Gian Khách – Chương 818: Cuộc hành quân trầm mặc (Trung) – Botruyen

Gian Khách - Chương 818: Cuộc hành quân trầm mặc (Trung)

Bên cạnh đống lửa lớn thiêu đốt bên cạnh trấn nhỏ, đám người cuồng hoan vẫn
còn tiếp tục cuộc điên cuồng của chính mình, bên trong không khí vẫn còn phất
phơ hương vị của cồn cùng mùi vị quỷ dị của tử đinh hoa hỗn tạp lại với nhau.
Còn lúc này ngay tại phía sườn đông của khu doanh địa lâm thời, Thai Chi
Nguyên cùng với các trợ thủ của hắn, đã bị hơn mười gã phóng viên đủ các tòa
soạn báo đến từ khắp nơi trong Liên Bang vây quanh thân thể. Câu hỏi đầu tiên
mà hắn phải đối mặt, liền cực kỳ đơn giản mà trực tiếp:

– Ngài Nghị viên tiên sinh, mục đích của ngài đến tột cùng là muốn làm cái
gì?

Biểu tình của Thai Chi Nguyên cực kỳ bình tĩnh, câu trả lời cũng trực tiếp
không kém:

– Mục đích của tôi là vô cùng đơn giản, chính là muốn nói cho toàn thể Liên
Bang biết rằng Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cùng với Chính phủ của ông ta
đã tới thời điểm bị vứt bỏ đi rồi!

– Nhưng mà ngài không nên quên rằng, Tổng thống tiên sinh cùng với Chính phủ
của ông ta là do các cử tri Liên Bang tuyển cử mà ra a!

– Chúng tôi chính là nghĩ muốn thông qua cuộc hành quân trầm mặc này, để mà
nói cho tất cả những cử tri Liên Bang, những người đã từng ở trong cuộc Tổng
tuyển cử mà quẳng ném phiếu bầu quý giá của bọn họ, bọn họ đã sai lầm rồi.
Chẳng lẽ chúng ta còn muốn đợi thêm đến hai năm rưỡi nữa mới đi sửa chữa lại
cái sai lầm đáng sợ này hay sao?

– Về những lời lên án của ngài đối với Tổng thống tiên sinh cùng với các ban
ngành có liên quan khác, hoàn toàn không có bằng chứng đủ sức thuyết phục mọi
người a!

– Chuyện sưu tập chứng cứ cùng với xác nhận sự thật thuộc về phạm vi công tác
của Bộ Cảnh Sát hoặc là Cục Điều Tra Liên Bang!

Gã phóng viên trung niên đang đặt câu hỏi kia nhất thời phản ứng trở nên cực
kỳ kịch liệt, lớn tiếng kháng nghị:

– Dưới tình huống không có chứng cứ rõ ràng đã vội vàng kết tội, như vậy
chẳng khác nào là vu khống cả!

Trên gương mặt gầy yếu tái nhợt của Thai Chi Nguyên nhất thời đột nhiên nổi
lên hai mảnh đỏ ửng. Không phải bởi vì kích động, không phải bởi vì phẫn nộ,
mà là bởi vì một sự trào phúng nồng đậm. Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm vị phóng
viên trung niên kia, một lát sau mới nở nụ cười nhạt, nói:

– Ông là phóng viên của Nhật báo Liên Bang phải không? Chẳng lẽ ông không
nhận được bản văn kiện điện tử mà văn phòng của tôi đã chuyển phát đến mấy
ngày trước hay sao? Tôi không tin rằng ông chưa có đọc qua danh sách những
điểm đáng ngờ trong công tác điều tra các chuyện tình có liên quan đến vụ án
về vụ nổ của Phi thuyền Cổ Chung Hào. Một khi đã như thế, ông dựa vào cái gì
dám dùng cái loại từ ngữ vu khống này để mà… vu khống tôi chứ?

Không đợi vị phóng viên trung niên của tờ Nhật báo Liên Bang này kịp ứng phó
lại lời nói của mình, vẻ mặt Thai Chi Nguyên không một chút biểu tình nhìn về
phía đám phóng viên đứng bốn phía xung quanh, giơ cao hai tay lên, ngăn cản
những câu hỏi không ngừng dồn dập đặt ra của đối phương, trầm giọng nói:

– Nếu như các người muốn có chứng cứ cụ thể, như vậy cứ việc quay về tòa soạn
báo của chính mình, hoặc là hỏi các vị Chủ biên của mình. Cách đây hơn hai
ngày, những thứ đó tôi đã đồng thời song song chuyển sang Bộ Tư Pháp cùng với
các tòa soạn báo, các Đài truyền hình trong Liên Bang. Điều khiến tôi vô cùng
nghi hoặc chính là, vì cái gì lại không thể nào nhìn thấy những cái này xuất
hiện trên bất cứ tờ báo hoặc là hình ảnh TV Đài truyền hình nào?

– Tôi phi thường hoan nghênh Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lấy tội danh này để mà cáo
trạng ngược lại tôi. Vu khống chính là tội danh đáng khởi tố lên Tòa án Dân
sự. Bản thân ông ta xuất thân từ giới luật sư, hẳn là biết rõ ràng không thể
nào an bày quan viên của Bộ Tư Pháp trực tiếp đến bắt tôi được. Nếu làm như
vậy, tôi sẽ hoàn toàn có cơ hội được đứng trên tòa án mà cùng vị Tổng thống
tiên sinh kia tiến hành mặt đối mặt biện luận. Chỉ là hy vọng ông ta không có
lùi bước mà thôi.

Buổi họp báo công bố tin tức lâm thời ở ngay bên cạnh doanh địa lâm thời, tiến
hành đến lúc này nhất thời lâm vào một loại trạng thái áp lực khẩn trương hoặc
là nói bối rối tĩnh lặng. Đám phóng viên bốn phía xung quanh nhìn chằm chằm
vào vị Nghị viên Đại khu trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Liên Bang này, nhất
thời không biết nên nói cái gì. Cuối cùng vẫn như trước là vị phóng viên của
tòa Nhật báo Liên Bang kia bắt đầu câu hỏi đầu tiên.

– Trong Liên Bang có lời đồn đãi, có bảy đại gia tộc mãi vẫn luôn che giấu
bên trong tấm màn đen chính trị của Liên Bang, âm thầm thống trị toàn bộ Liên
Bang. Mọi người vẫn quen gọi bọn họ là Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, Thai Nghị
viên, bản thân ngài chính là người thừa kế duy nhất của Thai Gia, gia tộc đứng
đầu trong số đó. Mà họ Thai thì lại chính là dòng họ của Hoàng triều trước đây
của Liên Bang…

Thai Chi Nguyên bình thản nhìn chằm chằm gã phóng viên Nhật báo Liên Bang này,
dựng thẳng ngón tay trỏ lên, nói:

– Đây là tin tức nóng sốt hay sao? Hay là nói ông cho rằng đây là trọng điểm
mà tòa soạn báo các ông muốn đặt trong tâm chú ý của mọi người vào điều này?
Những cái chuyện xưa đã trải qua mấy vạn năm rồi. Thời đại Hoàng triều đã cực
kỳ cổ xưa của Liên Bang, cùng với Liên Bang mà hiện tại chúng ta đang quan
tâm, lại có quan hệ gì với nhau chứ?

– Nhưng mà theo như tôi được biết, thì trong quá trình ngài trưởng thành, rất
nhiều người cũng đều xưng hô ngài là Thái Tử gia mà?

Gã phóng viên tờ Nhật báo Liên Bang không chút nào yếu thế, lên tiếng phản
bác, hơn nữa mơ hồ mang theo ý tứ hàm xúc mớm lời cực kỳ ác ý, hướng suy nghĩ
của người khác theo một lối đi hoàn toàn mới.

– Tôi không thể ngăn cản người khác muốn xưng hô với tôi như thế nào. Đồng
thời, bản thân tôi có là loại người như thế nào, cũng sẽ không bởi vì một cái
xưng hô của những người xung quanh mà phát sinh biến hóa!

Thai Chi Nguyên vẫn như trước cực kỳ bình tĩnh, hai tay dang rộng ra, hướng về
phía các phóng viên xung quanh, nói:

– Nếu như các người thích, các người vẫn có thể xưng hô với tôi như thế,
chẳng có việc gì cả!

Vào đúng thời điểm này, tại khu cắm trại ở phía sườn ngoài của khu doanh địa
lâm thời đột nhiên có mấy cục thanh niên nam nữ uống rượu say khướt chợt kéo
nhau đi ra. Bọn họ cầm theo những bình rượu, lung lung lay lay kéo lê từng
bước chân, hướng về phía cuộc họp báo công bố tin tức lâm thời bên này mà hưng
phấn quơ loạn các cánh tay, dùng thanh âm cực kỳ khoa trương hét lên:

– Thái Tử gia! Chúng tôi ủng hộ cậu!

Sau khi những cú huýt sáo, những tiếng thét lên quái dị, thậm chí là vô số các
tiếng mắng chửi thô tục cuồn cuộn, hiện trường của cuộc họp báo công bố tin
tức lâm thời nhất thời lâm vào một tràng trầm mặc quái dị ngắn ngủi.

Gã phóng viên tờ Nhật báo Liên Bang khẽ nhăn tít cặp mày, khuôn mặt khẽ ngẩng
cao lên, nhìn chằm chằm Thai Chi Nguyên, tiếp tục nói:

– Cậu nghĩ muốn trở thành Tổng thống Liên Bang, cậu vẫn là như cũ nghĩ muốn
giành ích lợi cho gia tộc của chính mình mà thôi!

– Trở thành vị Tổng thống Liên Bang trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Liên
Bang? Vì cái gì lại không thể?

Cặp mày của Thai Chi Nguyên nhướng lên cực kỳ sắc bén, nghiêm túc nhìn chằm
chằm về phía hắn, nói:

– Nếu như tôi có khả năng làm tốt hơn Mạt Bố Nhĩ rất nhiều, vì cái gì mà tôi
không thể trở thành Tổng thống Liên Bang thay cho ông ta? Còn về chuyện ích
lợi… Cái loại ích lợi như thế nào mới gọi là ích lợi? Thông qua con đường
chính trị, từ đó vì gia tộc của mình cướp lấy càng nhiều những lợi ích về mặt
kinh tế hay sao? Nếu như các người cho rằng là như vậy, thì tôi có thể lặp lại
một lần nữa những lời tôi đã nói trong buổi họp báo công bố tin tức cách đây
hai tháng kia…

Hắn liếc nhìn một vòng đám phóng viên tin tức cùng với đám nhân viên công tác
đứng đầy bốn phía xung quanh, thân thể khẽ rướn thẳng người lên một chút, trên
khuôn mặt tái nhợt lúc này tràn ngập một vẻ mặt kiên nghị mạnh mẽ không để cho
ai có thể phản đối, nói:

– Chỉ cần Tổng thống Mạt Bố Nhĩ chấp nhận từ bỏ nỗ lực muốn sửa chữa dự luật
Tổng tuyển cử của Liên Bang, từ bỏ cố gắng muốn được tiếp tục liên nhiệm của
ông ta, từ chức xuống đài, tiếp nhận công tác điều tra lên án từ nhiều mặt của
các ban ngành điều tra có liên quan, thì Thai Chi Nguyên tôi, nguyện chấp nhận
từ bỏ quyền thừa kế hợp pháp của chính mình đối với Công ty Liên hợp Tinh
quặng mỏ Liên Bang cùng với quỹ Cơ Kim Hội Tu Thúc!

Nguồn tài nguyên đáng giá nhất của toàn bộ Liên Bang là cái gì? Chính là tinh
quặng mỏ. Nguồn tài nguyên quan trọng nhất của toàn bộ Liên Bang là cái gì?
Chính là tinh quặng mỏ. Nền xã hội nhân loại ở hai đại thời đại nằm hai đầu vũ
trụ này, không thể có một ngài không có tinh quặng mỏ. Từ mặt ý nghĩa nào đó
mà nói, tinh quặng mỏ chính là nguồn trụ cột xã hội không thể nào thiếu của xã
hội, càng thêm quan trọng hơn rất nhiều so với lương thực thực phẩm!

Cũng chính vì tinh quặng mỏ, cho nên Liên Bang vào thời kỳ mới thành lập đã
không tiếc tiêu hao đại lượng nhân lực, vật lực, chạy sang khu Tinh vực biên
thùy xa xôi, bắn vỡ phân nửa một mặt trăng, bị phá hủy một chi Hạm đội, chôn
vùi hơn mấy vạn nhân mạng, rốt cuộc mới thành công ở tại Đông Lâm thành lập
nên một căn cứ khai thác tinh quặng mỏ khổng lồ. Mà hiện tại Liên Bang cũng
chính là bởi vì tinh quặng mỏ, cho nên mới không tiếc cùng với Đế Quốc cường
đại bên kia đầu vũ trụ mà khai chiến, mục tiêu cuối cùng cũng chính là muốn
xâm nhập vào Tinh vực Tả Thiên, nắm giữ một vài Tinh cầu tinh quặng mỏ không
mấy bắt mắt ở tại Tinh hệ X3 bên kia.

Bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của tinh quặng mỏ là đến mức nào đối
với Liên Bang.

Mấy vạn năm trước đây, Hoàng triều Thai Thị chấp nhận thoái vị trong hòa bình,
nền Cộng Hòa khai mở. Căn cứ vào hiệp nghị tuyệt mật của năm đó, phía sau hậu
sơn núi Mạc Sầu sẽ được quyền nắm độc quyền toàn bộ quyền lợi khai thác tất cả
các tài nguyên tinh quặng mỏ của Liên Bang, cùng với quyền lợi nắm giữ công
thức tinh luyện các loại tinh quặng mỏ thô thành các loại năng lượng tinh chế.

Bằng vào cái loại đặc quyền duy nhất này, mà cái gia tộc Hoàng triều vốn dĩ
nhân số mỗi đời vô cùng thưa thớt này, đã lặng yên không một tiếng động tích
lũy một nguồn tài sản phi thường khủng bố, sớm vượt qua cả Thiết Toán Lợi Gia,
gia tộc vốn dĩ là giàu có nhất Liên Bang trước đây. Cũng chính bởi vì như vậy,
mà Thai Gia ở trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang mới có thể thủy chung nằm ở địa
vị lĩnh tụ phi thường siêu nhiên không biết bao nhiêu năm qua, có thể cùng với
Chính phủ Liên Bang ngồi bình tọa song song với nhau, thậm chí có thể nói là
mãi vẫn luôn nắm vững vàng mọi mạch máu của Liên Bang!

Mãi cho đến khi Chính phủ Liên Bang mạnh mẽ cường thế quật khởi, bên phía
Chính phủ Liên Bang bắt đầu có ý đồ muốn thu hồi lại cái đặc quyền này. Nhưng
mà bởi vì e ngại mức độ ảnh hưởng quá mức mạnh mẽ cỉa Thai Gia đã sớm ăn sâu
thâm căn cố đế vào toàn bộ các lĩnh vực của Liên Bang suốt mấy vạn năm qua,
khiến cho bên phía Chính phủ Liên Bang cũng không dám có động thái gì quá phận
cả. Một khi đem bị phu nhân ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia chân chính chọc
giận, như vậy thì toàn bộ Liên Bang cũng sẽ trong nháy mắt bị hủy hoại đến sụp
đổ hoàn toàn!

Thế nhưng không có bất luận kẻ nào có thể nghĩ đến, ở trong một tràng họp báo
công bố tin tức chính thức khoảng hai tháng trước đây, Thai Chi Nguyên, người
kế thừa duy nhất của cái gia tộc ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia, thế nhưng
lại hướng về toàn thể vũ trụ mà tuyên bố, hắn ta có thể một phen đem cái mạch
máu quan trọng nhất của Liên Bang này, cái căn cơ kiên cố nhất khiến cho Thai
Gia có thể tiếp tục tồn tại này, đích thân một phen đào móc ra hoàn toàn, sau
đó cam tâm tình nguyên dâng hai tay cấp trả lại cho dân chúng Liên Bang!

Bất luận là về độ mạnh yếu của sự ảnh hưởng, cùng mức độ sâu xa của chuyện
này, cái quyết định cực kỳ kinh thiên này của Thai Chi Nguyên, cũng đã hoàn
toàn vượt khỏi sự dự đoán của tất cả mọi người. Cái lần vượt ngoài dự đoán
này, đã trực tiếp khiến cho nền cơ cấu chính trị vốn dĩ đang lâm vào trong
bóng râm của Liên Bang, từ nay về sau phát sinh ra một sự kịch biến mang tính
chất căn cơ nhất, hơn nữa cũng rất có thể là ở trên cổ của chính bản thân
mình, móc vào trong đó một sợi dây treo cổ màu đen vững chắc!

Đây chính là một bút danh tác cực kỳ khủng bố, thậm chí khiến cho người đứng
đầu Tinh vực Tả Thiên, Hoàng đế Đế Quốc Hoài Phu Sa cũng phải cảm thấy khiếp
sợ. Một danh bút tuyệt tác như thế, trong toàn bộ lịch sử Liên Bang thậm chí
là Đế Quốc cũng hoàn toàn chưa từng gặp qua. Thậm chí ngay cả trong những buổi
kịch nghệ viễn tưởng với trí tưởng tượng cao nhất cũng đều chưa từng xuất hiện
qua bao giờ cả.

Chính phủ Liên Bang, Hoàng thất Đế Quốc, làm gì có ai có thể làm được chuyện
này? Ai có thể nghĩ đến điều này được chứ?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.