“Chiến hạm được tạo thành bởi ba hệ thống lớn, hệ thống cấu tạo, hệ thống điều
khiển, hệ thống động lực… Có bạn có thể đang nghĩ hệ thống vũ khí thì sao? Hệ
thống quan sát đâu? Tôi nghĩ, những bạn nào mà nhìn cấu tạo hợp thành chiến
hạm như vậy, cơ bản đều là các bạn nam sinh viên.”
Tiếng của nói giáo sư Châu ngồi trên bục giảng cực lớn, ngay đến chiếc micro
nhỏ kẹp trên túi áo của ông cũng phát ra tiếng rè biểu tình phản đối. Ông nhìn
những nam sinh viên trong phòng học, tỏ vẻ không chấp nói: “Chỉ có cậu thích
xem tạp chí mới nhìn nhận vấn đề một cách thiển cận như vậy, nhận biết được
vấn đề ấy, đừng quên rằng, ba hệ thống lớn này mới là cấu tạo cơ bản cho tất
cả…Chúng ta cứ lấy ví dụ ở chiến hạm thế hệ Vũ nói đi, ba chủ pháo laser trên
đó cấu tạo từ cái gì? Bục hợp kim siêu bền và máy chuyển đổi tinh thạch! Bộ
chỉnh điều khiển chuyển động! Bộ kích phát năng lượng!”
Giáo sư Châu giơ ngón tay cái lên, một tia sáng cảm ứng xuất hiện trên màn
hình lớn, phóng to bệ chủ pháo của bức vẽ cấu tạo chiến hạm vũ ra, lần lượt
chỉ vào ba bộ phận nói: “Và ba bộ phận cấu thành quan trọng nhất này, lần lượt
chính là hệ thống cấu tạo, hệ thống điều khiển, hệ thống động lực…Năng lượng
mà vũ khí phát ra, cuối cùng vẫn chỉ quy nạp vào trong bộ truyền động lực,
Đương nhiên, nếu anh nói là đạn pháo trong quân dụng, vậy anh coi như tôi chưa
nói gì.”
“Ba hệ thống này không chỉ tồn tại trong phạm trù vĩ mô, mà trên mối một cấu
tạo nhỏ chi tiết của mỗi phần trên chiến hạm, chỉ có ba hệ thống hoàn mỹ này
mới có thể phối hợp nhịp nhàng, mới có thể…”
“Đương nhiên, chiến hạm thế hệ Vũ sớm đã rút hết, hiện tại nguồn tinh thạch
của Liên Bang khan hiếm, có lẽ các bạn cũng không có nhiều cơ hội để ngồi lên
chiến hạm. À, điểm quan trọng nhất là, đại học Lê Hoa chúng ta không phải là
ba học viện quân sự lớn và trường quân đội Tây Lâm, chúng ta không có khoa chỉ
huy chiến hạm, nói với các bạn những điều này cũng vô ích.”
Trong giảng đường vang lên tiếng cười ồ và la ó của các nam sinh viên, giáo sư
Châu vốn không để tâm đến, tự mình hứng thú giảng bài tiếp.
“Vậy tại sao tôi phải tốn thời gian nói về những thứ này? Đó là vì bất luận là
tương lai các bạn có cả năng tiếp xúc với cơ giáp, hoặc là những thứ xe thiết
giáp tự động, pháo tự động, kỳ thực quy kết đến cùng…Mỗi thứ trong chúng đều
là một chiến hạm mô hình nhỏ, hoặc nói là chiến hạm vi hình. Thứ quyết định
tính năng và chiến lực của nó, vẫn là ba hệ thống cấu tạo, điều khiển, và động
lực!”
“Mịa nó, bỗng nhiên nghĩ tới những tên tương lai chỉ muốn phát triển về mặt
dân dụng các cậu…Bài giảng này coi như là lãng phí rồi.”
Trên giảng đường lại vang lên tiềng cười ồ…Chỉ có Hứa Nhạc là không cười, hắn
cũng không ngơ ngẩn nhìn bóng dáng của Trương Tiểu Manh, tâm trạng hiện giờ
của hắn quả thực là vô cùng phức tạp, nhưng hắn không cho phép cuộc sống của
bản thân toàn bộ lại rơi vào trong nỗi đau khổ thương cảm mờ mịt này. Hắn
nghiêm túc nghe bài giảng của giáo sư Châu, hơn nữa còn cảm thấy mình có được
một sự thu hoạch gì đó.
“Cơ giáp chính là một chiến hạm nhỏ.” Hứa Nhạc trong lòng lặp lại câu nói của
giáo sư Châu. Hồi tưởng lại lần đầu tiên mình tu sửa lại nó trên tàu hiệu Cổ
Chung, trong đống bản vẽ cơ giáp quy mô lớn tìm kiếm trong khu, lại liên hệ
đến những thao tác mình tận tay làm ở khu trong những đêm gần đây, hắn lại có
thêm một tầng kiến thức với lý thuyết mà giáo sư Châu dạy, hơn nữa còn liên
tưởng theo một hướng kỳ quái.
Bởi vì năm đó đại thúc nói với hắn, cơ thể con người mói là một bộ máy đầu
tiên nhất.
Nếu nói cơ giáp là một chiến hạm nhỏ, vậy cơ thể con người há chẳng phải là
một cơ giáp nhỏ hay sao? Cơ thể con người cũng được cấu tạo bởi hệ thống điều
khiển, hệ thống cấu tạo và hệ thống động lực. Cấu tạo tự nhiên là những nguyên
liệu tồn tại tự nhiên như xương cốt, cơ thịt, tâm tạng, lông, máu…Hệ thống
điều khiển tự nhiên là chỉ về não và các dây thần kinh vận chuyển…Chỉ có thông
qua sự lưu thông của các dây thần kinh, ý thức đại não mới có thể điều khiển
tới hoạt động của cơ thịt, sự vận động các khớp, sự hô hấp của phổi. Những thứ
này đều là hoạt động của hệ thống cấu tạo.
Vậy hệ thống động lực thì sao? Tự nhiên sẽ là con người ăn vào và thông quan
cơ quan tiêu hóa hấp thu biến thành năng lượng cần thiết cho con người. Và
được dữ trữ trong cơ thể. Biến thành mỡ, đường huyết. Oxy được hấp thu vào
trong máu, sau đó trong cơ thể bắt đầu dùng cách đốt cháy nó. Cung cấp một
nguồn năng lượng vô tận cho cơ thể con người.
Hứa Nhạc im lặng suy nghĩ. Thầm nghĩ cơ thể mình dường như hai hệ thống sau
kia khác với những người khác. Ví dụ khi bản thân thao tác cơ giáp. Ý thức đại
não dường như là do một đường thông đạo mới hoàn toàn truyền đến tứ chi. Còn
sức mạnh rung động thần kỳ trong cơ thể, rõ ràng không phải chỉ dựa vào cách
bình thường mà bộc phát ra…Mỗi lần mình thử xong đều cảm thấy rất đói. Có lẽ
là có liên quan đến đặc chất của năng lượng này?
Với một kết quả suy đoán như vậy, Hứa Nhạc đã cảm thấy hài lòng. Hắn ngẩng đầu
nhìn bóng dáng của người con gái kia. Lại bắt đầu thấy bất mãn. Ba hệ thống
của bản thân phát triển theo hướng mạnh lên, Đáng tiếc là trái tim và tình
cảm, những thứ huyền ảo này lại không thể tốt hơn chút nào. “Tên gác cổng ấy
đã đứng ở bên ngoài Mai Viên 5 tiếng đồng hồ. Bạn thật sự không muốn đi xem
sao?” Bên ngoài cửa vang lên âm thanh cười nhạo của đám nữ sinh. Có lẽ một số
người là bạn của Trương Tiểu Manh thật, nhưng nhiều hơn trong số đó đều có tâm
lý muốn xem náo nhiệt. Trương Tiểu Manh đứng trước mặt mọi người trước nay đều
rất lịch sự trầm lắng. Lạnh nhạt xa lạ.Thêm vào đó là câu chuyện ngày xưa của
cô. Trong đám nữ sinh của đại học Lê Hoa, kỳ thực không được hoan nghênh gì.
Trương Tiểu Manhh không để ý đến những tiếng ồn ào bên ngoài. Không có sự cho
phép của cô. Cửa điện tử cũng không cho bất cứ ai xông vào. Cô cũng không để ý
cách nhìn và sự chế nhạo của những người khác. Ngoài phía trước mặt chàng trai
trẻ kia ra, cô thấy rằng bản thân rất ít khi mình bị mất đi bình tĩnh.
Bước tới trước cửa sổ. Phía xa là con sông Hoa Hồng đang phản chiếu những ánh
đèn trong màn đêm. Gần hơn chính là thảm cỏ dưới Mai Viên. Trên thảm cỏ, một
nam sinh đang đứng lẳng lặng như một hòn đá dưới đó. Sau khi tan học vẫn đứng
bất động ở đó tới đêm khuya. Dường như ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi.
Trương Tiểu Manh thẫn thờ nhìn chàng trai đó. Lấy một miếng bánh tiểu cẩu đáng
yên cho vào miệng mình chậm rãi nhai. Mắt cô thấy ươn ướt. Một sự buồn bã đau
khổ vô bờ phủ kín lòng cô.
Nguyên nhân của nó chính là cô cảm thấy mình thật ngu xuẩn, nếu như biết rõ sẽ
như vậy, hôm đó không thế làm điều ấy, không nên kích động hắn, khiến hắn biến
thành như vậy, còn bản thân cũng khó chịu không nguôi, còn phải cố tạo ra bộ
dạng lạnh lùng khiến chính cô cũng thấy khinh thường chính mình.
Phải thừa nhận rằng, Trương Tiểu Manh là một cô gái lương thiện, nếu không cô
cũng không vứt bỏ gia thế tốt đẹp của mình, đề dấn thân vào sự nghiệp mưu cầu
quyền lợi cho nhân dân tầng lớp dưới của Liên Bang. Nhưng qua sự huấn luyện
rèn dũa, cặp kính viền đen kia khiến cô rõ ràng đã chín chắn hơn rất nhiều,
chuyện tình cảm nam nữ, cô vẫn vô cùng ấu trĩ ngây ngô, mơ hồ nối tiếp mơ hồ.
Chính lúc này tiếng điện thoại lại vang lên, Trương Tiểu Manh nhấc máy nghe,
sau đó nghe thấy tiếng của Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc không phải người si dại, càng không phải là người muốn khóc thét đau
khổ quằn quại. Nhưng hắn rất cố chấp, cố chấp như một hòn đá, hắn bắt buộc
phải làm rõ nguyên nhân gì khiến thái độ của Trương Tiểu Manh thay đổi đột
ngột như vậy, cho nên hắn đã đóng đinh tại Mai Viên này đến nửa đêm, cuối cùng
đã gọi điện cho cô. Hắn ngăn cản khả năng Trương Tiểu Manh chất vấn hắn sao có
thể có số điện thoại của cô, trực tiếp lạnh lùng nói: “Đừng chơi trò lạnh lùng
này nữa. Cô không phải là Giản Thủy Nhi, diễn xuất tệ lắm, vứt bỏ nó đi. Tôi
không biết cô có ẩn tình gì, nhưng tôi muốn nói với cô, trò này không sử dụng
được với tôi đâu.”
“Tôi đoán cô lúc này đang ở bên cửa sổ trong bóng đêm nhìn tôi, sau đó đang bị
sự chân thành của tôi làm cô cảm động? Nói không chừng còn đang khóc nữa.”
Hứa Nhạc đừng đó hồi lâu cuối cùng cũng dùng thái độ năm xưa khi ở cùng đám cô
nhi trên phố Chung Lâu, ngẩng đầu nhìn lên tầng bảy, thê lương nói: “Lẽ nào em
không cảm thấy như vậy rất ấu trĩ sao?”
Trương Tiểu Manh lúc này hai mắt đẫm lệ nhìn Hứa Nhạc dưới lầu, lại bị những
lời nói vang lên trong điện thoại kích động khiến tâm trạng phức tạp, cúp điện
thoại bộp một cái, rồi chui vào trong chăn.
Điện thoại đã ngắt, Hứa Nhạc lại không rời khỏi Mai Viên, hắn cảm thấy trong
lòng mình trống trải, nếu không có được sự ấm áp hay lời nói của cô ấy lấp
đầy, cơ hồ nó sẽ mãi trống trải như vậy. Đây là mối tình đầu của hắn, chí
ít…cũng là đêm đầu tiên của cô ấy, hắn thấy rằng hai người đều nên trân trọng
nó.
Vì vậy mà hắn rất trân trọng nó, rất cố gắng, cho nên hắn đứng mãi ở Mai Viên
chờ đợi.
Đêm thu lạnh lẽo, Hứa Nhạc không phải là người xung động, hắn đã chuẩn bị, mặt
một chiếc áo ấm bên trong, bên ngoài mặc chiếc áo gió quân dụng màu sắc có
được khi ở sân bay, chính là chiếc mặc khi lần đầu tiên gặp Trương Tiểu Manh,
một là để giữ ấm, hai là có thể để đối phương nhìn áo nhớ người, đây đã là sự
sắp xếp chu toàn nhất có thể có được của một người lần đầu biết yêu như Hứa
Nhạc.
Nhưng hắn đã tính toán sai lầm về sự thất thường của ông trời, một trận mưa
thu lạnh buốt dần dần rơi lộp bộp xuống, khiến cả người hắn ướt đẫm. Hắn lau
nước mưa trên mặt mình, bực bội nhìn trời. Mai Viên lúc này đã không một bóng
người, ngày cả đám nữ sinh xem náo nhiệt vừa rồi cũng đã đi vào giấc ngủ, chỉ
có những hạt mưa thu dõi theo bóng hắn, khiến hắn cảm thấy trống trải cô đơn
vô bờ.
Đêm càng khuya, có nữ sinh thức dậy trong đêm phát hiện nam sinh đứng trong
mưa, khẽ thở dài một tiếng.
Nửa đêm khuya, mưa thu bỗng biến thành trận tuyết đầu tiên của phương bắc tinh
cầu, bông tuyết lả tả bay xuống, rơi trên người Hứa Nhạc, dần dần làm băng
lạnh cả thân thể cùng trái tim hắn.
Sáng sớm tinh mơ, Hứa Nhạc phủi lớp tuyết trên người, lặng lẽ rời khỏi Mai
Viên, hắn cảm thấy quá lạnh, đợi đến lúc vũ hội rồi lại hỏi rõ cũng được. Cửa
sổ ở lầu bẩy Mai Viên ló ra khuôn mặt của Trương Tiểu Manh, cô nhìn theo dấu
chân của Hứa Nhạc in trên tuyết, lòng cảm thấy cô độc quanh hiu, biết rằng có
lẽ hắn đã thật sự tuyệt vọng với mình rồi.
Hứa Nhạc không có thời gian để tắm nước ấm sau đó đi ngủ, một là thời gian
không đủ, hai là với cơ thể mạnh mẽ được rèn luyện mấy năm nay dường như đã
khiến hắn mất đi sự quấy nhiễu của những chứng bệnh cảm mạo, ba là trong lòng
hắn lúc này đang dâng lên một bó lửa, một đám lửa không có màu sắc ánh sáng,
khiến hắn buồn bực vô cùng, cần phải tìm một cách nào đó phát tiết ra.
Hắn lẳng lặng bước vào khu không người, lòng nghĩ lúc này tên nhóc thần bí kia
có lẽ sớm đã đi ngủ, mình chỉ đành rống giận với nhưng khối màu sáng bên trong
cấp sáu, điều khiến hắn bất ngờ nhất là, trên bàn nhỏ của phòng nghỉ ngơi đã
không còn bất cứ thứ nào, còn đèn chỉ thị màu xanh của gian phòng kia lại vẫn
sáng, chẳng lẽ tên đó vẫn ở bên trong? Theo thói thường, đã là bốn giờ sáng
rồi, bất luận là mình hay người đó cũng đã thoát khỏi chứng mất ngủ.
Hứa Nhạc cả người bỗng thấy lo lắng, ngay lập tức quên đi bản thân kỳ thực
cũng đang ở trong thời kỳ u ám nhất của tuổi trẻ, bước vào căn phòng ấy.