Hứa Nhạc biết đối phương đang đợi mình phản kháng. Không có bất cứ gã thanh
niên nào chấp nhận bị người khác xem như là thái giám cả, nhìn đối phương giả
vờ không cố tình lộ ra cho mình họng súng bên hông. Trong lòng hắn tràn ngập
sự phẫn nộ. Thế giới này rốt cuộc là sao cơ chứ, vì sao những hạng người có
quyền có thế, là có thể đem toàn bộ luật pháp Liên Bang xem như là bọt biển
hay sao? Cái Hiến Chương Thứ Nhất trải rộng toàn cõi Liên Bang kia đâu mất
rồi? Chẳng lẽ những người này không sợ bị nó giám sát hay sao?
Trong nháy mắt này, sự phẫn nộ quá mức đã khiến cho Hứa Nhạc cuối cùng nhớ ra
Phong Dư đại thúc đã từng có nói qua một câu, Hiến Chương Thứ Nhất tuy là phát
huy tác dụng trong cái cơ cấu xã hội của loài người này, nhưng mà nếu những
đại nhân vật bên trên áp bách người thường, Cục Cảnh Sát căn bản cũng không
lập án, cũng không điều tra. Cho dù là Hiến Chương Thứ Nhất có thể biết chính
xác rõ ràng ai đang làm chuyện này, nhưng có thể làm gì được chứ? Máy chủ
trung tâm vĩnh viễn chỉ là một thiết bị điều tra, Hiến Chương Thứ Nhất cũng
không làm gì được.
Không khí trong sảnh có chút áp lực, có chút khẩn trương. Câu Tử híp mắt nhìn
Hứa Nhạc, hắn biết gã tiểu tử nhìn qua cực kỳ bình thường này có năng lực cận
chiến cường đại, khả năng đánh nhau kịch liệt đến thế nào. Cho nên tay của hắn
đã đặt hờ lên chuôi súng bên hông mình, nếu đối phương thực sự dám phản kháng,
vậy hắn sẽ lập tức nổ súng. Với địa vị hiện tại của Trâu Gia trong Liên Bang,
che lấp lại chuyện này cũng không quá khó khăn. Hôm nay lại không có người của
Cục Điều Tra Liên Bang liên quan đến chuyện này như lần trước.
Ngay trong thời khắc vô cùng căng thẳng này, Thai Chi Nguyên mặc cái áo trùm
đầu, tự nhiên lui nhẹ về phía sau hai bước, để lại một mình Hứa Nhạc đứng sững
trước mặt đám người đang nhìn chằm chằm kia.
Câu Tử cũng không định làm khó Thai Chi Nguyên, hắn cũng không phải là một
người thích giành gái với người khác. Nếu không phải ông chủ Triệu muốn lấy
lòng hắn, cố ý chạy đi thông báo, có lẽ hắn căn bản cũng không có khả năng gặp
mặt Hứa Nhạc và Thai Chi Nguyên. Những hạng người như hai anh em Trâu Gia, lúc
làm việc mặc dù cường hãn không để ai vào mắt mình, nhưng cho dù là mạnh mẽ
đến cỡ nào cũng chú ý đến quy củ, chỉ là bọn họ không chịu buông tha cho Hứa
Nhạc và Thi Thanh Hải. Những người khác chỉ cần không can thiệp vào, bọn họ tự
nhiên cũng sẽ không để ý đến. Nhưng lúc này, Câu Tử bỗng nhiên cảm thấy cái gã
thiếu niên mặc áo khoác kia có chút cổ quái. Cái áo khoác có chút kỳ quái chợt
lật lên một chút, bị gió thổi bay một góc, nhìn qua mặt dưới có chút giống với
quân phục của Quân Khu IV.
Câu Tử chợt cảm thấy một chút cảm giác không thoải mái, cũng không muốn tiếp
tục lãng phí thời gian nữa. Hắn móc ra một cây súng lục quân dụng bên hông
mình, nhìn Hứa Nhạc, nói:
– Tao giúp mày động thủ.
Một chiếc xe màu đen có rèm che từ đằng xa chạy lại, bên trong làn gió thu
thổi quét giống như một u linh phóng nhanh tới. Trên mặt đất có vô số lá vàng
nằm đó, nhưng chiếc xe chạy qua cũng không phát ra thanh âm gì. Còn đám người
đang giằng co bên kia, toàn bộ tinh thần đều đặt trên người đối phương, căn
bản không chú ý đến điểm này.
Trong mắt Hứa Nhạc lúc này chỉ còn có cây súng đen ngòm trong tay của gã thanh
niên đứng trước mặt, ánh mắt híp lại rất lợi hại. Hắn nhìn chằm chằm vào động
tác móc súng của đối phương đưa từ thắt lưng nâng lên đến trước mặt mình, toàn
bộ quá trình đều nhìn cực kỳ chăm chú. Hắn không hề bỏ qua bất cứ động tác nào
của đối phương. Tay phải của hắn khẽ quơ về phía sau, chuẩn bị đem Thai Chi
Nguyên đẩy ra sau lưng mình. Nhưng thật không ngờ tay hắn lại quơ vào khoảng
không, không khỏi cười thầm, nghĩ, tiểu tử này cũng quá không có nghĩa khí đi.
Dưới tình huống khẩn trương như vậy mà hắn vẫn còn thả lỏng như thế, là bởi vì
Hứa Nhạc trong một chớp mắt kia bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình quá mức ngu
xuẩn. Nếu xã hội này đã toàn bộ đều là bất công, vậy tại sao mình lại có thể
bởi gì sự bất công mà phẫn nộ cơ chứ? Cũng giống như mấy nhóm người cố gắng
phấn đấu vì một xã hội chủ nghĩa lý tưởng vậy, khi có một sự không công bằng
nào đó buông xuống trước mặt của mình, ngoại trừ đánh tan nó, cũng đâu còn sự
lựa chọn nào khác?
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay Câu Tử, ánh mắt híp lại thành
một cái khe, một chân đưa ra phía sau đã rời khỏi phần đường đi bộ lát gạch,
bên trong hai ống quần, hai chân hắn đã bắt đầu run nhè nhẹ. Một cỗ nhiệt lưu
quen thuộc bắt đầu lan truyền khắp toàn thân. Chẳng biết tại sao, trong lòng
hắn vô cùng tin tưởng, mình có thể đánh bại đối phương, mặc dù đối phương đang
cầm súng.
Khẩu súng của Câu Tử giơ lên cao một chút, tạo thành một góc bốn mươi lăm độ
với mặt đất. Đây đúng là lúc cơ thể không thể nào phát lực nhất.
Cặp mắt đang híp lại của Hứa Nhạc chợt lóe lên, thân thể uốn một cái, hai chân
đạp mạnh xuống mặt đất cứng rắn, biến thành một đầu trâu rừng bên trong làn
gió thu, dùng tốc độ nhanh nhất, trầm mặc mà khủng bố phóng tới.
Khoảng cách ba thước nhìn qua rất xa, nhưng Hứa Nhạc phóng tới, bất quá cũng
chỉ trong nháy mắt mà thôi. Câu Tử trong quân đội cũng là một cao thủ. Khi Hứa
Nhạc bắt đầu hành động, hắn cũng đã hành động. Tay phải đang cầm súng của hắn
quả thật đúng như Hứa Nhạc phán đoán, ở tư thế như thế cũng không thể nào bắn
được, hắn rất nhanh mạnh mẽ nâng tay lên, nhắm ngay bụng Hứa Nhạc…
Lúc này Hứa Nhạc đã giống như một luồng kình phong nhào tới trước mặt của hắn,
mà ngón tay của hắn cũng đã đặt lên trên cò súng. Ở khoảng cách gần như thế
này, cũng không ai có thể đủ nhanh để né một súng này.
Đại não Hứa Nhạc rất nhanh vận chuyển, cũng đồng dạng làm ra phán đoán. Hắn
biết mình đã đánh giá quá thấp tốc độ phản ứng của một gã quân nhân chuyên
nghiệp. Sự tấn công đột ngột của hắn cũng không có đạt được hiệu quả thần kỳ
như hắn mong muốn. Hắn cũng không biết bị đạn bắn vào bụng có thể chết hay
không, nhưng loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt như vậy, khiến cho khuôn mặt của
hắn nháy mắt chợt tái nhợt lại, lực lượng toàn thân nháy mắt tập trung toàn bộ
lên hai bàn tay của hắn.
Tay trái của hắn chuẩn bị chụp lên cổ tay phải của Câu Tử, sau đó mượn lực
phóng lên, lấy sức mạnh của thắt lưng, dùng tay phải đánh nát phần xương sụn ở
cổ của đối phương. Dưới tình huống hiện giờ, Hứa Nhạc cũng không nghĩ đến việc
che dấu bí mật của mình nữa, cũng không ngại chuyện phạm pháp giết người. Ngón
giữa tay phải của hắn đã đội lên một chút, ngón tay cũng đã hơi chút đỏ lên…
Tiếng súng cũng không có vang lên, Hứa Nhạc cũng không thành công chụp lấy cổ
tay của Câu Tử. Bởi vì trên con đường cái im lặng giữa trưa của Lâm Hải Châu
chợt vang lên một thanh âm 'chíu' nhẹ giống như tiếng súng bắn chim.
Cánh tay đang cầm súng của Câu Tử nháy mắt biến thành một mảnh huyết nhục. Hứa
Nhạc vọt tới trước người của hắn, cái gì cũng không có chụp được. Hắn cũng
không cách nào mượn lực vặn người lại, tay phải hơi thấp xuống một chút, tốc
độ không chút nào chậm lại, hung hăng đánh trúng ngực của Câu Tử.
Mọi người tại đó nháy mắt biến thành một khoảng thời gian ngắn khiếp sợ và
trầm mặc.
Một quyền của Hứa Nhạc đánh trúng ngực Câu Tử, căn bản không kịp nhận ra một
khắc trước đó đã xảy ra chuyện gì, lập tức xoay người bỏ chạy, nắm lấy cái áo
khoác của Thai Chi Nguyên, chạy về phía bên kia đường, vừa lúc nhìn thấy chiếc
xe ô tô màu đen giống như u linh kia lặng lẽ chạy tới, lại lặng yên không một
tiếng động đậu ở ngay đó.
Hứa Nhạc mở cửa xe, dùng tốc độ nhanh nhất đẩy Thai Chi Nguyên chui vào, hắn
cũng lập tức chui theo, đóng cửa xe lại, thò tay vào trong túi, cầm lấy cái
bật lửa kim loại mà Thi Thanh Hải đã đưa cho hắn, chỉa vào ót gã lái xe, hét
lớn lên:
– Chạy đi, bằng không ta bắn chết ngươi.
Gã lái xe thật sự nghe lời, khởi động ô tô, dùng tốc độ nhanh nhất, nhanh
chóng rời khỏi hiện trường. Hứa Nhạc quay đầu lại, thông qua lớp kính thủy
tinh phía sau xe nhìn thoáng qua cảnh tượng bên đường, xác nhận những người
đứng đó cũng không có đuổi theo, mới hơi chút yên tâm. Mang theo ánh mắt có
lỗi liếc mắt nhìn gã lái xe, cũng không dám rút cái bật lửa về. Lúc này hắn
mới chú ý tới, gã lái xe này tóc đã hoa râm, là một ông lão.
Thai Chi Nguyên từ khi phát sinh xung đột cho tới bây giờ vẫn đều duy trì sự
trầm mặc, nhìn Hứa Nhạc đem một tay nhét vào trong cái túi, chỉa vào ót của
Cận quản gia, nhịn không được khẽ cười, vô cùng thưởng thức sự nhanh trí cùng
với dũng khí của người bạn mới này.
o0o
Ngọn gió thu lại thổi mạnh, kéo lên một chút đám lá vàng khô trên mặt đất, lại
thổi qua một cánh tay bị đứt, rớt nằm im lặng trên mặt đất kia, nhìn thấy có
cảm giác ghê người.
Ánh mắt Câu Tử nhìn chằm chằm vào cánh tay trên mặt đất, cố gắng đứng vững
không có ngã xuống đất. Hắn theo bản năng cùng với kinh nghiệm, đoán được thứ
bắn đứt tay mình chính là một loại súng bắn tỉa tầm xa, hơn nữa còn thuộc về
một đơn vị quân đội đặc chủng cường hãn nhất. Hắn lúc này mới ý thức được, có
thể hôm nay mình đã ***ng phải những người không thể ***ng đến được. Chỉ là lúc
này hắn vẫn nhìn chăm chăm về phía chiếc xe màu đen vừa mới phóng đi kia. Hắn
căn bản không nghĩ ra, gã thanh niên trầm mặc đứng sau lưng Hứa Nhạc kia rốt
cuộc là có thân phận gì.
Mọi người ở đó hiện lên vẻ kinh sợ, ông chủ Triệu biết rõ đám người kia đều
thuộc về những đại nhân vật của Lâm Hải, mặt mày kinh hãi nhìn xuống cánh tay
đứt nằm im lìm dưới mặt đất, hồi lâu không nói nên lời. Bọn họ đều là những
nhân vật trà trộn trong tầng lớp này đã lâu, cũng không phải chưa từng nhìn
qua súng bao giờ, nhưng vẫn chưa từng nhìn ra loại súng nào có năng lực đến
thế này. Mãi cho đến lúc này, Câu Tử mới cảm giác được trên ngực mình truyền
đến một cảm giác đau đớn, hắn nhớ lại khi nãy mình đã bị gã tiểu tử Hứa Nhạc
kia đánh trúng một quyền. Ngay sau đó, một trận đau nhức bắt đầu lan lên, với
tâm trí cường hãn của hắn cũng không thể chịu đựng nổi, thậm chí so với cảm
giác đau nhức truyền đến từ chỗ cánh tay bị gãy càng đau nhức khủng bố hơn
nhiều. Bởi vì cảm giác này là cảm giác đau nhức như xé thịt, tựa như một mạng
nhện vậy, bắt đầu từ giữa ngực hắn lan tràn ra khắp cơ thể, không biết có bao
nhiêu xương cốt bắt đầu xuất hiện vết nứt, bắt đầu sắp sửa long ra.
Hai mắt Câu Tử tối sầm lại, trực tiếp té xỉu trên mặt đất, vang lên một tiếng
uỵch lớn. Ngay sau đó, bảy chiếc xe đen ngòm chợt ào tới, bao vây đám người
này vào trong. Ông chủ Triệu kinh ngạc nhìn vào đám ô tô kia, hoàn toàn đánh
mất dũng khí chống cự.
o0o
Chiếc xe ô tô màu đen quẹo qua một con phố khác, Hứa Nhạc nhìn qua lớp cửa
thủy tinh sau xe, rốt cuộc không nhìn ra những chuyện xảy ra trước cửa của
Tinh Thần Hội Sở, cũng không có nhìn thấy một màn khiến người khác khiếp sợ
kia. Lúc này hắn cũng đã trở nên bình tĩnh lại, rất nhanh đã đoán ra được,
trước khi một quyền của mình đánh trúng, đã có người bắn ra một súng, đem cánh
tay của Câu Tử cắt đi mất. Trừ khi ý niệm của mình cũng có thể đả thương người
khác, nếu không cũng không có cách giải thích nào khác.
– Là bảo vệ của nhà tôi.
Thai Chi Nguyên cũng không đợi hắn mở miệng hỏi, bình tĩnh nói. Những lời này
là sự thật, từ trong căn biệt thự chạy ra ngoài chơi kỹ nữ, đối với người thừa
kế của Thai Gia mà nói cũng không phải là chuyện gì ầm ĩ. Hắn chỉ cần tránh
khỏi sự ngăn cản lải nhải của Cận quản gia, ngăn cản ông ta hồi báo lại với
mẫu thân, cùng với tránh né mười hai gã đặc công của Cục Đặc Cần do Tổng Thống
phái tới bảo vệ hắn. Hắn cũng không phải là người không biết chừng mực, sau
khi đi vào Hội Sở không lâu, hắn cũng đã báo lại cho Cận quản gia biết. Người
nổ súng lúc trước, cùng với bảy chiếc ô tô màu đen kéo tới sau này, toàn bộ
đều là nhân viên bảo vệ của Thai Gia.
Thai Chi Nguyên lẳng lặng nhìn vị Cận quản gia đang trầm mặc lái xe phía
trước, khóe môi bỗng nhiên nổi lên vẻ tươi cười. Mẹ mình đã nói trong nhà sẽ
không cố ý phái người đi giám sát sự an toàn của bản thân mình, hôm nay xem
ra, bất quá chỉ là một lời nói mà thôi.
– Bảo vệ của nhà cậu?
Hứa Nhạc theo bản năng hỏi lại một câu. Lúc này hắn mới phát hiện mình tựa hồ
vẫn còn đánh giá thấp gia thế của gã tiểu tử họ Thai kia. Trong xã hội Liên
Bang quản lý súng ống chặt chẽ này, ngoại trừ những người giống như hai anh em
Trâu Gia, là con cháu của những quan chức cao cấp trong Quân Đội ra, không có
bao nhiêu người dám thuê những bảo vệ dám nổ súng trên đường lớn như thế. Càng
chính xác hơn, nhân viên của những công ty bảo vệở Liên Bang dám nổ súng trên
đường như vậy, đều có bối cảnh Chính phủ bảo hộ sau lưng, không phải ai cũng
có tiền mà mướn được.
– Tôi nghĩ cậu cũng sẽ không quan tâm đến chuyện gia thế nhà tôi.
Thai Chi Nguyên cười nhỏ, nói:
– Sau này tôi mới giải thích với cậu. Phiền cậu thu hồi lại cái bật lửa kia,
người lái xe chính là Cận thúc, là quản gia riêng của tôi.
Người lái xe, chính xác là Cận quản gia cười cười, cũng không có chào hỏi Hứa
Nhạc. Tay Hứa Nhạc có chút cứng ngắc thu hồi lại cái bật lửa, sau đó quay
người lại, có chút giật mình nhìn Thai Chi Nguyên, tựa hồ muốn nhìn rõ gã
thanh niên công tử nhà giàu có chút gầy yếu này, đến tột cùng là có thân phận
như thế nào.