– Hai gã thuộc cấp kia của ta đang ở nơi nào à? Cái câu hỏi này phải là ta
hỏi đám các người mới đúng, sao lại là do đám các người hỏi ta đây? Ta thật sự
không thể nào ngờ được, Liên Bang nổi tiếng là dân chủ tự do, không ngờ lại
xuất hiện trường hợp vô lễ đến như thế này, các người là người của đơn vị nào
thế? Tôi phải kháng nghị lên Chính phủ Liên Bang a!
– Nếu như các người kiên trì muốn tiến hành lùng bắt đối với Sứ đoàn Tổ chức
Bình dân Phản kháng Đế Quốc chúng ta, như vậy ta phải cảnh cáo các người một
tiếng, sự đàm phán của chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ! Chính phủ
Liên Bang các người phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm!
Mộc Ân tiên sinh phẫn nộ cùng với kích động quơ loạn cánh tay của chính mình,
hướng về phía đám binh lính Liên Bang vừa mới ùa vào phòng biểu đạt sự kháng
nghị kịch liệt nhất của chính mình. Nhưng mà vẻ mặt Lý Cuồng Nhân vẫn như cũ
phi thường lạnh lùng, căn bản không thèm liếc mắt nhìn hắn ta lấy một cái,
trực tiếpiơ chân đá một cước, hất tung cánh cửa của gian phòng trước mặt mình…
Bên trong căn phòng kia trống rỗng không có bất cứ người nào cả!
Vị quan viên cao cấp của Liên Bang, chuyên phụ trách công tác tiếp đái Sứ đoàn
Tổ chức Bình dân Phản kháng Đế Quốc, vội vàng chạy đến sau lưng hắn, đưa tay
lau mớ mồ hôi tươm đầy trán mình, thấp giọng nói:
– Thượng tá, phiền toái ngài để ý một chút đến vấn đề ảnh hưởng ngoại giao!
Vẻ mặt Lý Cuồng Nhân không một chút biểu tình, giương mắt nhìn chằm chằm vào
căn phòng trống rỗng không một bóng người, cũng không cảm thấy có gì ngoài ý
muốn. Hắn cũng không có mở miệng giải thích với vị quan viên cao cấp kia, mà
mang theo đám quân nhân sĩ quan cường hãn tinh nhuệ kia mà hướng bên ngoài tòa
nhà bỏ đi.
Sau khi gọi một cú điện thoại, hắn leo lên trên một chiếc xe quân dụng chống
đạn, chuẩn bị rời đi. Trước khi đóng cửa xe lại, hắn theo bản năng liếc mắt
nhìn lại tòa nhà u tĩnh đằng kia một cái, mãi vẫn luôn duy trì sự cảnh giác
cao độ, không chút nào che giấu, trên khuôn mặt lạnh lùng phóng thích ra một
cỗ sát ý lạnh thấu xương. Đột nhiên trên mặt hắn chợt xuất hiện một nụ cười
nhàn nhạt:
– Công chúa Điện hạ, ta thật sự muốn biết, cô có thể trốn được bao nhiêu lâu
nữa?
o0o
Cái câu hỏi đó của Lý Cuồng Nhân cũng chính là câu hỏi mà Hứa Nhạc đang phi
thường muốn biết.
Dựa theo sự chỉ dẫn cực kỳ chi tiết của cái bản đồ tinh vi trong cái vòng tay
kim loại, Hứa Nhạc dùng thời gian mất đến mấy ngày mới có thể băng ngang qua
được cái phiến thảo nguyên lớn nhất bên trong khu vực bảo hộ động vật hoang dã
rộng rãi bát ngát kia. Cuối cùng khi đi đến phía trước một bức tường vây điện
tử dài dằng dặc ở phương hướng Tây Bắc, nhìn xa xa mơ hồ có thể nhìn thấy một
tràng những kiến trúc dày đặc chọc trời ở phía đường chân trời.
Ánh mắt của hắn khẽ nheo lại một chút, biết rõ ràng sau khi trèo qua khỏi bức
tường vây này, thì nghênh đón chính mình chắc chắn sẽ là một sự truy lùng đuổi
giết không ngừng không nghĩ, không chỗ nào không có!
Những phiến thành thị Liên Bang này, đối với bản thân Hứa Nhạc, hiện tại phía
sau gáy đã không còn con chíp vi mạch nhân thể mà nói, ngược lại càng giống
như là một phiến rừng rậm nguyên thủy phi thường nguy hiểm. Những cái thiết bị
điện tử thăm dò hình ảnh bằng kim loại lạnh như băng, cùng với vô số dân chúng
Liên Bang ở bên trong các gian nhà ngoài kia, bất cứ lúc nào cũng có thể biến
thành một đám chim chóc hung ác cùng với độc xà thâm hiểm đáng sợ nhất, mang
đến cho hắn những gã địch nhân cường đại nhất.
Sau khi nhanh chóng leo qua bức tường vây, hắn liền dùng thời gian ngắn nhất ở
trong một khu dân cư nào đó tại vùng ngoại thành trộm được một bộ quần áo sạch
sẽ cùng với một cái mũ trùm đầu cực kỳ kín đáo, sau đó nhanh chóng rời đi,
theo một đường ống xử lý nước thải dân dụng tiêu chuẩn gần đó, rất nhanh tiến
nhập vào trong hệ thống thông đạo dẫn nước ngầm dưới lòng đất.
Trong suốt cả quá trình lẩn trốn này có bị hệ thống phân hình điện tử trải
rộng khắp nơi kia đảo qua thân thể của chính mình hay không, có thể nào bị
Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương không nơi nào không có kia phát hiện ra không,
Hứa Nhạc quả thật cũng không rõ ràng cho lắm. Hắn cũng chỉ là đang đánh bạc mà
thôi.
Cảm giác được bên trong một mảnh hắc ám này mơ hồ hiện ra một chút tia ẩm ướt
nhàn nhạt, hắn nhanh chóng tiên sâu vào bên trong. Mãi cho đến khi thật sự xâm
nhập rất sâu vào bên trong con đường thông đạo ngầm sâu thẳm dưới lòng đất,
thì tình tự khẩn trương trong lòng hắn mới hơn giảm bớt xuống một chút.
Cái hệ thống dẫn nước ngầm bên dưới lòng đất của các khu thành thị, mặc dù dày
đặc như là vô số mạng nhện, thông đến bốn phương tám hướng các nơi, bất luận
là tại Thiên Kinh Tinh ở Đế Quốc, hay là Cảng Đô, hoặc Đặc khu Thủ Đô, cũng
đều có thể mang đến cho hắn một sự cảm giác an toàn phi thường mạnh mẽ. Nhưng
mà sau khi nhảy qua bức tường vây điện tử, ngay trong ngày đầu tiên quay trở
lại xã hội của loài người, ở bên trong con đường dẫn nước ngầm u ám tối tăm
bước đi không đến bốn trăm thước, thì cái loại cảm giác cực kỳ an toàn này đột
nhiên hoàn toàn rời khỏi thân thể của hắn. Cái còn lại duy nhất chỉ là một
loại cảm giác bị nhìn trộm cực kỳ quỷ dị cùng với loại nguy hiểm vô cùng mãnh
liệt đến từ trực giác của bản thân mình.
Hứa Nhạc đột nhiên dừng lại cước bộ, ngẩng đầu lên nhìn cái ngọn đèn cảm ứng
chiếu rọi có chút tối tăm ở phía sườn xa xa đằng kia, cặp lông mày rậm rạp nối
liền chợt nhăn lại cực nhanh, đã hiểu được chính mình vừa mới phạm phải một
cái sai lầm đặc biệt nghiêm trọng.
Ngoại trừ Cục Hiến Chương ra, trong Liên Bang cũng không có bất cứ kẻ nào biết
được trong những ngóc ngách nhỏ bé trong Liên Bang này đến tột cùng là có bao
nhiêu những con chíp vi mạch dùng để phân hình con người đang được tiến hành
sử dụng. Nhưng mà mọi người đều có thể tưởng tượng ra được đó tuyệt đối là một
con số khiến cho kẻ khác cảm thấy phi thường khủng bố, bằng không nó căn bản
không thể nào biến thành một phiến Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương trải rộng
khắp Liên Bang này được.
Những cái loại con chíp vi mạch phân hình này có lẽ là một loại linh kiện dư
thừa nào đó không chút bắt mắt nằm trên các loại thiết bị to lớn công cộng nào
đó. Cũng có lẽ là một vài khối thiết bị trang trí thẩm mỹ gắn trên các loại
thiết bị dân dụng sử dụng trong các hộ gia đình, thế nhưng tất cả bọn chúng
cũng đều biến thành những cái ánh mắt không hề có chút xíu nào khí tức sinh
mệnh, lạnh lùng mà trầm mặc nhìn chăm chú ngay lập tức hết thảy mọi hoạt động
diễn ra bên trong xã hội nhân loại. Có lẽ, ở bên trong cái ngọn đèn cảm ứng
nhiệt tối tăm kia, cũng đang có một con mắt giống như vậy.
Đồng dạng như vậy, bên trong Liên Bang ngoại trừ Cục Hiến Chương ra, cũng
không có bất cứ ban ngành Chính phủ nào có được quyền hạn sử dụng đến những
cái ánh mắt này cả. Đây chính là mạng lưới theo dõi bậc I cao nhất của Liên
Bang, cùng với hệ thống mạng lưới theo dõi bậc II thuộc độc quyền khống chế
của Cục Điều Tra Liên Bang căn bản là hai thứ hoàn toàn nằm ở hai cấp bậc khác
nhau.
Trong một tràng chiến đấu giữa một người cùng với cả Liên Bang mấy tháng trước
đây, mỗi khi mà Chính phủ Liên Bang muốn đẩy Hứa Nhạc vào tuyệt cảnh, thì hắn
cũng sẽ liền ẩn thân vào trong hệ thống dẫn nước ngầm bên dưới lòng đất, chính
là bởi vì nơi đó là khu vực mù của hệ thống mạng lưới theo dõi bậc II. Mà khi
đó bên trong cái cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang vẫn còn có một cái tên
gia hỏa tên là Phỉ Lợi Phổ, tuy là đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, nhưng
lại thủy chung vẫn kiên định đứng ở sau lưng của hắn, khiến cho bên phía Cục
Hiến Chương Liên Bang hoàn toàn không có khả năng từ mạng lưới theo dõi bậc I
mà tìm ra được tung tích của hắn.
Nhưng mà tình huống hiện tại đã hoàn toàn không giống với mấy tháng trước đây.
Phỉ Lợi Phổ hiện tại đã chết, mà Hứa Nhạc hắn thì đã không còn là đối tượng
thuộc danh sách quyền hạn bảo hộ cấp độ I nữa, mà ngược lại, đã biến thành
tình huống dị thường nằm trong danh sách bắt giữ cấp độ I. Cái cỗ Máy vi tính
Trung ương Liên Bang kia khẳng định sẽ ngay lập tức khởi động mạng lưới theo
dõi cấp độ I, dùng mọi cách để mà bắt giữ hắn. Bên trong con đường dẫn nước
ngầm sâu thẳm dưới lòng đất này, không biết đang ẩn tàng bao nhiêu sự hung
hiểm không biết trước được. Hơn nữa bản thân hắn là kẻ duy nhất đang di chuyển
ở trong đó, phi thường dễ dàng biến thành ngọn hải đăng rõ ràng nhất trong đêm
tối, muốn phát hiện hắn là chuyện phi thường dễ dàng!
Một khi đã biết mình phạm phải sai lầm, thì phải ngay lập tức sửa chữa nó!
Hứa Nhạc cũng không có ý đồ thử chạy đi phá hủy hết thảy mọi thứ thiết bị điện
tử có thể phát hiện được bên trong mạng lưới đường dẫn nước ngầm này, bởi vì
đó là một chuyện tình phi thường ngu xuẩn. Ngoại trừ việc sẽ khiến cho hắn mệt
chết ra, càng quan trọng hơn chính là ở dưới tình huống như thế này, chỉ cần
phá hủy đi một con mắt của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương, chỉ có thể
khiến cho bên phía Liên Bang càng sớm phát hiện ra mình hơn mà thôi.
Cho nên hắn liền bắt đầu ở bên trong con đường dẫn nước ngầm dưới lòng đất tối
tăm mà dùng tốc độ cao chạy trốn.
Soạt soạt soạt soạt!
Tiếng bước chân dẫm mạnh lên trên dòng nước quanh quẩn không ngừng khắp nơi
trong con đường dẫn nước ngầm, ngay sau đó chạy tới một cái nắp cống nào đó
gần nhất mà leo lên trên mặt đất.
Trên mặt đất lúc này đang là thời điểm phi thường náo nhiệt, đúng là ngay thời
khắc ánh sáng mặt trời chiếu rọi chói chang nhất trong ngày. Những tia hàn ý
của mùa đông tạm thời bị ánh nắng mặt trời chậm rãi xua tan. Hứa Nhạc nhìn xa
xa những cặp tình nhân đang nắm tay nhau đi trên đường, cùng với các vị lão
nhân vừa mới chấm dứt bài tập thể dục buổi sáng của mình trở về, Hứa Nhạc nở
nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi đi lại trên đường lớn.
Hứa Nhạc khẽ cúi đầu xuống, đem cái mũ trùm đầu che kín thêm một chút gương
mặt của chính mình, rất nhanh đi lẫn vào bên trong đám người đông đúc trên
đường. Thân thể hắn bởi vì quá mức khẩn trương mà cảm thấy có chút cứng ngắc.
Hắn biết nếu như để cho mọi người phát hiện ra thân phận của chính mình, như
vậy thì những nụ cười yên lặng cùng với bình hòa của mọi người xung quanh kia,
sau khi biến thành kinh ngạc trong chốc lát, sẽ liền biến thành những hình
dáng nào đó mà hắn tuyệt đối không muốn tưởng tượng ra.
Lẫn vào trong đám người chạy nhanh qua con đường lớn náo nhiệt, đi xuyên qua
một con đường ngõ tắt nhỏ tràn ngập những mùi vị của cháo trắng, rau xanh cùng
với mùi chiên xào của các loại thức ăn điểm tâm đơn giản, Hứa Nhạc yên lặng
nhìn chằm chằm vào một lối vào rộng rãi của hệ thống đường ống dẫn nước ngầm
ngay phía cuối con hẻm nhỏ trước mặt.
Hắn biết chính mình khẳng định đã bị Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương phát hiện
ra rồi, chỉ là không biết đối phương cần phải mất bao nhiêu lâu thời gian sẽ
có thể tính toán ra được tung tính của chính mình, đồng thời khởi động trình
tự cảnh báo tự động, rồi cuối cùng là xuất động bộ đội chiến đấu đặc chủng đến
đuổi giết chính mình.
Từ Đại khu Đông Lâm trốn chết đến Thủ Đô Tinh Quyển, chạy đến Đại Học Thành
Lâm Hải Châu biến thành một gã dự thính sinh kiêm gác cổng của Đại học Lê Hoa,
trong thời gian gần một năm trước khi lâm vào trong cái giấc mộng màu đen thần
bí kia, Hứa Nhạc mãi luôn sống với tâm trạng phi thường khẩn trương cùng với
lo lắng. Hắn luôn luôn sợ hãi bị Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương phát hiện ra bí
mật của chính mình, cho nên hắn đã một phen đem toàn bộ các điều khoản hơn bảy
mươi vạn chữ của Đệ Nhất Hiến Chương toàn bộ đọc đi đọc lại không biết bao
nhiêu lần. Hơn nữa hắn lại còn ở trên internet tìm tòi tham khảo hết thảy mọi
trình tự có liên quan đến cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang, đồng thời lại
còn làm ra những chuẩn bị phi thường cẩn thận cho tình huống xui xẻo nhất là
bị phát hiện ra thân phận chân chính, thì sẽ phải làm như thế nào.
Theo một vài ý nghĩa nào đó mà nói, Hứa Nhạc chính là nhân loại duy nhất,
ngoại trừ cái gã gia hỏa Phong Dư kia ra, thấu hiểu cực kỳ rõ ràng hình thức
vận hành của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương là như thế nào, thậm chí so với đám
nhân viên bên trong Cục Hiến Chương lại càng hiểu biết sâu sắc hơn nữa.
Bởi vì nguyên nhân có lão già kia đứng sau lưng mình, cho nên trong thời gian
mấy năm gần đây Hứa Nhạc căn bản không có cơ hội để mà vận dụng những mớ kiến
thức đã chuẩn bị sẵn, cùng với cái kế hoạch dự phòng đã lập ra từ rất sớm kia,
mãi cho đến giờ phút này mới có cơ hội!
Trầm mặc đứng trước cái cánh cửa hình tròn bằng kim loại hướng xuống con đường
thông đạo dẫn nước ngầm dưới lòng đất kia, Hứa Nhạc dùng thời gian không đến
mười giây đồng hồ, đã liền có thể tính toán ra được thời gian chênh lệch kể từ
khi chính mình bị phát hiện ra, cho đến lúc đám bộ đội đặc chủng của Liên Bang
nhận được tin tức mà chạy đến. Sau đó hắn nhìn về phía cái cỗ máy bán áo đi
mưa tự động ở ngay bên cạnh mình, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
– Ta không biết mi có ánh mắt nào ở bên trong cái cỗ máy này hay không, nhưng
mà ta biết mi khẳng định là đã nhìn thấy ta ít nhất một lần rồi. Ta thật sự
phi thường hiểu rõ mi, hiện tại mi đã không thể trực tiếp tiến hành thao tác
vật lý nữa, cho nên mi chỉ có thể đưa ra lời cảnh báo mà thôi, mi phải chờ đợi
có người nào đó phê duyệt quyền hạn!
– Cho nên mi hiện tại đã rất chậmquá chậm, vì thế mi làm thế nào có thể truy
đuổi được ta cơ chứ?
Phảng phất như là muốn thay cái lão già kia nào đó đã chết đi mất rồi, Hứa
Nhạc cất giọng cười nhạo cái phiến Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương mà theo như
hắn suy nghĩ là tràn ngập tử khí nặng nề. Cuối cùng hắn đã làm ra một cái
quyết định khiến cho kẻ khác phi thường ngoài ý muốn. Đó là đưa tay mở ra cái
cánh cửa kim loại thông xuống hệ thống đường ống dẫn nước ngầm, quay trở lại
bên trong lòng đất tối tăm sâu thẳm bên dưới, lại bắt đầu một lần nữa mà phóng
chạy như điên.
Ở bên trong sâu thẳm dưới lòng đất phóng chạy như điên khoảng chừng hơn một
km, sau đó hắn lại một lần nữa quay trở lại mặt đất, lẫn vào trong đám người.
Đi một quãng đường nữa, hắn lại lẻn vào trong lòng đất. Hứa Nhạc không chút
nào phiền chán mà tiến hành lặp đi lặp lại cái quá trình buồn tẻ này, trong
đầu thì lại không ngừng xoay chuyển cực nhanh, thiết kế ra con đường di chuyển
hợp lý nhất vào lúc này. Hắn dùng loại phương thức như thế này để mà hấp dẫn,
hoặc thậm chí là nói đùa giỡn với vô số ánh mắt của Quang huy Đệ Nhất Hiến
Chương, biết rõ ràng là cực kỳ nguy hiểm, hoặc nói là sự tử vong đang từng
bước từng bước tiến tới gần mình, thế nhưng trên mặt hắn lại không hề có chút
bối rối nào cả.
Sau khi trải qua không biết bao nhiêu lần chuyển hoán liên tục giữa trên mặt
đất và dưới lòng đất, cuối cùng Hứa Nhạc cũng đã đến dược địa phương mà chính
mình muốn đi tới, Văn phòng III của Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác!
Không biết là do buổi Lễ hội Song Nguyệt sắp sửa bắt đầu, hay là do các nguyên
nhân nào khác, mà thời điểm cuối tuần bên trong Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí
Quả Xác có vẻ phi thường im lặng. Những gã Nghiên cứu sinh năm xưa vẫn thường
xuyên vất vả đi làm tăng ca, hiện tại cũng không thấy xuất hiện. Hứa Nhạc kéo
vành nón xuống một chút, ánh mắt ở bên trong bóng tối khẽ nheo lại một chút,
nhìn qua giống hệt như một gã nhân viên nghiên cứu vô cùng bình thường nào đó
của Sở Nghiên Cứu, hết sức bình thản hướng về phía bên trong tòa nhà kiến trúc
mà đi tới.
Văn phòng III của Sở Nghiên Cứu vẫn còn nguyên hình dáng như năm nào. Ở hai
bên cửa vào vẫn còn đứng hai gã quân nhân sĩ quan trang bị đầy mình. Bên trong
Văn phòng III này chính là đảm nhiệm một vài nhiệm vụ nghiên cứu phi thường
quan trọng của Quân đội Liên Bang, cho nên công tác an ninh luôn được bố trí
phi thường nghiêm mật.
Đi tới phía trước một quãng chừng khoảng ba mươi thước, Hứa Nhạc vừa tiến tới,
vừa thong thả gấp mở liên hồi một phiến hợp kim tổng hợp mỏng, vừa mới gỡ được
trên một phiến cửa sổ của một cửa hàng tạp hóa nào đó bên cạnh đường. Phiến
kim loại này mặc dù bình thường cứng rắn lại không chút sắc bén, nhưng dưới
những ngón tay mạnh mẽ ổn định của hắn, trải qua không biết bao nhiêu lần gấp
vào mở ra, đã bị gãy ra làm đôi, ngay chỗ gãy rời kia liền biến thành phi
thường cứng rắn mà lại bén nhọn. Đây chính là thứ vũ khí duy nhất hiện có trên
người của hắn!
Thời điểm khi mà hắn tiến tới cách hai gã Hiến Binh kia khoảng cách hơn năm
thước, đột nhiên bên trong Sở Nghiên Cứu Quả Xác chợt vang lên một tràng thanh
âm cảnh báo phi thường bén nhọn chói tai. Trên con đường lớn phía sau lưng
cũng truyền đến tiếng còi cảnh sát vô cùng rõ ràng. Càng khiến kẻ khác cảm
thấy sợ hãi kinh khiếp nhất chính là, trên bầu trời phương hướng hai tòa nhà
dạy học của Học viện Quân sự I cách đó không xa, đang có ba chiếc phi cơ trực
tăng quân dụng võ trang vũ khí hạng nặng đang dùng tốc độ cao phóng tới. Những
khẩu Cơ pháo Đạt Lâm đen ngòm ló ra bên dưới cabin của những chiếc phi cơ trực
thăng kia, dưới ánh nắng mặt trời nhưng lại phát ra hàn ý bức người.
Rốt cuộc cũng đuổi kịp rồi sao? So với thời gian đã tính toán thì còn sớm hơn
nửa phút đồng hồ a. Xem ra vì để đuổi giết chính mình, những cơ cấu Chính phủ
Liên Bang từ trước đến nay vẫn luôn tràn ngập hơi thở quan liêu, giờ phút này
rốt cuộc cũng thi thố ra hiệu suất làm việc cực cao từ trước đến giờ chưa từng
có!
Hứa Nhạc có chút tiếc nuối, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, sau đó hai bàn
tay liền nắm chặt lấy hai mảnh kim loại vỡ kia.
Hai gã Hiến Binh đang canh gác phía trước cửa vào của Sở Nghiên Cứu Quả Xác,
đột nhiên nghe được thanh âm cảnh báo bén nhọn chói tai phía sau lưng, chợt
khẽ ngẩn người ra một chút, ngay sau đó cũng lập tức kịp thời phản ứng. Bọn họ
đồng thời giơ lên khẩu súng trong tay mình, nhắm thẳng về phía Hứa Nhạc đang
nhắm hướng này đi tới, lớn tiếng nói:
– Xin hãy đưa ra chứng nhận thân phận!
Đồng thời ngay khi bọn họ nâng lên khẩu súng trong tay mình, thanh âm hai gã
Hiến Binh vừa mới dứt, thì những sợi cơ bắp bên dưới hai chân Hứa Nhạc chợt
căng cứng lên, toàn thân phốc một tiếng đã biến thành một tia chớp lao vụt
tới. Hai phiến kim loại hợp kim trong tay hắn cũng mang theo hai tiếng rít gió
mà lao vụt về phía trước.
Cổ tay cầm súng của hai gã binh lính kia nhất thời xuất hiện hai đạo vết máu
nồng đậm, hai khẩu súng ống cầm trong tay hai gã Hiến Binh nháy mắt rơi thẳng
xuống đất. Nhưng mà ngay khi hai khẩu súng vừa mới rời khỏi tay, thì cánh tay
cực kỳ cứng rắn của Hứa Nhạc đã hung hăng chặt thật mạnh vào cổ họng của bọn
họ, khiến cho thân thể của bọn họ so với hai khẩu súng còn nhanh chóng té ngã
xuống mặt đất cứng rắn hơn nữa.
Một loạt tiếng phanh rít chói tai nhất thời truyền tới từ phía sau của Sở
Nghiên Cứu, sau đó liền vang lên vô số những tiếng súng ống lên đạn cùng với
tiếng bước chân chạy dồn dập liên hồi. Hứa Nhạc tựa hồ như không hề phát hiện
ra điều đó, mà quơ tay lền chụp lấy khẩu súng tự động còn chưa kịp rơi xuống
đất đằng kia, toàn thân biến thành một luồng gió, phóng cực nhanh vào bên
trong cánh cửa của Văn phòng III của Sở Nghiên Cứu đang chậm rãi đóng lại đằng
kia.
Thanh âm cảnh báo chói tai bén nhọn không ngừng vang lên bên trong tòa kiến
trúc, những ngọn đèn cảnh báo chớp tắt liên tục không ngừng. Một vài gã nhân
viên nghiên cứu vẫn còn đang tăng ca ở bên trong tòa nhà, tuân thủ theo điều
lệ tương quan khi xảy ra sự cố, liền rất nhanh tập trung hết lại bên trong các
gian nghiên cứu của chính mình, đồng thời một phen đem cánh cửa phòng bằng hợp
kim rắn chắc căn bản không có khả năng phá vỡ hoàn toàn đóng lại một cách chắc
chắn.
Một bức vách tường bằng loại vật liệu cường lực trong suốt nhất thời xuất hiện
ngăn lại ngay trước mặt của Hứa Nhạc, còn ngay chỗ cánh cửa phía sau hành lang
của hắn chợt vang lên thanh âm phá cửa phi thường dữ dằn. Nếu như hắn không
thể nhanh chóng giải quyết được cái bức tường trong suốt đột nhiên xuất hiện
ngay trước mặt mình này, như vậy thì hắn lập tức sẽ bị đám binh lính Liên Bang
đông đúc vô cùng vô tận lấy thịt mà đè chết luôn.
– Hóa ra đến bây giờ mày vẫn còn ở trong này a!
Hứa Nhạc nhìn thấy cái câu búa hợp kim rắn chắc đã một phen trầm mặc nằm ở
trên bức tường kia trong một khoảng thời gian không biết bao nhiêu lâu kia,
trong lòng lặng yên nói thầm một câu, sau đó nhanh chóng gỡ xuống, phi thường
cường hãn hướng về phía bức tường bảo hộ trong suốt kia cật lực bổ mạnh xuống.
Rầm! Rầm! Rầm!
Ba thanh âm trầm ***c nặng nề vang lên, bên trên bức tường trong suốt cường lực
cứng rắn nhất thời xuất hiện vô số những vết nứt rạn tinh mịn mà dày đặc.
Trong khoảnh khắc sau đó, cả bức tường trong suốt nháy mắt đổ ầm xuống, vỡ vụn
thành vạn mảnh nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất.
Tay cầm theo cây búa trầm mặc tiến nhanh về phía trước, Hứa Nhạc cảm giác
phảng phất như là chính mình đã quay trở về cái đêm của rất nhiều năm trước
đây. Bản thân mình năm đó vì để ngăn cản Lâm Viễn Hồ đánh cắp những số liệu
của Giáo sư Trầm Lão, hắn cũng chính là sử dụng cái cây búa nằm trong tay mình
đây, mạnh mẽ hướng về phía trước mà bổ tới, kết quả là đã bổ ra cả một kiếp
sống đầy quang huy sáng lạn!
Một khi gặp phải những vấn đề gì khó giải quyết, đến cuối cùng cũng chỉ có thể
dùng bạo lực mạnh mẽ để mà giải quyết, cái này cũng không phải là tín điều
nhân sinh của Hứa Nhạc, mà đó chính là một loại phản ứng bản năng của hắn!
Kể từ sau khi Giáo sư Trầm Lão qua đời xong, cái gian phòng làm việc hai tầng
chuyên môn thuộc về ông ta kia, hẳn là cũng sớm được phân bổ lại cho người
khác rồi. Nhưng mà Hứa Nhạc lại cực kỳ ngoài ý muốn phát hiện ra, mật mã của
cánh cửa điện tử mở căn phòng kia không ngờ lại vẫn là dãy số cực kỳ phức tạp
của năm xưa, cũng không có bất cứ thay đổi nào cả.
Một phen đem cây búa hợp kim nặng nề đã vô ích kia ném sang một bên, Hứa Nhạc
bước vào trong gian phòng nghiên cứu đã rất nhiều năm chưa quay về kia, nhìn
thấy cái bàn màn hình làm việc cùng với cái máy tính lưu trữ số liệu tựa hồ
như không có bất cứ biến hóa gì cả, hắn mơ hồ hiểu được, cái này chính là kết
quả kèm theo của việc chính mình nghiên cứu chế tạo thành công đầu Robot MX
thế hệ mới của Liên Bang!
Đầu Robot MX thế hệ mới nghiên cứu chế tạo thành công, đây chính là một trong
những thu hoạch quan trọng nhất, lớn nhất trong hơn chục năm qua của Công ty
Cơ khí Quả Xác. Mà kẻ tạo thành tác dụng quan trọng nhất của cái thành quả
này, cũng không phải là Bộ Công Trình, mà chính là những nghiên cứu lý luận
tuyệt vời của Giáo sư Trầm Lão, cùng với gã trợ lý nghiên cứu, hoặc nói là đệ
tử cuối cùng trước khi chết đi của ông ta, Hứa Nhạc.
Mà kể từ sau khi Viện trưởng Lâm Viễn Hồ của Viện Nghiên Cứu Liên Bang thân
bại danh liệt xuống đài, thì Giáo sư Trầm Lão lại một lần nữa được vô số những
học giả bên trong Liên Bang tôn xưng lên trên tượng đài danh vọng. Rồi sau đó
khi mà Hứa Nhạc trở thành anh hùng của Liên Bang, thì cái gian phòng nghiên
cứu đã từng bị nhiều người phong tỏa bỏ hoang phế này, thật tự nhiên biến
thành địa phương tràn ngập sắc thái truyền kỳ nào đó của Công ty Cơ khí Quả
Xác. Thậm chí ở trong lòng của thế hệ học giả trẻ tuổi của Liên Bang, nơi này
đã nghiễm nhiên biến thành Thánh địa, tự nhiên cần nhận được sự quan tâm cùng
với bảo quản chu đáo rồi.
Chuyện tình liên quan đến việc này, Hứa Nhạc cũng đã từng từ chỗ vị Tổng Giám
đốc tiên sinh của Công ty Cơ khí Quả Xác mà nghe qua được một chút, chẳng qua
là từ trước đến giờ hắn cũng luôn chưa từng để ý đến chuyện này, ngày hôm nay
đột nhiên phát hiện ra, việc Công ty Cơ khí Quả Xác tiến hành bảo tồn nguyên
vẹn cái gian phòng nghiên cứu này, đối với cái kế hoạch sắp tới của hắn tạo
thành rất nhiều sự trợ giúp.
Cánh tay của Hứa Nhạc đột nhiên dùng sức mạnh một chút, phần sàn nhà bằng hợp
kim cực kỳ cứng rắn chợt bị xốc lên một góc, lộ ra ở bên dưới một cái hốc nhỏ.
Bên trong cái hốc nhỏ kia có một cái dụng cụ nhỏ nào đó nhìn qua hình thức phi
thường đơn giản. Trên mặt của cái dụng cụ nhỏ kia phủ một lớp tro bụi nhỏ,
tuyệt đối cũng không có dấu vết đã từng khởi động qua.
Hứa Nhạc lấy ra cái dụng cụ nhỏ kia, hướng về phía lầu hai mà đi đến. Trên mặt
chợt nở ra một nụ cười nhàn nhạt, phảng phất như là cùng với vị lão Giáo sư
đang ngồi hút thuốc lá ở ngay dưới chân cầu thang kia mà chào hỏi vậy, hắn
phảng phất như là còn có thể nhìn thấy rõ ràng những nốt đồi mồi nồng đậm bên
trên mặt vị lão Giáo sư kia vậy.
Sau khi đi lên đến lầu hai, Hứa Nhạc rất nhanh tiến vào trong hệ thống ống dẫn
thông gió rộng lên trên trần nhà, mạnh mẽ phá vỡ phần tường ngay phía sau của
Sở Nghiên Cứu, từ trên cao nhảy thẳng xuống dưới mặt đất.
Ngay khi hai chân hắn vừa mới chạm xuống mặt đất, cỗ lực lượng mạnh mẽ dưới
hai chân nhất thời bạo phát, một phen đem toàn bộ xung lượng biến thành lướt
ngang một cái.
Oanh!
Nháy mắt đánh bay một vài gã binh lính Liên Bang đang tiến hành phục kích bên
dưới mặt đất, toàn thân Hứa Nhạc biến thành một đạo thân ảnh cực kỳ dữ dằn,
nháy mắt đã phóng ra tuốt đằng xa.
Một lát sau đó, Hứa Nhạc đã xuất hiện ở bên trong khu vực giảng dạy của Học
viện Quân sự I. Rừng cây vào đầu mùa đông vẫn như cũ còn có thể giữ lại được
một vài mảng rừng màu xanh lục nhàn nhạt.
Hứa Nhạc chắp hai tay lại sau lưng, thong thả dạo vòng quanh sân trường một
chút, tự do tự tại giống hệt như là một gã du khách bình thường vậy.
Bên trong túi quần của hắn, cái dụng cụ nho nhỏ kia đang trầm mặc lặng lẽ phát
ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt.