Gian Khách – Chương 877: Chụp mũ đen (Thượng) – Botruyen

Gian Khách - Chương 877: Chụp mũ đen (Thượng)

– Thân là người đại biểu cho Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm tham dự vào buổi hội
nghị điều tra trưng cầu ý kiến trực tiếp ngày hôm nay, đối với chín mươi sáu
lời cáo buộc vừa tuyên đọc lúc nãy, anh có lời giải thích gì hay không?

Bên trong đại sảnh to lớn mênh mông của Tòa nhà Nghị Viện, bầu không khí lúc
này có thể nói là vô cùng khẩn trương. Nhưng mà bởi vì những từ ngữ tranh cải
giao phong giữa lời buộc tội cùng với chứng cứ, khiến cho bầu không khí trong
này cũng không có lạnh như băng, cùng với loại hàn ý lạnh lẽo của những bông
tuyết thong thả rơi xuống bên ngoài tòa kiến trúc lại hoàn toàn tương phản với
nhau.

– Mạnh mẽ gán cho một đám tội danh, lại không chấp nhận để cho đưa ra bất cứ
lời biện giải nào cả, thì tôi có giải thích thế nào cũng không có bất cứ ý
nghĩa gì. Đối với cái buổi hội nghị điều tra trưng cầu ý kiến trực tiếp ngày
hôm nay, tôi đại biểu cho Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm bày tỏ sự phẫn nộ cùng
với thất vọng mạnh mẽ!

Lợi Hiếu Thông đang đứng trên bục diễn thuyết, trên người mặc một kiện chính
trang màu đen tuyền. Hắn ta vẫn giống hệt như ba năm trước đây, toàn thân từ
trên xuống dưới vẫn như cũ lộ ra một cỗ hương vị lãnh sát nhàn nhạt như đóa
hàn mai trong tuyết. So sánh với ba năm trước đây, thì chỗ khác nhau duy nhất
trên người của hắn, đại khái chính là trên khuôn mặt thanh tú mơ hồ có thêm
một vài nếp nhăn mờ nhạt.

Nguyên nhân khiến cho những nếp nhăn kia xuất hiện không phải bởi vì già nua,
mà là bởi vì mỏi mệt…

Chính phủ Liên Bang dưới sự lãnh đạo của Mạt Bố Nhĩ đã bắt đầu trận chiến
tranh cùng với bên phía Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, địa phương mà chiến hỏa
bắt đầu thiêu đốt, đó chính là lĩnh vực truyền thống từ trước đến giờ của Lợi
Gia!

Về bên mặt tài chính có quy cách có lợi kinh doanh, điều lệ công khai quỹ
công, điều lệ trao đổi cổ quyền giữa các cổ đông… Dưới sự thôi động cường lực
của Chính phủ Mạt Bố Nhĩ, bên phía Nghị Viện không ngừng liên tục thông qua đủ
các dạng hạng luật khác nhau. Sau đó bên phía Chính phủ Liên Bang bằng vào mấy
cái dự luật này, hướng về phía Thiết Toán Lợi Gia khởi xướng đủ những thế công
hung mãnh nhất. Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm, thân là công ty xí nghiệp khổng lồ
đại biểu cho Lợi Gia xuất hiện trước toàn thể dân chúng Liên Bang, vắt ngang
toàn bộ Tinh Hà này, cho nên nó liền gặp phải những lửa đạn công kích mãnh
liệt nhất.

– Cậu không có gì biện giải không có nghĩa là buổi chất vấn ngày hôm nay cứ
như vậy mà chấm dứt được!

Nghị viên Trữ Tắc Giai, Chủ tịch Hội nghị Ủy ban Tài chính Liên Bang, lạnh
lùng nhìn chằm chằm vào Lợi Hiếu Thông đang đứng bên dưới đài, nhàn nhạt nói:

– Trải qua mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm, mất vạn năm qua, thân là
Gia tộc quý tộc cổ đông duy nhất của Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm, lừa gạt đủ
mọi ban ngành giám thị có liên quan, thông quy các loại thủ đoạn chuyển giao
cổ đông qua lại giữa các quỹ đầu tư, trốn tránh hết thảy mọi thủ đoạn điều tra
chống lũng đoạn thị trường, đây thật sự là một hồi lớn mật vô sỉ đến cực điểm
mà!

– Sự bảo hộ quyền riêng tư của Đệ Nhất Hiến Chương đối với các công dân Liên
Bang thật sự là rất chu đáo chặt chẽ. Đúng chính là căn cứ vào sự bảo hộ về
mặt quyền lợi đối với các quần thể yếu ớt trong Liên Bang, thế nhưng những cái
này tuyệt đối không phải là dành cho những thủ đoạn lũng đoạn thị trường của
đám đầu sỏ tài chính các người đâu!

– Các người trong khoảng thời gian trước đây, có thể lợi dụng các điều lệ bảo
hộ quyền riêng tư trong các dự luật của Đệ Nhất Hiến Chương, cự tuyệt công tác
giám thị cùng với điều tra của Chính phủ. Nhưng mà hiện tại căn cứ vào dự luật
ái quốc thời kỳ chiến tranh, các người cũng không có biện pháp nào tiếp tục
vận dụng cái loại ô dù này nữa…

– Nếu như tính đến ngày 18 tháng 11 năm 76 Hiến lịch 37 của Liên Bang, thì
Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm vẫn là không thể nào cung cấp được các bản báo cáo
phân phối cổ phần có liên quan của ngân hàng. Bên phía Nghị viện đã đồng ý lời
thỉnh cầu cho phép Chính phủ Liên Bang phái Cục Kiểm kê Tài sản công của Liên
Bang tiến vào tiếp nhận quyền quản lý Tổng bộ Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm!

Nghe được lời cảnh cáo, hoặc là nói uy hiếp kia, thì đám Nghị viên vốn dĩ đang
rất bình tĩnh trong đại sảnh Nghị Viện nhất thời chợt trở nên náo nhiệt lên
một trận. Một gã Nghị viên ủng hộ Lợi Gia phẫn nộ đập mạnh bàn một cái, khẳng
khái trào dâng mà tỏ vẻ oán giận đối với việc Chính phủ Liên Bang lạm dụng quá
mức quyền lực của chính mình. Phe Nghị viên ủng hộ Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thì
lại kích động quơ loạn hai cánh tay, thể hiện sự ủng hộ kiên định nhất.

– Dự luật ái quốc thời kỳ chiến tranh?

Sắc mặt của Lợi Hiếu Thông nhất thời trở nên âm trầm, ngẩng đầu lên, nhìn
thẳng về phía vị Nghị viên tiên sinh trước mặt, trầm giọng hồi đáp:

– Nếu như trí nhớ của tôi không có bị lệch lạc mà nói, thì Chủ biên bí mật
của Tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô, Bob tiên sinh, khoảng mấy tháng trước đây,
từng gửi một bản thỉnh cầu lên Tòa án Tối cao Liên Bang, yêu cầu bên phía Tòa
án Tối cao tuyên bố không nên thông qua cái hạng dự luật đó rồi.

– Hiện tại Chủ biên Bob tiên sinh lại đang bị bên phía Chính phủ Liên Bang
giam giữ mất. Tôi nghĩ muốn thỉnh giáo Nghị viên tiên sinh một chút, đến lúc
nào thì ông ta mới có thể được phóng thích đây? Nếu như ông ta mãi cũng không
được phóng thích, như vậy thì phiên toàn tham luận bác bỏ dự luật hiến tố của
Tòa án Tối cao cũng không thể được tiến hành. Như vậy thì cái dự luật người ái
quốc vào thời kỳ chiến tranh kia, đến tột cùng là có thể thành lập được hay
không, cũng không có bất luận kẻ nào có thể nói trước được!

Lợi Hiếu Thông giương mắt nhìn chằm chằm vào những nếp nhăn trên khuôn mặt vị
Trữ Nghị viên, trào phúng nói:

– Khi mà Chính phủ Liên Bang tiến hành đàm phán hòa bình cùng với giải quyết
vấn đề mâu thuẫn, lại đi vận dụng một cái dự luật cực kỳ có thể không được
thành lập, để mà tiến hành thẩm tra Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm, kẻ đã chống đỡ
cho hệ thống Tài chính Liên Bang suốt mấy ngàn năm nay, chẳng lẽ bản thân ông
cũng không biết đây chính là một chuyện tình phi thường vớ vẫn hay không?

Không đợi cho đối phương kịp trả lời, hắn ta xoay người lại nhìn về phía toàn
thể các Nghị viên đang ngồi bên dưới, giơ cao đám văn kiện trong tay lên, phẫn
nộ múa may liên hồi, lớn tiếng chất vấn:

– Đưa ra chín mươi sáu cái lời tố cáo đơn phương như vậy… Ngân hàng Liên hợp
Tam Lâm chưa nhận được sự phê chuẩn của Chính phủ Liên Bang, đã hướng về phía
Quân khu IV cung cấp sự viện trợ tài chính cực kỳ lớn, nghiêm trọng làm trái
với các điều lệ có liên quan, cái này thì có ý tứ gì đây cơ chứ?

– Vì các tướng sĩ hăng hái chiến đấu đẫm máu tại tiền tuyến, Ngân hàng Liên
hợp Tam Lâm chúng tôi đã cống hiến ra một lượng tài chính cực kỳ to lớn, trợ
giúp cho các chiến sĩ quân đội đổi mới đủ các loại trang thiết bị mới, thì có
vấn đề gì cơ chứ?

Lợi Hiếu Thông phẫn nộ ném xuống đống văn kiện trong tay mình, một đám những
phiến giấy tài liệu chất lượng tốt giống như một đám bông tuyết vô cùng khoa
trương không ngừng bay múa quanh co khắp nơi bên trong một khoảng không trung
của đại sảnh Nghị Viện.

Bên trong đại sảnh Nghị Viện nhất thời lại loạn lên thành một đoàn. Đám Nghị
viên vừa mới đọc được nội dung cụ thể của sáu mươi chín hạng mục lên án kia,
quay sang nhau không ngừng đàm phán không thôi. Bọn họ khiếp sợ không biết
phải nói cái gì cho đúng. Bọn họ đương nhiên biết rõ ràng Lợi Gia trên thực tế
chính là đang muốn trợ giúp cho chi lực lượng cuối cùng còn sót lại của Chung
Gia Tây Lâm, nhưng mà lúc này đang trong thời kỳ chiến tranh, Lợi Gia dùng
danh nghĩa hiến cho Quân đội mà đổ tài chính vào, ai có thể nói được gì đây?

Một vị nam Nghị viên trung niên ủng hộ Lợi Gia, phẫn nộ lột chiếc giày dưới
chân mình, hướng về phía bên trên bục chủ tịch trên cao mà ném mạnh tới, lớn
tiếng mắng:

– Cống hiến tài chính cho Quân đội Liên Bang cũng biến thành tội danh hay
sao? Cái này là cách nói logic gì vậy? Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm bởi vì thời
kỳ chiến tranh mà hướng Chính phủ Liên Bang cho vay, chẳng lẽ Trữ Tắc Giai ông
lại muốn lên án Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm mua chuộc Chính phủ Liên Bang hay
sao?

Bởi vì khoảng cách thật sự quá xa, cho nên chiếc giày của vị Nghị viên trung
nhiên này không thể nào ném lên đến được cái bục chủ tịch trên kia, chỉ mới
giữa đường đã liền rơi thẳng xuống dưới, suýt chút nữa liền rơi trúng vào đỉnh
đầu của một vị nữ ghi chép viên đang ngồi ở giữa đường. Toàn trường liền biến
thành một mảnh hỗn loạn.

Biểu tình của vị Nghị viên Trữ Tắc Giai đang đứng trên đài chủ tịch vẫn như cũ
không hề có chút biến hóa nào cả, cùng với Chủ tịch Ủy ban Đạo đức bên cạnh
thấp giọng trò chuyện với nhau mấy câu gì đó, sau đó liền một phen nhường lại
vị trí phát biểu cho đối phương.

Bên trong thiết bị khuếch đại thanh âm chợt vang lên thanh âm già nua của vị
Chủ tịch Ủy ban Đạo đức Liên Bang. Thanh âm của ông ta giống hệt như là mái
tóc bạc phơ trên đầu của ông ta, một mặt tái nhợt cùng với ảm đạm chán nản.

– Có một hạng mục công việc đột ngột phát sinh, bởi vì cái này có liên quan
đến phương diện của Đế Quốc, sự tình quá liên lụy quá mức trọng đại, cho nên
xin cho phép tôi chiếm dụng một chút thời gian của buổi hội nghị thu thập ý
kiến trực tiếp này.

– Đây chính là một tội danh lên án mới nhất đối với Lợi Hiếu Thông tiên sinh…
Chính vì vậy cho nên tôi mới nghĩ muốn hỏi Lợi Hiếu Thông tiên sinh mấy vấn
đề… Vấn đề thứ nhất chính là, giữa ngài cùng với gã gián điệp Đế Quốc Hà Hữu
Hữu kia, thật ra là có quan hệ gì?

Lợi Hiếu Thông khẽ nhíu mày lại, nhìn lên bục chủ tịch trên kia, nếu như không
phải bởi vì mấy chữ gián điệp Đế Quốc này, hắn ta căn bản không nhớ nổi cái
tên Hà Hữu Hữu kia là ai, nhàn nhạt trả lời:

– Không biết!

– Tôi đoán cậu thế nào cũng sẽ trả lời như vậy!

Vị Chủ tịch Ủy ban Đạo đức nhìn thẳng vào hắn, thở dài, nói:

– Chẳng qua là vị thê tử cùng với gã đồng sự của gã gián điệp Đế Quốc kia thì
cũng không cho rằng là như vậy!

Trên cái màn hình lớn của đại sảnh Nghị Viên nhất thời xuất hiện một bức ảnh
chụp.

o0o

Bức ảnh chụp, vòng cổ trân châu, khẩu cung… Lợi Hiếu Thông vẫn như cũ đứng
trên bục thẩm vấn, trầm mặc lắng nghe. Hai hàng lông mày trên mặt nhăn lại
càng ngày càng nhanh hơn. Sắc mặt hắn cũng t càng ngày càng khó coi hơn. Tất
cả các bằng chứng đưa ra cũng đều chỉ rõ ràng là hắn cùng với cái tên gián
điệp Đế Quốc kia có mối quan hệ không bình thường. Mà cái tên gián điệp Đế
Quốc kia lại chính là nhân vật mấu chốt đứng phía sau tràng nổ mạng của Phi
thuyền Cổ Chung Hào năm đó.

Đối diện với loại thế cục như trước mặt này, cũng không có bất cứ kẻ nào đủ
khả năng để mà gánh vác được cái tội danh này cả. Cho dù hắn có là Thất thiếu
gia của Thiết Toán Lợi Gia đi chăng nữa cũng vậy.

Trong toàn bộ đại sảnh Tòa nhà Nghị Viện nhất thời trở nên một mảnh tĩnh mịch.
Mãi một thời gian dài cũng không có bất cứ kẻ nào mở miệng nói chuyện cả. Tất
cả các Nghị viên cũng đều biết rõ ràng, bên phía Chính phủ Liên Bang lên án
Lợi Hiếu Thông cấu kết với gián điệp Đế Quốc, đây chẳng khác nào chính là chỉ
thẳng về phía Thiết Toán Lợi Gia đứng phía sau gã thanh niên này. Một cái tội
danh đáng sợ không thể nào vãn hồi lại được như thế này đã được đưa ra, cho
thấy đây chính là một hồi quyết chiến không còn đường lùi nữa!

Cho dù là đám Nghị viên vẫn luôn ủng hộ phía sau Lợi Gia, vào lúc này cũng đột
nhiên lâm vào trầm mặc. Cái gã nam Nghị viên trung niên lúc trước không thể
kềm chế được sự phẫn nộ kia, sau khi tiếp nhận chiếc giày do một gã nhân viên
công tác nhặt trở về cho, liền yên lặng trầm mặc mà cúi xuống mang vào chân
trái mình. Hắn lúi húi buộc giây giày đến năm sáu phút thời gian vẫn không thể
nào xong được.

Đánh vỡ cái cục diện trầm mặc tĩnh mịch này chính là một tiếng chuông điện
thoại vang lên cực kỳ chói tai.

Ngay khi buổi hội nghị thu thập ý kiến trực tiếp này bắt đầu, bên phía Nghị
Viện đã yêu cầu đóng lại tất cả các công cụ thông tin liên lạc. Nhưng mà bản
thân Lợi Hiếu Thông mãi vẫn luôn không có đóng lại. Thanh âm tiếng chuông điện
thoại này đúng là vang lên từ trên người của hắn.

Sau khi mở điện thoại lên, hắn trầm mặc lắng nghe một lát, sau đó liền cắt
đứt, sắc mặt chợt trở nên cực kỳ khó coi, có thể nói là âm trầm dến cực hạn,
giống như là đột nhiên trên trời chợt xuất hiện một đám mây đen u ám bao phủ
vậy.

Dưới vô số ánh mắt hoặc là phẫn nộ, hoặc là nghi hoặc, hoặc là phức tạp nhìn
chăm chú, Lợi Hiếu Thông không một chút do dự xoay người bước xuống khỏi bục
thẩm vấn, hướng về phía ngoài cửa Nghị Viện mà đi tới.

Sắc mặt vị Nghị viên Trữ Tắc Giai tối sầm lại, giương mắt nhìn chằm chằm theo
cái bóng dáng đang biến mấy ở ngoài cửa đại sảnh Nghị Viện, trầm giọng khiển
trách:

– Đối với Nghị viện không hề có một chút xíu nào sự tôn kính cả! Thật sự là
một tên hỗn trướng mà!

Vị Phó Chủ tịch Quốc Hội Tích An ngồi ở trên cùng của bục chủ tịch kia, từ đầu
đến giờ vẫn luôn một mực ngủ gà ngủ gật. Bất luận là những lời chất vấn của
buổi hội nghị thu thập ý kiến trực tiếp, hay là một màn Lợi Hiếu Thông cứ như
vậy kiêu ngạo rời đi, ông ta làm như là hoàn toàn chẳng hề nhìn thấy vậy.

Từ sau khi Thai Chi Nguyên quyết định một phen đem toàn bộ Công ty Liên hợp
Tinh quặng mỏ Liên Bang giao lại cho toàn thể dân chúng Liên Bang xong, ở phía
sau hậu sơn núi Mạc Sầu mãi vẫn luôn duy trì sự trầm mặc, cố gắng chịu đựng
một cơn mưa dài cùng với cuồng phong bão táp lạnh lẽo trong Liên Bang. Thân là
một đồng bọn chính trị thân thiết của Thai phu nhân, bên kia đã lựa chọn trầm
mặc, thì ông ta tự nhiên cũng trầm mặc.

o0o

Những bông tuyết lạnh lùng chậm rãi bay xuống, đáp lên trên cái bục đá thật
dài của Tòa nhà Nghị Viện. Biểu tình âm trầm lạnh lẽo trên mặt của Lợi Hiếu
Thông mãi cũng không hề có chút thư hoãn nào cả.

Mà ngay tại thời điểm trước khi hắn ta bước vào chiếc xe chuyên dụng đặc biệt
của mình, thì một vài gã quan viên Chính phủ mặc trên người bộ chính trang màu
đen đã ngăn cản đường đi của hắn.

– Lợi Hiếu Thông, mã số công dân… Anh bị tình nghi là đối tượng quan hệ với
tên gián điệp Đế Quốc Hà Hữu Hữu, phải cùng với chúng ta trở về tiếp nhận điều
tra! Chúng tôi là ban ngành liên hợp điều tra Liên Bang!

Tuyên đọc xong những lời này, ba gã quan viên biểu tình hờ hững liền tiến lên,
bao vây hắn lại. Cước bộ của bọn họ đơn giản mà lại cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho
người ta xuất hiện một loại cảm giác khó có thể nào kháng cự nổi.

– Không ngờ lại xuất động đến ba gã chiến sĩ tinh nhuệ của Biệt đội Cặp Mắt
Ti Hí mà đến đây bắt tôi!

Vẻ mặt Lợi Hiếu Thông không một chút biểu tình nhìn chằm chằm vào gã quan viên
trước mặt kia, ngàn nhạt nói:

– Tôi không biết là phải cảm thấy được thương phát sợ, hay là nghĩ phải nổi
giận mới đúng đây! Nếu như là bình thường thì tôi không ngại đi theo các người
một chuyến, bởi vì những chứng cứ mà các người giả tạo ra quả thật cũng rất
được… Nhưng mà ngày hôm nay thì thật sự không được!

– Chúng tôi chính là đang chấp hành Pháp luật mà thôi, ý nguyện của cậu như
thế nào thật sự là không quan trọng!

Gã quan viên lắc lắc đầu mấy cái, sau đó nâng cánh tay lên, phất nhẹ một cái
trong đám bông tuyết đang bay đầy trời kia. Ba gã chiến sĩ tinh nhuệ của Biệt
đội Cặp Mắt Ti Hí, trên người không mặc quân trang, đã mạnh mẽ thô bạo đem
cánh tay của Lợi Hiếu Thông kéo ngoặt ra phía sau, chuẩn bị bắt đầu còng lại.

Thế nhưng vào lúc này Lợi Hiếu Thông cũng không có lắc đầu, mà là gật nhẹ đầu
một cái.

Một vị nam tử trung nhiên mặc trên người một bộ chế phục vô cùng bình thường,
từ đầu đến giờ vẫn luôn thủy chung an tĩnh im lặng đứng ở bên cạnh chiếc xe,
chuẩn bị thay Lợi Hiếu Thông mở cửa xe. Bất luận lúc nãy có phát sinh tình
huống gì đi chăng nữa, trên mặt của hắn mãi cũng không có bất cứ biểu tình gì
cả, cũng không hề có bất cứ động tác nào cả, càng không thể nào nhìn ra được
trên người hắn có cái gì nguy hiểm, chỉ giống hệt như là một gã tài xế có tố
chất nghề nghiệp cực kỳ nghiêm túc mà thôi.

Mãi cho đến lúc Lợi Hiếu Thông gật đầu một cái, gã nam nhân trung niên này
liền biết rằng đây chính là ý bảo bản thân mình có thể động thủ, vì thế hắn
liền động thủ!

Gã nam nhân trung niên này tên là Tằng ca, chính là một trong số rất ít những
cường nhân trên thế giới này có thể khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy kiêng kỵ.

Khi hắn đang im lặng bình tĩnh đứng ở một góc khuất mắt nào đó, thì hắn giống
hệt như là một thanh trường thương bị một tầng vải thô bao bọc lại, không hề
tản ra bất cứ một chút cảm giác nguy hiểm nào cả, không hề có bất cứ một chút
quang mang sắc bén nào cả, bình thường đến cực điểm.

Nhưng mà một khi hắn bắt đầu động thủ, thì tầng vải thô bao bọc bên ngoài
thanh trường thương kia liền vỡ vụn ra thành từng phiến mỏng, đúng chính là bộ
chế phục trên người của gã thanh niên này, vào lúc này đã biến thành một đám
mảnh vải đầy trời giống như những con bướm bay múa khắp nơi, lóe lên quang
mang cực kỳ dữ dội.

Ba gã chiến sĩ tinh nhuệ cường hãn của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí, căn bản chẳng
biết là đã xảy ra chuyện gì, đã liền bị một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố mạnh
mẽ, bộ dáng sầu thảm đánh bay về phía sau mấy chục thước, phun máu rơi xuống
đám tuyết trắng ở phía xa xa.

Phần ống tay áo của Tằng ca đã hoàn toàn nát bét, lộ ra một cỗ súng lục chế
tác cực kỳ khéo léo nhưng uy lực cũng tuyệt đối kinh người trên cổ tay, hiện
tại đang nhắm thẳng vào mi tâm của gã quan viên kia.

Hắn ta vốn dĩ cũng không có quan sát biểu tình kinh diễm trên mặt gã quan viên
kia, bình tĩnh nhẹ nhàng mở cửa xe ra, hộ tống Lợi Hiếu Thông bước lên xe, sau
đó chính mình thì ngồi trên ghế tài xế.

Cùng với thanh âm ma sát kịch liệt của lốp xe với mặt đường, chiếc xe chuyên
dụng đặc biệt kia giống hệt như một đạo bụi mù quanh co biến mất bên trong
tầng tuyết trắng, ở trước mắt mọi người mà biến mất.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.