Tính tang! Tính tang! Tính tang!
Thanh âm đàn dương cầm nặng nề trầm hùng mạnh mẽ hữu lực từ bên trong TV rất
nhanh truyền ra. Khúc đàn dương cầm hùng tráng kia càng tấu lên về sau, những
giai điệu hùng hậu của nó cũng càng ngày càng trở nên ngưng trọng hơn nhiều,
phảng phất như là một cái tầng mây màu đen u ám đang bao phủ bên trên toàn bộ
bầu trời của phiến thành thị. Những bông tuyết trắng muốt sắp sửa từ trên trời
rơi xuống lại bị những luồng khói thuốc súng ám thành một màu xám xịt mờ mịt,
một cỗ cả giác nguy cơ nồng đậm nặng nề đang dần dần nhẹ nhàng lặng lẽ sinh
ra. Mà ở trong cái bầu không khí cực kỳ khiến kẻ khác áp lực này, một lời
thuyết minh trầm thấp nghiêm túc lại mang theo một tia hương vị thương xót
nồng đậm chậm rãi vang lên.
– Đây là thời điểm một vài năm cuối cùng nào đó của Hiến lịch 36 của Liên
Bang, đám Hoàng tộc Đế Quốc hung tàn lại một lần nữa khởi động một hồi kế
hoạch mạnh mẽ băng xuyên thông đạo vũ trụ cực kỳ vô nhân đạo của mình. Bên
trong những dòng không gian loạn lưu chảy xiết phi thường hung mãnh, bọn họ
căn bản không có khả năng nắm giữ được những số liệu về quỹ đạo vận chuyển của
không gian thông đạo. Chính vì vậy, cái hành vi tiến hành băng xuyên qua thông
đạo không gian, chính là biến thành một loại hành vi giống như là tự sát vậy.
Thông thường cứ khoảng hơn một trăm chiếc Phi thuyền không gian loại nhỏ mới
có được một chiếc Phi thuyền thành công băng xuyên qua. Mà tất cả các chiếc
Phi thuyền còn lại toàn bộ đều biến thành những vật hy sinh bi thảm.
– Chỉ có điều, có một lần, sự hung tàn của Hoàng tộc Đế Quốc chính là đã gây
ra ở trên người của chính mình. Bên trên một chiếc phi thuyền gần như là liều
mạng nhảy vào trong thông đạo không gian, toàn bộ đều là các thành viên hậu
đại của chính bản thân bọn họ. Rốt cuộc, cũng đã có một chiếc Phi thuyền không
gian may mắn, thành công băng xuyên qua Hành lang Gia Lý, giống hệt như một kẻ
trộm vậy, lặng lẽ tránh né Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, lặng lẽ âm thầm trốn
vào bên trong Tinh vực Tam giác Bách Mộ Đại!
– Nhiệm vụ mà chiếc Phi thuyền không gian này chủ yếu gánh vác chính là vận
chuyển một đứa bé sơ sinh chỉ vừa mới chào đời chưa đầy ba ngày, để cho đứa bé
con này được các tổ chức buôn bán dân cư tại Bách Mộ Đại tiến hành trà trộn
vào trong cảnh nội Liên Bang! Sự may mắn của đứa bé con này, liền đã trở thành
sự bắt đầu của tai họa của vô số gia đình trong Liên Bang! Một vị nam nhân
Liên Bang họ Mạch vô cùng thiện lương đã thu dưỡng đứa bé con đó, và ông ta đã
cấp cho đứa bé con kia tên là Mạch Đức Lâm!
Bộ phim phóng sự truyền hình này chính là một xuất phẩm mới nhất của Tổ làm
phim phóng sự Kim Tinh trực thuộc quản lý của Quân đội Liên Bang, có tên gọi
là ‘Kế hoạch Mầm mống’, do đích thân vị đạo diễn Bạch Trạch Minh phi thường
nổi tiếng thực hiện, ngày hôm nay đã chính thức bắt đầu phát hình trên Kênh
tin tức của Đài truyền hình Liên Bang.
Theo những lời thuyết minh miêu tả trầm thấp đượm đầy nổi sầu lo, trên màn
hình TV dần dần xuất hiện cảnh tượng một đứa bé con khờ dại đang chơi đùa vui
vẻ ở trong một căn nhà dân bình thường nào đó ở Liên Bang. Tất cả những hình
ảnh này, bao gồm cả những hình ảnh các chiếc Phi thuyền không gian của Đế Quốc
lúc đầu tiến hành mạnh mẽ xâm nhập đột phá tầng thông đạo không gian, hoàn
toàn đều là do đạo diễn bằng vào sự tưởng tượng cùng với kỹ xảo phim ảnh mà
hoàn thành, nhưng mà những chuyện này quả thật không hề ảnh hưởng đến hiệu quả
mà bộ phim phóng sự truyền hình này mong muốn đạt tới. Gần như chỉ là vừa mới
bắt đầu, liền đã có thể thành công bắt giữ lấy ánh mắt của tất cả dân chúng
Liên Bang.
Trải qua mấy năm trời trầm mặc, bên phía Chính phủ Liên Bang đã bắt đầu tiết
lộ thông tin về Kế hoạch Mầm mống của Đế Quốc, hướng về phía dân chúng Liên
Bang chính diện giảng thuật về sự kiện của Mạch Đức Lâm. Tuy rằng bên trong xã
hội đã sớm có một số phương diện mơ hồ nghe về những tin tức này rồi, nhưng mà
tuyệt đại đa số những dân chúng bình thường vẫn như cũ bị cái câu chuyện xưa
mà bộ phim phóng sự kia miêu tả khiến cho khiếp sợ khó có thể nói nên lời.
Thời điểm khi mà vị lão Nghị viên tóc bạc gương mặt hồng hào dễ mến đã sắp bị
rất nhiều người lãng quên đi kia, một lần nữa quay trở lại trong trí nhớ của
mọi người, thế nhưng cũng đã không còn là một người suốt đời tận sức với công
cuộc đại hòa giải của Liên Bang, một vị chiến sĩ theo chủ nghĩa hòa bình hiền
lành phản đối bạo lực nữa, mà biến thành một kẻ cực kỳ hiểm ác, người chấp
hành cho một cái âm mưu phi thường đáng sợ, là một người Đế Quốc!
Căn cứ vào những gì miêu tả bên trong bộ phim phóng sự kia, dưới sự gian khổ
cố gắng của vị Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, lúc đó vẫn còn chưa trở thành
Tổng thống Liên Bang, cùng với Cục Hiến Chương đầy quang vinh và Quân đội Liên
Bang cùng nhau hợp tác, mới ngay trước khi Mạch Đức Lâm ý đồ muốn đem những số
liệu quan trọng về thông đạo không gian mang trở về bên phía Đế Quốc, Chính
phủ Liên Bang đã phi thường anh mình nhìn thấu được dụng tâm ác hiểm của hắn,
thành công đánh gục hắn tại tòa nhà Cơ Kim Hội Hòa Bình ở Hoàn Sơn Tứ Châu
trên Tinh cầu S2.
Đồng thời bởi vì hiện tại vẫn còn có rất nhiều những mầm mống Đế Quốc phi
thường hiểm ác vẫn còn ẩn núp bên trong Liên Bang, vì để phòng ngừa kinh động
đến bọn họ cùng với bên phía Đế Quốc tràn đầy tà ác kia, cho nên Chính phủ
Liên Bang đã tiến hành những biện pháp phong tỏa tình báo nghiêm mật nhất,
cũng không có đem tin tức này thông báo rộng rãi ra cho dân chúng Liên Bang.
Mãi cho đến dạo gần đây, khi mà Chính phủ Liên Bang đã xác nhận công tác tẩy
trừ đã hoàn toàn thành công, cho nên mới chính thức tiết lộ những hành động
này.
Ở bên trong bộ phim phóng sự này, theo lẽ thường tất nhiên là không có bất cứ
một hình ảnh hai là từ ngữ nào nhắc tới việc sự tử vong của Mạch Đức Lâm, một
mầm mống qua của Đế Quốc, cùng với Thượng tá Hứa Nhạc và một gã nam nhân khác
nữa tên là Thi Thanh Hải có mối quan hệ gì với nhau.
o0o
Phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, trên cái sân thượng bên cạnh vùng rừng, núi, hồ
phong cảnh giang sơn, có thể rõ ràng nhìn thấy những hình ảnh phản chiếu ngược
bên trên mặt hồ của ngọn núi cao vút cùng với tầng tầng lớp lớp những cây rừng
được chăm sóc cẩn thận, phối hợp với những làn sóng nước dập dìu mỗi khi có
một luồng gió thu thổi quét qua, tạo thành một hình ảnh tuyệt mỹ không giống
nhân gian.
Trầm Đại thư ký lúc này đang đứng ở phía sau một cái ghế salong dựa khá cao
đặt trên sân thượng, nhẹ giọng nói:
– Lợi Duyến Cung lão tiên sinh vừa mới gọi một cú điện thoại, ông ấy không rõ
bên phía Chính phủ vì cái gì lại lựa chọn trong khoảng thời gian này mà tuyên
truyền chuyện tình này ra. Ông ta nghĩ muốn hỏi thăm xem cái nhìn của ngài là
như thế nào.
– Cái lão đầu tử thích đội mũ quả dưa tròn tròn buồn cười kia, cũng không
phải là một gã diễn viên hài kịch trên truyền hình, nhưng xem ra thật sự là
quen biết với việc giả dạng là một lão già hồ đồ sắp vào áo quan rồi sao?
Thai phu nhân đem chiếc muỗng bạc phi thường tinh xảo bỏ vào trong cái tách
bằng đồ sứ cổ sang trọng, nhìn về phía cái hồ tràn ngập phong cảnh giang sơn
mỹ miều, bình tĩnh nói:
– Cái mà Chính phủ cần chính là tạo thế, cần phải có một cái tin tức mang
tính nổ mạnh, nhằm để hấp dẫn hoàn toàn ánh mắt của dân chúng, từ đó quên đi
sự kiện chiếc Phi thuyền Cổ Chung Hào, còn về rất nhiều tràng ám sát xảy ra
đối với đám Nghị viên, Tướng quân kia, lại cần phải được hoàn toàn lãng quên
đi.
– Đương nhiên, với cái tính cách chân thật ẩn giấu sâu bên trong thân thể của
Mạt Bố Nhĩ kia, ngày hôm nay một khi đã thành công liên nhiệm rồi, liền sẽ phi
thường nguyện ý xé rách hoàn toàn cái áo khoác bao phủ bên ngoài của Mạch Đức
Lâm, đem cái vị lão nhân đã chết kia đá ngã xuống mặt đất, sau đó lại còn giẫm
mạnh lên vài cước nữa. Bất luận nói thế nào đi chăng nữa, thì Mạch Đức Lâm
cũng vẫn chính là gã đối thủ phiền toái nhất từ trước đến nay Mạt Bố Nhĩ hắn
đã từng gặp phải.
– Bên trong phim phóng sự thế nhưng cũng không có nhắc tới chuyện của Thượng
tá Hứa Nhạc, nếu như hắn thật sự là mầm mống của Đế Quốc…
Thái độ của Trầm Cách cực kỳ khiên tốn chậm rãi thỉnh giáo, hỏi:
– Một khi đã là muốn đùa giỡn với tâm lý của dân chúng, vì cái gì lại không
thuận tiện một phen đem cả Hứa Nhạc ra làm bia ngắm bắn luôn?
– Bình thường muốn để cho dân chúng tiếp nhận một chuyện gì đó quá lớn lao,
thì cũng cần phải có một quá trình nào đó, bằng không quả thật dễ dàng sinh ra
sự nghi ngờ, thậm chí là phản tác dụng nữa. Một khi bọn họ hoàn toàn chấp nhận
cái sự thật Mạch Đức Lâm chính là người Đế Quốc, như vậy một ngày nào đó, sau
khi phát hiện ra chuyện vị anh hùng chiến đấu Liên Bang trong lòng bọn họ cũng
là người Đế Quốc, lúc đó sẽ tiếp nhận dễ dàng cùng với đơn giản hơn rất nhiều.
– Mạt Bố Nhĩ, hoặc là những người khác có thể ảnh hưởng, hoặc là có thể khống
chế được dư luận, kỳ thật cũng chính là đang làm cùng một loại sự tình như
nhau mà thôi, dùng những loại thức ăn mỹ vị đủ ngon lành thế nhưng lại không
có quá nhiều tính nguy hiểm để khiến cho dân chúng nhẹ nhàng ăn vừa đủ no mà
thooi. Cũng giống như đám chủ nông trường bên phía Bách Mộ Đại bên kia vậy,
cực kỳ xảo diệu mà phi thường lãnh huyết khống chế một cách chặc chẽ sức ăn
của đám gà vịt mà bọn họ nuôi, chỉ cho bọn chúng ăn vừa đủ nhiều để cho bọn
chúng không vì quá đói mà đại náo lên một trận, thế nhưng lại không thể để
chúng nó vì ăn nhiều quá mà no chết.
– Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là, không thể để cho đám gà vịt này
phát hiện ra rằng vận mệnh chính mình sau này cũng vẫn là bị người khác ăn
mất.
Thai phu nhân nở nụ cười trào phúng một tiếng, buông tách cà phê đang cầm
trong tay mình xuống, nói:
– Theo như ý kiến của ta, Kiều Trì Tạp Lâm cho tới bây giờ cũng đều chưa có
chân chính thấu hiểu được rõ ràng những cái vấn đề này. Nếu như lượng tin tức
thật sự quá nhiều, quá mức hỗn loạn, những dân chúng bình thường vốn dĩ không
có năng lực để phân biệt rõ ràng xem chính mính muốn cái gì, chỉ có thể tiếp
thu một cách bị động mà thôi, mãi cho đến cuối cùng cũng bị áp cho thành ngu
ngốc.
Trầm Cách trầm mặc đứng ở phía sau lưng Thai phu nhân, nhớ lại trong trường
chính mình cũng đã từng đọc qua sách trong thư viện đã từng xuất hiện qua cái
loại luận điểm giống hệt như thế này, chẳng qua chỉ là nghĩ thấy loại lời nói
này xuất phát từ miệng của phu nhân, cảm giác thật sự là có chút quái dị, trầm
mặc một lát sau, mới mở miệng nói:
– Hiện tại thoạt nhìn qua, tất cả các vấn đề cũng đều tập trung lại một điểm,
đó chính là Thượng tá Hứa Nhạc đến tột cùng có phải là một mầm móng của Đế
Quốc hay không?
Thai phu nhân cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi này, chỉ là trầm mặc
nhìn về phía hồ nước lăn tăn gợn sóng dưới những luồng gió thu bên dưới chân
núi, cái ý thu nồng đậm bởi cánh rừng vàng rực phản chiếu dưới mặt hồ, nhớ tới
rất nhiều những sự tình nhiều năm trước đây, khẽ nhàn nhạt nói:
– Thai lão nói như thế nào về chuyện này?
– Thai Lão Cục trưởng ở bên trong điện thoại có nói, ông ta vô cùng hưởng thụ
cuộc sống dưỡng lão hiện tại của mình, mỗi ngày vui vẻ cùng với đám bạn già
đánh golf thật rất thoải mái. Về chuyện tình kia của Hứa Nhạc, ông ta cũng
không đưa ra bất cứ cái nhìn nào cả, chỉ là cuối cùng có nói một câu… Một cái
thời đại đã chấm dứt!
Trầm Cách thoáng dừng lại một lúc, nhìn về phía bóng dáng của phu nhân ở đằng
trước, hạ giọng nói.
– Thôi cứ mặc kệ ông ta đi. Thai Gia cũng chỉ có mỗi mình ông ta là một vị họ
hàng xa hiếm hoi. Đã già rồi thì nghỉ ngơi nhiều một chút cũng tốt. Chỉ là năm
đó ông ta nói thế nào cũng không chịu sinh thêm vài đứa con trai, lại cố tình
thu dưỡng một đống con gái nuôi. Thật sự không biết là ông ta suy nghĩ cái gì
nữa.
Thai phu nhân đương nhiên biết rõ ràng cái vị cựu Cục trưởng Cục Hiến Chương
họ hàng kia, vì cái gì mãi từ lúc trẻ tuổi cho đến lúc già nua, thủy chung
cũng không chịu sinh con, chỉ chấp nhận việc nuôi con nuôi. Chỉ có điều này
đối với bà ta cũng chỉ là mang theo sự cảm kích sâu sắc trong lòng mà thôi,
chứ không muốn vạch trần ra.
Còn về chuyện một cái thời đại đã chấm dứt theo như lời mà Thai Lão Cục trưởng
đã nói kia, tự nhiên cũng không phải là chỉ về Hứa Nhạc.
Cái thời đại kia chính là chỉ cái thời đại do một đám người, bao gồm cái bị
cựu Tổng thống Liên Bang, cả đời luôn luôn chân chính trong lòng suy nghĩ vì
Liên Bang, cuối cùng đã chết bệnh ở trên giường, cùng với Quân Thần Lý Thất
Phu, Thai phu nhân cùng với người chồng vắn số của bà ta, và cả Thai Lão Cục
trưởng, hoặc là thậm chí bao gồm cả cái gã nam nhân thiên tài, hiện tại đang
không biết lưu lạc ở trên khỏa Tinh cầu nào nữa kia, tất cả những người này đã
cấu thành nên một thời đại của Liên Bang.
Theo sự quật khởi đầy cường thế của Chính phủ Liên Bang đứng đầu là Tổng thống
Mạt Bố Nhĩ, theo sự chết đi của Chung Sấu Hổ, theo sự tử vong sắp sửa sẽ đến
kia của Hứa Nhạc, một cái thời đại hoàn toàn mới, một cái thời đại khiến cho
người khác hoàn toàn không thể nhìn ra được tương lai, không biết là tốt hay
là xấu, cứ như vậy mà lẳng lặng mở ra màn che của chính mình.
Thai phu nhân đứng dậy rời khỏi cái sân thượng lộ thiên mà xoay người đi vào.
Cái bóng dáng của nàng nhìn qua vẫn là trẻ tuổi như thế, chỉ là không biết ở
trong cái thời đại hoàn toàn mới này, bà ta cùng với những người đang thống
trị đám đại gia tộc kia, còn có được tư cách đứng sau lưng tấm màn sân khấu để
mà thưởng thức hoặc là lạnh lùng bàn quan những sự xuất bên dưới ánh đèn sân
khấu kia nữa hay không?
o0o
Vào thời điểm cuối mùa thu, bên trong Tòa nhà Nghị Viện đang bí mật tổ chức dự
họp một hồi hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp. Ngoại trừ mấy trăm vị Nghị
viên trực thuộc Ủy ban Quản lý Liên Bang ra, cho dù là những vị thuộc cấp thân
mật nhất của bọn họ, cũng bị cưỡng chế yêu cầu phải rời đi.
Cái cuộc họp trưng cầu ý kiến trực tiếp bí mật này cùng với bộ phim phóng sự
truyền hình ‘Mầm móng Đế Quốc’ kia cũng không có chút quan hệ nào cả, cùng với
vị lão nhân Mạch Đức Lâm đã chết, hiện tại lại càng bị dẫm xuống vực sâu không
đáy kia cũng không có quan hệ, mà chính là có quan hệ đến một vị Thượng tá
Liên Bang có tên là Hứa Nhạc!
Ngay từ khi buổi hội nghị vừa mới bắt đầu, bên trong đại sảnh hội nghị của Tòa
nhà Nghị Viện đã lâm vào một hồi tranh luận, hoặc nói chính xác là tranh cãi
cực kỳ kịch liệt. Một vài vị nam Nghị viên lại còn trực tiếp hướng về phía vị
Cố vấn An toàn Quốc gia của Chính phủ Liên Bang, đang đứng trên bục chủ tịch,
vừa mới tuyên đọc xong toàn bộ tài liệu báo cáo của bên phía Chính phủ, khởi
xướng một tràng công kích cực kỳ ác độc đối với tư cách đạo đức.
– Thượng tá Hứa Nhạc chính là vị anh hùng chiến đấu do chính bên phía Chính
phủ Liên Bang cố tình tạo ra, chính là nhân vật thân tín mà vị Tổng thống tiên
sinh kia của các người mạnh mẽ bảo hộ, vào lúc này các người không ngờ lại
muốn chúng ta tin tưởng rằng, hắn không ngờ lại là một người Đế Quốc! Là bản
thân các người cho rằng chúng ta đã điên rồi, hay là bản thân một đám các
người đã phát điên rồi?
– Dân chúng Liên Bang không biết rõ ràng Mạch Đức Lâm là do ai giết, nhưng
ông cũng không biết nữa sao? Cái gã Quận vương Đồ Tể kia của Đế Quốc là do ai
giết? Ông cũng quên mất rồi sao? Cố vấn An toàn tiên sinh, tôi thật sự muốn
biết, bộ óc giấu bên trong đầu tóc sáng loáng chăm chút cẩn thận kia của ông,
có phải là tràn ngập lòng trắng trứng nhân tạo hay không?
Vị Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An tiên sinh đang ngồi trên chỗ cao nhất của bục
chủ tịch, hết sức rõ ràng là cũng không thể nào khống chế nổi cái cục diện đã
dần dần mất đi khống chế trước mặt mình, hơn nữa thì nhìn qua ông ta cũng
không có ý đồ một phen đem cục diện này khống chế lại!
Lão Phó Chủ tịch Quốc hội đưa tay vuốt ve mái tóc bạc phơ trên đầu mình, nghĩ
đến cái thế cục đã xoay chuyển không biết bao nhiêu mà nói trong khoảng thời
gian gần đây, biết rằng cái sự hy vọng mà chính mình luôn mong đợi, hy vọng
cái tràng hỗn loạn mà Hứa Nhạc gây ra kia có thể lớn thêm một chút, nữa, từ đó
bản thân mình có thể trở thành Phó Tổng thống Liên Bang thậm chí là trực tiếp
từng bước trở thành Tổng thống Liên Bang kia đã hoàn toàn bị phá nát rồi. Ông
ta nghĩ đến bản thân chính mình ngày sau chỉ sợ cũng không có cơ hội nữa, trên
mặt có thể đã không lộ ra cảm xúc phức tạp đã là không tệ lắm rồi, làm sao mà
có tâm tình để ý đến những chuyện tình khác nữa chứ?
Còn đám Nghị viên tiên sinh đang phẫn nộ chỉ trích Chính phủ cùng với Tổng
thống, trào phúng giận dữ chỉ trích Cố vấn An toàn Quốc gia kia cũng không
thật sự thưởng thức Thượng tá Hứa Nhạc, thậm chí là vô cùng chán ghét, hoặc
nói là sợ hãi đối với hắn nữa. Ngày hôm nay ở bên trong đại sảnh Nghị Viện có
đến mấy chỗ ngồi bỏ trống kia, thỉnh thoảng lại còn nhắc nhở sâu sắc mọi
người, chủ nhân của những cái chỗ ngồi này chính là đã chết dưới khẩu súng của
Hứa Nhạc cùng với gã đồng bạn của hắn.
Nhưng mà đúng như những gì Lý Phong đã nói với Đỗ Thiếu Khanh vậy, cả Liên
Bang này không có bất cứ kẻ nào tin tưởng rằng Hứa Nhạc lại là người Đế Quốc
cả, đám Nghị viên kia cũng không tin. Trước đó không bao lâu, cái tràng đại du
hành bãi công biểu tình thanh thế cực kỳ kinh người kia, đã trực tiếp khiến
cho Chính phủ của Mạt Bố Nhĩ đại phóng cường thế đến mức không ngờ, bên phía
Nghị Viện đã bị bắt phải trầm mặc trong một khoảng thời gian rất dài, đám Nghị
viên tiên sinh này hoặc nhiều hoặc ít sau lưng cũng đều có bóng dáng của đám
đại gia tộc, liền không một chút do dự bắt lấy sự ngu xuẩn lần này, theo ý
kiến của bọn họ chính là cực kỳ ngu xuẩn kia, khởi xướng một hồi phản công
kịch liệt.
– Chú ý đến phong độ của bản thân chính mình đi! Đồng thời tăng lên một chút
năng lực phán đoán logic của chính các người một chút!
Trường hợp xảy ra vào giờ phút này chính là tương đương đại biểu cho bên phía
Chính phủ Liên Bang cùng với đám Nghị viên trực tiếp xé rách mặt với nhau. Vị
Cố vấn An toàn Quốc gia cũng không có bận tâm đến những lời mắng chửi vang lên
không ngừng bên dưới nữa, sắc mặt bình tĩnh, khẽ hắng giọng một tiếng, gõ lớn
lên cái bục nghị sợ lớn ngay trước mặt mình, lớn tiến khiển trách:
– Anh hùng chiến đấu của Liên Bang sao lại không thể là gián điệp của Đế Quốc
cơ chứ? Mạch Đức Lâm cũng chính là một Nghị viên do dân chúng Liên Bang tuyển
cử đưa ra cơ mà, cũng đâu có giống là người Đế Quốc đâu!
Những tiếng ồn ào bên trong đại sảnh Nghị Viện nhất thời nhỏ dần nhỏ dần rồi
im hẳn. Có vị Nghị viên bắt đầu nghiêm túc tự hỏi xem cái loại khả năng đó có
thể nào là sự thật hay không, có chút hối hận vừa rồi có phải là chính mình đã
phản ứng quá mức nhanh chóng hay không, biểu diễn dùng sức hơi chút khoa
trương quá phận hay không?
Liền đúng vào lúc này, một vị nữ Nghị viên, trên người mặc một kiện chính
trang màu hồng phấn nhàn nhạt, ước chừng khoảng năm mươi tuổi, đột nhiên đứng
thẳng người lên, giơ cao tay, ý muốn xin được phát biểu.