Gian Khách – Chương 917: Sự kiêu ngạo của Tảng đá Đông Lâm – Botruyen

Gian Khách - Chương 917: Sự kiêu ngạo của Tảng đá Đông Lâm

– Chấp nhận chịu chết hoặc là toàn bộ quãng đời còn lại trôi qua bên trong
nhà giam quân sự, đây chính là sự lựa chọn của cậu dành cho tôi sao?

– Ôm theo toàn bộ thế giới cùng nhau chết với chính mình, hoặc là dũng cảm tự
mình đứng ra gánh vác trách nhiệm, đối với một người đã từng vô số lần lấy
danh nghĩa tinh thần hy sinh yêu cầu người khác làm theo ý mình như ông mà
nói, hẳn cũng không phải là một sự lựa chọn khó khăn chứ?

– Tôi thật sự không nghĩ đến, cho đến bây giờ cậu vẫn còn thật sự tin tưởng
rằng trong Liên Bang vẫn còn có những thứ như là pháp luật cùng với chính
nghĩa!

– Tổng thống tiên sinh, kỳ thật mãi cho đến bây giờ, ông vẫn chưa hề chân
chính hiểu biết rõ ràng tôi! Bản thân tôi từ lúc còn là một gã thiếu niên, bởi
vì sợ bị bắt nên đã từ Đại khu Đông Lâm chạy trốn chết đến Thủ Đô Tinh Quyển,
thế nhưng trong lòng tôi vẫn như cũ thờ phụng pháp luật. Mãi cho đến sau này
khi mà tôi phát hiện ra những người chấp hành pháp luật kia đã xuất hiện vấn
đề, tôi mới bắt đầu cuộc chiến đấu của chính bản thân mình!

Cái vòng tay kim loại hơi chút lạnh lẽo đang giấu phía dưới lớp tay áo, lúc
này chợt dán sát cổ tay của hắn. Hai hàng chữ nhỏ có liên quan với đạo đức
tinh không phảng phất như là ấn nhập vào sâu đậm bên trong da thịt thân thể
của chính hắn.

– Nếu như đây chính là kết cuộc cuối cùng của chuyện xưa lần này, như vậy tôi
thật sự rất hy vọng cái ý tưởng khờ dại vào thời kỳ thiếu niên của chính mình,
có thể tìm ra được một lời xác minh tương đối thích hợp một chút. Cho nên tôi
kiên trì ông cần phải được tiến hành thẩm phán. Nếu như ông kiên trì không
chịu chấp nhận bị thẩm phán, hoặc là nếu nói cuồng vọng hơn một chút nữa, nếu
như kết quả thẩm phán cũng không thể làm cho tôi cùng với những người đã chết
đi kia hài lòng, như vậy tôi sẽ không một chút do dự nâng súng lên tự tiến
hành thẩm phán đâu!

Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, gằn
mạnh từng câu từng chữ, nói:

– Tôi sẽ dùng một phát súng mà bắn chết ông, hoặc là dùng hai phát súng bắn
chết ông, còn nếu không thì sẽ dùng loạn thương mà bắn chết ông!

Đang nói đến lúc này, xa xa vang lên một trận thanh âm tiếng súng cũng không
quá dày đặc, nhưng lại có vẻ đặc biệt lung tung, khoảng cách với tiếng súng
với nơi đây thật sự có chút xa, có lẽ là ở sâu bên trong vườn trường của hai
trường học gần đó. Đại khái có lẽ là các Đặc công của Cục Đặc Cần hoặc là các
nhân viên công tác của Cục Điều Tra Liên Bang đang tổ chức một loạt tấn công
nào đó.

Bởi vì cái trận tiếng súng lung tung hỗn loạn này, cuộc đấu súng giằng co bên
ngoài quán rượu nhỏ kia giữa đám đội viên của Tiểu đội 7 cùng với Lữ đoàn Phản
ứng nhanh của Sư đoàn Thiết giáp 7 lập tức đình chỉ lại, bầu không khi nhất
thời trở nên càng thêm khẩn trương hơn một chút.

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, hướng về phía bên ngoài quán rượu nhỏ mà nhìn lại. Ánh
mắt so với người thường thì càng nhạy cảm hơn không biết bao nhiêu lần của hắn
nháy mắt đã xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh trang trí hoa văn đặc biệt trong
vắt, đặc sản của Bách Mộ Đại, trên cánh cửa sổ bên cạnh, cũng không hề bị ngăn
cách bởi những trận gió tuyết đầy nên ngoài cửa sổ, dừng lại trên một cái tháp
nước nào đó ở trong vườn trường của Học viện Quân sự I cách nơi này khoảng
chừng hơn trăm thước, phát hiện ra có một ống kính nhắm phản quang đang chiếu
về phía nơi này.

Rõ ràng là có một tay súng bắn tỉa đang có ý đồ muốn nhắm bắn hắn, chỉ có điều
bởi vì hoàn cảnh bên trong quán rượu nhỏ lúc này hơi có chút u ám, khoảng cách
giữa hắn cùng với Mạt Bố Nhĩ và Đỗ Thiếu Khanh quả thật là quá gần, cho nên
tay súng bắn tỉa kia tạm thời mới không dám nổ súng.

Hứa Nhạc đưa tay phải lên, khẽ điều chỉnh nhẹ một chút cặp kính râm trên mặt
mình, con mắt không lấy làm to lắm của hắn khẽ nheo lại, nhìn thẳng về phía
chỗ lan can của cái tháp nước cao cao, nhìn thẳng vào bên trong căn phòng dành
riêng cho nhân viên vệ sinh của tháp nước. Cổ tay trái của hắn khẽ dùng sức
một chút, cơ thể rung nhẹ lên một cái, bàn tay phải thì khẽ ấn nhẹ lên một cái
nút màu đỏ nhỏ được che giấu cẩn thận trong ống tay áo chính mình.

Bằng! Bằng! Bằng!

Vài tiếng súng nổ nặng nề vang dội giống hệt như tiếng sấm giữa mùa xuân đột
nhiên vang lên, trong khoảnh khắc đã cắt ngang bầu trời mùa đông đầy những
bông tuyết phiêu nhiên. Những viên đạn đuôi hợp kim khủng bố đặc dụng của khẩu
súng bắn tỉa siêu cấp ACW chẳng biết từ nơi nào dùng tốc độ cực cao phóng
thẳng ra, phảng phất như là từ trên thiên không mà đến, vô cùng chuẩn xác oanh
kích thẳng vào trong căn phòng của nhân viên vệ sinh trên cái tháp nước xa xa
trong vườn trường Học viện Quân sự I!

Một khối xi măng nhất thời rơi thẳng xuống, phần tay cầm lan can bằng hợp kim
nhất thời vặn vẹo đứt đoạn. Phần đỉnh đầu của tháp nước trên kia bị oanh kích
thành một lỗ hổng vô cùng khủng bố, mang theo một khối băng lớn rơi thẳng
xuống dưới, một tia máu nhàn nhạt bắn thẳng ra không trung, trên đường rơi
xuống đã bị đóng băng thành một khối băng màu đỏ chói vô cùng bắt mắt!

Đám quân nhân sĩ quan binh lính của Doanh đoàn Phản ứng nhanh của Sư đoàn
Thiết giáp 7 phi thường quen thuộc với thanh âm khẩu súng này. Ngay ngày hôm
qua thôi, trên con đường quốc lộ phía Nam tiến vào Đặc khu Thủ Đô, suốt dọc
theo con đường đi xuyên qua các vùng núi non hoặc là thành trấn, những thanh
âm súng nổ phi thường khủng bố này phảng phất như là chưa từng bao giờ đình
chỉ qua vậy.

Ánh mắt nhìn xuyên thấu qua lớp kính mắt nhìn đến nơi nào, thì khẩu súng ACW
chẳng biết đã giấu kín ở nơi nào liền oanh kích chính xác đến nơi đó. Đây mới
chân chính gọi là ánh mắt giết người. Đây đúng chính là thủ đoạn mà năm đó Thi
Thanh Hải đã sử dụng khi xông vào trong Tòa nhà Nghị Viện, ở trước Quảng
trường Hiến Chương rộng lớn, ở trước mặt toàn bộ Liên Bang, chính diện đối mặt
bắn chết Phó Tổng thống Bái Luân!

Đại bộ đội cùng với đàn Robot khủng bố của Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng không có
tiến vào trong thành, thế nhưng Doanh đoàn Phản ứng nhanh của Sư đoàn Thiết
giáp 7 bố phòng bốn phía xung quanh quán rượu nhỏ này cũng vẫn như cũ có nhân
số vượt qua một trăm người. Hơn nữa cộng thêm đám Đặc công của Cục Đặc Cần
cùng với các nhân viên công tác của Cục Điều Tra, đủ để ngăn chặn thậm chí
hoàn toàn hủy diệt Hứa Nhạc cùng với đám đội viên Tiểu đội 7, chẳng biết thông
qua phương thức gì mà đã trà trộn được vào xung quanh quán rượu nhỏ này.

Nhưng mà từ đầu đến cuối Đỗ Thiếu Khanh thủy chung vẫn luôn trầm mặc, không mở
miệng nói bất cứ lời nào, chính là bởi vì ngay từ đầu ông ta đã liền chú ý đến
cặp kính râm ở trên mặt của Hứa Nhạc, biết được lời uy hiếp mà Hứa Nhạc đưa ra
đã vô cùng rõ ràng:

Trước khi mà đám người đang muốn thỏa hiệp kia kịp giết chết hắn, hắn ta chỉ
cần vẫn như cũ mở to cặp mắt sáng ngời cũng không tính là lớn lắm của chính
mình kia, liền có thể dùng một phát súng, hai phát súng, hoặc là một đám loạn
thương để mà bắn chết bất cứ người nào mà hắn muốn giết chết.

Ví dụ như chính bản thân Đỗ Thiếu Khanh ông ta, hoặc là… Tổng thống Mạt Bố
Nhĩ!

o0o

Sau một vài động thái trao đổi tin tức tình báo nghiêm khắc ngắn ngủi vội vàng
cùng với thông truyền mệnh lệnh xuống bên dưới, thanh âm đấu súng kịch liệt
bên ngoài đã ngừng lại. Đám Đặc công của Cục Đặc Cần cùng với các nhân viên
công tác của Cục Điều Tra Liên Bang cũng không bao giờ còn dám khởi xướng
những hồi tiến công về phía này nữa. Còn về phần những tay súng bắn tỉa bố trí
bốn phía xung quanh quán rượu nhỏ này thì lại là toàn bộ nhận được mệnh lệnh
rút lui, để tránh những sự hy sinh không cần thiết.

Trong một góc khuất có chút u ám của quán rượu Thánh Đạt Phỉ, Tổng thống Mạt
Bố Nhĩ nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, khẽ nhíu mày, hỏi:

– Cậu vẫn luôn một mực đi truy tìm cái gọi là chính nghĩa mà cậu đang tôn
thờ, thế nhưng mà vấn đề là cậu dựa vào cái gì để mà xác định những chuyện
tình cậu đang làm là chính xác chứ?

– Cái vấn đề này trước kia tôi đã từng ở trong một căn phòng tối đen, cùng
với một lão già nào đó tốn rất nhiều thời gian, hao phí không biết bao nhiêu
từ ngữ để mà tranh luận rồi, cho nên ngày hôm nay chúng ta cũng không cần phải
tốn thêm thời gian để đàm luận về chuyện chính nghĩa nữa. Tôi chỉ có thể nói
là…

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới hồi đáp:

– Tôi cũng không thể nào xác nhận được những chuyện tình mà chính mình làm có
phải là tuyệt đối chính xác hay không, nhưng mà tôi chỉ có thể xác nhận… những
phương pháp mà ông cùng với Lý Tại Đạo đã làm kia tuyệt đối là sai lầm!

Hắn nâng cánh tay lên, chỉ thẳng hướng về phía Thai Chi Nguyên đang ngồi đối
diện bàn rượu, nhàn nhạt nói:

– Một khi đã sai lầm thì nhất định phải nhận sai. Nếu trong tương lai tên gia
hỏa này lên làm Tổng thống tiên sinh, lại biến thành một người thứ hai giống
như ông vậy, tôi cũng sẽ như vậy, tuyệt đối không buông tha cho hắn!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ có chút khẽ nhíu mày, nghi hoặc nói:

– Kỳ thật từ đầu đến cuối tôi mãi vẫn có chút không hiểu nổi cậu cho lắm.
Người bình thường nếu gặp phải những tình huống giống như cậu vậy, sinh mệnh
không ngừng gặp phải những biến cố rối rắm đau khổ ly kỳ bất trắc như vậy,
hoặc là sớm cũng đã hỏng mất rồi, hoặc ít nhất cũng rất khó có thể hết lòng
tin theo một vài thứ gì đó giống như thế này vậy.

Ông ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cùng bình thường của Hứa Nhạc, cảm khái
nói:

– Nhưng mà cậu lại có thể kỳ diệu giống như thế, những gì cậu gặp phải từ
trước đến giờ đối với cậu mà nói tựa hồ như không có bất cứ tác dụng gì cả
hết. Cậu vẫn giống hệt như năm đó vậy, vẫn luôn khẳng khái kiên trì mà chấp
nhất, tựa hồ như không hề có bất cứ biến hóa nào cả vậy.

– Những người ở Thủ Đô Tinh Quyển vẫn luôn một phen gọi những người xuất thân
từ Đông Lâm chúng ta là tảng đá Đông Lâm. Đó chính là bởi vì đám người chúng
ta vừa thối lại vừa cứng. Đối với một tảng đá Đông Lâm như tôi vậy mà nói… có
lẽ chúng ta cũng không có biện pháp nào mà thay đổi được cái thế giới này,
nhưng mà cũng quyết không thể để cho cái xã hội khốn kiếp này làm cho tôi thay
đổi!

Nghe thấy câu nói đó, công lông mày cũng đồng dạng thẳng tắp của Tổng thống
Mạt Bố Nhĩ nhất thời chậm rãi nhăn lại, trên khuôn mặt ngăm đen nhất thời tràn
ngập cảm xúc phức tạp nặng nề. Ông ta nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, phảng phất
như đang nhìn thấy chính bản thân mình vậy, thì thào nhẹ giọng hỏi, phảng phất
như là đang tự mình nói với chính mình:

– Chẳng lẽ bản thân tôi thật sự đã bị cái thế giới này cải biến rồi sao?

Dưới ngọn đèn có chút tôi tăm hôn ám, bên cạnh cái bàn rượu nhỏ trống trải,
bầy không khí tĩnh mịch quanh co trầm mặc mãi một lúc thật lâu. Tổng thống Mạt
Bố Nhĩ tựa hồ như là đang cố gắng đưa ra một cái quyết định phi thường quan
trọng nào đó. Trên khuôn mặt trầm ổn ngưng trọng của ông ta đột nhiên tản mát
ra một loại thần thái an tường thả lỏng rất lâu chưa xuất hiện. Ông ta khẽ mỉm
cười, nói:

– Tôi đồng ý với sự không đồng ý của cậu!

Những văn kiện mệnh lệnh của Văn phòng Chính phủ mỗi khi cần Tổng thống tiên
sinh ký tên lên đó, có đôi khi sẽ dùng đến dấu vân tay điện tử, có đôi khi chỉ
cần đơn giản tiến hành khoanh tròn rồi ghi rõ tên họ vào đó là được, mà phần
lớn các trường hợp, có đôi khi chỉ cần Tổng thống tiên sinh nói ra hai chữ là
được: Đồng ý!

Tôi đồng ý với sự không đồng ý của cậu, những người bên cạnh bàn ai nấy cũng
đều nghe và hiểu rõ ràng những lời nói này.

Đỗ Thiếu Khanh từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc đứng thẳng người phía sau
lưng Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, vào lúc này, sâu trong đôi mắt đầu tiên là xuất
hiện sự khiếp sợ, sau đó chuyển thành một loại cảm giác thảm đạm kỳ diệu khó
hiểu, vẻ mặt không một chút biểu tình. Hai nắm tay chắp ở sau lưng nhất thời
nắm chặt, trên bàn tay ẩn hiện gân xanh nhàn nhạt.

Thai Chi Nguyên thì lại mang theo biểu tình khiếp sợ nhìn chằm chằm về phía
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ ngồi đối diện bàn rượu, không hề che giấu biểu tình khó
hiểu cùng với nghi hoặc mãnh liệt của chính mình. Hắn khẽ nhíu mày lại, nghĩ
mãi không hiểu chẳng lẽ trên thế gian này có người thật sự nguyện ý làm ra
loại lựa chọn này hay sao?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ chậm rãi đứng thẳng người lên, lúc này đây động tác đứng
dậy của ông ta cũng không hề còn dáng vẻ mỏi mệt già nua nặng nề giống như khi
ông ta phát hiện ra Sư đoàn Thiết giáp 7 không có tiến vào nội thành Đặc khu
Thủ Đô, thế cục tại hội nghị ở Nghị Viện lâm vào tình thế ác liệt lúc trước,
mà là có vẻ đặc biệt bình tĩnh thoải mái.

Ông ta hướng về phía mọi người, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

– Đừng quên rằng, tôi cũng là một tảng đá vừa thối lại vừa cứng đến từ Đông
Lâm! Kết cuộc của một tảng đá chính là vĩnh viễn không bao có trốn tránh, mà
chỉ có một sự kiêu ngạo mạnh mẽ cho dù có bị đánh tan thành từng mảnh đi chăng
nữa!

– Sự lựa chọn cuối cùng của ông đã đạt được sự tôn kính chân thành của tôi!

Hứa Nhạc nghiêm túc hồi đáp.

o0o

– Chân tướng thì không thể nào vĩnh viễn che giấu lại được. Dùng những thủ
đoạn sai lầm nhằm đổi lấy những mục đích cho dù có chính xác đi chăng nữa, thì
cuối cùng vẫn sẽ biến thành một sự sai lầm mà thôi. Cái mà Chính phủ nương
dựa… Ân, những lời nói này thì ai cũng có thể nói được cả, thậm chí còn có thể
nói ra chính xác một đống những chuyện cũ khác, nhưng mà đáng tiếc nhất chính
là, có thể nói được, có thể chấp nhận được, nhưng mà không có nghĩa là có thể
làm được!

Bên trong một căn phòng nhỏ bên cạnh hoa viên của Dinh thự Tổng Thống, Tổng
thống Mạt Bố Nhĩ cầm trong tay một ly rượu đỏ, ngắm nhìn những cảnh trí thanh
thoáng bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những bông tuyết rơi rơi, ôm khẽ thê tử
mình trong ***g ngực, nhẹ nhàng cười nói.

Đúng lúc này thì điện thoại riêng của ông ta đột nhiên reo vang lên.

Bên trong điện thoại vang lên thanh âm vô cùng bình tĩnh của Lý Tại Đạo:

– Thật sự có lỗi, Tổng thống tiên sinh, bởi vì cần phải chuẩn bị một chút sự
tình, cho nên vừa rồi tôi không thể đến kịp cuộc hẹn được. Hơn nữa Tại Đạo
nghĩ thấy hiện tại cũng không phải là thời gian nhớ đến chuyện xưa, ngồi trong
quán rượu nhỏ hoài cựu chuyện xưa hẳn là chuyện tình sau khi chúng ta cũng đều
già cả hết rồi mới nên làm!

– Hết thảy cũng đều đã xong hết rồi!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn về phía đám dân chúng đang ủng hộ chính mình bên
ngoài bãi cỏ, trên mặt mang theo thần tình thất vọng, thậm chí là thống khổ vô
cùng, trong thanh âm bình tĩnh mang theo một chút cảm khái, nói:

– Bên phía Nghị Viện đã thông qua đề án buộc tội!

– Không, vẫn còn chưa có chấm dứt!

Bên kia đầu dây điện thoại, thanh âm của Lý Tại Đạo nghe không ra bất cứ cảm
giác uể oải cùng với mất mác gì cả, mà ngược lại có vẻ tràn ngập một sự tự tin
từ trước đến giờ chưa từng có:

– Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 đã cãi lại quân lệnh, nhưng mà
ba khu vực yếu hại nhất xung quanh Đặc khu Thủ Đô hiện tại vẫn đang nằm trong
tầm khống chế của Quân đội chúng ta. Chúng ta vẫn còn có rất nhiều bộ đội ủng
hộ kiên định!

– Tại Đạo đã làm tốt hết thảy mọi sự chuẩn bị cùng với một kế hoạch vạn toàn.
Tổng thống tiên sinh, xin ngài hãy tin tưởng rằng, cho dù chúng ta có bị bắt
buộc phải tổ chức một Chính phủ lưu vong đi chăng nữa, chúng ta cũng chỉ cần
thời gian nửa tháng thôi, liền có thể một lần nữa khống chế lại toàn bộ trật
tự. Tôi lập tức sẽ phái bộ đội đến Đặc khu Thủ Đô để tiếp nhận ngài.

Mạt Bố Nhĩ nắm chặt ống nghe điện thoại, trầm mặc một lát sau liền bình tĩnh
hồi đáp:

– Tại Đạo, buổi tối ngày hôm qua tôi đã có một giấc mộng, cậu muốn biết nội
dung của cái giấc mộng này là gì hay không?

Bên kia đầu dây điện thoại nhất thời một phen lâm vào trầm mặc.

– Ở trong giấc mộng, bản thân tôi chính là đang ở trên một chiếc khinh khí
cầu trên bầu trời tiến hành bay lượn, cảm giác thật sự lãng mạn lại vô cùng
vui vẻ. Sau khi đáp xuống dưới đất, đã có vô số dân chúng cuồng bạo hướng về
phía tôi mà rít gào mắng chửi. Tôi hỏi vị quan quân bên cạnh người xem đã xảy
ra chuyện gì, vị quan quân kia mới nói cho tôi biết, vì để thỏa mãn cho cái
giấc mộng có thể dùng khinh khí cầu bay lượn ở bất cứ địa phương nào của tôi,
nhân dân trong cả nước đều đã phải vội vội vàng vàng đốt lên hết thảy nhà cửa
phòng ốc của chính mình, để mà chế tạo ra những dòng khí nóng diện tích rộng
lớn đẩy lên trời cao…

Một quang cảnh hoang đường chỉ có trong cơn mơ đột nhiên xuất hiện ngay trong
đêm trước khi ngày tiến hành thông qua đề án buộc tội. Một cái kế hoạch cường
hãn nào đó được thực thi ngay trong đêm trước ở trong đầu của Tổng thống Mạt
Bố Nhĩ, có thể nói rõ ràng là ở chỗ sâu bên trong thế giới tinh thần của ông
ta đang ẩn chứa rất nhiều những tình tự phức tạp.

Lý Tại Đạo bên kia đầu dây điện thoại liền hiểu được rõ ràng Mạt Bố Nhĩ đang
muốn nói cái gì, đang muốn biểu đạt những thái độ như thế nào. Cho nên thanh
âm của ông ta nhất thời trở nên phi thường lãnh liệt:

– Tổng thống tiên sinh, ngài thật sự khiến cho Tại Đạo cảm thấy rất tức giận!

– Tôi đã không còn là Tổng thống tiên sinh nữa… Tại Đạo, còn nhớ rõ ràng cuộc
nói chuyện của chúng ta ở trong cái quán rượu nhỏ kia hay không?

Mạt Bố Nhĩ bình tĩnh nói:

– Chẳng lẽ cậu không có phát hiện ra, chúng ta đang mơ hồ dần dần biến thành
cái loại người mà năm đó chính mình đã phi thường ghét cay ghét đắng hay là sợ
hãi kia hay không?

Lý Tại Đạo cũng không có trả lời, sau một lát trầm mặc, thì ông ta liền trực
tiếp cắt đứt luôn điện thoại.

Mạt Bố Nhĩ tựa hồ như có chút suy nghĩ gì đó, đem mớ rượu đỏ trong ly chậm rãi
uống cạn hết. Ông ta quay sang thê tử đang sầu lo nhìn về phía chính mình, khẽ
mỉm cười, nhẹ nhàng khuyên giải vài câu, tỏ vẻ chính mình cũng không có chuyện
gì.

Cánh cửa nặng nề của văn phòng bầu dục đột nhiên bị đẩy ra.

Mạt Bố Nhĩ tiên sinh nắm lấy bàn tay của thê tử, chậm rãi hướng về phía bên
ngoài mà đi đến.

Ngoài cửa, đám quân nhân Liên Bang bao gồm cả Đỗ Thiếu Khanh trong đó, đám đội
viên của Tiểu đội 7 Hùng Lâm Tuyền, Thai Chi Nguyên cùng với Lâm Bán Sơn, các
đại biểu của Ủy ban Tư pháp Nghị Viện… toàn bộ đều đang im lặng chờ đợi ông
ta.

Ông ta không phải là vị Tổng thống đầu tiên của Liên Bang bị buộc tội…

Nhưng mà ông ta khẳng định chính là trong số những vị Tổng thống Liên Bang bị
buộc tội, là người có dũng khí lớn nhất…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.