Khẽ gõ cửa gian phòng, bên trong không hề có bất cứ phản hồi nào. Hứa Nhạc
nghi hoặc nhìn đèn chỉ thị màu xanh bên cánh cửa, xác nhận gã thiếu niên đó
vẫn ở bên trong, thế là lại gõ mạnh vào cửa, nhưng vẫn không có bất cứ tiếng
động nào. Hứa Nhạc bất giác căng thẳng, người đó không phải là có chuyện gì,
rồi bất tỉnh rồi chứ? Hắn bỗng nhớ ra nguyên liệu cách âm của khu này rất cao
cấp, lẽ nào tiếng gõ cửa của mình cũng không cách nào lọt vào sao?
Hắn cau mày lại, trực tiếp trở lại phòng của mình, lấy ra chiếc ba lô được hắn
giấu sâu trong hòm đựng đồ, rồi lại bước về một cửa của căn phòng khác.
Những thứ trong ba lô bị hắn bày la liệt trên đất, sự va chạm của công cụ kim
loại và những tạp vật nguyên khí kiện cùng sự đàn hồi của mặt đất khiến chúng
tạo ra một âm thanh kỳ quái. Hứa Nhạc không hề dừng lại, bắt đầu lấy công cụ
tiến hành việc phá khóa. Mỗi lần hắn luyện tập trong gian phòng, luôn có thói
quen khóa trái cửa, biết chiếc khóa của cánh cửa kia có một cấu tạo phức tạp
cổ quái, nhưng không phải là cửa cảm ứng thường gặp trong Liên Bang, nếu người
trong đó không mở, người bên ngoài rất khó mở ra.
May mà Hứa Nhạc từ nhỏ đã kiếm sống cùng bọn Lý Duy, tuy không làm quá nhiều
việc xấu xằng bậy, nhưng việc tìm kiếm những gian phòng trống ở Phố Chung Lâu
lại làm không ít, đối với những việc như mở khóa ắt tự có cách riêng của mình,
sau này theo Phong Dư đại thúc học bốn năm, bất cứ những thứ nào liên quan đến
cấu tạo kim loại, gần như đã không thể làm khó được hắn, hắn có một sự phán
đoán cấu tạo không gian nhạy bén và năng lực giải quyết trời sinh ở mặt này.
Âm thanh của lưỡi gà cơ và máy điện không ngừng vang lên, công cụ tự cung cấp
điện không ngừng tiến hành công việc phá khóa, phát ra từng trận ồn ào, những
âm thanh này vang vọng trong khu yên tĩnh, khiến vô cùng nhức tai. Trán Hứa
Nhạc lấm tấm mồ hôi, công cụ trong tay không ngừng thay đổi, phá hoại những
thứ có cấu tạo phức tạp, sự lo lắng trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt,
bởi vì tiếng động to như vậy, cũng không thể khiến tên nhóc trong phòng kia có
chút phản ứng nào, xem ra đối phương thật sự xảy ra chuyện.
Soạt một tiếng, tổ tuyến của vi mạch được khai thông, khóa cửa cuối cùng cũng
bị mấy thứ công cụ kim loại kia phá, chiếc cửa gian phòng đẩy về phía bên
trong bức tường hợp kim, xuất hiện một không gian rộng giống với gian phòng mà
Hứa Nhạc cả đêm ở đó, trên vách tường phía xa có một bục đài phẳng, một mô
hình robot màu đen được treo ở đó. Mấy chục sợi dây vận chuyển số liệu và điện
lưu đủ các màu sắc đã nối liền nó với lối ra vào trong bức tường.
Hứa Nhạc không có thời gian dừng lại để ngắm những hình ảnh quen thuộc phía
trên, hắn ném công cụ trong tay xuống đất, chạy về hướng con robot, bởi vì
ngay lúc đó hắn nhìn thấy, một người tóc đen đang dựa vào góc bên ở trong
khoang điều khiển robot, từ trạng thái đó có thể nhìn rất cơ thể hắn không có
chút sức lực nào, có lẽ đang rơi vào hôn mê.
Ở cự ly tưởng chừng xa tít, nhưng Hứa Nhạc chạy như bay nháy mắt đã tới, giống
như năm đó hắn bay qua bức tường rào điện tử của Liên Bang, hắn giống như một
con khỉ linh hoạt trèo lên qua các kẽ hở của bộ phận kim loại trên chân của
robot, căn bản không đi theo con đường đã làm sẵn.
Dùng tốc độ nhanh nhất trèo vào khoang điều khiển, Hứa Nhạc thận trọng đỡ lấy
gã thiếu niên thân hình gầy gò ấy, đem khuôn mặt để gần mũi hắn, ngón tay ấn
vào động mạch cổ, xác nhận tim đập và hơi thở của người này vẫn bình thường,
mới yên tâm phần nào, thở dốc suy nghĩ, có lẽ chỉ là hôn mê bất tỉnh, không có
điều gì xấu, chỉ là không hiểu tại sao tên nhóc này lại bất chợt bị hôn mê mà
thôi.
Dùng bàn tay vỗ nhẹ vào mặt thiếu niên, Hứa Nhạc sốt ruột hét:
– Tỉnh lại, tỉnh lại.
Sắc mặt của thiếu niên trắng bệch. Bị Hứa Nhạc vỗ vài cái nhưng chỉ khiến
khuôn mặt đỏửng sắc không khỏe, Hứa Nhạc cau mày, lòng nghĩ gọi điện cho bệnh
viện trường, nhưng sợ rằng không kịp, hơn nữa những bác sỹ kia e rằng cũng
không có quyền hạn bước vào khu vực này, hắn nhìn quanh bốn phía, ánh mắt nhìn
vào dây cố định của buồng điều khiển robot, nghĩ cũng không nghĩ, tay phải
giựt lấy giữa đoạn dây, phựt một tiếng, theo ý muốn, sau lưng cơ thể có một
cảm giác nóng bừng. Sức mạnh kỳ dịấy dưới sự rung động nhỏ dưới da truyền đến
tay, dùng lức kéo một cái.
Một tiếng bộp vang lên, dây an toàn có tính đàn hồi cao dùng để cố định cơ thể
người điều khiển robot. Trong tay Hứa Nhạc đã đứt thành hai đoạn.
Dùng dây cố định buộc chặt thiếu niên gầy gò kia vào lưng mình. Hứa Nhạc cẩn
thận nhanh chóng trèo xuống con robot to lớn kia. Chạm chân xuống đất, hai
chân đã lao thẳng ra hướng cửa. Hắn không biết tên này rốt cuộc có bệnh gì là
tự nhiên ngã ngất ở đây. Không dám có sơ suất gì, bắt buộc phải dùng tốc độ
nhanh nhất đưa đối phương đến bệnh viện.
Hứa Nhạc cõng theo thiếu niên gầy gò kia xuyên qua cánh cửa, chạy vào phòng
nghỉ ngơi. Mở một cánh cửa của khu ra vào, hắn đang lo lắng gấp gáp, lại nghe
thấy một âm thanh yếu ớt vừa xa lạ lại quen thuộc vang lên sau lưng.
– Cậu định đưa tôi đi đâu?
– Đi bệnh viện.
Hứa Nhạc không quay đầu lại, vô thức trả lời. Rồi phát hiện người trên lưng
mình đã tỉnh lại. Hắn mừng rỡ dừng bước chân lại.
– Thả tôi xuống.
Giọng nói của người thiếu niên sau lưng vẫn yếu ớt, nhưng lại bao hàm một cảm
giác ra lệnh khiến người khác không thể không nghe.
Hứa Nhạc sững người, tháo chiếc dây cố định trên người ra, thả người kia
xuống.Nhìn thấy sắc mặt vẫn tái nhợt của đối phương có chút không ổn, vội bế
hắn vào phòng nghỉ ngơi, đặt trên ghế sô pha. Mãi đến lúc này, Hứa Nhạc mới có
thời gian đến nhìn kỹ khuôn mặt này, phát hiện đây là một nam sinh thanh tú,
hai mắt lúc này vẫn nhắm lại, đôi môi mỏng mím chặt, cơ hồ đang rất đau khổ,
còn dưới hai hốc mắt hiện ra một màu xanh nhợt nhạt trông rất thiếu khỏe mạnh.
Đây là lần đâu tiên Hứa Nhạc và Thai Chi Nguyên gặp nhau, lúc đó Thai Chi
Nguyên vẫn nhắm chặt mắt, chìm trong đau đớn, cho nên trong ấn tượng của Hứa
Nhạc sau này, Thai Chi Nguyên chính là một thiếu niên bệnh tật đáng thương nhỏ
tuổi hơn mình. Bất luận Thai Chi Nguyên sau này sẽ có thân phận nào, nhưng Hứa
Nhạc vẫn cố chấp cho rằng:
– Hay là đến bệnh viện…
Hứa Nhạc nhìn người thiếu niên vẫn đang nhắm mắt, quan tâm đề nghị.
Thai Chi Nguyên từ từ mở hai mắt ra, lời nói của Hứa Nhạc như líu lại. Hắn
trước nay chưa từng nghĩ rằng, đôi mắt của một thiếu niên lại có thể bình đạm
đến như vậy, bình đạm như một lão nhân đã trải qua nhiều năm tang thương sóng
gió, tuy vẫn có sự trong vắt vốn có của tuổi trẻ, nhưng khi Hứa Nhạc nhìn vào
thiếu niên ấy, vô thức cho rằng ánh mắt của đối phương không bao giờ xuất hiện
sự rung động trong đó.
Đây là ánh mắt liếc nhìn Liên Bang được hình thành tự nhiên qua nhận thức địa
vị thân phận và tâm thái, đây là sự trầm tĩnh được nuôi dưỡng từ nhỏở trong
các gia tộc cổ xưa nhất Liên Bang, đây là đôi mắt chỉ có ở những nhân vật lớn.
Nhưng Hứa Nhạc vốn không hiểu những điều này, hắn chỉ là cảm thấy đôi mắt bình
đạm ôn hòa của đối phương lại không hề có sựấm áp, đó tuyệt đối là sự kiêu
ngạo được ẩn trong sự thân thiện rụt rè hoàn mỹ.
Hứa Nhạc lắc đầu, không muốn suy nghĩ thêm tại sao đôi mắt của thiếu niên này
lại ôn hòa nhưng vẫn khiến cho người khác nảy sinh một cảm giác kính sợ như
vậy, nói:
– Đã xảy ra chuyện gì?
Thai Chi Nguyên không ngờ mình vừa tỉnh lại trong cơn hôn mê, người đầu tiên
nhìn thấy lại là gã thiếu niên kia, hắn im lặng không trả lời. Cơ thể hắn
trước nay đều không tốt, đường huyết quá thấp, căn bệnh này vẫn không có
chuyển biến tốt, đặc biệt là mấy năm gần đây thường có chứng mất ngủ, ngày qua
ngày lại càng thêm mệt mỏi, mỗi đêm đều bắt buộc phải ăn món ăn đêm do quản
gia Cận cẩn thận chuẩn bị, mới có thể bổ sung thể lực.
Hắn dặn dò quản gia Cận không cần chuẩn bị món ăn đêm, đó là vì hắn đã quen
được gã thiếu niên trong phòng này ngày ngày mang đến thức ăn cho mình ăn,
nhưng không ngờ liên tiếp bốn ngày trời, ngoài vào ngày thứ hai Hứa Nhạc mang
đến một túi bánh mỡ ra, lại không còn gì để ăn nữa. Thai Chi Nguyên có chút
đau đầu nghĩ, mình hình như đã trở thành một con mèo rừng được cho ăn quen, đã
thành thói quen đối với chuyện đó rồi.
Thai Chi Nguyên không muốn giao thiệp quá nhiều với người thanh niên trước
mặt, thậm chí cũng không muốn gặp mặt, nhưng lúc này cuối cùng đã gặp, trong
lòng hắn lại bực bội suy nghĩ, nếu không phải là cảm thấy bản thân đã thua một
tên mới học về thao tác robot, khiến hắn chuyên tâm luyện tập mà quên thời
gian, thì hắn cũng không đến mức bị đường huyết thấp mà ngất đi.
Chính vì những cách nghĩ này, khiến phong độ thường ngày hắn duy trì hoàn mỹ
trước mặt kẻ trên người dưới trong gia tộc xuất hiện một số kẽ hở, hắn nhìn
chàng trai đang quan tâm nhìn mình, nói rành rọt từng câu từng chữ:
– Tôi không ngất đi, chỉ là…ngủ quên mất.
Hứa Nhạc rõ ràng không tin vào lời giải thích này, bật cười nói:
– Đánh lâu thế mà còn không tỉnh, trừ khi cậu là con lợn mới thế.
Thai Chi Nguyên sắc mặt tối sầm lại, với thân phận của hắn mà bị người khác
mắng là lợn, quả thực là một chuyện khó có thể chấp nhận, im lặng một lúc rồi
nói:
– Đường huyết của tôi thấp một chút.
Tiếp đó cau mày nói:
– Mấy ngày liên tiếp cậu không chuẩn bị đồ ăn đêm cho tôi, đó chính là nguyên
nhân.
Hứa Nhạc không hề có nghĩa vụ trách nhiệm phải làm đồ ăn đêm cho đối phương,
nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ trả lời một cách mỉa mai, nhưng Hứa
Nhạc lại cảm thấy dường như đúng là lỗi sai của mình, hắn vốn là một người như
vậy, nên áy náy nói câu xin lỗi đối phương. Tuy trên thực tế đã nói chuyện qua
giấy bút rất lâu, hơn nữa còn nói chuyện qua máy đàm thoại, rồi đánh nhau
trong những cảnh ảo, nhưng Hứa Nhạc và Thai Chi Nguyên thực chất mới chỉ là
lần đầu gặp mặt thật, họ là những người xa lạ, địa vị thân phận hoàn toàn cách
xa nhau, vì vậy khi mới bắt đầu, không khí nói chuyện có chút gượng gạo quái
dị. Mãi đến khi Thai Chi Nguyên nhắc đến đồ ăn đêm, không khí ngay lập tức đã
thân thuộc hơn, giống như từ một tòa kiến trúc biến thành một tờ giấy, mà hai
người trẻ tuổi này biến thành hai câu nói trên tờ giấy ấy.
Hứa Nhạc đứng thẳng dậy, tìm ra một bình nước và một túi bánh quy được ép bằng
năng lượng cao trong đống đồ vật loạn xạ bên cánh cửa.
Ăn một chiếc bánh uống một ngụm nước, tinh thần của Thai Chi Nguyên đã tốt lên
rất nhiều, hắn mỉm cười nhìn Hứa Nhạc, rồi nhìn túi bánh trong tay mình, chế
giễu nói:
– Hình như cậu bất luận là lúc nào ở đâu, cũng có thể tìm được thứ để ăn bên
người nhỉ, cũng giống con chuột thật đấy.
Hứa Nhạc chuyển một chiếc ghế đến ngồi cạnh sô pha, nhìn tinh thần của thiếu
niên đã khá lên nhiều, tâm trạng của hắn cũng nhẹ nhõm hơn, thở dài nói:
– Hết cách rồi, con người tôi luôn là rất dễ đói, bên cạnh nếu không có đồ ăn
vặt mang theo, thì không có cách nào sống qua ngày được.
– Đúng rồi, quen biết lâu vậy rồi, vẫn chưa biết tên của anh.
Hắn chân thành chìa tay ra, nói:
-Tôi là Hứa Nhạc.
Thai Chi Nguyên đương nhiên biết hắn tên là Hứa Nhạc, do dự giây lát, cũng
chậm rãi đưa tay lên, nói:
– Thai Chi Nguyên.