Gian Khách – Chương 846: Kẻ đào mộ của Liên Bang (1) – Botruyen

Gian Khách - Chương 846: Kẻ đào mộ của Liên Bang (1)

Cuối mùa thu năm 75 Hiến lịch 37 Liên Bang, những cơn gió lạnh dần dần thổi
quét qua Đặc khu Thủ Đô, tuy rằng chậm chạp không thể nghênh đón được những
trận tuyết đầu mùa, thế nhưng mà nhiệt độ bên ngoài đã hạ thấp đến mức bắt đầu
ở trên các cánh cửa sổ thủy tinh ngoài các tòa nhà đóng lại thành những bọt
sương trắng ***c.

Thanh âm điện lưu khởi động cực nhỏ bất chợt vang lên, hệ thống thiết bị tự
động tăng nhiệt độ chống tuyết bắt đầu chậm rãi kiên trì vận chuyển. Chỉ cần
thời gian không đầy năm giây đồng hồ, thì những cánh cửa sổ thủy tinh sẽ giống
như cô nàng nữ tử giở tấm mạng che mặt của mình ra, liền trở nên trong trẻo
như trước đây.

Bãi cỏ xanh bằng phẳng, thường xuyên được cắt tỉa cẩn thận, cùng với những đám
lá khô tùy tiện theo những cơn gió thu mà chuyển động, phối hợp lại với nhau,
xây dựng ra một loại cảm giác sinh mệnh tươi trẻ cứng cỏi cùng với già nua suy
bại. Ánh mắt mặt trời buổi sớm xuyên thấu qua cánh cửa sổ thủy tinh, chiếu rọi
lên trên khuôn mặt ngăm đen trầm ổn đang đứng ngay bên cạnh cửa sổ, thong thả
rót vào bên trong gian văn phòng làm việc phía sau lưng hắn.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trầm mặc nhắm nhìn những phong cảnh bên ngoài cửa sổ,
đột nhiên mở miệng hỏi:

– Đám đội ngũ du hành đã đi đến nơi nào rồi?

– Vừa mới tiến vào trong cảnh nội của Nam Khoa Châu!

Chủ nhiệm của Văn phòng Tổng thống, Bố Lâm tiên sinh, khẽ liếc mắt nhìn xuống
bản ghi chép điện tử nằm trong tay mình, bình tĩnh đáp:

– Các quan viên chúng ta phái ra xâm nhập vào Tổng bộ của ba đại Hiệp hội
Công đoàn tại Tinh cầu S2 đã triển khai công tác điều tra gần như hoàn chỉnh
một vòng rồi. Căn cứ vào sự phán đoán sơ bộ của bọn họ, thì có gần sáu chục
phần trăm công nhân bình thường vẫn như cũ phi thường kiên định ủng hộ cho
ngài. Chỉ là các nhân vật cấp lãnh tụ thuộc lớp thượng tầng của ba đại Hiệp
hội Công đoàn bên kia, đại bộ phận đều đã bị bên phía hậu sơn núi Mạc Sầu mua
chuộc hết rồi.

– Cái này là hành động riêng của Nghị viên Thai Chi Nguyên, cũng đừng có liên
hệ nó với phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thở dài một tiếng, chậm rãi xoay người lại, thân thể cực
kỳ thả lỏng dựa hẳn người vào cánh cửa sổ phía sau lưng mình, ngữ khí nhàn
nhạt nói:

– Cự tuyệt quyền thừa kế của Công ty Liên hợp Tinh quặng mỏ Liên Bang, tự
nhiên chính là một lần hành động thu mua nhân tâm tuyệt đại danh tác lớn nhất
trong toàn bộ lịch sử của Liên Bang. Nhưng mà cái vị phu nhân phía sau núi Mạc
Sầu kia đã nghĩ như thế nào cơ chứ? Căn cơ vững chắc của ngàn đời Thai Gia, cứ
như vậy mà biến mất không còn nữa, hai tay dâng ra, cho dù phía sau hậu sơn
núi Mạc Sầu có thể liên nhiệm chức vụ Tổng thống Liên Bang suốt mười nhiệm kỳ
liên tiếp đi chăng nữa, chỉ sợ cũng không có cách nào vãn hội lại tổn thất đó
được.

Chủ nhiệm Bố Lâm có chút khẽ mỉm cười, kính cẩn đứng ở phía sau lưng của Tổng
thống tiên sinh, đem bản ghi chép điện tử trong tay mình cung kính đưa qua.

Thai phu nhân đã suy nghĩ như thế nào? Cũng chỉ có những người ở bên trong văn
phòng nghị sự, hoặc những người có tư cách đứng bên trong Văn phòng Tổng
thống, từ lúc mấy tháng trước đây, thông qua cái con đường tình báo đáng tin
cậy kia, biết được ngày hôm đó khi Thai phu nhân nhận được cái tin tức kia, đã
nổi giận đến mức đập tan cả căn phòng làm bếp của bà ta. Có thể khiến cho cái
vị phu nhân bình thường quen nhìn phong cảnh như bức tranh giang sơn này trở
nên thất thố đến như thế, có thể thấy được rằng cái quyết định đó của Thai Chi
Nguyên đã tạo thành sự đả kích trầm trọng đến mức nào đối với bà ta!

– Tràng phục kích bên cạnh eo biển trên Tinh cầu Mặc Hoa, chúng ta đã đạt
được sự thắng lợi với chiến tích không thể nào lớn hơn được nữa. Mặc dù Thiếu
Khanh cũng không có ở tại tiền tuyến, thế nhưng cái phần lễ vật mà hắn ta lưu
lại cho vị Công chúa Điện hạ kia, vẫn như cũ thật sự phát huy tác dụng. Hắn ta
đúng là một nhân tài hiếm có a!

Bên trong một góc khuất nào đó của văn phòng hình oval đột nhiên vang lên một
đạo thanh âm mạnh mẽ vững vàng. Hóa ra Tướng quân Lý Tại Đạo từ đầu vốn đã
luôn trầm mặc ngồi bên trong cái góc chìm trong bóng râm kia, thủy cung cũng
không có mở miệng nói gì.

– Thiếu Khanh đến lúc nào mới có thể trở về?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cầm tách cà phê nóng trên mặt bàn lên, nhìn về phía vị
đồng bạn đáng tin cậy của chính mình, hỏi.

– Hạm đội đã hoàn thành xong bước phóng thông đạo không gian, nhiều nhất cũng
chỉ mất thêm thời gian ba ngày nữa mà thôi.

Lý Tại Đạo vẫn như cũ nhàn nhạt hồi đáp.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ nhíu mày, có chút suy nghĩ, chậm rãi hớp nhẹ một
ngụm cà phê đen đắng ngắt, cặp lông mày dầy rậm đen tuyền có chút khẽ nhăn lại
một chút, sau đó dần dần chậm rãi tản ra. Ông ta cũng không chút nào lo lắng
cái tràng đại du hành mang tên Cuộc hành quân trầm mặc kia sẽ tạo thành ảnh
hưởng gì. Bản thân ông ta đối với công tác vận động dân cử cũng có đầy đủ
những kinh nghiệm phong phú cùng với các biện pháp đối phó hữu hiệu.

Hai năm trước đây, trong tràng Tổng tuyển cử lại các ghế Nghị viên bên trong
Tòa nhà Nghị Viện bên kia, những người tranh cử thuộc phe phái của Mạt Bố Nhĩ
đã đạt được đại đa số các ghế trong Tòa nhà Nghị Viện. Hiện tại các hạng dự
luật dựa theo những thiết kế năm xưa đã lần lượt được bên đó thông qua một
cách dễ dàng. Hơn nữa chỉ cần lần này Đỗ Thiếu Khanh mang theo quân công hiển
hách quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển, thì tốc độ thông qua các điều lệ dự luật
kia cũng sẽ càng trở nên nhanh chóng hơn một chút. Càng quan trọng hơn nữa
chính là, sẽ càng có thể mang đến cho ông ta thêm càng nhiều những vinh quang
cùng với danh vọng.

Cái sợi dây treo cổ tròng lên trên đầu của đám người Thất Đại Gia Tộc Liên
Bang đã buộc lại càng ngày càng chặt. Hết thảy mọi động tĩnh của phía sau hậu
sơn núi Mạc Sầu hiện tại đều nằm dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ông ta. Tất cả
các tình thế cũng đều hoàn toàn nằm trong sự nắm giữ của ông ta…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ xoay người lại nhìn về phía phong cảnh xơ xác tiêu điều
cuối mùa thu bên ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt ngăm đen nhất thời nổi lên một
tia nụ cười có chút lạnh nhạt. Ông ta biết chính mình chính là đang chờ đợi
một cái thời cơ thích hợp mà thôi. Chỉ cần mượn cớ đang trong thời gian chiến
tranh, yêu cầu bên phía Tòa nhà Nghị Viện thông qua điều luật Tổng thống liên
nhiệm, tiếp tục làm thêm Tổng thống Liên Bang năm năm nữa, như vậy liền nhất
định có thể một phen đem cái sự nghiệp đã thống nhất bên trong cái quán rượu
nhỏ kia đẩy đến bục vinh quang cuối cùng.

– Nhưng mà vì cái gì mà trong lòng mình cứ mãi nghĩ thấy có chút bóng râm
không thể nào xua tan đi được?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ có chút khẽ nhíu mày, đem tách cà phê đã có chút không
còn mùi vị gì nữa buông xuống mặt bàn, sau đó nghe được một tiếng vang nhỏ
phát ra tích tích trên mặt bàn.

Cầm lấy quyển sổ ghi chép điện tử vốn đặt trên mặt bàn kia lên, nhìn thấy cái
báo cáo tin tức mới nhất vừa mới được thuộc cấp chuyển phát tới, biểu tình
trên mặt Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trở nên càng ngày càng trầm trọng hơn. Làn da
vốn dĩ ngăm đen của ông ta cũng dần dần trở nên ủ dột cùng mới phẫn nộ, cho
đến cuối cùng đã hóa thành một quả táo chín đỏ rực, khiến cho người khác căn
bản không thể nào dám nhìn thẳng!

Rầm lớn một tiếng, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vỗ một cái thật mạnh lên trên mặt
bàn, giương mắt nhìn chằm chằm vào Chủ nhiệm Bố Lâm, phẫn nộ nói:

– Cậu có xem qua Nhật báo Đặc khu Thủ Đô ngày hôm nay chưa?

o0o

Tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô vốn dĩ có địa vị cực kỳ cao trong lòng toàn thể dân
chúng Liên Bang, ba năm trước đây bởi vì một hồi đại hỏa hoạn không thể điều
tra ra nguyên nhân, đã phải tạm thời ngừng xuất bản một thời gian ngắn. Những
bài báo chí sau khi phát hành trở lại phảng phất đã mất đi sức quan sát cùng
với sự nhạy cảm tình hình của năm đó, cùng với cái lập trường khách quan vốn
dĩ cực kỳ hiếm có trong giới hành nghề báo chí từ trước đến giờ cũng đã biến
đâu mất không thấy. Nó cơ hồ dần dần cùng với các tờ báo bình thường khác cả
ngày chỉ biết vội vội vàng vàng đăng các tin tức chiến sự tiền tuyến bình
thường, còn lại đối với các sự vụ bên trong Liên Bang thì không dám đề cập
đến, hơn nữa cũng không hề đưa ra bất cứ luận sự chính trị độc lập nào nữa.

Mãi cho đến một ngày nào đó vào cuối mùa thu của năm 75 Hiến lịch 37 Liên
Bang, tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô đã dùng một bản đặc san phụ thêm, hướng về
phía toàn bộ Liên Bang, tuyên bố mạnh mẽ rằng chính mình đã chân chính phát
hành trở lại. Mà vị Chủ biên Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đức, hai vị nhà báo
cực kỳ vinh quang, đã từng hai lần đạt được Giải thưởng Tinh Vân cao quý, lại
một lần nữa đứng lên trước mặt công chúng, không một chút úy kỵ mà hé lộ ra
một góc của tấm màn đen chính trị!

Mà tiêu đề của bản đặc san phụ thêm này cũng cực kỳ kích thích: Kẻ đào mộ của
Liên Bang!

Ai mới là kẻ đào mộ của Liên Bang? Là Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, đã từng ẩn
nấp bên trong tấm màn hắc ám hàng ngàn vạn năm của dòng lịch sử Liên Bang,
hiện tại sớm đã là xú danh ngập trời? Hay là đám người Đế Quốc ở bên kia Hành
lang Gia Lý, hung tàn điên cuồng giống hệt như một đám dã thú, thề sống thề
chết phải tiêu diệt hoàn toàn Liên Bang? Hay là cái đám chuột bọ mang theo
trên người mầm bệnh chết người, mà Cục HTD của Liên Bang làm như thế nào cũng
không thể dọn dẹp, tiêu diệt hoàn toàn được?

Không phải! Tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô đã hướng về phía toàn bộ Liên Bang cung
cấp một cái đáp án hoàn toàn vượt ra ngoài sự dự kiến của mọi người, đã chấn
động hoàn toàn thần kinh của mọi người. Bởi vì cái mà bọn họ cho rằng, kẻ đào
mộ của Liên Bang, đúng chính là vị Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, hiện tại
vẫn như cũ đang nhận được danh vọng cực kỳ cao, cùng với cái Chính phủ Liên
Bang đang dưới sự lãnh đạo của ông ta.

Cái bản đặc san gây chấn động này dài suốt bốn trang báo kèm theo, trợ giúp
tâm trí của dân chúng Liên Bang quay trở về không gian, thời gian mấy năm
trước đây, hồi tưởng lại cái tràng đại nổ mạnh mà hiện tại dần dần đã bị mọi
người lãng quên đi, nhắc lại hai vợ chồng Tổng Tư lệnh Quân khu Tây Lâm Chung
Sấu Hổ cùng với mấy ngàn vị quân nhân sĩ quan binh lính Liên Bang đã cùng chết
đi trong tràng nổ mạnh kia.

Phóng viên Ngũ Đức thân là cây chút chủ đạo chính của bài đặc san chuyên luận
này, lần này không ngờ lại từ bỏ cái phong cách viết tàn nhẫn sắc bén mà ông
ta vốn am hiểu nhất, mà chỉ là trầm ổn bình tĩnh dùng hai mươi ba bức hình
ảnh, loại bút pháp cực kỳ nhẹ nhàng mà bình thản phảng phất như là không có
bất cứ cảm xúc gì cả, trình bày lại sự kiện một cách buồn tẻ thế nhưng lại
khiến kẻ khác kinh ngạc chấn động toàn thân. Còn có một bản sơ đồ quan hệ dạng
hình cây thật lớn ngay phía trước mặt của bản đặc san kia nữa, đã nói cho tất
cả các độc giả một điều:

Cựu Thượng tá Lai Khắc của Quân khu Tây Lâm, cùng với gã cựu quân nhân sĩ quan
cấp bậc Thượng tá Tây Môn Cẩn của Quân khu II Sư đoàn Thiết giáp 7 cung cấp
tin tức tình báo về lộ tuyến di chuyển chính xác, thời gian địa điểm xuất
phát, cùng với toàn bộ lực lượng hỏa lực của chiếc Phi thuyền Cổ Chung Hào
trên đường trở về Tây Lâm. Thượng tá Tây Môn Cẩn còn thông qua một gã gián
điệp Đế Quốc tên là Hà Hữu Hữu, đem tin tức tình báo này cung cấp cho Hạm đội
U Linh của Đế Quốc, đã sớm trù bị cẩn thận cho một lần tập kích bất ngờ đầu
tiên sang phía Liên Bang.

Sau khi Hạm đội U Linh kia của Đế Quốc mạnh mẽ xuyên qua con đường thông đạo
không gian của Hành lang Gia Lý, tiến vào Tinh vực của Liên Bang, di chuyển
bên trong lãnh thổ Liên Bang một khoảng đường đến bốn ngàn đơn vị thiên văn,
thế nhưng lại không hề bị bất cứ Hạm đội Liên Bang nào phát hiện cả. Đó là bởi
vì bọn chúng đã đạt được những số liệu hành lang về kẽ hở của Quang huy Đệ
Nhất Hiến Chương bên trong Tinh vực Liên Bang xa xôi. Mà những số liệu kẽ hở
kia chính là do đương nhiệm Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đông phụ trách
thu thập cùng với cung cấp. Mà người trung gian tiến hành liên lạc vẫn như cũ
là Thượng tá Tây Môn Cẩn cùng với cái gã gián điệp Đế Quốc tên gọi Hà Hữu Hữu
kia.

Ngay sau đó, cái bản sơ đồ quan hệ hình cây phân nhánh cực kỳ rõ ràng kia, một
phen đem Tây Môn Cẩn, Hà Hữu Hữu, Thôi Tụ Đông… mấy cái tên này liên hệ chặt
chẽ lại cùng với nhau. Sau đó những cái cành cây lại dần dần mở rộng thêm nữa,
xuất hiện thêm tên của hai vị Nghị viên tiên sinh, xuất hiện tên của Chủ nhiệm
Bố Lâm, Chủ nhiệm Văn phòng làm việc trong Dinh thự Tổng Thống, xuất hiện tên
của tiền Phó Tổng thống Liên Bang Bái Luân tiên sinh, xuất hiện tên của Chủ
tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng Liên Bang, kiêm Tổng Tư lệnh Quân khu
I, Thượng tướng Lý Tại Đạo tiên sinh, xuất hiện tên của vị Tổng Tư lệnh Mặt
trận Liên Bang Thiếu tướng Đỗ Thiếu Khanh!

Cái bản đặc san phụ thêm tên gọi: Ai là kẻ đào mộ của Liên Bang của tờ Nhật
báo ngày hôm nay, sử dụng phương thức tường thuật rõ ràng, cũng không có tiến
hành bất cứ biện pháp viết tắt hoặc là giấu tên nào cả, cũng chẳng hề sử dụng
cái loại xưng hô chung chung như là vị quan chức nào đó hay là vị quân nhân sĩ
quan nào đó… cũng chẳng hề sử dụng cái loại thuyết pháp dự đoán mơ hồ không rõ
ràng, mà là trực tiếp khẳng định một cách tuyệt nhiên, cực kỳ trần trụi chính
xác trực tiếp điểm danh rõ ràng!

Tại đỉnh phía trên cùng của sơ đồ quan hệ dạng cây kia, ở trên cùng của mặt
chính cả trang báo, ngay bên dưới cái tiêu đề về danh phong kẻ đào mộ của Liên
Bang kia, có vẽ một cái khung chữ nhật màu đen, bên trong cũng không có hình
chụp nào cả, cũng không có tên tuổi của người nào.

Nhưng mà tất cả các dân chúng Liên Bang, ai đọc được bản đặc san phụ thêm này,
cũng đều biết rõ ràng nó là đại diện cho ai!

Ngay phần giải thích bên dưới của bản đặc san này, chính là một bản tự thuyệt
do đích thân Chủ biên Bob của tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô chính tay viết ra:

– Tôi tin tưởng rằng tất cả những người đọc quan bản đặc san phân tích trên
đây, theo những cái hình ảnh cùng với những chứng cứ tư liệu chuẩn xác kia, có
thể tinh tường phán đoán ra được ý tưởng của tôi cùng với Phóng viên Ngũ Đức
là muốn nói cái gì. Đúng vậy, chúng tôi chính là muốn chính thức lên án Tổng
thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Chính phủ cực kỳ lãnh đạm mà ông ta đang lãnh đạo,
còn có cái tổ chức tên gọi Hiệp hội Ba Nhất, nghe nói là tập hợp toàn bộ những
tinh anh có chỉ số thông minh cao nhất trong toàn bộ Liên Bang! Bọn họ đã mượn
tay của đám người Đế Quốc, âm mưu sát hại vị Tướng quân dũng cảm nhất, vĩ đại
nhất toàn bộ Liên Bang!

– Có lẽ sẽ không có bao nhiêu người tin tưởng vào lời lên án này của chúng
tôi. Bởi vì mỗi thời điểm khi mà về mặt tình cảm gặp phải sự suy sụp, sự tín
nhiệm đã bị tổn hại mạnh mẽ, mọi người sẽ thường thường càng nguyện ý tin
tưởng rằng cái loại suy sụp, cái loại tổn hại này là một sự âm mưu. Như vậy
tôi đề nghị các người hãy cẩn thận đọc kỹ lại một lần nữa những tin tức điều
tra mà chúng tôi đã đăng trên đây, chứ không phải ngay lập tức phẫn nộ đem tờ
đặc san này xé tan thành từng mảnh nhỏ!

– Những cái chứng cứ này hoàn toàn đều không phải là sự giả tạo, nguồn gốc
của bọn chúng cũng không một chút khả nghi. Cái người tìm được chứng cứ kia
hiện tại đã tử vong rồi, hơn nữa trên lưng hắn lại còn bị đeo một cái tội danh
cực kỳ nghiêm trọng nữa. Nhưng mà tôi cùng với Phóng viên Ngũ Đức đều tin
tưởng vào hắn. Bởi vì năm đó cũng chính là hắn đã trợ giúp chúng tôi vạch trần
chân diện thật sự của Nghị viên Mạch Đức Lâm! Hơn nữa hắn ta đã dùng sự tử
vong của chính mình để chứng thực trình độ tin cậy của những cái chứng cứ này!

– Cái người đã đem đám chứng cứ này giao lại cho chúng tôi, đã từng nhắc nhở
qua với chúng tôi, cần phải tìm một cái thời cơ thích hợp, mới có thể một phen
đem những cái chứng cứ này phóng xuất ra khắp Liên Bang. Bằng không thì nó
cũng sẽ chỉ có thể biến mất bên trong vô số ngụm nước miếng phẫn nộ của dân
chúng, cùng với sự áp chế mạnh mẽ hữu lực của Chính phủ mà thôi! Hiện tại có
phải là thời cơ tốt nhất hay không? Không! Hiện tại cũng không phải là thời cơ
tốt nhất!

– Cuộc chiến tranh giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc vẫn sẽ còn kéo dài một
thời gian nữa, lực chú ý của toàn bộ xã hội vẫn như cũ đang dừng lại trên Tinh
cầu Mặc Hoa, đang xảy ra chiến hỏa liên miên không ngừng. Mặc dù là ba đại
Hiệp hội Công đoàn tại Hoàn Sơn Tứ Châu đang tổ chức một hồi biểu tình thị uy,
thế nhưng phảng phất cũng không tạo thành quá nhiều sự chấn động quá lớn.

– Nhưng mà hiện tại chúng ta đã không thể nào chờ đợi thêm được nữa, bởi vì
chúng ta đã trơ mắt nhìn thấy, bên phía Chính phủ đã mượn lý do muốn đả kích
vào Thất Đại Gia Tộc Liên Bang đứng sau tấm màn đen, thông qua các hạng dự
luật cứ bước từng bước một nắm lấy những quyền lực mà Chính phủ từ trước đến
giờ cũng chưa từng có. Chúng ta trơ mắt nhìn thấy Chủ nghĩa Mạt Bố Nhĩ cực kỳ
cuồng nhiệt kia, đã dần dần che đi cặp mắt của rất nhiều người, giống như là
một bầu không khí nóng bỏng đang bay loạn quanh quẩn khắp nơi bên trong mỗi
một tràng kiến trúc của Đặc khu Thủ Đô!

– Các ban các ngành của Chính phủ đã dùng cái gọi là Dự luật Ái quốc vạn ác
kia, bỏ mặc pháp luật Liên Bang, tùy tiện điều động tài nguyên, bắt bớ dân
chúng!

– Càng khiến cho kẻ khác cảm thấy sợ hãi nhất chính là, cái Chính phủ này đã
bắt đầu quen với việc nương tựa vào các ban ngành bí mật cùng với sự đe dọa về
mặt tinh thần để mà giữ gìn cái tính hợp pháp của chính mình!

– Chúng ta thật sự không thể chờ đợi thêm được nữa! Chờ đợi càng lâu, thì
tình huống của Liên Bang sẽ trở nên càng ngày càng sa đọa hơn. Nhiệm kỳ hiện
tại của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh còn thêm hai năm thời gian nữa. Chẳng
lẽ còn muốn chúng ta phải chờ đợi thêm hai năm nữa hay sao? Ông ta mãi vẫn
luôn có ý đồ để cho bên phía Nghị Viện thông qua dự luật, hoàn thành một lần
nhiệm kỳ thứ ba trong lịch sử chưa từng có tiền lệ. Như vậy ai có thể nói được
sẽ không có lần liên nhiệm thứ tư nữa cơ chứ? Như vậy bảo chúng ta phải chờ
đợi cho đến vĩnh viễn luôn hay sao?

– Cho nên chúng ta lựa chọn đăng báo bản tin tức điều tra này. Đây cũng không
phải bởi vì hiện tại là thời cơ tốt nhất, mà là bởi vì hiện tại chính là thời
cơ cuối cùng của Liên Bang!

– Mùa xuân năm 67 Hiến lịch 37 của Liên Bang, trong buổi nghi thức trao Giải
thưởng Tinh Vân cho Nghị viên Mạch Đức Lâm, tôi đã từng nghe được Tổng thống
Mạt Bố Nhĩ đã nói những lời như thế này:

– Con người chết đi cũng không giống như là ngọn đèn tắt. Ngọn đèn sẽ chiếu
rọi ra ánh sang, những địa phương không thể chiếu sáng nổi thì là mảnh hắc ám.
Những chuyện tình đã làm sai thì nhất định là phải trả một cái giá thật đắt.
Có lẽ tôi không phải là một vị chính trị gia có kinh nghiệm, nhưng mà tôi lại
là một người tôn thờ Luật pháp Liên Bang đến mức có thể gọi là cố chấp! Nếu
như tôi chết, các người có thể một phen đem phần mộ của tôi mở ra, nhìn một
cái bên trong xem nó đến tột cùng là có màu sắc thế nào. Đối với những người
nào đó đã chết rồi, tôi đồng dạng cũng là cái loại thái độ đó!

– Lúc ấy Nghị viên Mạch Đức Lâm vừa mới chết bởi một hồi ám sát vô cùng huyết
tinh. Tất cả dân chúng Liên Bang cũng đều không biết ông ta lại chính là một
gã mầm mống Đế Quốc xú danh rõ ràng vang dội nhất. Ngay lúc đó Mạt Bố Nhĩ tiên
sinh vừa mới lên nhậm chức Tổng thống Liên Bang, tràn ngập tinh thần phấn chấn
cùng với sức sống mãnh liệt, có đầy những ý tưởng tốt đẹp muốn thay đổi thế
giới này. Tôi cũng không thể không thừa nhận, năm đó tôi cũng chính là một
trong những người ủng hộ trung thành nhất, cuồng nhiệt nhất của ông ta, cũng
giống với những người đang đọc bản đặc san các người vậy!

– Nhưng mà đúng như những gì Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đã từng nói qua vậy, những
chuyện tình gì đã làm sai thì nhất định phải trả một cái giá thật đắt. Thân là
Tổng thống Liên Bang, mỗi một người chúng ta cũng đều có quyền lợi yêu cầu ông
ta đứng ở bên này con đường ranh giới đạo đức! Huống chi những chuyện tình mà
ông ta đã từng làm sớm đã vượt qua khỏi đường ranh giới tuyến đạo đức kia
không biết bao nhiêu mà nói! Chúng tôi có thể ủng hộ vô điều kiện những biện
pháp vận động chính trị, nhưng mà chúng tôi kiên trì cho rằng dân chúng nên có
quyền lợi biết được chân tướng sự thật!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.