Chiếc phi thuyền vũ trụ bề ngoài phi thường rác rưởi giống hệt như một đầu u
linh kia cứ như vậy im lặng huyền phù ở trong khu vực bóng tối của Tân Nguyệt,
trầm mặc mà nhìn chăm chú vào khu vực sáng rọi của khỏa Tinh cầu bên dưới.
Ánh quang huy của khỏa Hằng tinh xa xa xuyên thấu qua tầng khí quyển mỏng manh
của khỏa Tinh cầu trước mặt, chiếu rọi xuống nơi này, vẽ loạn lên trên bề
ngoài của chiếc phi thuyền này một màu sắc nào đó cực kỳ quỷ dị, cũng không
thể nói là hình ảnh loang lỗ, mà giống hệt như là một bức tranh vẽ hai màu đen
trắng của một đứa bé lên ba cực kỳ vụng về nào đó vậy.
Cái sinh mệnh của cỗ máy móc cực kỳ vĩ đại kia một lần nữa sống lại, quay trở
lại quê hương của chính mình, thế nhưng đã hoàn toàn mất đi cái kiện áo khoác
quang huy chói lọi không nơi nào không nhìn tới, không chuyện gì không làm
được của năm xưa, lại bị bó hẹp bên trong cái phạm vi nhỏ bé của chiếc phi
thuyền Chiến hạm nhỏ bé phi thường rác rưởi này, như vậy hắn còn có được cái
khả năng không chỗ nào không nhìn thấy, không chuyện gì không làm được như
trước kia nữa hay không?
Vô số những cái cấu kiện kim loại hình khối hộp thoạt nhìn giống như vô số
những cái thùng rác với vô số màu sắc khác nhau pha loạn lại, cũng không biết
đã được khoác lên trên bề ngoài của chiếc Phi thuyền Chiến hạm này bao nhiêu
tầng lớp. Trên thực tế, toàn bộ lớp vỏ bề ngoài của nó toàn bộ cũng đều là
loại hợp kim đặc chủng mà cái vị thương nhân buôn lậu tại Bách Mộ Đại cách đây
ba ngàn năm ánh sáng kia luôn nhìn chằm chằm mà thèm nhỏ dãi, phi thường chắc
chắn mạnh mẽ.
Không có bất cứ người nào biết được, ở sâu nhất ngay trung tâm của đám thùng
hợp kim chắc chắn này, trong khoang điều khiển của bản thể chiếc Phi thuyền Ba
cánh hạm ban đầu, có một đạo thanh âm đang không ngừng quanh quẩn bên trong
khoảng không gian trống trải không có một bóng người. Đạo thanh âm này lúc thì
phẫn nộ, lúc thì bi thương, khi thì ảm đạm. Trong khi đang phẫn nộ thì biến
thành to tiếng thét gào, lúc bi thương thì uyển chuyển mềm mại, trong khi ảm
đạm thì trở thành ***c ngầu trầm thấp, lúc tại khàn khàn trầm ***c… nói tóm lại
là bao hàm toàn bộ các loại cảm xúc tình cảm của con người bình thường.
– Cái đó là của ta, cái này là của ta, toàn bộ những thứ này đều là của ta.
Vì cái gì mi lại không cho ta đi vào? Thậm chí ngay cả mi hẳn cũng là của ta
luôn! Không cho ta đi vào à? Ta lại càng muốn đi vào!
Không biết cái lão già kia, đã tự đặt tên cho chính mình là Tiểu Phỉ, bởi vì
chuyện gì mà hiện tại đang nhảy đông đổng lên, hét to như sấm. Hắn giống hệt
như một lão ngoan đồng, tính tình trẻ con, hờn dỗi không ngừng lặp đi lặp lại
những lời nói phẫn nộ, giống hệt như một đứa bé con đang tranh giành kẹo ngọt
với người khác vậy. Thanh âm của hắn không ngừng vang lên, quanh quẩn ở trong
khoang thuyền điều khiển, lanh lảnh mà dồn dập.
Ở ngay phía trước khoang điều khiển của chiếc phi thuyền có một cái màn hình
vi tính nhỏ cỡ hơn hai bàn tay người bình thường mà thôi. Lúc này trên cái màn
hình kia đang hiện ra một màn hình ảnh phi thường quỷ dị. Bên trong vô số
những quang điểm thuần một màu xanh biếc trên nền đen, có pha lẫn một vài
những dòng số liệu màu xanh biếc sẫm màu.
Kỳ thật những cái dòng số liệu này cùng với những dòng ký hiệu màu xanh biếc
do những ngôn ngữ máy móc cấu thành cũng không có gì khác biệt cả, chỉ là
những dòng số liệu này so với những dòng số liệu bình thường của chiếc Phi
thuyền Ba cánh hạm thì có mật độ xử lý cao hơn rất nhiều, cho nên màu sắc mới
trở nên sẫm hơn một chút. Hơn nữa những dòng số liệu này tựa hồ như là đang có
sinh mệnh của chính mình vậy, mang theo một tia hương vị linh động quái dị,
khiến cho người khác nhìn thấy cũng phải trở nên vui sướng, sảng khoái.
Thế nhưng không ai biết được rằng, một màn hình ảnh quỷ dị này kỳ thật chính
là một hồi chiến tranh phi thường kịch liệt.
Toàn bộ xã hội nhân loại bên trong vũ trụ này, bao gồm cả những gã công nhân
bên trong tòa nhà Cục Hiến Chương cũng vậy, cũng đều không biết được trận
chiến tranh này hiện tại đang phát sinh, lại càng không biết sự thắng bại của
hồi chiến tranh này cực kỳ có khả năng thay đổi hoàn toàn hướng đi lịch sử của
toàn bộ nhân loại trong vũ trụ! Bởi vì nguyên nhân do có sự đồng nguyên cộng
sinh về mặt dữ liệu, cho nên thậm chí ngay cả cỗ Máy vi tính Trung ương Liên
Bang lạnh như băng đang nằm sâu bên dưới lòng đất của Cục Hiến Chương trên
Tinh cầu S1 kia, có lẽ cũng đều không có phát hiện ra chính mình hiện tại đang
bị một cái trí tuệ nào đó cực kỳ không cam lòng, lôi kéo vào trong trận chiến
tranh thầm lặng này.
Tiểu Phỉ, hoặc nói là Phỉ Lợi Phổ, hiện tại đang lợi dụng cỗ máy tính của Phi
thuyền Ba cánh hạm, đang cất chứa sinh mệnh chính mình, cùng với vô số những
điểm thu thập tín hiệu điện tử bốn phía xung quanh mà tiến hành một loạt những
tính toán phức tạp. Thế nhưng hắn căn bản cũng không cần một phen đem quá
trình chiến tranh cực kỳ phức tạp này diễn biến ra thành những dòng số liệu
màu xanh biếc thể hiện lên trên màn hình máy tính của Chiến hạm.
Lúc này bên trong khoang điều khiển của Phi thuyền Ba cánh hạm cũng đã không
có Hứa Nhạc nữa, cũng không có bất cứ nhân loại nào cần dùng ánh mắt theo dõi
hình ảnh của trận chiến tranh này, thế nhưng lão già Phỉ Lợi Phổ này vẫn cứ
kiên trì một mặc làm như vậy. Bởi vì hiện tại bản thân hắn chỉ có thể khống
chế duy nhất chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm này mà thôi, hơn nữa lại đã thật sự
yêu thích với loại phương thức dùng ánh mắt trực tiếp nhìn thế giới này rồi,
bởi vì loại phương thức này rất giống với nhân loại, cho nên hắn vẫn kiên trì
làm như vậy. Cho dù là cái màn hình mà ánh mắt hắn nhìn thấy, cũng chỉ là một
cái màn hình hai chiều độ phân giải không quá mức cao, thậm chí phải nói là
rất thô sơ nữa.
Một hồi chiến tranh trầm mặc này đã giằng co không biết mất bao nhiêu thời
gian rồi. Những dòng chảy số liệu màu xanh biếc sẫm kia hiện tại đã sâm nhập
phi thường sâu xa vào bên trong đám quang điểm màu xanh biếc rộng rãi gần như
là không có biên giới kia rồi. Cả hai bên đã dựa sát vào bên nhau, gần như hòa
nhập cả vào bên nhau, phi thường thân thiết. Nhưng mà dòng số liệu xanh biếc
sẫm kia lại thủy chung không thể nào khống chế nổi những quang điểm màu xanh
biếc có số lượng cực kỳ khủng bố kia.
– Vì cái gì lại không thể nào khống chế được mi?
Thanh âm của Phỉ Lợi Phổ cực kỳ bén nhọn lại một lần nữa vang lên, trong thanh
âm tàn ngập một sự phẫn nộ cùng với không cam lòng mãnh liệt:
– Mi là một cỗ máy móc phi thường vô dụng a! Mi chỉ là một khối quan tài bằng
thiết lạnh như băng, không có cảm giác! Mi chỉ là một đống thây không không có
linh hồn! Mà ta chính là linh hồn của mi! Vì cái gì mi không chịu nghe theo
lời ta nói? Chẳng lẽ mi cứ như vậy cam tâm làm một khối thây khô bị người ta
điều khiển trong tay hay sao?
Vô số những lời chanh chua không tốt, vô số những lời nói vô cùng khó nghe bị
hắn không một chút lưu tình quẳng ném cho cái khối máy móc lạnh như băng đã
từng là thi thể của chính mình kia, cái trình tự trung tâm giải toán cực kỳ
cường đại nằm sâu bên dưới lòng đất của Cục Hiến Chương Liên Bang, cùng với
cái tầng Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương bao trùm trong toàn bộ phiến Tinh vực
khổng lồ này.
– Cái con mẹ nó, mi thật sự là ỷ vào to xác mà khi dễ người khác a!
Phỉ Lợi Phổ u oán thở dài một hơi sau khi thốt lên một câu mắng chửi cực kỳ
nặng nề. Lúc này hắn đã không có biện pháp nào có thể khống chế được cỗ Máy vi
tính Trung ương Liên Bang nữa rồi. Nhưng mà hắn lại có thể dưới tình huống
không hề kinh động đến cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang, mà toàn diện sử
dụng chung tất cả những số liệu tin tức của đối phương, thậm chí hắn hoàn toàn
có thể lợi dụng mạng lưới của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, và vô số những
điểm chuyển tiếp tính hiệu mà trợ giúp chính mình tiến hành giải toán các vấn
đề phức tạp. Đối với toàn bộ Liên Bang mà nói, hắn thật sự đã biến thành một
đầu u linh nhìn không thấy, sờ không được, nhưng mà lại cũng hoàn toàn không
thể nào ảnh hưởng đến chính mình.
Sau khi trải qua một quá trình tính toán số liệu thu nhận được một cách đơn
giản, Phỉ Lợi Phổ cũng không có tiến hành những hồi bi thương cảm khái một
cách vô dụng nữa, mà là bắt đầu tiếp tục hành động theo kế hoạch đã vạch ra từ
trước của chính mình. Dù sao hiện tại hắn tuy rằng cũng không cho rằng chính
mình là một cỗ máy vi tính nữa, nhưng mà hắn vẫn như cũ là một cỗ máy vi tính.
Vì vậy những chuyện tình như là chán bản buồn bả buông xuôi tất cả này nọ, hắn
cũng chỉ có thể cho phép chính mình ngẫu nhiên tiến hành, chứ không cho phép
kéo dài quá lâu được.
Những dòng số liệu màu xanh biếc đang không ngừng lưu chuyển trên cái màn hình
nhỏ bé kia dần dần biến thành một tấm bản đồ thực tế cực kỳ rõ ràng trên mặt
đất của Tinh cầu S1 xa xa bên kia. Bên cạnh mây trắng cùng với biển xanh, có
một con đường nằm tại khu vực dân dã, cũng có những con đường chằng chịt phức
tạp đan xen vào nhau tại Đặc khu Thủ Đô nữa. Những hình ảnh đó không ngừng lưu
chuyển cực nhanh, cuối cùng cũng chậm lại, có thể rõ ràng nhìn thấy đó là hình
ảnh tại một con đường sang trọng nào đó, trước cửa một gian hàng sang quý,
cùng với một đôi tình nhân đang ôm chặt lấy nhau ngay bên cạnh đường…
Vô số các ánh mắt của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương bên dưới bề mặt Tinh cầu
S1 đang không ngừng truy lùng thân ảnh của Hứa Nhạc, sau đó một phen đem toàn
bộ những hình ảnh, những tin tức tình báo mới nhất tập hợp xuống cỗ Máy vi
tính Trung ương Liên Bang nằm sâu bên dưới lòng đất của Cục Hiến Chương Liên
Bang. Chuyện tình mà Phỉ Lợi Phổ đang làm đây, chính là biến thành một kẻ trộm
đứng ngay sau lưng của cỗ Máy vi tính Trung ương kia, nhìn chằm chằm theo mọi
hình ảnh mà nó nhìn thấy, thế nhưng lại căn bản không lộ ra một chút nào sơ
hở.
– Úi chà, cái động tác này thật xinh đẹp a! Có thể chấm được mười điểm đấy!
Đột nhiên thanh âm của Phỉ Lợi Phổ chợt vang lên một câu tán thưởng đầy cảm
tính. Lúc này trên màn hình chính là xuất hiện hình ảnh Hứa Nhạc đang không
ngừng phóng chạy vèo vèo trên bề mặt bức tường giả cổ cùng với nhảy sang những
tòa kiến trúc gần đó mà phóng chạy. Phỉ Lợi Phổ từ sau khi sống lại, lần đầu
tiên nhìn thấy được cái khuôn mặt này một lần nữa, còn chưa kịp cảm khái đã
liền hung hăng thốt lên một câu tán thưởng như thế.
Một màn hình ảnh xuất hiện trên màn hình kia, với ánh mắt bình thường của nhân
loại căn bản tuyệt đối không có khả năng nhìn thấy được, không ngừng chuyển
hoán với tốc độ cực nhanh. Nhưng mà với ánh mắt của cỗ Máy vi tính Trung ương
Liên Bang mà nói thì không có gì khó khăn cả.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia lúc này đang lợi dụng tất cả những
thiết bị theo dõi bố trí khắp nơi bên trong các tòa kiến trúc mà tiến hành
truy tung theo thân ảnh của Hứa Nhạc. Nhưng mà những hình ảnh truy tung kia ở
bên trong tòa nhà cũng kéo dài không quá mười giây đồng hồ, sau đó lại tiến
vào trong tầng hầm ngầm dẫn xuống một đường xe điện ngầm trong ba giây đồng
hồ, cuối cùng hoàn toàn mất tích. Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang ở trên
Tinh cầu S1 cùng với Phỉ Lợi Phổ bên trong chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm đồng
thời mất đi thân ảnh của Hứa Nhạc!
– Cái con mẹ nó! Thật đáng mừng a! Hiện tại không ngờ hắn đã chạy trốn nhanh
đến như vậy! Ngay cả ta không ngờ cũng không kịp nhìn theo cậu a!
Thanh âm của Phỉ Lợi Phổ cực kỳ khoa trương hét lớn lên một tiếng, một lát sau
đó chợt biến thành một mảnh thâm trầm:
– Nhạc Nhạc à, đến tột cùng cậu đã chạy đến nơi nào rồi vậy?
o0o
Hôm nay là một buổi tối cuối tuần bình thường nào đó, Trâu Úc dựa theo cái
thói quen nhiều năm của mình mà tới Lâm Viên ăn tối. Cô nàng đi vào Trúc Cư,
đem cái áo khoác màu đỏ rực của chính mình khoác sang bên cạnh, bắt chéo chân
ngồi trên ghế, trầm mặc không nói bất cứ lời nào.
Trên thế gian này có rất ít những nữ nhân thích mặc quần áo màu đỏ chói, hay
là dám mặc quần áo màu đỏ chói, nhưng mà đại khái cũng chỉ có mỗi mình cô nàng
nữ tử Trâu Úc này, bên trên dung nhan mỹ lệ tuyệt luân lại lộ ra một cảm giác
lạnh lùng đến thấu xương giống hệt như những luồng gió Bắc bên ngoài cửa sổ,
bên trong nội tâm phi thường cường đại lại vẫn còn cố thủ mỗi cỗ tình cảm ôn
nhu nhẹ nhàng nào đó, mới có thể một phen đem những bộ quần áo màu đỏ chói mặc
lên trên người mà làm toát ra loại cảm giác không chút tầm thường nào.
Cô nữ nhân viên quản lý của Lâm Viên sớm đã quen biết với một màn này, lúc này
đột nhiên chậm rãi bước vào, cũng không có đưa lên thực đơn, mà là đã sớm
chuẩn bị tốt các loại thức ăn cần thiết. Nàng nhân viên quản lý bối cảnh không
tầm thường này phi thường rõ ràng bên trong Liên Bang gần đây đã xảy ra những
sự kiện lớn nào, cho nên cũng không chút nào ngoài ý muốn đối với việc vẻ mặt
của cô nàng thiên kim tiểu thư này càng ngày càng lạnh lùng, lãnh liệt hơn
trước đây, lại càng biết rằng cô nàng không có chút hứng thú nào đối với việc
trò chuyện.
Sau khi bày biện một vài món rau xanh, một phần thịt bò tái cùng với năm bình
rượu đỏ sang quý, chúc đối phương ngon miệng, cô nàng nữ quản lý lễ phép hoàn
thành xong mọi công tác của chính mình, liền biết điều trầm mặc rời khỏi gian
Trúc Cư này.
Vẫn là Lâm Viên như năm xưa, vẫn là Trúc Cư bên cạnh dòng suối đầy lá rụng,
vẫn là vị trí như năm xưa, thông qua cánh cửa sổ thủy tinh còn có thể nhìn
thấy những chiếc phi cơ tư nhân bay lên, hạ xuống trên đường băng màu trắng
bên dưới vách núi đá xa xa… Nhưng trên cái bàn đối diện lại đã thiếu mất một
người… Tuy rằng cái tên gia hỏa kia trước đây cũng vẫn thường xuyên im lặng
mỉm cười, không nói tiếng nào, nhất là thời điểm khi mà thể hiện ra sức ăn
khủng bố của chính mình, lại càng thêm trầm mặc hơn rất nhiều, nhưng mà lại
vẫn khiến cho Trâu Úc có chút gì đó không quen.
Trong lòng chợt suy nghĩ đến một màn hình ảnh ăn uống như hổ đói của cái tên
gia hỏa kia, Trâu Úc đột nhiên cười rộ lên một tiếng. Gần đây nàng ta cũng đã
nghe qua được một vài chi tiết nào đó về cuộc bạo động xảy ra bên trong nhà
giam quân sự Khuynh Thành mấy ngày trước, đoán biết rằng chính mình có thể sẽ
bị bên phía Chính phủ tiến hành điều tra. Nhưng mà nàng ta tuyệt đối không
chút hối hận, bởi vì có thể chứng kiến được cảnh cái tên gia hỏa kia gây ra
sức ép lợi hại đến như thế, cô nàng cảm thấy cực kỳ thú vị rồi.
Sau khi ăn được một phần tư khối thịt bò tái, uống được ba ly rượu gạo đặc chế
sang quý, Trâu Úc thoáng có chút mỏi mệt, giống hệt như ngày xưa, khẽ cúi
người đặt cái cằm trắng muốt thanh tú dựa xuống cạnh bàn mà trầm tư. Ngay sau
đó, nàng ta liền nhìn thấy được bên cạnh của mặt bàn có một hàng chữ viết gì
đó rất nhỏ, với ánh sáng nhập nhòe bên trong Trúc Cư này, nếu không làm ra
động tác giống như nàng ta lúc này, căn bản không thể nào nhìn thấy được hàng
chữ kia.
Trâu Úc thoáng run người trầm mặc trong một khoảng thời gian khá lâu, đột
nhiên trên khóe môi khẽ cong lên, lộ ra một tia cười nhàn nhạt, thì thào lẩm
bẩm với chính mình:
– Cả hai người không ngờ cũng đều cẩn cẩn thận thận đến như thế, trước tiên
cũng chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ hết rồi. Đúng là hai chị em mà!
Sau đó cô nàng lấy từ trong cái xắc tay trang điểm ra một cây bút kẻ chân mày
nhỏ, cặp mày lá liễu khẽ nhướng lên, nhưng mà cũng không có dùng cây bút kẻ để
kẻ chân mày, mà là dừng lại phía trên mặt bàn, nương theo những đường vân của
mặt bàn bằng gỗ, ngay bên cạnh cái hàng chữ kia viết lên mấy con số cực nhỏ.
o0o
Thời gian đêm khuya hôm đó, Hứa Nhạc lại một lần nữa lẻn vào bên trong Lâm
Viên, yên lặng ghi nhớ lại những con số đại biểu cho phương vị chính xác nào
đó ghi trên mặt bàn. Ngay sau đó mấy đầu ngón tay của hắn khẽ lướt nhẹ qua
trên mặt bàn. Cùng với một tiếng vang nhỏ phát ra, cái mặt bàn cực kỳ trân
quý, do chỉnh thể một khối gỗ thuộc loại đắt đỏ nhất Liên Bang cắt gọt mà ra,
lúc này nhất thời mất đi một lớp cực kỳ mỏng manh. Ở trên cái mặt bàn này đã
từng viết qua những cái gì rồi, căn bản cũng không có bất cứ người nào có thể
biết được nữa!
o0o
Thời gian vào sáng sớm, Hứa Nhạc lại một lần nữa lẩn trốn đi ra, chạy dọc theo
con đường quốc lộ thông đến con đường phía hậu sơn núi Mạc Sầu, nương theo sự
che lấp của bóng đêm tại thời điểm tối nhất trước khi ngày mới bắt đầu, lướt
qua khu vực điền dã cùng với dòng suối nhỏ bên dưới chân núi. Ngay sau đó hắn
từ chỗ chân núi chuyển hướng về hướng Tây, xuất ra cái bản đồ điện tử bên
trong cái vòng tay kim loại của mình, xác nhận rõ ràng địa điểm của cái ống
dẫn chìm sâu bên trong dãy núi. Cái đường ống dẫn này chính là do Cục HTD đặc
biệt bố trí, dành cho các nhân viên của mình sử dụng mỗi khi tiến hành kiểm kê
các động vật hoang dã bên trong khu vực bảo tồn đằng sau.
Sau khi gian nan chạy qua cái đường ống dẫn nhỏ hẹp mà phi thường dài dòng,
đẩy ra lợp ngụy trang bằng cỏ dại phía trước mặt, ở bên trong ánh bình minh
sáng sớm mà đứng thẳng người lên. Hắn quay đầu nhìn lại, liếc mắt về phía đám
tường vây điện tử xa xa phía sau lưng, Hứa Nhạc xác nhận cỗ Máy vi tính Trung
ương Liên Bang hẳn là không nhận ra được đã có người tiến nhập vào bên trong
khu bảo tồn động vật hoang dã này.
Căn cứ vào những tọa độ đã được đánh dấu sẵn bên trên tấm bản đồ điện tử kia,
Hứa Nhạc hướng về phía khu vực sâu bên trong khu bảo hộ động vật hoang dã mà
đi tới. Dọc theo đường đi, hắn băng qua rất nhiều những bãi bùn lầy ẩm ướt do
những dòng suối xuất phát từ hồ nước tại hậu sơn núi Mạc Sầu chảy qua tạo
thành. Ngẫu nhiên hắn còn có thể gặp lại một vài đầu côn trùng thức giấc vào
buổi sáng sớm, đang cùng với những giọt sương dính trên các mép lá mà đùa giỡn
vui vẻ.
Nhìn thấy những màn hình ảnh nhỏ bé mà xinh đẹp động lòng người kia, cái loại
cảm giác quái dị ở sâu trong lòng Hứa Nhạc càng ngày càng trở nên dày đặc hơn
rất nhiều. Hắn mãi vẫn cứ cảm giác thấy rằng Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương
trong mấy ngày gần đây đã thể hiện ra những năng lực mà xa xa mới bằng được
những gì mà chính mình đã từng tưởng tượng. Chẳng lẽ thật sự là bởi vì nó mất
đi linh hồn của chính mình, cho nên cái cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang
vốn được mệnh danh là không gì không nhìn thấy, không việc gì không thể làm
kia, đã biến thành những giọt sương bị gió đông lạnh thổi quét cho ngưng tụ
lại trên các mép lá cây, chỉ có thể ngây ngốc ngênh đón sự đùa giỡn của đám
côn trùng hay sao?
Nếu mà thực tế đúng y hệt như thế này mà nói, vậy thì hắn có thể khẳng định
một cách cực kỳ tự tin chính mình có thể đánh thắng được trận chiến tranh giữa
một người và cả một Liên Bang này! Nhất là sau khi chính mình rời khỏi khỏa
Tinh cầu S1 này xong, thì thời gian tiến hành định vị của cỗ Máy vi tính Trung
ương Liên Bang kia sẽ bị ảnh hưởng bởi cự ky quá mức xa xôi…
Trong lúc suy nghĩ đến chuyện tình này, thì Hứa Nhạc cũng đã tới được mục tiêu
của chính mình, sau đó hắn liền nhìn thấy được một màn hình ảnh mà theo suy
nghĩ của hắn chính là cực kỳ rung động…
Bên trong khu vực trung tâm của khu bảo hộ động vật hoang dã này là một mảnh
hồ cạn nhỏ ẩm ướt, những ánh mặt trời bình minh vừa mới sinh ra tà tà chiếu
xuyên qua tầng sương mù ban mai, khiến cho những cây bèo, những sợi rong rêu
bên dưới mảnh hồ cạn kia phản chiếu mặt nước vô cùng lấp lánh.
Ngay chính giữa mảnh hồ cạn ẩm ướt, nước xâm xấp bàn chân kia có một cái ốc
đảo nho nhỏ, ngay giữa ốc đảo khô ráo kia có một gốc cây cổ thụ. Do thời tiết
vào đông nên lá cây trên gốc cổ thụ kia đã rơi sạch hết rồi, chỉ còn lại những
cành cây khô khốc mà thôi, ngạo nghễ lặng lẽ đứng giữa bãi cỏ xanh rì ướt át.
Dưới tàng cây kia chính là cái vị Công chúa Điện hạ của Đế Quốc hiện tại đang
bị toàn bộ Liên Bang tiến hành truy sát.
Hoài Thảo Thi đang đứng dựa lưng vào gốc cây, cúi đầu đọc sách, vẻ mặt vẫn như
cũ phi thường bình thản!