Bất luận là hình thức sinh mệnh có ra sao đi chăng nữa, thì chỉ cần ngươi đã
từng sống qua một giây một phút thôi, như vậy cuối cùng cũng vẫn sẽ có một
ngày chết đi. Câu chuyện xưa của cái sự tồn tại trải rộng khắp mỗi một góc bên
trong vũ trụ này, thậm chí có thể nói là mỗi một sóng điện từ đã từng phát ra
của Liên Bang này, đã lãnh khốc vô tình mà chứng minh lại cái chân lý này một
lần nữa.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh sau khi cưỡi đệ nhất chuyên cơ của Liên Bang
lặng lẽ quay trở lại Đặc khu Thủ Đô, ngày hôm nay vốn dĩ cũng không hề để ý gì
tới sự vụ hằng ngày của Chính phủ Liên Bang nữa. Kể từ sau khi quay trở lại
Dinh thự Tổng Thống, ông ta liền mãi vẫn luôn trầm mặc ngồi bên trong gian văn
phòng hình oval kia.
Đám nhân viên công tác bên trong Dinh thự Tổng Thống một mực khẩn cầu ông ta
đi lánh nạn tại khu căn cứ chống khủng bố cao cấp ở bên ngoài ngoại thành,
hoặc là ít nhất cũng nên chuyển dời xuống bên trong công sự chắc chắn nằm sâu
bên dưới lòng đất của Dinh thự Tổng Thống. Nhưng mà bất luận là thái độ của
đám nhân viên công tác kia có kịch liệt đến thế nào, thậm chí cuối cùng còn
biến thành cầu xin nữa, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ mãi vẫn luôn không đồng ý, cố
tình ngồi lại bên trong gian văn phòng hình oval kia mà chờ đợi.
Ông ta mãi vẫn luôn kiên định cho rằng, nếu như cái hình thái đang tồn tại ở
chỗ sâu bên dưới lòng đất của Cục Hiến Chương Liên Bang đang thật sự dần dần
phát triển theo phương hướng hình thành nên sinh mệnh của chính nó, vậy thì
Liên Bang đang nghênh đón một sự nguy hiểm khủng bố từ trước giờ chưa từng có.
Bản thân là Tổng thống Liên Bang, ông ta cần phải kiên trì ở tại cương vị công
tác của chính mình. Mà trong thời khắc những đồng sự chiến hữu thân thiết đang
dấn thân vào trong cuộc lốc xoáy phiêu lưu kia, chính mình thân là một nam
nhân, phải cùng chiến đấu với bọn họ.
Điện thoại rốt cuộc cũng đã vang lên, bên trong gian văn phòng hình oval im
lặng này ngoại trừ Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh ra, cũng chỉ còn có mỗi vị
Chủ nhiệm Văn phòng Tổng thống Bố Lâm mà thôi. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ xua tay
ngăn cản động tác bắt lấy điện thoại của Chủ nhiệm Bố Lâm, dùng một sự mạnh mẽ
hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của chính mình mà bước tới cạnh bàn làm
việc, cầm lấy tay nghe.
Ông ta cũng chỉ im lặng lắng nghe, không mở miệng nói bất cứ cái gì, Tổng
thống Mạt Bố Nhĩ chậm rãi cắt đứt điện thoại, trên khuôn mặt ngăm đen phi
thường bình tĩnh kia, tình tự xuất hiện trong ánh mắt lại phi thường phức tạp.
Bản thân Chủ nhiệm Bố Lâm mãi đến buổi tối ngày hôm qua mới biết được toàn bộ
bí mật trong chuyện này, cũng không thể từ trên biểu tình của Tổng thống tiên
sinh mà phán đoán ra được kết quả chuyện này là tốt hay xấu. Hắn cũng không
dám mở miệng đặt câu hỏi, chỉ đành phải khẩn trương trầm mặc đứng ở một bên
nhìn chằm chằm về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ.
– Cho ta một điếu thuốc đi!
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ từ trong tay Chủ nhiệm Bố Lâm đón nhận một điếu thuốc
lá, châm lên. Ông ta thoáng trầm mặc một lát sau, mới nhẹ giọng nói:
– Bản thân sinh mệnh chính là một vở kịch sân khấu, hoặc là bi kịch hoặc là
hài kịch. Nhưng những tình tiết mà sự thật thể hiện trước mặt của chúng ta,
thường thường so với những vở kịch sân khấu còn khúc chiết ly kỳ hơn rất
nhiều.
Chủ nhiệm Bố Lâm nhờ vào một màn hình ảnh Tổng thống tiên sinh hút thuốc cực
kỳ hiếm thấy này mà tìm ra được đáp án mà mình muốn biết. Thân thể có chút
cứng ngắc của hắn nhất thời thả lỏng lại một chút, lắc lắc đầu cảm khái nói:
– Hiện tại sự tiếc nuối lớn nhất chính là ở chỗ, đám người Thai phu nhân ở
trong cái tràng chiến tranh này cũng không có lựa chọn hoàn toàn đứng ở phương
diện bên cạnh Hứa Nhạc. Ít nhất về mặt chứng cứ biểu hiện chính là như thế.
Bằng không đây hẳn chính là cơ hội tốt nhất của ngài.
Ngay sau đó hắn khẽ nhún nhún vai mấy cái, có chút tiếc hận, nói:
– Sự bảo thủ của đám đại gia tộc đúng thật là khiến kẻ khác phi thường chán
ghét, nhưng mà quả thật cũng nhờ đó mà tránh được rất nhiều những nguy cơ trí
mạng cho bọn họ.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ chậm rãi hút nhẹ điếu thuốc lá nằm trên mấy đầu ngón tay
thô dày của chính mình, cũng không có mở miệng nói chuyện. Trầm mặc trong một
thời gian thật dài, ông ta mới chậm rãi trầm giọng nói:
– Kỳ thật chuyện mà ta tiếc nuối nhất hiện tại chính là, một người xuất sắc
như Thượng tá Hứa Nhạc vậy, không ngờ lại là người Đế Quốc, chứ không phải là
người Liên Bang chúng ta!
o0o
Trải qua một khoảng thời gian dài tiến hành theo dõi phi thường nghiêm mật,
xác nhận lại cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương đã một lần nữa quay trở lại
nguyên điểm ban đầu của nó, cái thứ sinh mệnh máy móc không biết sinh ra tại
thời điểm nào kia đã hoàn toàn biến mất vô tung, Thôi Tụ Đông mới chậm rãi đưa
tay lên lau đi mớ mồ hôi lạnh trên trán mình, giải trừ trình tự báo động trước
khi tự hủy đã chuẩn bị sẵn bên trong Cục Hiến Chương đề phòng có chuyện bất
trắc xảy ra.
Tuyệt đại bộ phận các nhân viên công tác bên trong tòa nhà Cục Hiến Chương này
quả thật cũng không biết bên dưới gian đại sảnh trung tâm dưới lòng đất kia đã
xảy ra chuyện gì, nhưng mà khi nhìn thấy cấp bậc an toàn cũng đã giảm xuống,
trở lại mức độ thông thường, thì cái bầu không khí khẩn trương áp lực đã bao
phủ không biết bao nhiêu ngày bên trong tòa nhà đại lâu này nhất thời có vẻ
thoải mái hơn rất nhiều.
o0o
Trên cái ban công nhỏ nhìn thẳng ra phía bãi cỏ xanh mướt bên cạnh tòa nhà Cục
Hiến Chương kia, cặp mày của Tướng quân Lý Tại Đạo khẽ nhướng lên một chút,
nhìn xuống bãi cỏ màu xanh dưới ánh nắng mãnh liệt của ngày thu tựa hồ như là
đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt vậy, chậm rãi mở miệng nói:
– Kỳ thật ngay từ đầu tôi đã mắc phải một hướng đi hoàn toàn sai lầm. Bởi vì
quy trình kỹ thuật điều tra trong chuyên án Mạch Đức Lâm năm đó, đã khiến cho
tôi sinh ra lối suy nghĩ hoàn toàn theo quán tính.
– Lúc ấy Cục Hiến Chương Liên Bang tiến hành điều tra Mạch Đức Lâm, bên phía
Quân khu Tây Lâm phụ trách điều tra hồ sơ mua bán dân cư tại Bách Mộ Đại, Quân
khu II thì phụ trách xâm nhập vào khu vực Thanh Long Sơn tìm kiếm đấu hiệu ADN
sinh thể, còn Lâm Bán Sơn thì phụ trách cái bộ phận quan trọng nhất kia…
Thôi Tụ Đông đưa tay lau đi mớ mồ hôi vẫn còn tươm ra trên trán mình, nói:
– Lần này bất luận là Quân khu Tây Lâm hay là Lâm Bán Sơn, khẳng định cũng sẽ
không phối hợp chúng ta tiến hành điều tra Hứa Nhạc. Cho nên chúng ta cũng chỉ
có thể đi theo con đường tiến hành đối chiếu dấu hiệu ADN sinh thể mà thôi.
– Lần trước là nhờ bộ đội đặc chủng của Quân khu II xâm nhập vào khu vực
Thanh Long Sơn, đào lên phần mộ của cha mẹ Mạch Đức Lâm, xác nhận được Mạch
Đức Lâm cùng với cha mẹ của hắn không có quan hệ huyết thống, cho nên nhờ vậy
mới có điểm đáng ngờ mà bắt đầu khởi động quá trình điều tra. Mà lúc trước
chúng ta ý đồ muốn tìm kiếm dấu hiệu ADN sinh thể của Tiểu Nghệ, em gái đã
chết của Hứa Nhạc, mãi vẫn luôn thất bại. Cái loại ý nghĩ này, bản thân chính
là một sự sai lầm ngu xuẩn nhất.
Lý Tại Đạo bình tĩnh nói:
– Hiện tại đã có thể xác định chính là, cái Kế hoạch Mầm mống kia của Đế
Quốc, năm xưa đã phân chia ra làm hai lần với hai nhóm trẻ sơ sinh khác nhau.
Mạch Đức Lâm chính là người của nhóm đầu tiên, còn Hứa Nhạc thì thuộc nhóm
người thứ hai. Tất cả các thành viên của Kế hoạch Mầm mống này đều là thành
viên có quan hệ huyết thống hoặc là trực hệ của Hoàng tộc Đế Quốc. Một khi đã
là như vậy, liền rất dễ dàng tiến hành xác nhận rồi.
– Cho nên ngài mới nghĩ đến việc dùng dấu hiệu ADN sinh thể của Hứa Nhạc tiến
hành đối chiếu trực tiếp cùng với dấu hiệu ADN sinh thể của Mạch Đức Lâm àm
lúc trước Cục Hiến Chương đã tiến hành thu thập, lưu trữ lại…
Thôi Tụ Đông có chút cảm khái nói. Hắn ta liếc nhìn về phía vị đồng bọn mà
mình đã quen biết rất nhiều năm trời nay, lúc này đột nhiên lại nghĩ cảm thấy
khuôn mặt này hoàn toàn xa lạ, cực kỳ lạ lẫm. Hắn căn bản không thể nào nghĩ
ra nổi, vì cái gì mà rất nhiều ngày trước đây Lý Tại Đạo đã liền khẳng định
cực kỳ chắc chắn thân phận của Hứa Nhạc có vấn đề, căn bản không thể nào nghĩ
ra nổi, Lý Tại Đạo vì cái gì lại có thể nghĩ đến một cái phương pháp mà bất
luận kẻ nào cũng tuyệt đối sẽ không thể nghĩ ra nổi để cướp đoạt đi quyền hạn
cao quỷ dị của Hứa Nhạc như thế, thậm chí còn có thể thành công khiến cho cỗ
Máy vi tính Trung ương Hiến Chương bởi vì xảy ra sự xung đột trình tự cao cấp
mà phải tiến hành khởi động trở lại, quay lại thời điểm ban đầu của nó.
Mà cái điểm quan trọng nhất trong lần hành động này, cũng chính là điểm mà
Thôi Tụ Đông dẫu có nghĩ nát óc cũng không thể nào lý giải nổi chính là: Lý
Tại Đạo dựa vào cái gì lại một phen đem một vị anh hùng chiến đấu của Liên
Bang lại liên hệ đến một thành viên Kế hoạch Mầm mống của Đế Quốc như vậy?
Dựa vào cái quá trình trốn chết phi thường hoành tráng của Hứa Nhạc tại Tinh
vực Tả Thiên lần trước, có thể nhìn ra được, bên phía Đế Quốc vốn dĩ không hề
có kế hoạch muốn thức tỉnh lại cái khỏa mầm mống này. Thậm chí cực kỳ có khả
năng rằng bên phía Đế Quốc hoàn toàn không biết được rằng Hứa Nhạc chính là
một khỏa mầm mống mà mình đã cài vào Liên Bang rất nhiều năm trước đây. Điều
này chính là nói, bản thân Hứa Nhạc không biết chính mình là người Đế Quốc,
đám người Đế Quốc cũng không biết Hứa Nhạc là người Đế Quốc, thế nhưng không
ngờ Lý Tại Đạo lại có thể khẳng định Hứa Nhạc hắn chính là người Đế Quốc!
Lý Tại Đạo dựa vào cái gì lại có thể đưa ra một cái kết luận chắc chắn khiến
kẻ khác phải phi thường khiếp sợ như thế? Chẳng lẽ nói là do trực giác hay
sao? Thôi Tụ Đông tuyệt đối không tin vào cái loại chuyện tình thần kỳ như thế
này tồn tại. Nhưng mà Lý Tại Đạo cũng không có chủ động giải thích, bản thân
hắn cũng không dám mở miệng hỏi.
Liên tưởng đến bầu không khí sâu bên dưới lòng đất lúc trước, lúc đối mặt với
sự nguy hiểm mà toàn bộ xã hội Liên Bang bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy
diệt, Lý Tại Đạo vẫn như cũ phi thường bình tĩnh, trong lòng Thôi Tụ Đông nhất
thời sinh ra một sự kính sợ vô hạn. Hắn trầm ngâm một lúc, mới mở miệng hỏi:
– Việc giải trừ đi toàn bộ quyền hạn cao cấp của Hứa Nhạc đã nằm bên trong kế
hoạch của ngài, thế vậy còn cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia thì sao?
Lý Tại Đạo trầm mặc nhìn về phía phiến bãi cỏ xanh mướt bên dưới ban công, đưa
tay vào trong túi áo kiện quân phục trên người mình, lấy ra một điếu thuốc lá,
cúi đầu châm lên, chậm rãi nói:
– Tôi cũng không am hiểu cho lắm việc ứng phó với những loại máy móc như là
máy vi tính vậy. Nhưng mà nếu như nó đã biến thành một con người có sinh mệnh,
như vậy ta đây liền có biện pháp khiến cho hắn bị hủy diệt!
Thôi Tụ Đông bị những lời nói này khiến cho rung động trong một khoảng thời
gian khá dài cũng không nói nên lời. Mãi một lúc sau hắn mới miễn cưỡng bình
phục được tâm tình của chính mình, run giọng hỏi:
– Nhưng mà ông có từng nghĩ qua hay không, nếu như hậu quả của việc xung đột
bên trong trình tự trung tâm cao cấp không phải là khiến cho hắn tự khởi động
trở lại vị trí ban đầu, hoặc là nói tự mình hủy diệt, mà ngược lại khiến cho
hắn hoàn toàn đột phá khỏi ba định luật trung tâm cao nhất, như vậy thì cái
thế giới này của chúng ta sẽ bị hắn trong khoảnh khắc hoàn toàn hủy diệt a!
– Nếu như tùy tiện để mặc cho sự tình cứ như vậy tiếp tục phát triển đi
xuống, vậy thì cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia cuối cùng tất nhiên
cũng sẽ hủy diệt hoặc là thống trị toàn bộ xã hội nhân loại. Tôi chỉ là đặt
cược một trận mà thôi, hiện tại xem ra thì kết quả đặt cược của tôi cũng không
tệ.
Lý Tại Đạo tiếp tục bình thản nói:
– Đương nhiên, có lẽ trong tương lai một ngày nào đó, hắn vẫn còn có thể một
lần nữa tỉnh lại. Chẳng qua tôi tin tưởng rằng đó hẳn là chuyện tình của mấy
vạn năm sau này rồi. Lúc đó xã hội nhân loại đã có rất nhiều sự chuẩn bị cho
một ngày đó nếu như nó xảy ra.
Thôi Tụ Đông đã từng cùng với Thai Lão Cục trưởng cùng nhau trải qua khoảng
thời gian bảy giây kinh tâm động phách lúc trước. Trong suốt thời gian hai năm
nay hắn mãi vẫn một mực dày vò, đối với chuyện tình này đã có sự chuẩn bị tâm
lý phi thường nguyên vẹn. Nhưng mà cho dù là như vậy, lúc trước khi đối diện
với tràng cảnh đó bên trong đại sảnh sâu bên dưới lòng đất, tinh thần của hắn
lúc đó suýt chút nữa đã hỏng mất rồi, thậm chí mãi cho đến lúc này, phía sau
lưng hắn vẫn là một mảnh mồ hôi lạnh ướt đẫm, trên trán vẫn không ngừng tươm
ra mồ hôi. Cho nên hắn hoàn toàn không thể nào hiểu nổi vì cái gì mà Lý Tại
Đạo lại có thể bình tĩnh đến như thế.
Lý Tại Đạo cởi ra cái nút áo cổ có chút chậthội trên cổ bộ quân trang của
mình, nhìn về phía bãi cỏ bên dưới, ngón tay đang kẹp điếu thuốc lá cũng không
có chút xíu run rẩy nào, nhìn qua bình tĩnh một cách dị thường.
Những luồng sương khói rõ ràng có chút dị thường lan ra tràn ngập ở bên trên
ban công của tòa nhà Cục Hiến Chương Liên Bang.
Tướng quân Lý Tại Đạo cùng với Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đông vừa mới
trải qua một đại sự kiện, căn bản cũng không có để ý đến sự kỳ quái của điếu
thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay của Tướng quân Lý Tại Đạo. Những luồng khói mật
độ cao toát ra từ đầu điếu thuốc lá dưới sự thiêu đốt của đốm lửa đỏ không
ngừng bốc lên, tản mát ra mùi vị cay nồng khó ngửi đến cực điểm.
o0o
Thanh âm chuông cảnh báo của hệ thống rada theo dõi toàn bộ khu vực tầm ngắn
SCC mãi vẫn luôn không ngừng rít gào vô cùng chói tai. Bên trong màn mình theo
dõi gần ánh mắt của cái mũ giáp điều khiển thậm chí đã có thể nhìn thấy rõ
ràng một đầu Robot MX màu đen gần nhất đã xuất hiện ngay tại bên trong khe núi
gần đó.
Bên trong khoang điều khiển của con Robot MXT Tiểu Bạch Hoa, Hứa Nhạc ở trong
khoảng thời gian ngắn nhất đã tỉnh thần lại, bắt đầu hô hấp một cách dồn dập.
Hắn tận hết khả năng hút vào càng nhiều những luồng dưỡng khí lạnh lẽo nhằm
làm dịu đi hai buồng phổi đã gần như khô cạn của chính mình, chuẩn bị một hồi
chiến đấu của một con cá đã lọt vào vòng vây của những tấm lưới bốn phía xung
quanh.
Những thanh âm hít thở hổn hển hổn hển trầm thấp không ngừng quanh quẩn bên
trong khoang điều khiển con Robot. Đó là thanh âm hô hấp của cá chết lưới
rách, đó là hô hấp của ngọn lửa chuẩn bị bùng phát, đó là hô hấp của lưỡi đao
sắc bén đang bay múa, đó là hô hấp của ngọn sao băng chuẩn bị vút qua bầu
trời…
Thậm chí ngay cả tầng mây trắng trên bầu trời cũng tựa hồ bởi vì những luồng
hô hấp của hắn mà quẫy động lên bất an.
Hứa Nhạc đang ngồi bên trong khoang điều khiển khẽ nheo nhẹ cặp mắt lại một
chút, nhớ lại bốn chữ: tất cả mọi nơi mà trước khi lão già kia rời đi đã từng
nói lại, trong mơ hồ cảm giác được một cỗ nguy hiểm từ trước đến giờ chưa từng
có, liền không một chút do dự, ấn mạnh lên trên cái nút màu đỏ ngay trước mặt
kia.
Ba ba ba ba!
Những phiến cấu kiện kim loại nặng nề bố trí bên ngoài thân con Robot màu ngân
bạch trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi liền toàn bộ bong tróc ra từng
mảng. Cái quá trình này thậm chí nên dùng những từ ngữ bắn nhanh ra để hình
dung cũng không sai. Phiến rừng rậm mùa thu bốn phía xung quanh con Robot MXT
Tiểu Bạch Hoa liền bị những mảnh cấu kiện kia đập mạnh biến thành một mảnh bừa
bãi.
Ngay trong khoảnh khắc khi mà Tiểu Bạch Hoa tiến vào trạng thái siêu tần kia,
mây trắng trên bầu trời đột ngột giống như bị một bàn tay khổng lồ nào đó mạnh
mẽ vén ra!
Một cột sáng màu trắng ngà khổng lồ từ trên trời giáng thẳng xuống, mang theo
một cỗ năng lượng khủng bố tràn ngập ý tứ hủy diệt hết thảy mọi thứ trên thế
gian, đoạt đi ánh sáng của ngày thu trong trẻo, trực tiếp oanh kích thẳng vào
đầu Robot MXT màu ngân bạch đang đứng bên dưới mặt đất kia!
Con Robot MXT chỉ trong khoảnh khắc đã cử động, ngay tại thời khắc vốn dĩ
không có nhận được bất cứ sự cảnh báo nào về mối uy hiếp từ trên trời giáng
xuống kia, gần như là hoàn toàn dựa vào trực giác đối với nguy hiểm của một
đầu dã thú, Hứa Nhạc thét lớn một tiếng, trong khoảnh khắc đem đầu Robot thúc
giục lên đến cực hạn!
Phảng phất như là không có bất cứ thanh âm nào vang lên, cũng không có bất cứ
vụ nổ mạnh nào xảy ra vậy. Bên trong vùng sơn dã ngay giữa ngày mùa thu đột
nhiên có thêm một cái hố đen dường kính ước chừng một thước mà thôi. Miệng của
cái hố đen này không ngờ lại chỉnh tề bóng loáng một cách dị thường, căn bản
không biết độ sâu của nó là bao nhiêu. Mà bất cứ một tồn tại vật chất nào ở
trong p cái hố đen kia hoàn toàn đã bị luồng năng lượng Chủ pháo khủng bố của
Chiến hạm Liên Bang biến thành một mớ tro tàn.
Đầu Robot MXT màu ngân bạch kia cực kỳ thê lương chật vật nằm rạp trên mặt đất
ngay bên cạnh cái hố sâu đen ngòm kia, trên thân thể máy móc bên trái của nó
xuất hiện một cái lổ hổng cực kỳ khủng bố. Những tia lửa điện không ngừng tiêu
tán ra bốn phía xung quanh.
Ngay một giây đồng hồ tiếp theo sau đó, cánh tay phải máy móc của đầu Robot
MXT kia đã đập thật mạnh xuống mớ bùn đất ngay phía trước người mình, kéo cho
toàn thân nặng nề của nó bay thẳng lên giống hệt như một phiến lá rụng bị gió
thổi bay lên vậy. Toàn thân máy móc khổng lồ của đầu Robot khi vẫn còn ở trên
không trung, hệ thống song động cơ ngay phía sau vùng thắt lưng nháy mắt nổ
vang, cùng với hệ thống lò xo mini tăng áp toàn diện khởi động. Mũi chân máy
móc của đầu Robot dẫm mạnh xuống mớ bùn đất bên dưới một cái, hoàn thành một
động tác phóng đi hoàn mỹ đến mức không thể nào tưởng tượng nổi, trong khoảnh
khắc đã hướng về phía bên phải phóng đi hơn một trăm năm mươi thước!
Trong tiếng gió rít gào cực kỳ thê lương, ba khỏa đạn đạo liệt hỏa không đối
không dùng tốc độ cực kỳ cao bắn thẳng về phía khu vực sơn dã.
Dưới những động tác điều khiển với tốc độ nhanh chóng gần như là điên cuồng
của Hứa Nhạc, đầu Robot Tiểu Bạch Hoa đã tiến vào trạng thái siêu tần, vào
thời khắc này cũng đã bộc phát ra toàn bộ năng lực của chính mình. Nó liên tục
dùng tốc độ khủng bố của chính mình ở bên trong khu vực sơn dã không ngừng né
tránh không theo bất cứ quy tắc nào cả, thủy chung vẫn luôn truy trì tình
huống đem phạm vi nổ mạnh kéo ra càng xa xàng tốt. Đầu Robot nặng nề lúc này
cũng không giống như là một chiếc lá rụng chao đảo trong không khí nữa, mà
phảng phất như là biến thành một viên đạn màu bạc đang không ngừng gào thét
phóng đi vậy.
Ba thanh âm nổ mạnh khủng bố lần lượt vang lên. Ba đầu đạn đạo Liệt hỏa với hệ
thống theo dõi điện tử tự động căn bản không có cách nào hoàn toàn tập trung
vào đầu Robot MXT kia được, cho nên đành phải lựa chọn hạ xuống tại một khu
vực gần nhất có thể, dẫn phát nên ba tràng nổ mạnh phi thường kịch liệt.
Bên trong những luồng khói đen hỗn độn cùng với lửa đỏ bùng cháy, tầm nhìn của
khu vực sơn dã kia sau khi mớ đất đá chấn tung rơi hết xuống liền dần dần trở
nên rõ ràng trở lại. Đầu Robot MXT màu ngân bạch kia mặc dù có thể cực kỳ gian
nan mà né tránh được hai lần tập kích nhìn qua tựa hồ như tuyệt đối không thể
nào né tránh nổi vừa rồi, thế nhưng cuối cùng cũng phải trả một cái giá cực kỳ
thảm trọng. Thân thể của nó đã bị tổn thương phi thường nghiêm trọng, nhất là
chỗ phần chân máy móc bên trái…
Mà cũng trong đoạn thời gian này, một trăm đầu Robot MXT màu đen của Sư đoàn
Thiết giáp 7 cũng đã hoàn thành xong quá trình bố trí chiến thuật của chính
mình, trầm mặc mà nghiêm nghị xuất hiện ở bốn phía xung quanh khu vực sơn dã
kia, trừng mắt nhìn đầu Robot MXT màu ngân bạch bất cứ lúc nào cũng có thể ngã
xuống ở giữa vòng vây.
Thanh âm của Đỗ Thiếu Khanh, Sư Đoàn trưởng Sư đoàn Thiết giáp 7 thông qua hệ
thống thông tin liên lạc ngoại vi chiến địa quân dụng lan truyền khắp mỗi một
ngóc ngách chiến địa trên mảnh rừng thu đang chìm bên trong khói lửa này,
quanh quẩn trong tai của mỗi một người đang có mặt tại hiện trường:
– Hứa Nhạc, cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương đã xác nhận cậu chính là
người Đế Quốc! Tôi đề nghị cậu không cần tiếp tục chống cự một cách vô ích như
thế nữa!
Đầu Robot MXT màu ngân bạch thoáng trầm mặc trong khoảng thời gian khá dài,
sau đó hai cánh tay máy móc của nó đột nhiên giao lại với nhau, hướng về phía
phương xa nào đó làm ra một động tác chỉ thẳng lên trên, đây chính là một câu
mắng chửi vô cùng thô tục trong hệ thống Cơ ngữ của Quân đội Liên Bang!
Ngay sau đó bên trong hệ thống khuếch đại thanh âm ngoại vi của đầu Robot MXT
màu ngân bạch kia đột nhiên vang lên thanh âm phi thường phẫn nộ của Hứa Nhạc:
– Đỗ Thiếu Khanh, con mẹ nó, ông mới là người Đế Quốc!