Hứa Nhạc men theo những phần đất đá nổi trên mặt nước, hướng về phía tàng cây
ngay trên ốc đảo giữa mảnh hồ cạn kia mà đi tới. Hoài Thảo Thi nghe được tiếng
bước chân của hắn, cũng không có quay đầu nhìn lại, chỉ là cầm theo quyển sách
đứng thẳng người lên mà thôi.
Hứa Nhạc trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói:
– Kỳ thật tôi vẫn có chút kinh ngạc, vì cái gì mà cô lại lựa chọn cái địa
phương này để gặp mặt?
Hoài Thảo Thi xoay người lại, phi thường bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn. Trên
khuôn mặt đã từng lạnh lùng như băng của nàng ta lúc này chợt hiện ra một nụ
cười mỉm nhàn nhạt nhưng lại chân thành tha hiết vô cùng. Chỉ có điều cái nụ
cười chân thành tha thiết này lại xuất hiện bên trên mặt của vị Công chúa Điện
hạ phi thường khủng bố này, thật sự là khiến cho kẻ khác có chút khó mà thích
ứng nổi:
– Một khi ta đã dám chạy vào Liên Bang này, tự nhiên cũng không có chỉ bằng
vào một chữ ‘dám’ mà thôi, trước đó ta cũng đã làm ra một chút chuẩn bị rồi.
Những luồng sương mù nhàn nhạt không ngừng quanh quất, chậm rãi lưu chuyển
xung quanh, nhìn qua giống như là rất loãng vậy, nhưng mà trên thực tế lại là
chồng chất tầng tầng với nhau, lại đủ có khả năng che lại hoàn toàn sự theo
dõi của các thiết bị vệ tinh quân sự bố trí bên trên tầng khí quyển. Hơn nữa
nơi này lại là khu vực trung tâm nhất của khu bảo hộ động vật hoang dã, chính
là địa phương có mạng lưới theo dõi yếu ớt nhất trong toàn bộ Liên Bang.
Hứa Nhạc một phen đem ánh mắt thu hồi khỏi mớ sương mù ban mai kia, nhìn về
phía Hoài Thảo Thi cười cười, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Tựa hồ như cảm giác được tình tự phức tạp trong lòng của hắn hiện tại, Hoài
Thảo Thi khẽ dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
– Chẳng qua là trình độ theo dõi gắt gao của Liên Bang vẫn vượt khỏi sự tưởng
tượng của ta rất xa. Nếu không phải có sự trợ giúp cũng đồng dạng vượt khỏi sự
tưởng tượng của ta rất nhiều của cô nàng nữ nhân kia của cậu, ta thật sự cũng
không thể nào đủ tự tinh để có thể lưu lại bên trong Liên Bang một khoảng thời
gian dài đến như vậy.
Hứa Nhạc biết những gì nàng ta ám chỉ chính là Trâu Úc cùng với cái dụng cụ
nhỏ phát ra ánh sáng lam kia, trong lòng liền cảm thấy có chút phiền toái, mở
miệng giải thích:
– Nàng ta không phải là nữ nhân của tôi!
Sau khi nói xong những lời nói này, cả hai người lại một lần nữa lâm vào trầm
mặc. Bầu không khí bên dưới tàng cây lại trở nên có chút quỷ dị, hoặc có thể
nói là không được tự nhiên cho lắm. Bất luận là Hứa Nhạc hay là Hoài Thảo Thi,
cũng đều không phải là loại người trong lòng tràn ngập tình cảm phi phàm giống
như Thi Thanh Hải vậy, cho nên bọn họ cũng không biết vào giờ phút này nên mở
miệng nói cái gì, nên lựa chọn đề tài như thế nào để có thể nhập đề, đem buổi
nói chuyện bên dưới tầng sương mù ban mai này tiến nhập vào quỹ đạo chính xác
của nó.
Từ một góc độ nào đó mà nói, Hứa Nhạc cùng với Hoài Thảo Thi phải nói là phi
thường quen thuộc nhau mới đúng. Bọn họ đã từng ở chung với nhau tại Đế Quốc
trong một khoảng thời gian rất rất dài, đã trải qua một tràng biện luận phi
thường kịch liệt, còn có cái ván bài sinh tử khủng bố kia nữa. Bọn họ thậm chí
đã còn từng sóng vai tác chiến với nhau trong thời kỳ phản loạn, ở trên phiến
rừng cây dâu mênh mông bát ngát như là một phiến hải dương kia, trình diễn một
màn chiến đấu Robot tiến nhập vào truyền thuyết…
Nhưng mà cái loại quen thuộc này chính là cái loại quen thuộc giữa hai kẻ địch
nhân với nhau. Bất luận là Hứa Nhạc hay là Hoài Thảo Thi, hiện tại vẫn còn
không quên đi lúc đó Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc đã trang bị trên người Hứa
Nhạc một khối thuốc nổ điện tử khủng bố, còn có vô số những hình phạt tàn khốc
kia nữa. Nếu như không có xảy ra vô số những sự kiện liên tục gay go khúc
chiết, hơn nữa lại có vẻ như là cơ duyên xảo hợp nữa, thì ngay lúc đó Hứa Nhạc
đã không tiếc hết thảy mọi hậu quả mà ra tay giết chết đối phương rồi. Mà Hoài
Thảo Thi thì lúc đó hoàn toàn cũng là như thế. Hơn nữa lúc ở bên trong cái căn
phòng giam tại tòa đại viện màu trắng kia, bọn họ cũng đã từng cố gắng làm như
vậy.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc như thế, hiện tại lại phải đi
thừa nhận quan hệ thân thích lẫn nhau hay sao? Thật sự là có chút khó mà mở
miệng ra được.
Lúc này trong lòng Hứa Nhạc đột nhiên nghĩ đến hình ảnh Hoài Thảo Thi chiến
đấu bên cạnh rừng tuyết, ngay bên ngoài nhà giam quân sự Khuynh Thành lúc
trước, ánh mắt không khỏi có chút trở nên ngơ ngẩn cùng với khó xử. Từ nhỏ đã
mất hết người nhà, cô độc một mình suốt nhiều năm như vậy, phảng phất có cảm
giác như là trải qua một giấc ngủ dài vậy. Lúc này chợt từ trong giấc ngủ kia
bừng tỉnh lại, phát hiện ra ở bên kia đầu vũ trụ xa xôi, chính mình lại có
thêm một người chị gái, hơn nữa thật sự còn có thể có thêm được rất nhiều
những thân thích khác nữa!
Vừa mới từ trong giấc mộng bừng tỉnh lại, trong khoảnh khắc đã tiến vào một
cảnh tượng còn hoang đường hơn cả giấc mơ, không phải ai ai cũng đều có thể
ngay lập tức chấp nhận được sự đả kích tinh thần mạnh mẽ đến như thế. Cho dù
là bản thân Hứa Nhạc có được những sợi dây thần kinh thô chắc nhất cả vũ trụ
này, cũng phải trầm mặc một khoảng thời gian rất dài sau đó, hắn mới có thể
một câu hỏi có thể nói là đặc biệt vô duyên nhất trong hoàn cảnh này, trong
cái trường hợp khẩn trương của quá trình trốn chết này:
– Cô… đang đọc sách gì vậy?
Hoài Thảo Thi cũng không có mở miệng trả lời, mà là trực tiếp xoay chuyển cổ
tay, một phen đem cái bìa của quyển sách kia xoay ra chìa về phía Hứa Nhạc.
Nhìn cái tên trên bìa của quyển sách kia, là một quyển tiểu thuyết hiện tại
của Liên Bang, chuyên ca tụng Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương.
Hứa Nhạc khẽ cau mày một chút, có chút cảm khái, nói:
– Cô thân là Công chúa Điện hạ của Đế Quốc, những người trong toàn bộ Liên
Bang này muốn cho cô chết đi, khẳng định so với những người mong muốn tôi chết
thì phải nhiều hơn không biết bao nhiêu lần. Kết quả không ngờ cô ở đây lại
còn có hứng thú đọc những quyển tiểu thuyết diễm tình ướt át như thế này!
– Đây là loại tiểu thuyết văn nghệ mà. Dựa theo lời giới thiệu của quyển
sách, tác giả đã từng đạt được Giải thưởng Tinh Vân!
Hoài Thảo Thi bình tĩnh sửa chữa lại cho đúng, sau đó nói:
– Khả năng nói những ngôn ngữ bình dân, những từ lóng trong Liên Bang của ta
vẫn còn có chút chướng ngại. Chẳng qua điều này cũng không gây trở ngại ta có
thể từ trong bản tiểu thuyết này nhìn ra những câu từ ẩn dụ ở trong đó. Tác
giả này một phen đem sự sợ hãi cùng với oán hận của chính mình đối với Quang
huy Đệ Nhất Hiến Chương, toàn bộ đặt bên trong này, biến thành vật dẫn của
tình yêu, chính là tạo thành một sự phấn khích vô cùng cao minh a! Cậu đã sinh
sống ở bên trong Liên Bang nhiều năm như vậy rồi, không ngờ lại chưa từng xem
qua bộ tiểu thuyết này a. Ta thật sự rất giật mình đó. Ta nghĩ cậu sau này hẳn
là nên phải có kế hoạch tăng mạnh sự rèn luyện trên phương diện văn nghệ, nhân
văn này a.
– Về mặt bình thường mà nói, những người đứng bên ngoài luôn luôn dễ dàng
nhìn thấy những khuyết điểm của những người trong cuộc a. Luôn luôn có thể
nhìn thấy bên trong mỗi một hành động của người trong cuộc những sự ẩn dụ nào
đó, mà chưa chắc sự ẩn dụ đó là đúng.
Hứa Nhạc mở miệng biện giải, nhưng mà hắn lại không có để ý tới, chính mình
vẫn như cũ theo bản năng là đứng trên lập trường của Liên Bang mà giải thích.
Hoài Thảo Thi mang theo một tia ý tứ hàm xúc phức tạp khó hiểu cười cười, cũng
không có tiếp tục đề tài này nữa, nói:
– Ta cũng không biết phải ở bên dưới gốc cây này đợi cậu bao nhiêu lâu nữa,
cho nên đành phải chuẩn bị sẵn một vài quyển sách, từ những sách vở của Liên
Bang mà cảm thụ một chút. Ta có thể khẳng định, về mặt văn hóa nghệ thuật, thì
bên Liên Bang quả thật mạnh hơn so với Đế Quốc không ít.
Ánh mắt của Hứa Nhạc liếc nhìn về phía cái tấm bạt trải rộng bên dưới tàng cây
kia, phát hiện ra ở đó có một đống các quyển sách thật dày khác nhau. Hắn mơ
hồ có thể đọc được tên của một vài quyển sách trên đó, có Biên niên sử của
Hiến Chương, còn có một vài quyển nghiên cứu chuyên sâu về Chủ nghĩa Kiều Trì
Tạp Lâm nữa.
Để ý thấy sự nghi hoặc trên mặt của Hứa Nhạc, Hoài Thảo Thi cất tiếng giải
thích, nói:
– Từ sau khi tiến vào Liên Bang, nhất là cưỡi trên Phi thuyền Chiến hạm di
chuyển trong vũ trụ, ta đã quan sát rất nhiều những chi tiết của Liên Bang,
cũng đã chứng minh được sự chênh lệch mạnh mẽ giữa Hoàng triều Bạch Cận chúng
ta cùng với Liên Bang. Liên Bang quả thật phi thường cường đại, cả về kinh tế,
văn hóa lẫn quân sự đều phi thường mạnh mẽ. Muốn chặn đánh được một địch nhân
cường đại đến thế này, trước tiên cần phải thấu hiểu phi thường rõ ràng đối
phương trước. Những thứ vật dụng dân gian như thế này, từ trước đến nay bên
phía Bộ Tình Báo Hoàng gia vẫn chưa từng bao giờ để ý qua, nhưng mà theo như
suy nghĩ của ta, thì chính là những tài liệu nghiên cứu phi thường tốt.
Thoáng tạm dừng một lát sau, nàng ta mới nhìn thẳng vào ánh mắt của Hứa Nhạc,
nói:
– Đương nhiên, hiện tại bên trong Hoàng triều Bạch Cận chúng ta đã xuất hiện
một kẻ hiểu biết Liên Bang nhất rồi, đó chính là cậu. Như vậy thì chuyện tình
này từ nay về sau sẽ do cậu phụ trách rồi.
Ngữ điệu của vị Công chúa Điện hạ này nghe qua phi thường bình tĩnh mà tầm
thường, nhưng mà ý tứ tựa hồ như chính là nói, ngày mai cái cơ ngơi trong nhà
mình liền đến phiên cậu gánh vác lấy rồi a. Nhưng mà Hứa Nhạc hiển nhiên là có
thể nghe ra được ý tứ mà nàng ta đang muốn biểu đạt.
Hai chị em đang đứng bên dưới tàn cây giữa đám sương mù ban mai mênh mông
phiêu đãng này, không hề nghi ngờ gì chính là hai người tuyệt đối thờ phụng
cái loại tín điều đơn giản trực tiếp nhất trong toàn bộ vũ trụ này. Sự trao
đổi giữa hai người bọn họ chỉ cần loại bỏ được một chút bầu không khí xấu hổ
không được tự nhiên vào lúc ban đầu, liền sẽ trở nên phi thường đơn giản mà
trực tiếp. Cho nên Hứa Nhạc sau khi nghe xong Hoài Thảo Thi nói như vậy, cũng
chỉ là đơn giản mà trực tiếp lắc lắc đầu mấy cái, cũng không có mở miệng giải
thích gì cả.
Hoài Thảo Thi lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nhạc, cũng không có
thất vọng, cũng không có phẫn nộ, trầm mặc nói:
– Ta biết cậu đối với Đế Quốc cũng không có bất cứ cảm tình nào cả. Dù sao
thì ngay từ thuở nhỏ cậu đã sống và sinh hoạt tại Liên Bang, tiếp nhận nền
giáo dục hủ bại này. Ở trong mắt của cậu, chế độ của Đế Quốc còn nằm trong
thời nguyên thủy, lạc hậu, độc tài mà lại dã man… Cho nên cậu cũng không muốn
cống hiến sức lực chính mình cho Đế Quốc. Đây cũng chỉ là phản ứng theo bản
năng chân thật của con người mà thôi!
– Đó cũng không phải là nền giáo dục hủ bại!
Hứa Nhạc cũng nhìn chằm chằm thẳng lại ánh mắt của Hoài Thảo Thi, nói:
– Tôi cũng đã từng đi qua Đế Quốc rồi, tôi từng nhìn thấy công cuộc cải cách
giáo dục bình đẳng tại Cách Phản Tinh, tôi cũng đã từng kiến thức qua cuộc
sống khổ cực chẳng khác nào heo chó của dân đen Đế Quốc, còn có cảnh tượng thê
thảm của hàng ngàn hàng vạn quân nhân khởi nghĩa đã bị nghiền nát thành thịt
vụn dưới bàn tay của Hoàng tộc Đế Quốc! Theo như suy nghĩ của tôi, tuy rằng
Liên Bang hiện tại cũng không thật sự hoàn mỹ, thậm chí có đôi khi còn dơ bẩn
đến mức khiến cho kẻ khác phải buồn nôn, nhưng mà bất luận nói thế nào đi
chăng nữa, thì cuối cùng vẫn tốt hơn so với Tinh vực Tả Thiên rất nhiều.
Ánh mắt của Hoài Thảo Thi khẽ nheo lại một chút, quang mang trong mắt nàng dần
dần trở nên sắc bén hơn:
– Một tên đồ tể đeo trên người cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa, một phen đem
phương pháp giết heo từ việc dùng dao đâm cổ họng biến thành dùng điện giật
chết, chẳng lẽ có thể chứng minh rằng hắn không phải là một tên đồ tể hay sao?
Hứa Nhạc khẽ thấp giọng nói:
– Cho dù cùng là heo đi chăng nữa, nhưng mà ít ra thì lúc sống được đối đãi
tốt hơn một chút, lúc chết cũng có thể thoải mái hơn một chút, một sự biến hóa
phi thường nhỏ nhặt như thế thôi, cũng chính là một sự khác biệt vô cùng quan
trọng rồi.
Hoài Thảo Thi cũng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, hai bàn tay chậm rãi
chắp lại sau lưng, xoay người nhìn sang phần sương mù ban mai mênh mông bát
ngát không nhìn thấy điểm cuối cùng ở xung quanh, cố gắng áp chế lại những cảm
xúc đang dâng trào trong lòng mình, trầm giọng nói:
– Nếu như cậu thật sự xem trọng cái loại biến hóa như thế này, vậy thì cậu
hẳn là nên phải cùng ta trở về nhà. Chỉ có cách như thế, cậu mới có khả năng
hoàn thành cái loại biến hóa này!
Ánh mắt của Hứa Nhạc cũng dõi theo ánh mắt Hoài Thảo Thi hướng về phía chỗ sâu
của đám sương mù nhàn nhạt kia mà nhìn lại, cũng không biết rõ ràng nơi đó là
có cái gì. Hắn thoáng trầm mặc một lát sau, mới hồi đáp:
– Tôi biết rõ ràng năng lực của chính mình, biết rằng bản thân mình tuyệt đối
không có năng lực thay đổi hoàn toàn cái phiến Tinh vực kia.
– Bên kia đám sương mù mênh mông này chính là bức tường vây điện tử…
Hoài Thảo Thi lặng yên nói:
– Năm đó khi lần đầu tiên đọc được tin tức tình báo về phương diện này, ta
liền nghĩ mãi cũng không thể nào hiểu nổi, đám người Liên Bang bên này xây
dựng lên một bức tường điện tử dài dòng hao phí không biết bao nhiêu tài
nguyên như thế này đến tột cùng là vì cái gì. Chẳng lẽ nghĩ muốn một phen đem
toàn bộ nhân loại nhốt lại bên trong bốn bức tường, biến thành một cái vườn
bách thú để cho đám động vật hoang dã kia quan sát hay sao? Về sau đến khi tìm
hiểu cặn kẽ mới biết được rằng cái bức tường vây điện tử này chính là để bảo
hộ cho đám dã thú khỏi bị người khác săn giết… Ta thật sự cảm thấy rất giật
mình. Thật sự không nghĩ đến, không ngờ lại chỉ là căn cứ vào một cái lý do
hoang đường mà cực kỳ buồn cười như thế này.
Nàng ta không chút nào che giấu đi sự khinh miệt cùng với trào phúng nồng đậm
trên mặt mình:
– Sinh mệnh chỉ có ở trong sự cạnh tranh mãnh liệt mới có khả năng tiến hóa
đi lên được. Đám người Liên Bang làm như vậy tự cho là bảo hộ hệ sinh thái
hoang dã, thế nhưng trên thực tế chính là đối kháng lại quy luật của tự nhiên
a, bản thân là một sự tự đại đến thế nào?
– Mạnh ăn thịt yếu, câu ngạn ngữ Liên Bang chính là nói như vậy có đúng
không? Những đầu dã thú này căn bản cũng không có đủ sức mạnh, cho nên hẳn là
phải bị nhân loại ăn thịt. Sinh mệnh chính là một quá trình chọn lọc đào thải
không ngừng của tự nhiên. Nếu như mạnh mẽ can thiệp vào quá trình này, cuối
cùng cũng chỉ có thể biến thành Liên Bang có bộ dáng như hiện tại mà thôi.
Trải qua mấy vạn năm phát triển, không ngờ lại chẳng có chút xíu nào sự phát
triển về chất cả. Cũng giống như là cái hồ cạn ở trước mặt hai chúng ta đây,
căn bản không có khả năng dậy nổi bao nhiêu sóng gợn!
Hoài Thảo Thi quay đầu nhìn lại, vẻ mặt phi thường lãnh liệt nhìn chằm chằm
Hứa Nhạc, nói:
– Bên phía Đế Quốc hiện nay mặc dù đang nằm trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng
mà chỉ cần tại thời điểm này không bị hủy diệt, nhiều nhất trong thời gian ba
mươi năm sắp tới, liền có thể toàn diện chiến thắng được Liên Bang mà thôi,
nguyên nhân rất rõ ràng, chúng ta là ăn thịt, còn bọn họ thì chỉ biết ăn hóa
chất, vì cái gì lại không thể chiến thắng được bọn họ?
Thanh âm của nàng ta vẫn như trước nhàn nhạt mà đầy sự bình tĩnh, ngôn ngữ
Liên Bang sử dụng vẫn như cũ hơi có chút cứng ngắc, nhưng những lời nói này,
nhất là từng chữ bên trong cái câu nói cuối cùng kia, từ trong cặp môi mỏng
manh kia phun ra, đúng là mang theo một cỗ cảm giác cứng rắn khiến cho kẻ khác
không thể nào nghi ngờ nổi. Những thanh âm này dừng lại trên mặt nước của cái
hồ cạn ẩm ướt, phát ra sát khí lạnh lẽo như băng, chấn kinh một vài đầu thủy
điểu, cặp cánh trắng muốt dang rộng bay lên vào trong làn sương mù trắng muốt.
Một đầu báo đốm đang vục đầu uống nước bên cạnh cái đầm nước gần đó, cánh giác
liếc mắt nhìn về phía dưới tàng cây giữa hồ, sau đó mang theo thần tình sợ hãi
xoay người bỏ chạy mất dạng. Xa xa hơn một chút, trên bãi cỏ xanh mượt xa xa,
có một đàn sư tử đang nhở nhơ nằm ở đó, sắc mặt bọn chúng đồng thời đều có
chút phiền toái bất an. Đầu sư tử đực đứng dậy lúc lắc đầu mấy cái, mấy đầu sư
tử cái thì không ngừng di chuyển trước mặt đám sư tử con, thế nhưng căn bản
lại không có bất cứ con nào dám hướng về phía này tiến lại một bước nào.
– Những kẻ cường đại chủ động cấp cho kẻ yếu đuối đầy đủ không gian sinh tồn,
đối với tôi mà nói, đó chính là một sự tiến bộ trong tư tưởng!
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào bóng dáng mặc dù gầy yếu nhưng lại cấp cho người
khác một loại cảm giác vô cùng cường đại của Hoài Thảo Thi, trầm mặc một lát
sau mới nói:
– Huống chi mối quan hệ giữa các giai tầng trong xã hội nhân loại với nhau,
cũng không thể nào so sánh tương đồng với mỗi quan hệ giữa nhân loại cùng với
dã thú được!
– Cho nên ta mới nói, nền giáo dục của Liên Bang chính là một sự hủ bại. Xã
hội nhân loại cho tới bây giờ vốn dĩ chưa từng xuất hiện qua sự bình đẳng
tuyệt đối cả. Bên Đế Quốc không có, bên Liên Bang cũng không có. Trong quá khứ
không có, hiện tại không có, tương lai đồng dạng cũng vậy, cũng sẽ không có!
Hoài Thảo Thi xoay người nhìn lại, vẻ mặt không một chút biểu tình nhìn chằm
chằm về phía Hứa Nhạc, nói:
– Đừng có suy nghĩ khờ dại như thế nữa. Cho dù là mấy người Liên Bang vẫn
thường thường nói đến cái gì mà thiên phú nhân quyền, nhưng mà theo như ý của
ta, điều đó hoàn toàn cũng chỉ là một câu chê cười mà thôi. Cái cỗ chân khí
đang chảy xuôi bên trong cơ thể của cậu, của ta, vì cái gì mà cho tới bây giờ
chưa có một gã thứ dân nào có khả năng học tập? Bởi vì cái này chính là lễ vậy
mà Đấng Sáng Thế đã ban phát cho Hoàng tộc Đế Quốc chúng ta, chẳng lẽ cậu cho
rằng cái này cũng chính là sự bình đẳng hay sao?
– Cô đừng có nói với tôi rằng, những người Phí Thành Lý Gia cũng là Hoàng tộc
Đế Quốc a!
Hứa Nhạc theo bản năng phản bác lại một câu cực kỳ sắc bén, nhưng sau đó lại
cùng với Hoài Thảo Thi, hai người đồng thời lâm vào một mảnh trầm mặc. Bởi vì
những lời nói như thế này, năm đó bọn họ đã từng ở trên chiếc Phi thuyền Hồng
Sắc Tường Vi cùng với trong phiến biển dâu mênh mông trên Cách Phản Tinh đã
từng tranh luận qua không biết bao nhiêu lần.
Lúc ấy Hứa Nhạc cũng đã từng haả cười nhạo với Hoài Thảo Thi, hỏi rằng, chẳng
lẽ tôi có chân khí, thật sự tôi cũng là Hoàng tộc Đế Quốc sao? Những lời đối
thoại vẫn giống hệt như là năm xưa, nhưng mà hiện tại đáp án đã không giống
như trước nữa rồi.
– Chúng ta cũng đã từng thảo luận qua cái vấn đề này nhiều lần rồi…
Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ chớp nhẹ mấy cái, nói:
– Có lẽ chúng ta thật sự trời sinh là những nhân loại cường đại nhất trong
toàn bộ vũ trụ này, nhưng mà điều này thật sự không có nghĩa là chúng ta trời
sinh đã có được những loại đặc quyền nào đó.
Hứa Nhạc giơ tay chỉ vào bầu trời xanh biếc mênh mông bên trên tầng sương mù
trắng ***c, nói:
– Cái cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương kia đang truy sát tôi, nó so với
tôi cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ tôi phải hướng về phía
một cái máy tính đầu hàng sao?
– Nếu như ta đã không muốn bị hắn nô dịch, như vậy vì cái gì ta lại muốn đi
nô dịch kẻ khác chứ?