Gian Khách – Chương 9: Trâu đực phẫn nộ. – Botruyen

Gian Khách - Chương 9: Trâu đực phẫn nộ.

Từ phương diện nào đó mà nói, luật pháp của Liên Bang tương đối hà khắc, cũng
là tuyệt đối chấp hành hai đạo luật cơ bản nhất, đó chính là Hiến Chương thứ
nhất là đạo luật Bảo vệ động vật hoang dã. Đây cũng chính là hai đạo luật mà
ông chủ của hàng sửa chữa đồ điện tử Phong Dư căm ghét nhất.

Hiến Chương thứ nhất đã tồn tại không biết bao lâu rồi, cũng không ai giải
thích nổi tại sao lại đặt ra nó. Tuy rằng nó ***ng chạm đến quyền tự do cá nhân
của mỗi người, nhưng trong lòng các công dân của Liên Bang, tựa hồ đã sớm quen
với sự tồn tại của nó, cũng không ai có chút than phiền gì. Có lẽ hơn mười vạn
năm phát triển văn minh ổn định, đã làm cho rất nhiều chân tướng bị chôn vùi
trong bóng ma lịch sử rồi.

Mà đạo luật Bảo Vệ Động Vật Hoang Dã, lại là một câu hỏi không lời đáp khác
trong lịch sử Liên Bang. Rất nhiều nhà hoạt động xã hội cũng không thể nào
giải thích nổi, vì sao trong Liên Bang, động vật hoang dã cùng với thảm thực
vật thiên nhiên lại có địa vị cao hơn cả con người nữa. Ngoại trừ khai thác
tài nguyên ra, nền văn minh của Liên Bang cực kỳ hạn chế việc cải tạo bề mặt
của tinh cầu. Tựa hồ như có một bàn tay vô hình nào đó, vẫn luôn sắp xếp để
cho nền văn minh nhân loại này mãi mãi chung sống hài hòa với thiên nhiên.

Trên mỗi cái tinh cầu đều có nhiều cái hàng rào điện, đem khu vực thành thị và
khu vực tự nhiên phân tách thành hai khu vực riêng biệt. Những động vật hoang
dã được bảo vệ đặc biệt trong khu vực tự nhiên hết sức nghiêm ngặt. Bất cứ
hành vi săn trộm gì đều phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất của Ủy ban
Quản lý Liên Bang. Về vấn đề này, tuyệt đối khiến không ít người khó chịu.
Nhất là đối với mấy gã đặc biệt thích ăn thịt tươi như Hứa Nhạc và Phong Dư.
Không ăn được thịt, làm thế nào có thể khiến tâm tình người ta thoải mái được
chứ?

Tuy rằng mấy loại thức ăn tổng hợp cũng đã có được mùi vị khá phong phú, nhưng
mà trên đời này, mỗi người đều có một loại bản năng không cách nào thay thế
được, đó chính là lòng yêu thích đối với các nguyên liệu nấu ăn tự nhiên.

– Lần này nhất định phải cẩn thận một chút, nửa năm trước sau khi giết xong
con trâu rừng kia, HTD đã lật cả cái chợ đen lên, khiến cho trong thành phố
suốt bốn ngày liền không có thịt tươi mà ăn. May mắn là cũng không ai biết do
chúng ta giết, nếu không chỉ sợ sẽ bị giam đến ba tháng.

Hứa Nhạc thật cẩn thận theo sau đại thúc Phong Dư đi về phía hàng rào điện,
trong lòng còn có chút sợ hãi, lên tiếng nhắc nhở.

– Nếu như bọn HTD thực sự thiết diện vô tư như vậy… khụ khụ…

Ông chủ cửa hàng sửa chữa điện tử ho khan một cái, gương mặt trào phún không
nói nên lời, hắn quẳng cái tàn thuốc xuống chân, chà chà mấy cái, nói:

– … mấy miếng thịt dê, thịt thỏ trong chợ đen Phố Chung Lâu ở đâu mà ra
chứ?

– Nhưng mà thứ chúng ta giết là… trâu rừng đó.

Hứa Nhạc nghĩ lại còn có chút sợ hãi:

– Biết bao nhiêu năm nay đâu có ai dám bán thứ này đâu.

– Chúng ta cũng đâu có đem ra chợ đen bán.

Phong Dư vung tay lên, nói như chém đinh chặt sắt:

– Cho dù HTD có bắt được chúng ta, cùng lắm cũng chỉ bắt giam vài ngày mà
thôi, lo gì.

HTD là tên gọi tắt của Toàn Bộ Quốc Gia – Hải Dương – Vũ Trụ – Lãnh Thổ Quản
Lý Cục. Cái tên nhìn qua khá đáng sợ, kỳ thật chính là một cơ cấu chuyên môn
được lập ra để thực hiện đạo luật Bảo Hộ Động Vật Hoang Dã của chính phủ Liên
Bang mà thôi, quyền lực thực tế cũng không nhỏ…

o0o

Đến gần lớp hàng rào điện, hai người dừng lại, nhìn đàn trâu rừng đang ung
dung tự tại phía bên kia. Đám trâu rừng cũng không sợ hãi con người phía bên
kia tường. Lúc chúng đi tản bộ, thường xuyên vẫn nhìn thấy những động vật hai
chân đáng thương kia bị giam cầm bên trong bức tường cao, trơ mắt nhìn chúng
nó. Đã biết bao nhiêu năm nay hai bên vẫn chưa từng phát sinh sự tiếp xúc thân
mật bao giờ. Nhưng hôm nay thủ lĩnh đàn trâu rừng rõ ràng cảm giác được trên
người hai gã nhân loại kia rõ ràng tản mát ra địch ý, nó cảnh giác mà kiêu
ngạo ngẩng cao cái đầu thật lớn của mình, trong ánh mắt tràn ngập ý táo bạo,
bọn mi đến đây là chết chắc.

Hứa Nhạc lúc đầu có còn chút lo lắng, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng khiêu khích
của con trâu rừng kia, trong lòng nhịn không được cũng sinh ra vài phần kiêu
ngạo, bực tức, nghĩ thầm, tao chẳng qua chỉ muốn ăn thịt của mày thôi, có cần
dùng ánh mắt khinh bỉ như vậy nhìn tao không?

Chỉ nghe bên cạnh Hứa Nhạc chợt vang lên mấy tiếng trâu hống inh ỏi, Phong Dư
đang giả giọng thanh âm của trâu rừng, quay về phía bên kia hàng rào điện hống
lên vài tiếng. Con trâu rừng thủ lĩnh nhất thời bị chọc giận, phóng vọt về
phía hàng rào điện. Ngay sau đó, Phong Dư và Hứa Nhạc rất nhanh chạy dọc theo
bức tường bao bọc bên ngoài, dẫn theo con thủ lĩnh trâu rừng cuồng nộ bên kia
tường, chạy một quãng cực xa đến tuốt phía sườn núi cách xa khu hầm mỏ khi
nãy.

Hứa Nhạc vừa chạy vừa thở hồng hộc. Hắn nhìn thân ảnh có chút cồng kềnh chạy
phía trước, trong lòng không khỏi bội phục vô cùng. Nghĩ thầm ông chủ thật sự
là một cao thủ, ngay cả trâu rừng cũng bị hắn chọc giận. Khó trách lúc đầu khi
mới đến làm việc cho hắn, thường xuyên bị hắn chọc giận đến mức cả cơm cũng ăn
không vô…

Đến bên kia sườn núi, Phong Dư phun một bãi nước bọt, ôm thắt lưng đứng bên
này bức hàng rào điện, nhìn về phía con trâu rừng đã mệt đến mức không chạy
nổi nữa ở bên kia hàng rào. Hắn nhìn chằm chằm vào con trâu đang không ngừng
dùng chân sau cào cào đất, giương cặp sừng trâu nhọn hoắc về phía mình, thở
phì phò nói:

– Không cần sợ, mấy con trâu này đã bị vây lại mấy chục vạn năm, đã sớm có
kinh nghiệm, căn bản không dám phóng qua bức tường rào này đâu.

Hứa Nhạc đứng dựa vào bức tường, gần như kiệt sức gật gật đầu. Những bức tường
điện trên tinh cầu này, toàn bộ đều dùng những vật liệu đặc biệt tạo thành,
bên trong thiết kế hệ thống vi mạch quản lý cực kỳ tinh xảo, bình thường cũng
không có gì đặc biệt, chỉ khi nào có lực mạnh tác dụng lên nó, nó mới tự động
phóng thích ra điện lưu cực mạnh. Thời gian trôi qua không biết bao nhiêu năm,
mấy cái hàng rào này vẫn trơ gan dưới gió táp mưa sa, không hề có chút nào dấu
vết han rỉ hay là bị chạm mạch gì, có thể thấy trình độ cứng chắc đến mức nào.

– Quy tắc cũ, cậu giết trâu, ta canh chừng.

Phong Dư đại thúc phân phó một cách tự nhiên.

– Ách…

Hứa Nhạc đã sớm quen với chuyện này, ủ rũ đi đến phía dưới bức tường hàng rào
điện, theo bản năng sờ sờ cái mã vi mạch sau gáy mình, nghĩ thầm, không biết
Hệ Thống Thông Tin Điện Tử Giám Sát có để ý đến một tín hiệu nho nhỏ phát ra
nơi này không?

Dù sao cũng từng mấy lần phóng qua bức tường rào kia, nên Hứa Nhạc cũng không
giống như mấy gã mới phạm tội lần đầu, lo lo ngại ngại. Khẽ hít sâu một hơi,
phun hai bãi nước bọt lên hai lòng bàn tay, trong nháy mắt giống như đã biến
thành một con khỉ con, dùng tốc độ cực nhanh, động tác cực kỳ linh hoạt cùng
mềm dẻo, thoắt cái đã nhảy qua bức tường rào…

– Không tệ…

Phong Dư ngồi thong thả trên sườn núi, mỉm cười nhìn một màn này, thầm nghĩ
nếu như ban giám khảo trong cuộc thi chiêu sinh Bộ Quốc Phòng nếu không phải
là kẻ mù, nhất định là có thể nhìn ra thực lực của gã thiếu niên này.

Mà nếu để cho người trong xã hội Liên Bang biết được, có người chưa từng giải
mã tín hiệu, đã trực tiếp phóng qua bức tường hàng rào điện, thứ mà giới buôn
lậu chợ đen gọi là 'Bức Tường Lãnh Khốc' này, chỉ sợ sẽ kinh hãi không nói nên
lời. Hệ Thống Thông Tin Điện Tử Giám Sát của Liên Bang có thể nói là không nơi
nào không có, vì sao gã thiếu niên này rõ ràng vượt biên, nhưng bộ vi mạch
trên cổ hắn lại không phát ra tín hiệu, Hệ Thống Giám Sát cũng không hề có
phản ứng gì.

Hứa Nhạc cũng không biết một cú nhảy quen thuộc này của mình, đã hoàn toàn đạp
đổ Hiến Chương Thứ Nhất của Xã hội Liên Bang. Hắn càng không có chú ý tới, cái
gã trung niên tự xưng là đào binh của quân đội, ông chủ cửa hàng sửa chữa kia,
đang cầm một dụng cụ nho nhỏ, không ngừng tản mát ra quang mang màu lam nhàn
nhạt, đem thân hình hai người bọn họ cùng với đầu trâu đực đang cực kỳ phẫn nộ
kia hoàn toàn bao phủ bên trong.

Trên thảo nguyên rộng lớn, trâu đực mới có thể phóng chạy thoải mái được. Bất
cứ ai nếu bị nhốt trong một cái ***g sắt, nhất định đều sẽ cực kỳ phẫn nộ. Nói
chính xác hơn, khi nó cảm giác được có kẻ nào đó muốn làm chuyện bất lợi với
mình, cũng sẽ cực kỳ phẫn nộ. Khi hai chân Hứa Nhạc nhẹ nhàng đặt xuống mặt
đất của thảo nguyên, con trâu đực vốn đang cực kỳ phẫn nộ kia, đã phóng vọt về
phía hắn. Cặp sừng chắc chắn của hắn tạo thành một cái xiên khổng lồ, ý đồ
muốn xiên ngang thân thể của gã thanh niên dám xâm phạm lãnh thổ của nó!

Hứa Nhạc có chút sợ hãi, sắc mặt có chút trắng bệch. Nhưng hắn vẫn như trước
bình tĩnh, ngay khi cặp sừng sắc bén của con trâu đực chỉ còn cách thân thể
hắn hơn một thước, cổ tay trái hắn khẽ xoay nhẹ một cái. Cả người hắn bất chợt
lách nhanh về bên trái, đồng thời cánh tay phải chỉa thẳng về phía thân hình
hùng vĩ của con trâu đực kia.

Xẹt một tiếng, một tia chớp màu lam chợt lóe lên. Con trâu đực không cách nào
dừng được lực quán tính của mình, lướt sát qua bên người Hứa Nhạc một chút,
thân thể đã bị cây gậy kích điện quân dụng khéo léo mà cực kỳ uy lực kia trực
tiếp đập trúng.

Ầm một tiếng, con trâu đực đã ngã rạp xuống mặt cỏ, hất tung lên một ít bụi
đất cùng với gốc cây. Hứa Nhạc chầm chậm bước về phía nó, trên mặt cũng không
có chút nào hưng phấn, chỉ có sự cảnh giác.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.