc kia, cái này có ý
nghĩa như thế nào? Có ý nghĩa chính là cái nguyện vọng lớn nhất cả đời của phụ
thân cùng với tiểu thúc cứ như vậy mà được thực hiện hoàn toàn!
– Phụ thân cùng với tiểu thúc đại khái chính là hai người nam nhân cường đại
nhất trong toàn bộ phiến vũ trụ này. Nhưng mà chấm dứt hoàn toàn Đệ Nhất Hiến
Chương, phá hủy đi Thất Đại Gia Tộc, chiến thắng Đế Quốc… những cái mục tiêu
vĩ đại này, bọn họ đã vì những mục tiêu đó mà phấn đấu, cố gắng suốt cả cuộc
đời, vẫn là không thể nào làm được, thế nhưng lại sắp sửa ở trong tay của tôi
mà hoàn thành xong!
Thanh âm Lý Tại Đạo vẫn như cũ bình tĩnh mà ôn hòa, nhưng mà Hứa Nhạc vẫn có
thể mơ hồ nghe ra được, ở sâu nhất bên trong cõi lòng của ông ta ẩn chứa một
chút cuồng nhiệt cùng với lãnh khốc, hai loại cảm xúc bất đồng đan đen vào
nhau, tạo thành một cỗ ý tứ hàm xúc điên cuồng khủng bố.
– Ở bên trong cái đại thời đại vũ trụ này mà nói, một con người có vũ lực
cường thịnh đến đâu đi chăng nữa thì còn tác dụng gì cơ chứ? Sự khác nhau giữa
nhân loại cùng với dã thú chính là ở chỗ ý nghĩ! Ở trong nhà ta, bản thân ta
trong suốt ba đời Lý gia nhìn bề ngoài giống như là bất tài, yếu ớt, nhỏ yếu
nhất không chịu nổi, nhưng mà tôi lại có thể sáng tạo ra một sự nghiệp so với
phụ thân của ta càng to lớn xuất sắc hơn rất nhiều, hoàn thành được cái sứ
mệnh lịch sử mà tiểu thúc cả đời cũng không thể nào hoàn thành được. Quang huy
vô thượng của Phí Thành Lý Gia tất nhiên là do chính bản thân tôi kế thừa, hơn
nữa lại phát triển đến đỉnh cao vinh quang!
Ngạn ngữ Liên Bang đã từng thảo luận qua: sự khác nhau giữa nhân loại cùng với
dã thú chính là con người có tình yêu!
Hứa Nhạc đang cúi đầu trầm mặc làm việc, lúc này lại ngẩng đầu lên, nhìn về
phía màn hình hai chiều phía trên đầu mình, có chút khẽ nheo mắt lại, cũng
không có mở miệng nói ra câu ngạn ngữn Liên Bang kia. Thân thể hắn có chút rét
lạnh, cũng không phải là bởi vì không còn chút máu nào, mà là bởi vì phảng
phất như là nhìn thấy một màn hình ảnh đáng sợ sắp sửa phát sinh sau đó.
Tòa nhà Cục Hiến Chương đang im lặng đứng sừng sững ở cuối con đường một
chiều, Thai phu nhân ở trên sân thượng phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu uống trà
chiều. Các dân chúng của cuộc hành quân trầm mặc đang ở trước Tòa nhà Nghị
Viện hoan hô chúc mừng. A Nguyên đang đứng trên bục đá nhìn về phía đám người
ủng hộ mình, mỉm cười vẫy vẫy tay, nhẹ giọng ho khan. Lý Cuồng Nhân đang ở
trên Tinh cầu Mặc Hoa, suất lĩnh đám Robot điên cuồng chiến đấu. Hoài Thảo Thi
đang chỉ huy những dòng thiết lưu Robot Đế Quốc thuận theo giới tuyến phía Bắc
tấn công xuống.
Một chi Hạm đội Liên Bang nào đó đang trợ giúp bộ đội mặt đất, chuẩn bị hướng
về phía Chiến khu Đế Quốc phóng ra hơn mười khỏa tên lửa đạn đạo, hy vọng có
thể tạm thời ngăn cản cước bộ Nam tiến mãnh liệt của đối phương. Nhưng mà vị
Hạm trưởng kia lại căn bản không biết được những đầu tên lửa đạn đạo thông
thường kia đã sớm bị thay đổi thành một loại tạc đạn cuồng bạo nào đó mà bọn
họ hoàn toàn không biết.
Sau đó một hồi nổ mạnh phát sinh. Giới tuyến phía chân trời chợt trở nên u ám
trầm mặc lại. Chỉ trong một thoáng sau đó, lại đột nhiên trở nên sáng ngời lên
một trận. Vô số những luồng khói nổ khủng bố giống hệt hình chiếc nấm ở khắp
các nơi trên bề mặt Tinh cầu bốc lên. Đồng thời vô số các địa điểm khác cũng
có những đám mây hình nấm khổng lồ như vậy…
Tòa nhà Cục Hiến Chương đã không còn nữa. Sân thượng phía sau hậu sơn núi Mạc
Sầu, ngay cả núi Mạc Sầu cũng hoàn toàn không còn. Tòa nhà Nghị Viện cũng
không còn, đám người hoan hô cuồng nhiệt cũng không còn, toàn bộ thế giới đều
biến thành một luồng sóng bụi bặm cháy đen, vô số những đám mây bụi dâng lên
ngập trời.
Toàn bộ thế giới đều là một mảnh hoang vắng tĩnh mịch.
o0o
Nếu như đổi lại một thời điểm nào đó khác đi, có lẽ hắn sẽ tiến hành thử
nghiệm thuyết phục đối phương lần cuối cùng. Nhưng mà hiện tại Hứa Nhạc lại
không có. Hắn chỉ là nhìn về phía cái camera gắn ở một góc sáng sủa trong căn
phòng, thanh âm có chút chói tai, nói:
– Ông không có tư cách xưng kế thừa quang huy của Phí Thành Lý Gia! Bất luận
là Quân Thần hay là đại thúc, đều là những đối tượng mà ông vĩnh viễn không
bao giờ với tới được. Bởi vì nội tâm của ông thật sự không đủ mạnh mẽ. Ông chỉ
là một người đáng thương đã mất đi phương hướng nhân sinh của chính mình.
Những biểu hiện điên cuồng hiện tại ông đang biểu hiện kia, chính là để che
giấu đi sự tự ti ở sâu nhất trong nội tâm của ông mà thôi!
Trầm mặc một lát sau, Lý Tại Đạo lại tiếp tục bình tĩnh hồi đáp:
– Không cần nếm thử chọc giận tôi, sau đó khiến cho tôi mắc phải sai lầm. Cậu
đại khái là không biết rõ tính cách của tôi! Tôi là một người vô cùng trầm ổn,
thậm chí có thể nói là bảo thủ, rụt rè. Cậu cũng đừng có thử dùng những lời
nói như cái gì mà nhân nghĩa đạo đức cùng với lương tâm để mà thuyết phục tôi!
– Ở trong dòng lịch sử của nhân loại, đã từng có vô số những đoàn thể đã từng
đồng tâm hiệp ý, có ý đồ muốn cách tân thể giới, thế nhưng cuối cùng lại vẫn
là phân ly, tan vỡ, thậm chí còn phản bội lẫn nhau mà thất bại. Nhưng mà chúng
tôi vẫn thủy chung không có bị như vậy, là vì cái gì? Những người có năng lực
càng mạnh, càng có nhiều dục vọng muốn cướp lấy quyền lực vào tay mình! Vì cái
gì tôi thủy chung lại vẫn không có? Bởi vì tôi chính là một người bản chất đức
hạnh tinh tuyết nhất, một khi năm đó tôi đã lựa chọn ủng hộ Mạt Bố Nhĩ, thì sẽ
mãi vẫn luôn ủng hộ đến cuối cùng.
– Đúng vậy, trận chiến tranh này hẳn là sẽ chết rất nhiều người. Trong suy
nghĩ của cậu, của rất nhiều người khác, thậm chí là ở trong mắt của rất nhiều
người trong lịch sử sau này, tôi chính là một tên hung thủ mất hết đạo đức,
nhưng mà tôi phải nhắc nhở cậu, đạo đức vĩnh viễn ở bên trong mối quan hệ giữa
người và người, chứ không thể được đặt trong một chừng mực đại bối cảnh lịch
sử được!
– Phụ thân năm đó đã hạ quyết tâm muốn để cho Tây Lâm tiến hành luân chiến.
Từng thế hệ rồi lại từng thế hệ thanh niên Tây Lâm trước sau nối tiếp nhau ngã
xuống chết ở trên khỏa Tinh cầu này. Tây Lâm đã bị đau khổ dày vò suốt mười
năm trời. Cái này đương nhiên không phải là đạo đức, nhưng mà nó đối với Liên
Bang lại có lợi. Đến khi chiến tranh bộc phát toàn diện, bên phía chúng ta có
thể phải chết đi bao nhiêu người đây?
– Cậu đã không tiếc khiến cho Liên Bang rung chuyển nội loạn, cũng muốn chạy
đi giết chết Mạch Đức Lâm, sau đó cậu đi giết chết Lai Khắc, giết chết Mai Tư,
giết chết Hồ Trữ, cậu còn muốn ám sát chết Tổng thống Liên Bang nữa. Chẳng lẽ
làm như vậy thật sự là phù hợp với yêu cầu của đạo đức hay sao? Ông còn giết
chết đi vị Quận vương Đồ Tể kia nữa. Tựa hồ như là rất chính nghĩa lẫm liệt,
nhưng mà nếu nghĩ đến việc cậu đã chính tay giết chết đi hai vị thúc thúc bá
bá của chính mình, cái này lại phù hợp với đạo đức luân thường hay sao?
– Liên Bang làm thế nào phát triển lớn mạnh được, nhân loại làm thế nào ở
trong cái phiến vũ trụ hạo hàn này tiếp tục sinh tồn đi xuống nữa, cái đó và
chuyện đạo đức này không có chút quan hệ nào cả, thế nhưng lại cùng với bản
năng của sinh vật có mối quan hệ vô cùng mật thiết với nhau!
– Hứa Nhạc, những người ở cùng một đẳng cấp giống như cậu, giống như tôi,
phải là nên phi thường rõ ràng, đạo đức chính là một loại thuốc an ủi chỉ dùng
để thỏa mãn thế giới tinh thần của một con người, chứ không hề ảnh hưởng đến
sự lựa chọn hành vi của người đó. Đối diện với đại sự vốn dĩ không có đạo đức,
chẳng lẽ cậu lại còn có thể lấy cái loại khái niệm ích kỷ, tự tư tự lợi cùng
với quyền lực để mà hình dung tôi hay sao?
Lý Tại Đạo tiếp tục lạnh lùng nói:
– Những cái ta cần không phải là vinh hoa phú quý phù phiếm, cái tôi muốn
cũng không phải là quyền lực về mặt ý nghĩa bên ngoài, cái mà tôi muốn chính
là tìm kiếm một bàn tay có thể chân chính quyết định phương hướng phát triển
của nhân loại!
– Cậu có biết vì cái gì mà chính ta lại gọi mỗi một khỏa hằng tinh ở trung
ương mỗi một Tinh hệ có sự sống cũng đều gọi là Thái dương hay không? Chính là
bởi vì ở tại thời điểm quá khứ cửu viễn rất lâu trước đây, nhân loại ngay lúc
đó đã khởi nguồn sự sống trong một cái Tinh hệ duy nhất, thì khỏa Hằng tinh
đầu tiên của bọn họ, chính được gọi là Thái dương!
– Trong dòng lịch sử dạo chơi khắp vũ trụ trong mấy vạn năm qua đã sớm chứng
minh rằng, nhân loại chỉ có thể sinh tồn được trong một Tinh hệ nào có ít nhất
một khỏa Hằng tinh! Đồng dạng đạo lý đó, muốn ở trong phiến tinh không hiểm ác
nguy hiểm này, dẫn dắt đám dân chúng hoặc là mờ mịt hoặc là ngu ngốc này đi
tiếp trên con đường tương lai, đoàn kết mà kiên định đối mặt với tương lai mịt
mờ không biết trước mặt kia, xã hội nhân loại cần phải có được một vị lĩnh tụ
phi thường cường đại, một vị lĩnh tụ giống hệt như một vầng Thái dương vậy!
– Tôi đã từng nghĩ đến người đó chính là Mạt Bố Nhĩ, nhưng mà lại không nghĩ
đến, ở tại thời khắc cuối cùng của con đường, vị bằng hữu kia của tôi lại
không thể nào thoát khỏi cái gọi là cảm giác đạo đức vô căn cứ rẻ tiền không
chút thực tế nào, hướng về phía cậu cùng với đám người mốc meo hủ thực kia mà
giơ tay đầu hàng. Tôi thật sự vô cùng thất vọng, sau đó đành phải bất đắc dĩ
đứng ở phía trước đội ngũ, tiếp tục dẫn dắt mọi người đi tới.
– Tôi không có hứng thú lắm trong việc trở thành cái gọi là lĩnh tụ của nhân
loại, nhưng mà hiện tại lại phát hiện ra ngoại trừ chính mình ra, cũng không
có bất luận kẻ nào có đủ tư cách để mà đảm đương cái trọng trách vĩ đại này.
May mắn chính là, tôi tin tưởng vững chắc rằng chính mình sẽ không có khả năng
đi nhầm phương hướng. Cái xã hội nhân loại dưới sự lãnh đạo của tôi cũng sẽ
không bao giờ đi nhầm phương hướng!
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên nhìn về phía cái camera gắn ở góc khuất trong căn
phòng, thanh âm chậm rãi nói:
– Ông thật sự là một kẻ điên phi thường tự kỷ! Tôi thật sự không hiểu, cái mà
ông gọi là lòng tin tưởng sẽ không bao giờ đi nhầm phương hướng kia là đến từ
nơi nào cơ chứ?
Trong phòng vang lên thanh âm trả lời ôn hòa mà bình tĩnh của Lý Tại Đạo.
– Khi mà cậu còn đứng ở phía sau núi của Phí Thành, thời điểm vào mùa xuân sẽ
gặp phải những cơn mưa phùn liên miên không dứt. Thời điểm vào mùa thu sẽ gặp
phải những tầng mây đen cả ngày không chịu tiêu tan, thường xuyên sẽ không
nhìn thấy được ánh mặt trời. Nhưng mà bất luận là mây đen hay là mưa phùn,
cũng không bao giờ có thể vĩnh viễn che khuất được ánh thái dương rực rỡ.
– Vầng thái dương vào ban đêm sẽ hạ xuống, sáng sớm ngày hôm sau sẽ lại kiên
cường xuất hiện. Một ngày nối tiếp một ngày, một tháng nối tiếp một tháng, một
năm nối tiếp một năm, chưa từng bao giờ hoài nghi rằng chính mình có đang hành
tẩu trên quỹ đạo chính xác của mình hay không. Cũng giống như là bản thân tôi
vậy!
Khi nói đến lúc này, trên màn hình chợt xuất hiện một màn hỉnh ảnh thử nghiệm
hạch bạo có uy lực lớn nhất trước đây. Trên một khỏa Tinh hệ hẻo lánh nằm ở
nơi nào đó bên trong vũ trụ xa xôi không biết rõ ràng phương hướng, một khỏa
hạch bạo đột nhiên nổ tung mãnh liệt. Vô số ánh sáng cùng với sóng nhiệt chợt
khuếch tán thành một đám hỏa cầu khủng bố mãnh liệt, trong khoảnh khắc khiến
cho ánh sáng của khỏa Hằng tinh tại trung tâm của Tinh hệ đang sáng ngời biến
thành đặc biệt ảm đạm, cho đến lúc hoàn toàn bị che khuất lại, phảng phất như
khỏa hỏa cầu kia mới là Thái dương chân chính vậy.
o0o
Lúc còn ở trong quán rượu nhỏ, Hứa Nhạc đã từng nói qua với Tổng thống Mạt Bố
Nhĩ, có lẽ chúng ta không thể thay đổi được cái thế giới này, nhưng mà cũng
không thể để cho cái thế giới ô trọc này có thể thay đổi chính ta! Chẳng lẽ
nói một người thật sự không có biện pháp nào thay đổi được cái thế giới này
hay sao? Một người thật sự không làm được à?
Nhưng mà bất luận có mỏi mệt đến thế nào đi chăng nữa, nhìn qua như là vô vọng
đến đâu đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không bao giờ từ bỏ. Bên trong tự điển của
hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ xuất hiện cái từ ngữ này. Nhất là
sau khi nhìn thấy một màn hình ảnh hạch bạo nổ tung khủng bố như thế kia, thân
thể của hắn mặc dù dâng lên từng trận rét rung vô cùng, nhưng mà ý chí lại
càng thêm kiên định rất nhiều.
Dựa vào cái gì mà một người cũng không thể nào thay đổi được cái thế giới này
cơ chứ? Thay đổi dòng lịch sử? Hắn tin tưởng vững chắc vào những gì mà chính
mình đang làm, những gì mà mình có thể làm được. Bởi vì giờ phút này hắn tuyệt
đối phải làm được!
Cho nên hắn không hề ngẩng đầu lên nhìn về phía những hình ảnh hạch bạo này
nữa, cũng không thèm nghe tới những lời ung dung giảng thuật tràn ngập những
làn điệu ca kịch vũ trụ của Lý Tại Đạo, mà kiên quyết không để bị quấy rầy, cứ
tiếp tục cúi đầu trầm mặc rất nhanh tiến hành công tác của chính mình.
Từ Đế Quốc quay trở lại Liên Bang, bởi vì những phản ứng quỷ dị xuất hiện tại
Cao nguyên Bỉ Cơ, đối với những suy luận khủng bố mà ngay hiện tại đã biến
thành sự thật, Phỉ Lợi Phổ cùng với hắn đã tiến hành những kế hoạch vô cùng
nghiêm mật, chỉ có điều bởi vì không nghĩ đến Lý Tại Đạo không ngờ lại có thể
có được năng lực đối kháng với Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, cho nên cái kế
hoạch này hiện tại phải tiến hành điều chỉnh lại.
Những sự điều chỉnh vô cùng nguy hiểm.
Cây vít tay tiến hành lần luân chuyển cuối cùng, một cái công cụ thu thập tín
hiệu mạch xung cầm tay đơn sơ đã được hoàn thành. Hắn một phen đem công cụ thu
thập tín hiệu rất nhanh liên kết với một đầu của sợi dây dẫn số liệu thả ra
bên ngoài vũ trụ, sau đó rất nhanh xoăn lên ống tay áo tay trái chính mình.
Tay phải của hắn chậm rãi vuốt ve cái vòng tay kim loại nằm trên cổ tay trái,
cảm giác được những xúc cảm nhàn nhạt của hàng chữ nhỏ trên đó. Bề ngoài của
cái vòng tay giống hệt như là thủy ngân chầm chậm chảy xuôi, hiển lộ ra những
dòng văn lộ vô cùng nhỏ. Sau đó những dòng văn lộ kia khẽ nứt ra, lộ ra những
kết cấu phức tạp mà tinh xảo bên trong.
Bên trên những sợi dây kim chúc nhỏ xíu như tơ kia gắn đầy những con chíp vi
mạch vi mô cực nhỏ, phát ra những cỗ quang huy xinh đẹp nhàn nhạt, giống như
vô số những khỏa Tinh cầu lóa mắt bị ánh tinh quang xỏ xuyên lại cùng một chỗ
với nhau.
Mỗi một khỏa Tinh cầu đều là một vầng Thái dương!