Bằng!
Một tiếng nổ tung thanh thúy vang lên!
Tảng đá lớn ngay bên dưới chân của Hứa Nhạc nhất thời xuất hiện một cái khe
nứt cực kỳ sâu! Cái khe nứt này rất nhanh lan rộng ra một khoảng lớn. Ngay sau
đó, vô số viên đạn lại tiếp tục liên tục đánh úp lại.
Một gốc đại thụ cách chỗ Hứa Nhạc đứng không xa bị hung hăng bắn trúng, thân
cây nhất thời lay động, cành lá đổ xuống xào xạc. Phần vách đá bị đánh trúng
nhất thời văng bắn ra vô số những mảnh đá nhỏ sắc bén, tung bay tán loạn trong
không trung.
Một viên đạn bắn nguy hiểm nhất chính là bắn trúng phần đỉnh chóp của tảng đá
lớn, khoảng cách tới mũi chân của Hứa Nhạc cũng chỉ không đến khoảng cách mấy
phân. Cho dù là đang mang một đôi giày quân dụng dày thô cứng rắn, thế nhưng
Hứa Nhạc vẫn như cũ cảm thấy hai chân mình bị chấn động đến mức rung lên một
chút.
Vào lúc này trong đầu Hứa Nhạc lại chợt sinh ra một cảm giác tê dại có chút
đau đớn. Ở khoảng cách xa xôi đến như vậy, không ngờ còn suýt chút nữa là bị
bắn trúng là sao? Hắn nhất thời bị dọa cho nhảy dựng lên một cái, theo bản
năng khẩn trương lùi nhanh về phía sau hai bước. Cái tiết tấu bắn đạn vốn dĩ
đang liên miên xinh đẹp của chính mình vào lúc này không ngờ lại bị cắt ngang
như vậy.
Thông qua thiết bị nhắm bắn quang học tinh vi gắn trên đầu nòng súng ACW, ngắm
thẳng về phía giữa hai cái chân máy móc thô chắc của đầu Robot MX bên cạnh
chiếc xe quân dụng màu xanh lục sẫm ngay bên dưới con đường quốc lộ, mơ hồ bắt
giữ được hình ảnh vị Tướng quân kia đang giơ súng nhắm thẳng về phía chính
mình, trong khoảnh khắc Hứa Nhạc liền nhớ lại, từ sau khi Thi công tử chết đi,
cái khẩu ACW kia liền một phen mãi vẫn luôn lưu lại bên trong Sư đoàn Thiết
giáp 7, hiện tại tự nhiên chính là ở trong tay của Đỗ Thiếu Khanh!
Đồng tử trong mắt Hứa Nhạc nhất thời co rút lại mãnh liệt. Hắn hít thật sâu
một ngụm không khí lạnh lẽo, bước chân về phía trước, quay trở lại vị trí nhắm
bắn ban đầu. Khẩu ACW trong tay lại tiếp tục hướng về phía con đường quốc lộ
bên dưới mà nhắm bắn. Trên mặt hắn lúc này cũng không còn bất cứ một tia tình
tự dư thừa nào nữa, mà chỉ có bên trong sự bình tĩnh lại che giấu một cỗ ý tứ
cường hãn.
Phần tảng đá lớn bên dưới chân hắn cùng với những gốc cây bên cạnh không ngừng
bị những viên đạn lớn bắn trúng, ánh mắt của hắn cũng không hề chớp lấy một
cái, vẫn như cũ vững vàng duy trì tư thế nhắm bắn như thế, không ngừng khu
động cò súng.
Đây chính là tràng đối chiến giữa ACW cùng với ACW, chính là sự đối chiến giữa
ý chí cùng với ý chí.
Tịch Lặc đã từng nói qua, có những người nào đó, cho dù trong tay có cầm lấy
Súng thần đi chăng nữa, cũng sẽ không thể nào trở thành được Thần thủ!
ACW không hề nghi ngờ gì chính là một khẩu Súng thần, hai khẩu Súng thần tầm
xa duy nhất bên trong Liên Bang này, hiện tại đang phân biệt nằm ở trong tay
hai gã nam nhân có ý chí phi thường kiên định, cảm xúc cực kỳ bình tĩnh cùng
với tinh thần phi thường mạnh mẽ. Ngày hôm nay cùng gặp nhau ở trên vùng núi
non cùng với quốc lộ này, bắt đầu nở rộ ra những đường lửa đạn khủng bố, nói
như vậy cũng sẽ không cảm thấy có cảm giác chênh lệch gì quá lớn.
Thời điểm trời còn u ám của thời khắc sáng sớm, Hứa Nhạc đã đi đến khu vực núi
non ngay đối diện nơi dừng chân của Sư đoàn Thiết giáp 7. Hắn cố tình hạ thấp
nhiệt độ thân thể xuống, để nhịp tim đập chậm lại, biến toàn thân trở thành
trầm mặc giống hệt như một tảng đá mà âm thầm chờ đợi, sau đó lại bởi vì cuộc
đối đầu giữa hai khẩu súng khủng bố nhất Liên Bang mà thức tỉnh.
Một ngày này của hắn cứ như vậy mà dùng một loại tư thái vô cùng mãnh liệt như
vậy mà bắt đầu, hơn nữa nhất định ở trong những năm tháng lâu dài của nhân
sinh cuộc đời này của hắn mà lưu lại rất nhiều những hình ảnh khó có thể quên
được.
Có lẽ là đại não của nhân loại đối với cái sự an bày của vận mệnh chính mình
có một loại năng lực dự đoán trước tương lai nào đó. Cho nên ngay khi thời
điểm mà một ngày mới này vừa mới bắt đầu, khi mà hắn đứng trên đỉnh đầu của
khối tảng đá lớn trên đỉnh núi kia, thậm chí khi cầm lấy khẩu ACW, cùng với Đỗ
Thiếu Khanh ở bên dưới con đường quốc lộ tiến hành nhắm bắn, trong lòng Hứa
Nhạc đã nhớ tới rất nhiều người mà mình đã từng quen biết, còn có những lời
nói của những người đó nữa.
Khi tiến hành khu động cò súng, hắn nhớ tới câu danh ngôn nào đó của Tịch Lặc,
khi tiến hành thay đổi băng đạn, hắn nhớ tới tràng cảng bên trong tiệm cơm
thịt kho trên con đường đi vào nhà cổ cuối Đường lớn Số II ở Tây Lâm bên kia,
chính mình cùng với Chung Tư lệnh cùng nhau ăn thịt, uống hết chén rượu, còn
có buổi nói chuyện khi đó nữa.
Lão đầu hổ Tây Lâm khi đó đã cho rằng Đỗ Thiếu Khanh rất nguy hiểm, bởi vì sự
cuồng nhiệt cùng với bình tĩnh nào đó của hắn, lại bởi vì lúc hắn còn ở Học
viện Quân sự I đã từng biểu lộ ra thái độ nào đó, Liên Bang cần có một cỗ lực
lượng cường đại do Chính phủ quản chế, mới có thể chân chính đánh bại được sự
hủ bại bên trong Liên Bang hiện tại. Cũng chính là bởi vì cái loại phán đoán
này, cho nên Chung Tư lệnh mới mãi luôn đè ép Đỗ Thiếu Khanh suốt hơn mười năm
trời.
Hứa Nhạc biết được Đỗ Thiếu Khanh rất nguy hiểm, bởi vì bản thân hắn hiện tại
cũng không còn là Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 7 nữa, mà là một sự
tồn tại không thể nào lay động được nữa của Quân đội Liên Bang, chính là một
nhân vật giống như hình tượng một vị Chiến Thần đạt được sự kính yêu sâu sắc
của toàn thể dân chúng Liên Bang. Nếu như để cho người này dẫn theo Sư đoàn
Thiết giáp 7 của hắn tiến quân vào Đặc khu Thủ Đô, ai cũng không thể nói trước
được là tình huống sẽ phát triển đến thế nào. Chính vì vậy cho nên Hứa Nhạc
mới muốn giết chết Đỗ Thiếu Khanh trước khi hắn kịp vào Đặc khu Thủ Đô.
Hiện nay trong lòng Đỗ Thiếu Khanh đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì, ít
nhất hiện tại cũng không ai có thể biết được.
Khi mà vị danh tướng Liên Bang này mang theo thái độ hờ hững không thèm để ý
đến nguy hiểm, giống như một gã binh lính bình thường giương súng nhắm bắn
thẳng về phía đỉnh núi, hắn là có cái nhìn như thế nào đối với Hứa Nhạc? Hắn
căn cứ vào cái loại lý do gì để mà tiếp tục đi trên con đường mơ hồ đầy bi
kịch này? Cái nguyên nhân lãnh lệ đối với Hứa Nhạc nhất định phải giết chết
kia là từ đâu mà đến?
Đỗ Thiếu Khanh khu động cò súng, một viên đạn khủng bố hung hăng bắn thẳng vào
một gò đất nằm ngay phía sau tảng đá lớn, chấn lên một đám đất vàng tung bay
tán loạn.
Hứa Nhạc khu động cò súng, một viên đạn mạnh mẽ hung hăng bắn trúng vào cái
chân máy móc màu đen của đầu Robot MX đứng trên con đường quốc lộ, phát ra một
thanh âm chấn động giòn vang!
Lúc này, giờ phút này, hai con người, một đứng trên đỉnh núi đá, một đứng trên
con đường quốc lộ, bất cứ kẻ nào bắn chết kẻ còn lại, cũng đều có thể khiến
cho cái bầu không khí áp lực khiến kẻ khác hít thở không thông này nhanh chóng
quay trở lại con đường bình thường như cũ. Nhưng mà bởi vì nguyên nhân chết
tiệt là khoảng cách quá mức xa xôi, khiến cho những viên đạn phun ra khỏi hai
cái nòng súng tráng kiện của hai khẩu súng ACW kia, oanh kích khiến cho thiên
địa biến sắc, nổ tung âm ầm, thế nhưng lại không có cách nào chuẩn xác giết
chết được đối phương cả. Thanh âm vang lên lại càng giống như là hai gã thợ
rèn trầm mặc đang không ngừng tiến hành quay búa rèn sắt vậy.
Nhưng mà cho dù là hai gã thợ rèn đang tiếng hành chú tạo, có lẽ ngay một cái
giáng búa tiếp theo liền có thể đem khối sắt đánh cho gãy đôi, như vậy thì ai
cũng không có thể nào cam đoan được, những viên đạn tiếp theo phun ra khỏi hai
cái nòng súng kia, đến tột cùng là ai có thể trước tiên bắn trúng vào thân thể
nhỏ bé của đối phương.
Trong những phiến đá cùng với những tia lửa đạn văng bắn ra đầy trời, những
thanh âm bang bang thanh thúy của đạn nổ, cùng với thanh âm rào rào của những
vỏ đạn rơi xuống chạm đất, Hứa Nhạc cùng với Đỗ Thiếu Khanh đứng cách nhau mấy
km, cứ như vậy mà lạnh lùng công kích lẫn nhau, thân thể vẫn như cũ bất động
như núi.
Đến tận lúc này, trận đấu súng nhắm bắn tầm xa kinh điển cực kỳ hiếm thấy này,
đã cùng với chất lượng của hai khẩu súng cơ bản không còn bất cứ quan hệ nào
nữa rồi, còn lại cũng chỉ là vận khí của mỗi người nữa mà thôi.
Cả hai người cũng đều đang lấy ý chí cùng với sự quyết tâm cường hãn nhất của
chính mình ra mà đặt cược tính mạng, đặt cược chính mình có thể tiêu diệt được
đối phương trước.
o0o
Trên đỉnh núi cùng với trên đường quốc lộ cách phía Nam Đặc khu Thủ Đô khoảng
chừng 170 km, hai gã nam nhân đang trầm mặc tiến hành nhắm bắn từ xa lẫn nhau,
thì tại phía Tây Giao của Đặc khu Thủ Đô, trên sân thượng uống trà chiều ở
phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, Thai phu nhân cùng với Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thì
lại là đang nói chuyện điện thoại với nhau.
– Bỏ ngang hợp đồng cung cấp thiết bị Quân dụng, nổ tung kho tinh quặng mỏ,
đây chính là dùng tính mạng của mấy trăm vạn chiến sĩ vô tội tại tiền tuyến mà
uy hiếp Liên Bang a! Chẳng lẽ các người lập tức ngay cả một cái giới hạn cũng
đều không có sao? Các người đến tột cùng là nghĩ muốn làm cái gì đây?
Thai phu nhân hờ hững lắng nghe thanh âm khiển trách trầm thấp bén nhọn của
Tổng thống tiên sinh từ bên kia đầu dây điện thoại truyền đến, nhẹ nhàng hồi
đáp:
– Tổng thống tiên sinh, tuân thủ lời hứa hẹn mới chính là đạo đức cơ bản nhất
của một con người, đây chính là giới hạn chung nhất của toàn thể nhân loại!
Công ty Liên hợp Tinh quặng mỏ Liên Bang cùng với Công ty Cơ khí Quả Xác chính
là điều kiện mà toàn thể xã hội cấp cho Thai Gia chúng tôi khi chúng tôi chấp
nhận buông bỏ Hoàng quyền trong tay mình…
– Nếu như Liên Bang vẫn như cũ tuân thủ theo lời hứa hẹn của năm đó, thì 90%
cổ quyền của Công ty Cơ khí Quả Xác vẫn như cũ không có trồi lên trên mặt
biển, nếu như Chính phủ không có đánh chủ ý lên Công ty Liên hợp Tinh quặng
mỏ, như vậy tài nguyên tinh quặng mỏ tự nhiên cũng sẽ phi thường an toàn…
– Vấn đề hiện tại chính là, ngài cùng với Chính phủ của ngài đã dùng thái độ
thô bạo mà đối đãi với gia tộc của chúng tôi. Ngài đã xem nhẹ Thai Gia chúng
tôi rồi, ngài đã quên mất rằng cái dòng họ tôn quý chúng tôi đến tột cùng là
đang đại biểu cho cái gì. Cái gia tộc này đã từng thống trị nhân loại mấy ngàn
vạn năm, mà sáu Đại Gia tộc còn lại chính đều là những gia thần trước đây của
Thai Gia, cho nên Thai Gia có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ đi bảo hộ sự tồn
tại của chúng nó… Dĩ nhiên, ngoại trừ Chung Gia Tây Lâm!
– Bởi vì Chung Gia trước đây chính là đã chủ động phản bội Hoàng triều, hướng
thế lực Cộng Hòa mà chủ động đầu hàng, nhằm đổi lấy lực lượng quân quyền của
chính mình. Mà bọn họ mãi vẫn luôn cho rằng chuyện tình của Đông Lâm năm đó là
do Thai Gia cùng với các Gia tộc còn lại hợp mưu để tẩy trừ bọn họ, lại hoàn
toàn không có chịu tỉnh ngộ lại, nhận ra một điều. Đó chính là bởi vì đám
người Chung Gia bọn họ đã vô sỉ đầu hàng, khiến cho cái đám tự xưng là tiên
hiền dân chủ kia phát hiện ra rằng, hóa ra mấy cái Đại Gia tộc này cũng không
phải không thể lay động giống như là trong tưởng tượng vậy.
– Tổng thống tiên sinh, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ phạm phải cái loại sai
lầm giống như là tổ tiên Chung Gia năm xưa vậy. Tôi sẽ không bao giờ đầu hàng.
Cho nên tôi có thể rõ ràng nói cho ngài biết rằng, mấy cái Đại Gia tộc này có
thể bởi vì những nguyên nhân nội bộ của chính mình mà bị hủy diệt, nhưng cũng
tuyệt đối không bao giờ bởi vì những áp lực đến từ bên ngoài mà ngã xuống đâu…
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ bên kia đầu dây điện thoại thoáng trầm mặc trong chốc
lát, sau đó mới hỏi:
– Ngài đến tột cùng là nghĩ muốn nói cái gì?
– Tôi muốn ông chấp nhận xuống đài…
Thai phu nhân ngắn gọn rõ ràng nói ra yêu cầu của chính mình.
– Đây là chuyện tình không có khả năng xảy ra…
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trầm giọng hồi đáp:
– Thời cuộc phát triển đến tận bây giờ rồi, cho dù bà có nắm trong tay những
con át chủ bài có khả năng làm rung động toàn bộ Liên Bang đi chăng nữa, cũng
không có khả năng để cho dòng nước lũ lịch sử thay đổi lại dòng chảy của nó.
Tôi nghĩ muốn nhắc nhở phu nhân ngài một câu, Nghị viên Thai Chi Nguyên đã
từng hứa hẹn hiến cho Liên Bang toàn bộ Công ty Liên hợp Tinh quặng mỏ Liên
Bang, toàn bộ cổ quyền của Công ty Cơ khí Quả Xác đã hiển lộ ra trước mắt của
công chúng Liên Bang rồi, cho dù sau này mấy Đại Gia tộc các người có bức bách
tôi xuống đài, thậm chí là tiến hành ám sát tôi đi chăng nữa, chẳng lẽ nghĩ
đến Liên Bang sau này còn nằm trong tay các người, hay là Thất Đại Gia Tộc các
người vẫn còn có khả năng khống chế Liên Bang nữa hay sao?
– Những át chủ bài của chúng tôi, cho tới bây giờ cũng không có bất luận kẻ
nào có thể biết được rõ ràng hết thảy cả, bao gồm cả chính ngài ở trong đó
nữa…
Thai phu nhân cầm lấy điện thoại, đi đến bên cạnh lan can, ngắm nhìn những
phiến băng nhỏ không ngừng trôi nổi trên mặt hồ xa xa, vẻ mặt không một chút
biểu tình, nói:
– Mặc dù đã không còn tinh quặng mỏ, cũng không còn Quả Xác, nhưng mà chẳng
lẽ ngài cho rằng Thai Gia cũng không còn cách nào có thể sinh tồn tiếp tục
trong Liên Bang nữa hay sao? Tôi có thể nhắc nhở ngài một chút, bao gồm cả
Dinh thự Tổng Thống cùng với Tòa nhà Nghị Viện ở trong đó, mấy cái địa phương
này, cũng đều đang nằm trên đất của tôi đó…
Bà ta cũng không có để cho bên kia đầu dây điện thoại có thời gian để tiêu hóa
sự khiếp sợ này, đã tiếp tục nói:
– Trước đây A Nguyên đã từng phi thường tín nhiệm, hơn nữa rất thưởng thức
ngài, thế nhưng mà ngài lại không biết phía sau cái thân hình gầy yếu của nó
lại cất giấu những dòng lửa giận khủng bố như những òng nham thạch nóng chảy
cùng với năng lực học tập phi thường khủng bố đến thế nào. Một khi nó đã phát
hiện ra rằng ngài đã phản bội lại cái lý niệm mà nó đã từng thờ phụng kia, sự
giao tranh của hai người sẽ khủng bố đến mức nào…
– Tất cả các Đại Gia tộc đã từng trầm mặc suốt thời gian ba năm dài, đó là
bởi vì tôi biết rõ ràng, nếu như Chính phủ cùng với ngài nguyện ý tuân thủ
theo quy củ trước đây, như vậy thì A Nguyên tuyệt đối sẽ có năng lực đánh bại
được ngài. Nhưng mà một khi Chính phủ Liên Bang đã chấp nhận hành động không
theo như quy củ nữa, một phen đem cái tầng ngăn cách pháp luật này xé bỏ hoàn
toàn, như vậy thì liền đừng nên trách mấy cái lão gia hỏa chúng ta trực tiếp
ra tay!
– Tôi phải thừa nhận là át chủ bài của các người cùng với thực lực của các
người quả thật có thể khiến cho Liên Bang lâm vào sự uy hiếp vô cùng to lớn.
Nhưng mà phu nhân, chẳng lẽ ngài không từng nghĩ qua hay sao, nếu như Chính
phủ vẫn không muốn thỏa hiệp, như vậy thế cục trước mắt sẽ phải giải quyết như
thế nào đây? Đến lúc đó Quân đội Liên Bang sẽ làm ra những phản ứng như thế
nào? Ngài nên biết rõ ràng…
– Tổng thống tiên sinh, nếu như ngài đã bắt đầu nổi điên, Lý Tại Đạo đã bắt
đầu nổi điên, đại đa số mọi người bên trong Chính phủ đã bắt đầu nổi điên, như
vậy tôi đây cũng chỉ đành trở thành một lão bà nương nổi điên mà thôi!
Tay trái của Thai phu nhân mạnh mẽ nắm chặt thanh vịn trước mặt một cái, tay
phải nắm chặt điện thoại, trầm giọng nói:
– Cho dù có cùng Chính phủ đồng quy vu tận thì như thế nào? Hậu đại của chúng
tôi vẫn như cũ còn tiếp tục sống sót và truyền thừa, mà ngài cùng với Chính
phủ của ngài thì lại là ở bên trong cái đống phế tích này mà dần dần bị phong
hóa, sau đó sẽ biến thành một đống tồn tại sỉ nhục trong dòng lịch sử, không
chịu nổi một kích!
Thanh âm của bà ta đột nhiên trở nên cực kỳ rét lạnh, cực kỳ hiếm có trở nên
bén nhọn lãnh khốc, lớn giọng nói:
– Nếu như ngài dám để cho Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của
hứn bước chân vào Đặc khu Thủ Đô một bước, như vậy thì chúng ta đây sẽ cùng
nhau bị hủy diệt đi! Muốn hủy diệt Thai Gia, ngài nhất định phải dùng Liên
Bang cùng nhau bồi táng!
– Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, ngay từ ba năm trước đây, tôi đã biết rõ ràng ngài
không có khả năng chiến thắng được trận chiến tranh này rồi. Bởi vì ngài căn
bản không thể nào hiểu rõ được tình hình, ngài không biết rằng kỳ thật ngài
chính là một người muốn chiến đấu cùng với cả thế giới, ngài đang dùng cuộc
đời ngắn ngủi của ngài mà chiến đấu với cả một dòng lịch sử mà ngay cả ngài
cũng không biết nó vĩ đại đến mức nào…
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ ở bên kia đầu dây điện thoại lần này trầm mặc trong thời
gian rất dài, sau đó thanh âm mỏi mệt mới một lần nữa trở lại ổn định mà cường
ngạnh hơn một chút. Ông ta từng câu từng chữ kiên định nói:
– Phu nhân, nếu như nói đây chính là điều kiện cuối cùng của ngài, như vậy
thì hãy để cho chúng ta cùng với cái thế giới thối nát này… cùng nhau bị hủy
diệt hết đi!
Cuộc trò chuyện cuối cùng cũng chấm dứt. Thai phu nhân đứng ở bên cạnh lan can
sân thượng, nhìn về phía bờ hồ tĩnh lặng đối diện xa xa, trầm mặc một thời
gian dài cũng không nói lời nào.
Trầm Đại thư ký đứng ở phía sau lưng của bà ta, bởi vì câu nói cuối cùng kia
của Tổng thống tiên sinh mà trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương nhàn nhạt.
– Trong ánh mắt của cậu, thì Đỗ Thiếu Khanh có phải là một kẻ điên hay không?
Thai phu nhân đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía Trầm Cách, hỏi.
Trầm Đại thư ký nhanh chóng lắc lắc đầu.
– Tốt lắm! Mạt Bố Nhĩ đã bắt đầu hối hận rồi. Chỉ là phải nhìn xem xem hắn
còn có thể chống đỡ thêm được bao lâu nữa đây…
Thai phu nhân nhẹ nhàng phẩy nhẹ bàn tay, bộ dáng giống hệt như một vị lão
tướng dày dặn kinh nghiệm phong sương đang giảng giải bàn cờ chiến thuật cho
một gã binh lính mới tập tễnh vào đời vậy.