Gian Khách – Chương 847: Kẻ đào mộ của Liên Bang (2) – Botruyen

Gian Khách - Chương 847: Kẻ đào mộ của Liên Bang (2)

– Sự lên án của chúng tôi lúc này có thể nào ảnh hưởng đến cuộc chiến tranh
đang phát sinh tại Tinh vực Tả Thiên bên kia hay không? Những yêu cầu của
chúng ta có thể này khiến cho các chiến sĩ đang chiến đấu ở bên ngoài tiền
tuyến phải chảy thêm càng nhiều máu tươi nữa hay không? Bản thân tôi quả thật
cũng không biết được đáp án của câu hỏi này. Tôi chỉ biết trằng cái tràng
chiến tranh đang phát sinh giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc bên kia, nếu như có
một tính chính nghĩa nào đó để cho chúng ta có thể lớn tiếng nói ra, như vậy
cũng chỉ có thể là chúng ta có được cái chế độ vượt trội hơn so với bọn họ mà
thôi. Tất cả mọi người sinh hoạt bên trong phiến Tinh vực này ai nấy cũng đều
thờ phụng sự thiện lương, chính nghĩa, lương tri cùng với pháp luật.

– Nếu như mà Liên Bang mà các chiến sĩ tại tuyền tuyến đang không ngừng hy
sinh để bảo vệ, mất đi những cái phẩm chất đáng quý này, như vậy thì còn cái
gì nữa đáng giá cho bọn họ đổ máu hy sinh đây?

– Phó Tổng thống Bái Luân đã chết, Thượng tá Lai Khắc đã chết, Thượng tá Tây
Môn Cẩn đã chết, hai vị Nghị viên tiên sinh đã chết, rất nhiều người đã chết
đi rồi, không có biện pháp để mà đối chất nữa. Bởi vì cho dù chúng ta có đào
bới phần mộ của bọn họ lên đi chăng nữa, thì cái đáp án có khả năng tìm được
cũng chỉ là sự trầm mặc mà thôi.

– Nhưng mà vẫn còn có càng nhiều những người khác vẫn còn sống, bọn họ vẫn
chưa có nhận sự thẩm phán hoặc là sự phẫn nộ của pháp luật. Bọn họ vẫn như cũ
lạnh lùng ngồi ở tầng cao nhất trong xã hội Liên Bang, cao cao tại thượng
thống trị cái thế giới này, thay đổi cái thế giới này. Tôi không biết sau này
phần bộ của bọn họ khi bị người khác đào bới ra, sẽ thể hiện ra màu sắc như
thế nào. Nhưng mà chúng tôi biết rằng, nếu như chúng tôi không ngăn cản bọn
họ, như vậy thì toàn bộ Liên Bang sắp sửa bị bọn họ đem chôn vùi vào trong một
phần mộ lạnh lẽo như băng…

– Bob, Ngũ Đức cùng viết vào mùa thu năm 75 Hiến lịch 37 Liên Bang!

o0o

Tòa soạn báo của tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô sớm đã không còn nằm trong khu phố
Tòa soạn tràn đầy thanh âm máy in rào rào cùng với hương vị mực in gay mũi
nữa, địa điểm của tòa soạn báo hiện tại chính là một tòa kiến trúc cực kỳ bình
thường, không chút nào bắt mắt tại một con phố nhỏ nằm ở khu Tây của Đặc khu
Thủ Đô. Thế nhưng trước cửa tòa soạn báo vẫn như cũ treo cao cái biểu tượng
vầng Thực Nguyệt cực kỳ bắt mắt kia. Tuy rằng năm đó cái biểu tượng này đã bị
trận cháy lớn thiêu hủy mất, thế nhưng lại vẫn như cũ được sửa sang trở lại.

Trong một căn phòng nằm ngay phía sau cái dấu hiệu Thực Nguyệt cực lớn kia,
phóng viên Ngũ Đức đưa tay xoa xoa chân, tinh thần ngưng tụ, nhìn chằm chằm
vào tờ báo đăng bản tin do chính mình viết ra. Từ sau lần tai nạn giao thông
năm đó, vết thương nơi chân ông ta tuy rằng đã khôi phục lại vô cùng tốt rồi,
nhưng mà mỗi lần thời tiết trở nên lạnh lẽo giống như ngày hôm nay vậy, thì
cái vết thương cũ kia lại sẽ bị đau nhức vô cùng khó chịu.

– Tôi còn cho rằng cái đoạn cuối cùng cũng không nên ghi thêm vào làm gì. Cái
tính chính nghĩa của hồi chiến tranh này cũng không để cho kẻ khác nghi ngờ
được. Cho dù ông viết có hàm hồ đến đâu đi chăng nữa, thì cũng sẽ cấp cho đối
phương chứng cứ rõ ràng!

Chủ biên Bob lúc này đang ngồi phía sau bàn làm việc, khẽ cười cười, nhẹ nhàng
lau chùi một chút cặp kính trong tay mình, nói:

– Đây cực kỳ có khả năng chính là bài viết cuối cùng của chúng ta ở trong
giới báo chí, cũng nên cho phép tôi được sảng khoái một chút chứ.

Liền đúng vào lúc này, một cái điện thoại toàn bộ là màu đen đột nhiên vang
lên, Ngũ Đức có chút lo lắng liếc mắt sang nhìn Chủ biên Bob một cái, thế
nhưng trên vẻ mặt ông ta cũng không hề có bất cứ biến hóa gì quá lớn, chỉ là
bình tĩnh cầm tay nghe điện thoại lên, nói:

– Ban Giám Đốc đã nói như thế nào?

Vị Chủ tịch đại nhân bên kia đầu dây điện thoại khẽ ho khan hai tiếng, sau đó
mới ôn tồn nói:

– Lợi tiên sinh muốn nói chuyện với ngài!

Bên kia đầu dây điện thoại đột nhiên vang lên thanh âm không chút nào che giấu
vẻ tán thưởng của Lợi Tu Trúc, hiện tại đã là Tổng Giám đốc Ngân hàng Liên hợp
Tam Lâm:

– Chủ biên tiên sinh, ngài không cần lo lắng, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ
tốt sự an toàn của các người. Tờ đặc san hãy gia tăng thêm lượng phát hành
nữa!

Sau khi cắt đứt cú điện thoại, Chủ biên Bob khẽ dang rộng hai tay, nụ cười
rạng rỡ, nhìn về phía phóng viên Ngũ Đức, nói:

– Vị đại tài chủ đứng phía sau tài chủ của chúng ta tựa hồ như đối với Chính
phủ có ý kiến không ít a!

o0o

Về phần cái ông chủ lớn của ông chủ lớn đứng phía sau hậu trường của tòa soạn
báo Nhật báo Đặc khu Thủ Đô, cái Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm cự đại vô phách
bên trong Liên Bang kia, xuất phát từ việc lo lắng về phương diện vì, mà quyết
định lựa chọn ủng hộ toàn bộ phương diện đối với tòa soạn báo Nhật báo Đặc khu
Thủ Đô, hướng về phía Chính phủ Liên Bang chính thức khai chiến, đối với Bob
và Ngũ Đức mà nói, cũng không phải là một câu đố quá mức khó khăn!

Bọn họ quả thật không hy vọng tòa soạn báo Nhật báo Đặc khu Thủ Đô bị lôi cuốn
vào bên trong tràng chiến tranh giữa Chính phủ Liên Bang và Thất Đại Gia Tộc
Liên Bang. Trên thực tế, trước khi tiến hành đăng cái bài tin tức khiến cho
toàn bộ Liên Bang cũng phải khiếp sợ này, bản thân bọn họ có được quyền biên
báo đăng báo độc lập, cũng không có tiến hành bất cứ liên hệ gì với Ban Giám
Đốc của Tòa soạn báo. Cho nên sau đó ở trong tràng dự họp trưng cầu ý kiến
trực tiếp được bên phía Nghị Viện mời dự họp khẩn cấp, đối mặt với vô số những
câu chất vấn cực kỳ kịch liệt cùng với sự áp bức mạnh mẽ của đám Nghị viên
tiên sinh bên kia, Chủ biên Bob cùng với phóng viên Ngũ Đức cũng chỉ là mỉm
cười nhàn nhạt, không phản đối cũng không có thừa nhận những sự lên án tại
phương diện này.

– Dựa theo điều luật giữ bí mật thông tin báo chí cùng với điều lệ bảo hộ
quyền tự do công dân, tôi cự tuyệt việc nói ra nguồn gốc của các chứng cứ mà
tôi đã đăng tín trước kia!ặt khác, dựa theo điều luật số 4, khoản mục số 27
trong điều lệ Đệ Nhất Hiến Chương, những bài báo đưa tin tức chưa bao giờ phải
gánh vác trách nhiệm chứng cứ hợp pháp cả. Nếu như những đương sự bị đưa tin
cho rằng bài báo mà chúng tôi đưa tin, đã sử dụng thông tin gian dối gât tổn
hại đến những quyền lợi có liên quan, thì như vậy có thể đưa ra tòa án. Xin
hãy chú ý, đây chính là án kiện tự khởi tố!

Biểu tình Chủ biên Bob cực kỳ nghiêm tíc, liếc nhìn đám đại nhân vật chức cao
quyền lớn của giới chính trị đang ngồi dày đặc bên trong hội trường của Tòa
nhà Nghị Viện, nhàn nhạt nói:

– Nếu như Mạt Bố Nhĩ tiên sinh lên án rằng tòa soạn của chúng ta phạm tội vu
khống, tuy rằng ông ta có xuất thân là luật sư, bản thân tôi chỉ là một người
làm báo, thế nhưng tôi vẫn như cũ phi thường hoan nghênh cùng với ông ta đánh
một hồi tranh tụng trước tòa a!

Một vị thanh niên thuộc phần tử cấp tiến theo chủ nghĩa Mạt Bố Nhĩ vừa mới
trúng tuyển trở thành Nghị viên không bao lâu, phẫn nộ đến mức cởi luôn chiếc
giày trong chân mình, cầm lên trên tay, mạnh mẽ gõ ầm ầm lên trên mặt bàn,
hướng về phía Chủ biên Bob cách hắn khoảng chừng hơn mười thước, phẫn nộ kêu
lớn:

– Căn cứ vào Điều luật Ái quốc, ông cần phải trả lời mọi câu hỏi một cách
thành thật, hơn nữa không có bất cứ sự hạn chế nào cả, bằng không ông nhất
định sẽ bị lên án cực kỳ nghiêm khắc!

– Tôi thật sự muốn biết các người có thể lên án tôi cái gì?

Chủ biên Bob một bên nắm chặt bả vai của phóng viên Ngũ Đức đang phi thường
phẫn nộ, giương mắt nhìn chằm chằm về phía vị Nghị viên tiên sinh đang vô cùng
thất thố kia, ngữ khí không một chút run sợ, nói:

– Điều luật Ái quốc? Ngay từ ngày đầu tiên khi mà cái điều luật này được bên
phía Nghị Viện thông qua, bản thân tôi đã không hề chấp nhận sự tồn tại của
nó! Trên thực tế, bản thân tôi là một vị công dân của Liên Bang, rất muốn
hướng về phía Tòa án Tối cao đưa ra yêu cầu tố tụng dân sự! Tôi cho rằng cái
điều luật kia vi phạm cực kỳ nghiêm trọng đến điều lệ của Đệ Nhất Hiến Chương,
cho nên cần phải được lập tức hủy bỏ!

Buổi hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp tạm thời dừng lại một khoảng thời
gian, phóng viên Ngũ Đức mang đến cho Chủ biên Bob một ly nước lọc, nhìn về
phía đám Nghị viên đang tụm năm tụm ba bốn phía xung quanh, không ngừng khe
khẽ nghị luận liên hồi, cười cười, nói:

– Bên phía Thai Chi Nguyên bên kia cũng luôn một mực ý đồ thay Phi thuyền Cổ
Chung Hào muốn lật lại bản án, hướng về phía các Tòa soạn báo lớn khác trong
Liên Bang cung cấp những tư liệu về án kiện lần đó. Tuy rằng bọn họ không có
những tài liệu tin tức chính xác tỉ mỉ giống như là chúng ta, nhưng mà mãi cho
đến bây giờ cũng không có bất cứ tòa soạn báo nào dám đăng cả. Là vì cái gì?
Chính là bởi vì cái đám bọn họ đều sợ chết, nhưng mà nói thật một câu, ngay cả
tôi cũng cảm thấy sợ hãi a!

– Thời điểm những khi cậu không sợ chết, thì cậu thường thường cũng sẽ không
chết! Đó chính là bởi vì nếu như thời điểm đó chúng ta chết đi, như vậy thì
bọn họ sẽ không có biện pháp nào mà nói rõ ràng chuyện tình này được!

Chủ biên Bob nói:

– Chẳng qua tuy rằng chúng ta sẽ không chết, nhưng mà tôi nghĩ rằng khẳng
định sẽ bị người ta mắng cho đến chết a!

o0o

Trong thời tiết rét lạnh cuối mùa thu, rơi xuống vẫn như cũ là mưa phùn chứ
không phải là tuyết rơi, dừng lại bên trên cái bục đá thật dài ngay phía trước
đại sảnh Tòa nhà Nghị Viện. Không mất quá nhiều thời gian, nhưng giọt mưa nhỏ
bé đã biến thành từng phiến từng phiến băng nhỏ bé, để cho những bục đá bên
dưới trở nên trơn trợt vô cùng.

Chủ biên Bob cùng với phóng viên Ngũ Đức cùng che chung một cái ô trên đầu,
chậm rãi đi ra khỏi Tòa nhà Nghị Viện, bước từng bước một trên bục cầu thang
dài dằng dặc, động tác có vẻ cực kỳ sảng khoái mà ngây ngốc.

Hai người bọn họ có chút gian nan đi xuống đến phía dưới bục thềm đá mấy trăm
bậc, nghênh đón bọn họ chính là vô số những chiếc micro cùng với đèn flash
sáng trưng, những thanh âm mắng chửi có chút kích động của đám dân chúng bên
dưới, như là cái gì mà giặc phản quốc, đám chó săn, cùng với những thứ danh từ
vật bài tiết của chó này nọ gì đó…

– Chủ biên tiên sinh, nghe nói là Ban Giám Đốc của Tòa soạn báo Nhật báo Đặc
khu Thủ Đô từ trước đến giờ vẫn luôn một mực âm thầm tiếp nhận sự ủng hộ tài
chính của Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm, nằm trong sự quản lý chặt chẽ của Thiết
Toán Lợi Gia? Như vậy thì bài đưa tin ngày hôm nay của các vị, cùng với những
công tác điều tra nội bộ của Chính phủ đối với đám Đại Gia tộc kia có quan hệ
gì hay không?

Dù sao cũng đều là người cùng nghề, phương thức đặt câu hỏi của đám phóng viên
bên dưới có vẻ tương đối ôn nhu hơn một chút. Thế nhưng phản ứng của đám quần
chúng nhân dân đứng bên dưới so với bọn họ lại càng kịch liệt hơn rất nhiều.
Bọn họ cầm trong tay những tờ báo Đặc san Nhật báo Đặc khu Thủ Đô, vo lại
thành từng cục giấy nhỏ, phẫn nộ không ngừng ném thẳng về phía hai người kia,
lớn tiếng la mắng đòi đánh chết đám tay sai vạn ác của đám Thiết Toán Lợi Gia.

Dưới sự bảo vệ không mấy làm nhiệt tình của đám cảnh sát bảo vệ ngoài Tòa nhà
Nghị Viện, Chủ biên Bob cùng với phóng viên Ngũ Đức phải thừa nhận những đoàn
tập kích bằng giấy vụn so với những hạt mưa càng dày đặc hơn rất nhiều. Bọn họ
đem thân thể che lại ở phía sau cái ô lớn, liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ
ra nụ cười có chút chua xót.

Trong tiếng đả kích bịch bịch vang vọng không ngừng, phóng viên Ngũ Đức có
chút căm tức, phẫn nộ lên tiếng:

– Muốn mắng chửi thì cứ việc mắng chửi đi, cho dù tôi có dưới cơn mưa dầm dề
này, bị đánh cho thành một người tàn phế đi chăng nữa, thì tôi cũng muốn một
phen lôi Mạt Bố Nhĩ xuống dưới đài!

Chủ biên Bob buông ra bàn tay đang nắm chặt lấy bả vai của phóng viên Ngũ Đức,
có chút gian nan đưa bàn tay phải lên, dựng ngón tay cái khen ngợi một cái.
Sau đó bàn tay thò vào trong túi áo khoác, gian nan sờ soạn cả nửa ngày, cuối
cùng mới lấy ra một điếu xì gà nặng mùi, chậm rãi đưa qua, nở nụ cười trấn an,
nói:

– Tôi nghĩ những quần chúng nhân dân đang tiếng hành biểu tình thị uy bên
phía Nam Khoa Châu bên kia, khẳng định là sẽ không mắng chửi chúng ta, bọn họ
thật sự vô cùng yêu mến chúng ta a!

Bên dưới cái bậc thềm đá dài dằng dặc trước Tòa nhà Nghị Viện, những cơ mưa
giá lạnh cuối mùa thu, dừng lên trên cái ô màu đen có chút đơn độc kia, phát
ra thanh âm ba ba rung động. Những khối giấy báo vo tròn mang theo sự phẫn nộ
của đám dân chúng bên dưới, không ngừng rơi lên trên cái tán ô hoặc là trên
người của hai người Chủ biên Bob và phóng viên Ngũ Đức, chấn cho ba ba rung
động. Bên trong cái hoàn cảnh đau khổ không chút chịu nổi như vậy, hai vị
phóng viên chuyên nghiệp này khẽ co gập thân thể, bộ dáng sảng khoải bắt đầu
nhấm nháp một chút hai điếu xì gà mùi thô cao cấp từ bên phía Cáp Nhĩ Châu vận
chuyển bằng đường hàng không đến. Những luồng sương khói màu u lam cùng với
mùi vị hương khí nhàn nhạt dần dần lan tỏa ra xung quanh.

Chiếc ô màu đen phía trước đột nhiên bị người khắc xốc lên một chút. Bob cùng
với Ngũ Đức đột nhiên bị cắt ngang sự hưng trí, khẽ nhíu mày nhìn về phía mấy
gã quan viên mặc trên người bộ chính trang màu đen, biểu tình cực kỳ âm lãnh,
khẽ giật mình một chút, hỏi:

– Có chuyện tình gì hay sao?

– Tôi xin tự giới thiệu một chút:

Gã quan viên đứng ở trước nhất có vẻ như là nhân vật đầu lĩnh, đưa tay lên lau
đi mớ nước mưa đọng lên trên vầng trán của chính mình, ngữ khí bình thản mà
lạnh lùng nói:

– Ban ngàng liên hợp điều tra của Chính phủ Liên Bang, Đội trưởng Trần Nhất
Giang, xin mời nhị vị cùng chúng tôi trở về tiếp nhận điều tra!

Chủ biên Bob nhìn chằm chằm vào gã nam nhân biểu tình chất phác trước mặt
mình, nhìn thấy những giọt nước mưa đang đọng lại trên cặp kính mắt của hắn
ta, trầm mặc một lát sau mới nói:

– Lý do là gì?

Trần Nhất Giang có chút khẽ rùng mình một cái, từ trong túi áo trên người lấy
ra một tờ văn kiện, thong thả lẩm bẩm nói:

– Bài báo do các người đưa tin chính là có ý đồ muốn cổ xúy cho đám người Đế
Quốc, phá hư công tác chuẩn bị chiến tranh của Liên Bang, bị buộc tội phản
quốc!

o0o

Cuộc hành quân trầm mặc này đã giằng co suốt thời gian gần hơn nửa năm trời
nay. Đám người diễu hành thị uy phản đối Chính phủ Liên Bang yêu cầu Tổng
thống Mạt Bố Nhĩ từ chức, chấp nhận tiến hành điều tra, đã giống hệt như một
đám cỏ dại điên cuồng lan nhanh, vô cùng nhanh chóng đã tiến đến các Đại khu
chính bên trong Liên Bang.

Bởi vì nguyên nhân các sân ban dân dụng di chuyển đến Thủ đô đều đã bị trưng
dụng thành các không cảng quân sự, tiến hành quản chế nghiêm khắc, cho nên hơn
ba ngàn người du hành đến từ Hoàn Sơn Tứ Châu đã lựa chọn đi bộ để di chuyển
từ Cảng Đô hướng về phía Đặc khu Thủ Đô. Đám người du hành men theo con đường
sắt cao tốc cực kỳ nổi tiếng kia, chậm rãi mà trầm mặc không ngừng hành tẩu đi
tới. Bọn họ gặp thành thị, thôn trấn liền tập hợp lại, kiểm tra số lượng, gặp
khu vực sơn dã rộng lớn liền mở các buổi biểu diễn văn nghệ tự do, gặp cảnh
sát ngăn đường liền khua chiêng đánh trống reo hò thị uy, gặp những cô nàng
thiếu nữ xinh đẹp liền không ngừng huýt sáo trêu chọc…

Ở trên đường đi, thỉnh thoảng sẽ có một vài người lạc đường, thế nhưng lại
cũng có thêm một số người nữa gia nhập vào. Trận hành quân trầm mặc này nhìn
bên ngoài tựa hồ như hoang đường thoải mái mà phi thường tùy tiện, nhưng mà
trên thực tế lại được tổ chức cực kỳ nghiêm mật. Thậm chí tất cả mọi người
tham gia vào hồi biểu tình thị uy này cũng đều được yêu cầu ở những nơi mà
mình đã đi qua không được lưu lại bất cứ những rác thải nào cả.

Một hồi cơ cấu tiến hành đại chúng long trọng mà cuồng hoan, nghiêm mật mà
thoải mái, hai loại khái niệm hoàn toàn trái ngược nhau, không ngờ lại được
kết hợp lại một cách phi thường tự nhiên. Trên con đường di chuyển, cũng có
rất nhiều những người lựa chọn rời đi, nhưng mà dọc theo con đường từ Cảng Đô
cho đến Đặc khu Thủ Đô, hai bên ven đường lại có thêm rất nhiều người đối với
hiện trạng hiện tại của Liên Bang có sự bất mãn nồng đậm, hoặc là những đám
thanh niên thuần túy muốn tham gia góp vui, hoặc là những kẻ muốn thể hiện sự
màu mè có chút vớ vẩn của chính mình tham gia, bổ sung lại lượng người thiếu
đi, khiến cho nhân số cũng không có giảm bớt, mà ngược lại giống như một quả
cầu tuyết vậy, trở nên càng ngày càng lớn dần lên.

Buổi tối ngày hôm trước, đội ngũ du hành thị uy trầm mặc tiến vào bên trong
cảnh nội của Nam Khoa Châu, sáng sớm ngày hôm sau, tổng số nhân số tham gia đã
vượt qua hai vạn người. Toàn bộ đại quân du hành đều cực kỳ chỉnh tề đeo lên
trên mặt cái khẩu trang màu đen, bắt đầu dọc theo các con đường trồng đầy các
cây cổ thụ của Thủ phủ Nam Khoa Châu, thỉnh thoảng lại phát lên những thanh âm
kêu gọi hô hào đồng loạt. Ngoài ra, những thời gian còn lại, trừ bỏ những
tiếng bước chân rào rào cực kỳ có tiết tấu, còn lại thì đều trầm mặc khiến kẻ
khác phải sợ hãi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.