Trong Liên Bang có rất ít người mang họ Thai, nhưng Hứa Nhạc lại cảm thấy hình
như đã gặp ở đâu đó rồi, hắn suy nghĩ một chút, nhưng không nhớ được ở đâu,
liền ném nó ra khỏi đầu, nhìn chăm chú khuôn mặt trắng bệch của Thai Chi
Nguyên nói:
– Nếu thân thể không khỏe, cậu còn thức đêm mỗi ngày làm gì? Nếu như là mất
ngủ, vậy càng không nên uống nhiều cà phê như thế.
Lúc này Thai Chi Nguyên cơ bản đã khôi phục lại như bình thường, hắn vốn không
muốn tiếp xúc cùng Hứa Nhạc, đang chuẩn bị rời đi, nhưng khi nghe thấy câu nói
thành khẩn như vậy, làm cho hắn không khỏi nao nao.
Theo Thai Chi Nguyên thấy, mỗi đêm Hứa Nhạc đều cùng với hắn viết viết vẽ vẽ,
ăn bánh rán và uống sữa đậu nành, giống như là một bài hát nhỏ trong cuộc sống
của hắn. Hắn cho phép mình bây giờ có thể thỉnh thoảng có quyền được trẻ con
một chút, nhưng chỉ những chuyện như thế này mới trẻ con thôi – Khi hắn luyện
tập, Cận quản gia là người duy nhất được phép đến gần khu H1, những người khác
nghiêm cấm đi vào, hắn không muốn cho những thuộc hạ trung thành và tận tâm
vốn luôn xem mình như một vị hoàng đế, phát hiện thì ra mình cũng có lúc hồ
đồ.
Chính vì nguyên nhân như vậy, nên cho dù có hôm hắn trở về căn biệt thự rất
muộn, Cận quản gia cũng chỉ có thể thành thật chờở lối đi, mà không dám tiến
đến. Dù sao Cận quản gia cũng không nghĩ tới chuyện thiếu gia sẽ hôn mê bất
tỉnh, thậm chí hắn cũng không biết thiếu gia nhà mình có lượng đường trong máu
hơi thấp, đó là một loại bệnh rất nguy hiểm.
Thai Chi Nguyên biết mình thiếu Hứa Nhạc một cái nhân tình, hơn nữa hắn dễ
dàng nhận ra sự chân thành từ trong mắt đối phương, cho nên hắn mỉm cười ngồi
trên ghế sô pha, không hề vội vã rời đi. Mà Hứa Nhạc cũng cực kỳ mẫn cảm phát
hiện ra ánh mắt của người thanh niên gầy yếu đã bình tĩnh ôn hòa hơn một ít,
chỉ là loại ôn hòa này vẫn như đứng trên cao nhìn xuống, loại bình tĩnh đó, có
cảm giác như muốn cự tuyệt người khác từ ngàn dặm, Hứa Nhạc không thể quen
được điều đó. Hắn cau mày nói:
– Nếu không muốn tới bệnh viện, có muốn tôi đưa cậu về nhà không?
Lúc này Hứa Nhạc đã đoán chắc đối phương là một công tử nhà phú quý, dù sao
không phải tất cả mọi người đều có thể đem bánh quy trứng cá làm thức ăn điểm
tâm, hơn nữa còn liên tục nhiều ngày như vậy. Hứa Nhạc còn phát hiện ngoài
mình và người thanh niên gọi là Thai Chi Nguyên đối diện này ra, không có
người thứ 3 có quyền tiến vào khu H1. Hứa Nhạc có thể phân tích ra, mình có
thể đi vào, khẳng định là do con chip ngụy trang của ông chủ để lại cho mình
có chút vấn đề, còn đối phương thì sao?
Thai Chi Nguyên không lập tức trả lời vấn đề của hắn. Mà có chút hứng thú đánh
giá hắn, dường như muốn nhìn rõ xem Hứa Nhạc rốt cuộc là hạng người gì.
Không tính đến vấn đề đồ ăn khuya, nhưng chỉ ăn mấy cái bánh bích quy, uống
một tách cà phê, liền kiên quyết phải bồi thường, hơn nữa không ngại phiền hà
kiên trì nhiều ngày như vậy, điều này cũng không phải là dễ dàng. Huống chi
biểu hiện lo lắng của đối phương khi thấy mình hôn mê bất tỉnh lại không phải
là giả tạo. Từ nhở hắn đã đọc các loại sách chính trị lịch sử, được giáo dục
về các loại âm mưu, dương mưu mà lớn lên, hắn khó có thể tưởng tượng được
trong cuộc sống còn có người như Hứa Nhạc, nguyện ý trợ giúp người khác hoàn
toàn phát ra từ nội tâm chứ không cầu mong được người khác báo đáp. Mặc dù
cũng có người như thế, nhưng cũng không phải là một người thanh niên mới hai
mươi tuổi được.
Loại ánh mắt bình tĩnh ung dung này, làm cho Hứa Nhạc cảm thấy áp lực cực lớn,
trong lòng hắn cảm thấy thật quái dị, người này nhắm mắt lại thì nhìn như đáng
thương vô hại, nhưng mở mắt ra thì khí thế kinh người, thật là thấy quỷ rồi.
Nếu thân thể của đối phương không có vấn đề gì, hắn cũng không khẩn trương như
vậy, thiếu ngủ uể oải, cực nhọc khô héo đều hiện ra trên thân thể người thanh
niên này, hắn nhịn không được nhẹ nhàng thở hắt ra. Ngồi lại trên ghế, đôi mắt
khẽ híp lại nhìn đối phương:
– Không muốn nói thì không cần nói nữa, nghỉ một lát cho khỏe rồi hãy đi.
Một lúc lâu sau, Thai Chi Nguyên mới có phản ứng, dùng ngôn ngữ cực kỳ chậm
chạm mà ôn hòa nói:
– Cảm ơn. Tôi có thể tự đi được.
Cặp lông mày như phi đao của Hứa Nhạc hơi chấn động. Lúc này hắn mới phát hiện
ra giọng nói của đối phương và giọng nói trong micro có chút khác nhau. Không
chỉ âm sắc khác biệt. Mà tốc độ chuyển biến cũng khác. Làm cho thanh niên gầy
yếu này có vài phần cảm giác uy nghiêm. Hứa Nhạc còn hoài nghi liệu mình có
nghe nhầm hay không. Hắn nghi hoặc mở to mắt. Nhìn Thai Chi Nguyên nói:
– Cậu còn là xử nam sao?
Thai Chi Nguyên hơi chừng mắt. Trong lòng tức giận nhưng không biểu hiện ra
ngoài. Lạnh lùng nói:
– Cậu có nghi vấn gì về việc nam nhân &%^& sớm sao?
Hứa Nhạc có chút lúng túng. Nhưng lập tức cười ha hả, vỗ vai hắn nói:
– Vẫn còn à. Cái tên độc ác nhà cậu. Nhìn cậu nói chuyện cứ như Tổng thống
đang diễn thuyết tuyên bố chiến tranh. Quả thật có chỗ không phù hợp.
Khóe mắt của Thai Chi Nguyên bắn ánh sáng lướt qua đầu vai mình. Hắn không
quen có người biểu thị sự thân cận với mình. Nhất là kiểu biểu thị lên thân
thể mình như vậy. Từ rất nhiều năm trước, đã không có người nào dám làm như
vậy. Năm đó duy nhất có Trâu Úc là có dũng khí làm như vậy. Nhưng từ khi biết
được thân phận hắn. Ở trước mặt hắn lập tức biến thành một con chim cút.
Hứa Nhạc không chú ý tới tâm tình trên mặt của Thai Chi Nguyên. Hoặc là hắn
vốn lười để ý tới. Thở dài nói:
– Tôi mỗi ngày đến đây đều có nguyên nhân. Cậu thì sao? Lẽ nào là do mất ngủ
buồn chán mà đến?
– Mất ngủ vì bị áp lực.
Thai Chi Nguyên bình tĩnh nhìn Hứa Nhạc. Bỗng nhiên nghĩ tên tiểu tử trước mặt
ngay cả chuyện trên giường cũng kể cho mình nghe. Trong đầu chợt dâng lên một
cảm giác cực kỳ hoang đường. Hắn do dự một lát rồi vừa khẽ cười vừa nói:
– Cậu chắc cũng đã đoán được. Trong nhà ta rất có tiền. Mà phụ thân lại vận
mệnh không tốt. Đã chết quá sớm. Tôi từ nhỏ được giáo dục để kế thừa gia
nghiệp. Phải gánh chịu trách nhiệm rất lớn. Loại áp lực này làm tôi có chút
khó khăn. Mặc dù tôi tin tưởng vào năng lực của mình, nhưng dù sao tôi mới vừa
tròn 18 tuổi, lại đi suy nghĩ sự tình của người 80 tuổi, thật không thể nào mà
tốt được.
Nói xong câu này, Thai Chi Nguyên khẽ cau mày. Không rõ vì sao trong tiềm thức
mình lại rất tín nhiệm đối phương, nhìn khuôn mặt thành thật của Hứa Nhạc, lại
nói ra những lời nói mà mình luôn luôn giấu kín ở sâu trong nội tâm mình.
Hứa Nhạc không tỏ vẻ khiếp sợ, hắn chỉ nhún vai, đã sớm suy đoán được gia thế
của đối phương bất phàm, đương nhiên sẽ không kinh ngạc, chỉ là lúc này hắn
không nghĩ ra được, theo như lời Thai Chi Nguyên sẽ phải kế thừa gia nghiệp,
là gia nghiệp có tiền tài kinh khủng như thế nào. Hắn chỉ cười nói rất thoải
mái:
– Người nào sống mà không có áp lực chứ? Lúc trước tôi đã nghĩ cậu còn nhỏ
tuổi hơn tôi, giờ mới biết cậu 18 tuổi, sao phải sống vất vả như vậy? Loại áp
lực thế này, đểở trong lòng là tốt rồi, thường ngày diễn ra như thế nào thì
hãy để nó qua đi như thế đi.
Hứa Nhạc lúc này đang cảm khái về những việc mình gặp phải,hắn chỉ là một
thiếu niên bình thường ở Liên Bang, nhưng bởi vì quen biết đại thúc, kết quả
quỹ tích cuộc sống của hắn đã bị bẻ cong một cách mạnh mẽ, mà hắn chưa bao giờ
có dũng khí tưởng tượng ra dáng dấp của nó. Hắn là người duy nhất ở Liên Bang
lắp con chip giảở sau gáy, nếu như bí mật này bị người khác phát hiện, hắn
nhất định sẽ biết bốn chữ ‘sống không bằng chết’ này viết như thế nào, chỉ là
hắn vẫn cứng cỏi lạc quan đối diện với tất cả, nên cũng khuyên đối phương như
vậy.
Thai Chi Nguyên nao nao, tất nhiên không phải bởi vì mấy câu nói của đối
phương, liền làm cho mình có thể dễ thoải mái dàng đứng lên, thậm chí hắn còn
mạnh mẽ áp chế không muốn cho mình thoải mái mà đứng lên. Hắn nhìn Hứa Nhạc
vừa khẽ cười vừa nói:
– Có những áp lực mà con người phải gánh chịu, không thể trốn tránh, thậm chí
người đó còn phóng đại hơn nữa, như thế thì mới thúc dục người ta đi tới.
Hứa Nhạc lắc đầu, nghĩ cái tên tiểu tử họ Thai này cũng giống như Trương Tiểu
Manh, hình như có tiềm chất tự ngược đãi, nhìn hắn chăm chú nói:
– Những câu này hoàn toàn sai, cho dù tương lai có có tài giỏi như thế nào,
cũng không nên hy sinh sức khỏe của mình, chẳng lẽ cậu còn muốn làm cả Tổng
Thống sao?
Thai Chi Nguyên dùng ánh mắt cân nhắc theo dõi hắn, sau đó nở một nụ cười,
tiếng cười cuối cùng biến thành tiếng ho khan, vẫn khụ khụ không ngừng.
– Người điên.
Hứa Nhạc nghĩ vậy ở trong lòng, trên mặt lộ ra một tia cười khổ, đem số điện
thoại của mình nói qua một lần, căn dặn:
– Biết nhau nhiều ngày như vậy, cậu cũng ăn của tôi nhiều đồ ăn rồi, cũng coi
như là bạn bè đi, sau này có chuyện gì, cứ gọi điện cho tôi.
Tiếng cười của Thai Chi Nguyên dừng lại, lặng im nhìn bóng lưng Hứa Nhạc thu
dọn đống bừa bãi trên mặt đất rồi ra khỏi gian phòng, nghĩ thầm mình sẽ vĩnh
viễn không ***ng tới số điện thoại này.
o0o
– Mẹ đã gặp mặt nghị sĩ Mạt Bố Nhĩ rồi, thật không phụ lòng thưởng thức của
con đối với hắn, hắn và ê-kíp của hắn đã đưa ra kế hoạch cải cách và cương
lĩnh chính trị rất có tính hiện thực.
Trên chiếc màn hình trong căn biệt thự, xuất hiện hình ảnh một mệnh phụ, mệnh
phụ này chừng hơn 40 tuổi, nhìn bóng lưng vẫn còn có chút bóng dáng thướt tha,
lúc này đang mặc một bộ đồở nhà đem chăn lên sân thượng phơi nắng. Mệnh phụ
đang làm công việc nhà rất bình thường, nhưng cuộc trò chuyện trong lúc làm
việc nhà lại là về ngôi sao chính trị mới nổi ở Liên Bang, xuất phát từ cuộc
gặp mặt với nghị sĩ Mạt Bố Nhĩ xuất thân từ Đông Lâm đại khu.
Thai Chi Nguyên lặng im nhìn mẫu thân trên màn hình, không mở miệng hỏi, bởi
vì hắn biết mẹ mình nếu như dùng tuyến liên lạc đặc biệt bí mật này để liên
lạc với mình, khẳng định sẽ không phải muốn nói cho mình kết quả đàm phán, mà
có chuyện trọng yếu hơn muốn nói.
– Mạt Bố Nhĩ là một trung niên có nhiều lý tưởng chủ nghĩa…
Phụ nhân kia vừa phẩy phẩy chiếc chăn, vừa tiếp tục nói:
– … Nhưng mà như vậy cũng coi như một sự lựa chọn không tồi, chỉ là hắn đối
với gia tộc chúng ta có một chút kiêng kị và không tín nhiệm, mẹ phải nhượng
bộ rất lớn, mới thu được tín nhiệm của hắn. Mẹ quyết định thúc đẩy Ủy Ban Quản
Lý sửa chữa Hiến Chương, cho phép Tổng Thống ở thời kì đặc biệt có thể được
liên nhiệm hai lần.
Nữ chủ nhân của Thai gia xoay người lại, quay về phía màn hình nhẹ giọng nói:
– Nếu như hắn không phạm sai lầm, mẹ muốn hắn có thểở trong cung điện tròn 15
năm.
Nét mặt của Thai Chi Nguyên rốt cục có biến hóa, nhíu mày nói:
– Đây là việc lớn, cho dù chúng ta có thể tranh thủ được mấy gia tộc kia,
cũng chưa chắc khống chế được tất cả các Nghị Viên trong Ủy Ban, huống chi dân
chúng đối với những việc như này rất mâu thuẫn.
– Trong vòng 15 năm, Đế Quốc tất yếu sẽ lại gây chiến tranh.
Nữ chủ nhân của Thai gia bình tĩnh nói:
– Một quốc gia phải dựa vào sự đánh chiếm bên ngoài mới có thể hóa giải được
mâu thuẫn gia tầng đẫm máu ở trong nước, tất nhiên không thể tách rời khỏi
chiến tranh được. Chỉ cần chiến tranh bắt đầu, Mạt Bố Nhĩ của chúng ta, đương
nhiên có đủ tư cách trở thành vị Tổng Thống đầu tiên đảm nhiệm 3 nhiệm kỳ liên
tiếp.
Thai Chi Nguyên trầm mặc không nói gì, hắn rất tôn kính nghị sĩ Mạt Bố Nhĩ,
cho nên rất phản cảm với câu nói ‘Mạt Bố Nhĩ của chúng ta’ của mẹ mình.
– Mười lăm năm sau, con ba mươi ba tuổi.
Phụ nhân trên màn hình nhẹ giọng nói:
– Phải làm cho Liên Bang xuất hiện một vị Tổng Thống trẻ tuổi nhất từ trước
tới nay.
Thai Chi Nguyên nhắm hai mắt lại, khẽ trào phúng nói:
– Mạt Bố Nhĩ có thể liên nhiệm ba lần, con tuổi còn trẻ, tất nhiên có thể
liên nhiệm nhiều hơn.