Gian Khách – Chương 817: Cuộc hành quân trầm mặc (Thượng) – Botruyen

Gian Khách - Chương 817: Cuộc hành quân trầm mặc (Thượng)

Bản thân Hứa Nhạc vừa mới khôi phục lại bình tĩnh không đến nửa phút đồng hồ,
chợt nghe lời giải thích phía sau của Hoài Thảo Thi, lại một lần nữa lâm vào
một mảnh khiếp sợ, trong đầu xuất hiện sáu chữ tuyệt đối không thể tin nổi…
Thai Chi Nguyên làm cách nào có thể đạt được sự ủng hộ của ba đại Công hội Lao
động Liên Bang cùng với Hiệp hội cựu chiến binh của Liên Bang?

Đây là chuyện tình tuyệt đối không có khả năng!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ sở dĩ có thể từ chỗ một gã đệ tử thợ mỏ không hề có bất
cứ bối cảnh nào cả, lại lớn dần lên thành một vị Tổng thống Liên Bang quyền
thế ngập trời như ngày hôm nay, ngoại trừ việc có được đám nhân vật thiên tài
Hiệp hội Ba Nhất bên trong cái quán rượu kia ra, nguyên nhân quan trọng nhất
phía sau, chính là bởi vì trước khi hắn bước chân lên trên chính đàn Liên
Bang, đã đạt được sự trợ giúp toàn lực của ba đại Công hội Lao động Liên Bang
cùng với Hiệp hội Cựu chiến binh Liên Bang, hơn nữa trong tầng lớp dân chúng
dưới tầng chót của Liên Bang đã có được một trụ cột dân ý cực kỳ rộng rãi cùng
với cực kỳ vững chắc.

Bản thân Hứa Nhạc chỉ mới rời khỏi Liên Bang không đến ba năm thời gian, hắn
căn bản không cách nào tưởng tượng ra được, Thai Chi Nguyên có thể bằng vào
phương pháp gì, có thể một phen đem những người vốn dĩ ủng hộ cực kỳ kiên định
của Mạt Bố Nhĩ đem nắm ở trong tay chính mình như thế. Vấn đề càng phiền toái
hơn ở chỗ, bản thân Thai Chi Nguyên chính là Thái Tử gia của Thai Gia phía sau
hậu sơn núi Mạc Sầu, cái thân thế, thân phận trời sinh của hắn nhất định là
cùng với đám công dân cùng khổ, đám cựu chiến binh phẫn nộ kia vốn dĩ là cách
xa nhau mười vạn tám ngàn dặm, thậm chí là cả hai tuyệt đối không thể nào cùng
tồn tại nữa.

– Tôi hiểu rất rõ ràng gã bằng hữu này của tôi. Một khi hắn đã tuyên bố mình
có được sự ủng hộ của ba đại Công hội Lao động cùng với Hiệp hội Cựu chiến
binh, như vậy khẳng định là hắn đã nói thật. Tuy rằng ngay cả tôi cũng không
hiểu nổi hắn làm cách nào mà đạt được điều này…

Hứa Nhạc sau khi trầm mặc ngẫm nghĩ một lát sau, mới ngẩng đầu lên nhìn về
phía Hoài Thảo Thi, nói ra vấn đề mà chính mình đang sầu lo nhất:

– Nhưng mà nếu như bên phía Chính phủ Liên Bang nói cho dân chúng biết thân
phận chân chính của hắn, thì chỉ e rằng tất cả những sự ủng hộ này cũng sẽ
trong khoảnh khắc liền hoàn toàn sụp đổ mất!

Hoài Thảo Thi vẫn như cũ bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn, nói:

– Trên thực tế, bản thân Thai Chi Nguyên sớm đã hướng tới toàn thể dân chúng
mà thừa nhận hắn là ai. Còn về bên phía dân chúng Liên Bang, cái phương pháp
mà hắn dùng để trấn an, hoặc là nói thu phục nhân tâm của bọn họ, thậm chí
ngay cả Hoàng đế Bệ hạ, cũng đều cho rằng đây là một đại danh tác mà toàn thể
lịch sử của vũ trụ từ trước đến giờ chưa từng có thứ gì có thể so sánh được!

Ánh mắt Hứa Nhạc nheo lại, bộ dáng nghi hoặc nhìn chằm chằm Hoài Thảo Thi. Hắn
nghĩ không ra được Thai Chi Nguyên đến tột cùng là đã sử dụng đến cái phương
pháp đại danh tác như thế nào, không ngờ lại có thể ở bên trong phương diện mà
Mạt Bố Nhĩ am hiểu cùng với xuất sắc nhất, giành được sự thắng lợi cực kỳ vẻ
vang, thậm chí còn kinh động đến cả vị Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc bên này nữa.

o0o

Trên một cái bình nguyên lớn nằm ở phía Nam của Tinh cầu S2 Thủ Đô Tinh Quyển,
có một cái thị trấn tên gọi Ngũ Tư Thác Đức. Bởi vì địa điểm này cách Thanh
Long Sơn một khoảng khá xa, cho nên cái thị trấn này cũng không có trải qua
quá nhiều sự tẩy lễ huyết tinh của chiến hỏa cùng với tử vong, những tòa kiến
trúc của thị trấn vẫn còn được duy trì dáng vẻ cổ lão thanh tịnh của mình.

Những vị công nhân về hưu cùng với đám thanh niên thất nghiệp tập trung càng
ngày càng nhiều trên cái thị trấn này, khiến cho quy mô của cái thị trấn càng
ngày càng mở rộng ra, căn bản không thể gọi là một thị trấn nhỏ bình thường
nữa. Đám người trải qua cuộc sống nhàm chán với những phúc lợi xã hội Liên
Bang rộng rãi, khiến cho bọn họ đem toàn bộ những tinh lực vốn dĩ dùng để
khống chế các loại máy móc công nghiệp hạng nặng, lúc này phóng thích trên các
địa phương khác. Ví dụ như là các loại trống đại mà đánh lên phát ra thanh âm
đùng đùng chẳng khác nào tạc đạn, ví dụ như là các loại nhạc cụ giá rẻ, mỗi
khi phát ra thanh âm lại chẳng khác nào một đám trâu bò khàn giọng hò hét ầm
ĩ. Dần dần cái thị trấn cổ lão này không ngờ lại biến thành một địa phương tập
kết của loại âm nhạc phi pháp trên Tinh cầu S2.

Hiện tại là vào mùa hè, chung quanh cả trong lẫn ngoài thị trấn đều tràn ngập
những tiếng rít gào cùng với tiếng gầm thét của hơn mười bảy vạn gã thanh niên
trẻ tuổi đang tham gia vào ngày lễ âm nhạc mùa hè Ngũ Tư Thác Đức. Đám người
trẻ tuổi nhiệt huyết này mặc trên người những bộ xiêm y lòe loẹt đơn giản,
hoặc nói chính xác là thiếu vải cùng với đầy nóng bỏng, hưng phấn không ngừng
vặn vẹo thân thể, quơ loạn cánh tay cùng với những thứ nhạc cụ quái dị của
chính mình, giống hệt như một phiến hải dương cỏ dại lan tràn khắp mọi nơi,
không ngừng vây quanh cái thị trấn thiên đường của âm nhạc này.

Dưới sự kích thích song song của men rượu cùng với bầu không khí cuồng nhiệt,
đám người cuồng hoang này có thể nói là cực kỳ điên cuồng, thậm chí còn có một
đám người không nhỏ ý đồ muốn đẩy ngã luôn bức tường vây điện tử ngăn cách với
khu bảo hộ động vật hoang dã, dẫn phát lên từng tràng từng tràng thanh âm cảnh
báo chói tai.

Bên trên cái sân khấu trung ương có chút đơn giản cùng với thô sơ, mấy gã nam
tử mặc trên người phục trang màu sẫm tối, kiểu dáng quái dị, ôm đủ các loại
nhạc cụ, điên cuồng đến mức tận cùng lắc lư không ngừng những cái đầu nhuộm đủ
các màu xanh đỏ tím vàng, không ngừng lắc lư cặp mông vĩ đại. Những tia thanh
âm rít gào từ trong những thân hình khô quắt của bọn họ, theo những tiết tấu
nặng nề của nhịp trống cùng với các loại nhạc cụ hạng nặng, phát ra từng đợt
từng đợt sóng âm khủng bố như sóng triều, không ngừng tàn phá màng nhĩ của
mười mấy vạn dân chúng của thị trấn, kích khởi nên vô số những cảm giác thống
khổ cùng với cảm giác choáng váng do những sự thống khổ kia mang lại!

– Đám chính trị khốn kiếp… Mạt Bố Nhĩ!

– Đám chính trị khốn kiếp… Lý Tại Đạo!

– Đám chính trị khốn kiếp… Đám chính trị khốn kiếp…

Đây là một ban nhạc phi pháp cực kỳ nổi danh bên trong xã hội Liên Bang, tên
gọi là Hai Khẩu Đại Pháo, từ trước đến giờ vẫn là theo quan điểm bạo lực cùng
với tử vong mà hành nghề. Bởi vì nguyên nhân chuyên gia dùng những lời ca phản
động cùng với kích động đám thanh thiếu niên lao đầu vào những thú vui chơi
điên cuồng, cho nên cái ban nhạc phi pháp này mãi vẫn luôn bị bên phía Chính
phủ Liên Bang cùng với các giới truyền thông chính thống bài xích mạnh mẽ.
Nhưng mà nương dựa vào tác dụng lan truyền mạnh mẽ của mạng Internet cùng với
lời đồn truyền tai của giới thanh thiếu niên, cho nên bọn họ vẫn luôn đạt được
sự ủng hộ nhiệt thành nhất, thậm chí là mê đắm điên cuồng nhất của đám thanh
thiếu niên trong thời kỳ nhiệt huyết dâng trào, tràn đầy tư tưởng phản nghịch
này.

Ngày hội âm nhạc mùa hè Ngũ Tư Thác Đức lần này đặc biệt mời thỉnh bọn họ đến
đây biểu diễn, tự nhiên chính là muốn để cho hiện trường vốn dĩ đã vô cùng
điên cuồng này càng thêm điên cuồng hơn rất nhiều.

Gã ca sĩ chủ xướng của ban nhạc sau khi rống lớn một câu hát khàn khàn cực kỳ
điên cuồng cùng với phản nghịch, thì âm nhạc chợt ngừng bặt lại, tay trống lớn
giơ cao thanh chùy trống lên, giống hệt như một gã chiến sĩ đang giơ cao khẩu
súng trường của chính mình, mãi cũng không hạ xuống, phía trước sân khấu nhất
thời lâm vào một mảnh không gian cực kỳ tĩnh mịch.

Đột nhiên cái gã nam ca sĩ chủ xướng bộ dáng quái dị nhưng lại xinh đẹp kia,
trợ tròn lên cặp mắt trắng dã giống như cá chết của mình, khẽ ưỡn người ra
phía sau một chút, sau đó gật thật mạnh một cái về phía trước. Cái thân hình
bởi vì hút ma túy quá nhiều mà trở nên gầy yếu khô quắt của hắn căn bản không
hề kích khởi lên chút bụi bặm nào, đầu mũi giày da nhọn hoắt miết xuống mặt
sàn gỗ phát ra thanh âm xèo xèo như chuột kêu. Gương mặt của hắn bôi đầy các
loại màu vẽ đen ngòm, nhìn qua giống hệt như một gã ác quỷ dưới địa ngục nào
đó, hướng về phía đám đông tĩnh lặng phía trước mặt, giống hệt như một gã diễn
viên kịch câm vậy, há lớn giọng hít mạnh một hơi, sau đó bắt đầu gào thét lên
một câu cực kỳ thê thảm:

– Đám chính trị khốn kiếp…

Năm chữ Đám chính trị khốn kiếp này, sau khi phát ra khỏi cặp môi tô hai màu
tím sẫm cùng với xanh lè của hắn, liền cũng không có thêm bất cứ một thanh âm
nào nữa cả, chỉ có một sự ngân nga cùng với tĩnh mịch kéo dài. Không biết là
hai giây hay là ba giây đồng hồ sau đó, gần hai mươi vạn khán giả cuồng nhiệt
bên dưới đài mới bộc phát ra lời đáp lại cực kỳ mãnh liệt, giống như là sóng
đánh, giống như trời gầm, giống như một đám bệnh nhân cuồng nhiệt nhất bên
trong bảy tầng lầu của tòa nhà Bệnh viện tâm thần cùng nhau kêu gào:

– Mạt Bố Nhĩ!

Gã nam ca sĩ chính của ban nhẠphi pháp Hai Khẩu Đại Pháo lại một lần nữa mang
theo bộ dáng thần kinh điên cuồng, thu hồi lại micro, nhếch môi, lộ ra hai hàm
răng năng bị thuốc phiện ăn mòn nham nhở, lại bôi thuốc nhuộm đỏ chói như máu,
nhìn qua cực kỳ khó coi, đột nhiên lại trừng lớn hai mắt, thét to:

– Đám chính trị khốn kiếp…

Sau đó lại ngừng lại…

Cũng không kéo dài bao nhiêu thời gian, có lẽ chỉ là trong khoảnh khắc mà
thôi, bên dưới sân khấu, khắp nơi trên bãi cỏ xung quanh thị trấn chợt vang
lên thanh âm đáp lại cực kỳ cuồng bạo:

– Lý Tại Đạo!

o0o

Bên dưới con đường quốc lộ xuyên Châu nằm ngay bên cạnh thị trấn Ngũ Tư Thác
Đức kia, đang có một phiến địa phương tập trung lâm thời. Bề ngoài nhìn qua là
một đoàn xe lữ hành xuyên lục địa cực kỳ bình thường, có vô số những sợi dây
xích nối liền những chiếc xe lữ hành lại với nhau. Xung quanh những chiếc xe
lữ hành đang đậu ở đó, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những thanh niên nam nữ
trẻ tuổi, mặc trên người những bộ quần áo tình nguyện tươi trẻ, đi tới đi lui
không ngừng trên các con đường lớn dẫn tới chỗ của thị trấn, nơi diễn ra ngày
hội âm nhạc mùa hè sôi động.

Vốn dĩ không có bất cứ người nào phát hiện ra được, bên trong những chiếc
thùng xe lữ hành lớn đang dừng lại bên đường này, đang có vô số những nhân
viên công tác đang không ngừng làm việc điên cuồng.

Trên người mặc những bộ lễ phục màu xanh lam sẫm, một chiếc huy chương xinh
đẹp mà tinh xảo gắn trên ngực trái, những nhân viên công tác nữ tính trẻ tuổi
xinh đẹp mà tràn ngập nhiệt tình, đang không ngừng tiếp nhận những cú điện
thoại hồng ngoại tuyến đến từ khắp nơi bên trong Liên Bang này. Thân là những
nhân viên công tác chuyên nghiệp tại các tổng đài tư vấn lặng lẽ không một
tiếng động điều động đến nơi này, yêu cầu duy nhất mà các nàng được phân phó
chính là, không thể để cho bất cứ một vị dân chúng nào gọi điện thoại đến đây
tỏ ý nguyện ủng hộ phải thất vọng. Về phần những người gọi điện thoại đến tỏ ý
phản đối… thì hoàn toàn có thể cắt đứt cú điện thoại đó ngay tức khắc!

Bên trong cái thùng xe lớn nhất đậu ở ngay chính giữa khu vực dừng xe lâm thời
kia, nhân số những người phụ trách tiếp nhận điện thoại rõ ràng là ít hơn
những thùng xe xung quanh rất nhiều. Bên trong thùng xe thỉnh thoảng vang lên
thanh âm trò chuyện chân thành, thỉnh thoảng lại ngắt đi. Các nhân viên công
tác cực kỳ lễ phép cùng với khiêm tốn không một tia sai lầm mà đáp lại những
yêu cầu trò chuyện của đối phương:

– Đúng vậy, Nghị viên tiên sinh, phi thường cảm tạ sự ủng hộ nhiệt tình nhất
của ngài!

Trên bãi cỏ ngay bên ngoài cái thùng xe lớn nhất kia, là một gã thanh niên trẻ
tuổi thân hình gầy yếu, sắc mặt xanh xao đang đứng hút thuốc. Từ vẻ trầm mặc
hòa khí cùng với khí chất cao quý của hắn có thể cực kỳ tinh tường phân biệt
hắn với tất cả những nhân viên công tác còn lại ở nơi đây. Năm gã viên chức bộ
dáng cực kỳ chuyên nghiệp đang đứng xung quanh hắn một khoảng vài thước, bộ
dáng cẩn cẩn thận thận đem thân thể của hắn hoàn toàn che chở khỏi mọi nguy
hiểm có thể có ở xung quanh.

Đột nhiên vào lúc này, một cô nàng nữ thư ký cầm theo một bản công văn điện
tử, bước xuyên qua đám cận vệ bộ dáng nghiêm túc, đi đến bên cạnh gã thanh
niên kia, trên mặt mang theo một sự hưng phấn khó có thể ức chế, hạ giọng báo
cáo:

– Nghị viên tiên sinh, công ty vận chuyển Tinh cầu Tùng Đạo đã nguyện ý hỗ
trợ vận chuyển bốn ngàn người tiến hành biểu tình thị uy giúp chúng ta a!

Thai Chi Nguyên xoay người lại, nhìn về phía cô nàng, ngữ khí bình tĩnh hỏi:

– Các phóng viên vào lúc nào mới tới?

Trên mặt cô nàng nữ thư ký lộ ra chút thần sắc do dự nhàn nhạt, hạ giọng nói:

– Đám người bọn họ cũng không có ý tốt…

Thai Chi Nguyên thoáng trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên nở nụ cười nhàn
nhạt, nói:

– Cứ việc mời bọn họ đến đây. Tuy rằng bản thân tôi cũng không có chút ý
nguyện thiện lương nào cả, nhưng mà những gì cần phải diễn, thì cuối cùng cũng
cần phải diễn xuất một chút.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.