Gian Khách – Chương 770: Tân sinh sau đó tử vong (2) – Botruyen

Gian Khách - Chương 770: Tân sinh sau đó tử vong (2)

Gã thương nhân buôn lậu trên đường chuẩn bị tiến vào trong khoang cứu sinh mà
rời đi theo yêu cầu của đối phương, quay đầu lần cuối cùng luyến tiếc mà mang
theo nỗi thống khổ tiếc nuối liếc mắt nhìn về phía chiếc phi thuyền mà chính
mình đã bỏ ra một số tiền rất lớn để trang bị, đột nhên phát hiện chiếc phi
thuyền kim loại rác rưởi kia đang ở bên trong không gian vũ trụ lại bắt đầu vũ
động lên một trận, nhịn không được hạ thấp thanh âm mắng một tiếng:

– Múa may con mẹ ngươi! Coi chừng giật dữ quá mà té chết luôn đi a!

Bên trong phiến vũ trụ tối tăm u tĩnh kia, chiếc Phi thuyền vũ trụ kim loại
rác rưỡi không chịu nổi, lúc này đang kịch liệt run rẩy lên một trận. Phần
thân thuyền mập mạp không có hình dạng theo quy tắc nào cả, không thể dùng bất
cứ cái gì để mà hình dung được, ở trong không gian mấy ngàn km phía trước đang
dùng tốc độ cực cao mà phóng lên, liên tục làm ra những động tác phi hành căn
bản không hề tưởng tượng ra nổi.

Nhưng mà nếu nhìn kỹ lại thì có thể phát hiện ra nó cũng không có quá nhiều ý
tứ hàm xúc như là đang khoe khoang tính cơ động của chính mình, mà ngược lại
giống như là một người nào đó, mà phần đại não đang bị vô số thanh cương châm
đâm thẳng vào, đang ôm đầu thống khổ mà giãy dụa!

Chiếc phi thuyền kim loại rác rưỡi quỷ dị này, đúng chính là chiếc Phi thuyền
Ba cánh hạm của Cục Hiến Chương Liên Bang, năm trước đã vận chuyển Hứa Nhạc
tiến vào Tinh vực Tả Thiên của Đế Quốc. Chiếc phi thuyền Chiến hạm mini này
trên danh nghĩa vẫn còn lệ thuộc vào Cục Hiến Chương Liên Bang, thế nhưng trên
thực tế cũng đã sớm biến thành một món đồ chơi do một phân chi ý thức của lão
già kia tiến hành khống chế.

Chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm này ở bên trong Tinh vực Tả Thiên của Đế Quốc ẩn
núp suốt một năm thời gian, phá vỡ tầng mây đen, một phen cứu Hứa Nhạc ra khỏi
vòng vây của đám người Đế Quốc, cuối cùng bị trúng đạn, bắn rơi xuống, vỡ tan
nằm trên một khỏa Tinh cầu quặng mỏ hoang vu nào đó. Thế nhưng không biết bằng
vào phương pháp gì, chiếc Phi thuyền đã hoàn thành được công tác tự chữa trị
cho chính mình, lại một lần nữa khởi động. Từ sau khi rời khỏi lãnh thổ Đế
Quốc, hắn bắt đầu lạ lẫm mà tò mò dò dẫm sang bên phía Tinh vực tam giác Bách
Mộ Đại, trở lại cái kiếp sống cướp bóc để tự trang bị cho chính mình trước
đây.

Chiếc phi thuyền đột nhiên run động kịch liệt, không ngừng bay loạn khắp nơi
bên trong không gian. Mãi cho đến một thời điểm nào đó, bên trong khoang điều
khiển của chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm đột nhiên vang lên một đạo thanh âm máy
móc lạnh như băng.

– Căn cứ vào điều luật trung tâm cao nhất của Đệ Nhất Hiến Chương cùng với
các điều khoản bổ sung khác, nghiêm cấm việc tiến hành thao tác vật lý trong
mọi trường hợp!

Tất cả các số liệu điện tử bên trong chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm nháy mắt
quay trở về 0. Các bóng đèn điều khiển trên hệ thống máy tính nội bộ cũng đồng
loạt tắt ngúm, toàn bộ chiếc Phi thuyền chìm trong im lặng. Chiếc Phi thuyền
Chiến hạm sau khi trải qua một lúc kịch liệt run rẩy cùng với thống khổ giãy
dụa mãnh liệt, liền cứ như vậy mà im lặng huyền phù bên trong không gian vũ
trụ u ám mà tăm tối.

Gã thương nhân buôn lậu cùng với đám phần tử võ trang đang chuẩn bị tiến vào
phi thuyền cứu sinh rời đi theo yêu cầu của đối phương, vào lúc này đột nhiên
phát hiện ra chiếc Phi thuyền kim loại rác rưởi kia tựa hồ như có gì đó khác
thường. Bọn họ đang khẩn trương nhất thời biến thành trầm mặc trong khoảng
thời gian khá dài. Có người khẽ hạ giọng phỏng đoán:

– Có phải đối phương đã xảy ra vấn đề gì rồi không?

– Có thể xảy ra vấn đề gì chứ?

– Không biết, có lẽ là bị mất đi động lực thì sao? Ông chủ, tôi nghĩ chúng ta
khoan hãy vội rời đi đã. Nhìn xem một chút bộ dáng của chiếc Phi thuyền kim
loại rác rưởi kia, tựa hồ như là đã không thể khởi động được nữa hay sao đó.

– Nếu như cái tên gia hỏa khốn kiếp kia lại đang đùa giỡn với chúng ta thì
phải làm sao bây giờ?

Gã thương nhân buôn lậu rõ ràng là trong đầu đang suy nghĩ phức tạp hơn rất
nhiều.

– Chúng ta có thể thử lái Phi thuyền lại gần đối phương một chút thử phản ứng
xem sao. Cho dù có chuyện gì không ổn, chúng ta cũng có thể giải thích là bởi
vì khuất phục trước cảm giác uy nghiêm mạnh mẽ của hắn, cho nên mới chủ động
một phen đem chiếc Phi thuyền lái lại gần hơn một chút. Tôi nghĩ với cái bản
tích thích khoe khoang của tên gia hỏa kia, hẳn là rất thích nghe cái loại
giải thích này a. Hơn nữa, cho tới bây giờ còn chưa nghe bất cứ ai nói qua
rằng chiếc Phi thuyền quái dị này từng giết qua bất cứ người nào.

Dưới sự hấp dẫn mạnh mẽ của lợi nhuận khổng lồ cùng với sự cỗ vũ bởi sự im
lặng trầm mặc của chiếc phi thuyền kim loại rác rưởi vô cùng kia, tất cả mọi
người chậm rãi mà hồi hộp quay trở lại cương vị của chính mình. Gã phi công
lặng lẽ lái chiếc Phi thuyền buôn lậu không gian chậm rãi hướng về phía chiếc
Phi thuyền Ba cánh hạm mà bay tới, chuẩn bị tâm lý bất cứ lúc nào cũng có thể
mở miệng nịnh nọt đối phương.

Nhưng mà chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm kia thủy chung cũng không có bất cứ phản
ứng nào cả, vẫn cứ như vậy mà im lặng huyền phù bên trong không gian vũ trụ.

– Xem ra thật sự đã xảy ra vấn đề gì rồi. Ông chủ, chúng ta mau nhanh chạy đi
thôi!

Có người nào đó hưng phấn hét lớn lên.

Gã thương nhân buôn lậu chậm rãi hút mạnh một hơi thật sâu, quơ nhanh cánh
tay, nói:

– Cầu phú quý trong nguy hiểm! Một phen kéo thứ này trở về đi!

Gã đầu lĩnh phần tử vũ trang kinh hoàng nhìn chằm chằm vào hắn, lớn tiếng ngăn
cản:

– Làm vậy rất mạo hiểm đó!

Gã thương nhân buôn lậu thoáng khẽ cau mày lại một chút, trầm mặc nhìn chằm
chằm vào chiếc Phi thuyền kim loại rác rưởi không chịu nổi đang im lặng bất
động xa xa đằng kia, có chút không mấy tự tin, nói:

– Tôi cuối cùng vẫn cứ nghĩ thấy… cái tên gia hỏa này hình như đã chết rồi!

Đám phần tử vũ trang nghe mà chẳng thể nào hiểu nổi những lời nói này, ngay cả
bản thân gã thương nhân buôn lậu cũng không thể nào hiểu nổi, vì cái gì mà
chính mình lại nói những lời như thế. Chiếc Phi thuyền kim loại rác rưởi đang
huyền phù bên trong không gian vũ trụ kia, vốn dĩ cũng không phải là vật sống,
vì sao lại nói là đã chết đi?

Nhưng mà khi nhìn thấy chiếc Phi thuyền rác rưởi đến mức không chịu nổi kia,
hắn đột nhiên lại nghĩ thấy từ trên đó truyền ra một cỗ hương vị tính mịch thê
lương khiến cho chính mình không thể nào thoải mái nổi, thậm chí còn có chút
bi thương nhàn nhạt nữa. Hắn đột nhiên nghĩ thấy chính mình phi thường muốn
một lần nữa nghe được cái thanh âm tràn đầy kiêu ngạo mà buồn cười kia.

Khẽ lắc lắc đầu mấy cái, một phen đem những thứ tình tự kỳ diệu khó hiểu này
một phen vất ra khỏi đại não chính mình, vẻ mặt gã thương nhân buôn lậu không
một chút biểu tình khẽ phất phất tay mấy cái, nói:

– Kéo nó về gỡ ra bán lấy tiền!

o0o

Vào thời điểm này, đầu Robot Tiểu Bạch Hoa vẫn đang đón những luồng gió thu
lành lạnh, phi thường cuồng nhiệt phóng chạy đi bên trong phiến sơn dã ngay
bên cạnh con đường ray tàu hỏa dài dằng dặc. Hệ thống rada theo dõi toàn khu
vực tầm gần SCC bên trong khoang điều khiển mơ hồ bắt giữ được một tia dị động
mơ hồ nào đó ở khoảng cách chừng hơn mười km phía trước. Hứa Nhạc, đầu đội mũ
giáp điều khiển, lúc này đang chuẩn bị tiến hành những bước điều khiển gia
tăng tốc độ tiếp theo, sau đó mới hỏi một chút lão già kia xem có phát hiện
cái gì không, thì trong đầu hắn đột nhiên vang lên một trận thanh âm.

– Hứa Nhạc, cách đây không bao lâu, tôi đã bắt đầu nằm mơ. Tôi đã có một giấc
mộng rất dài rất dài…

– Ở bên trong giấc mộng đó, tôi có thể rõ ràng cảm nhận được màu sắc tươi tắn
của những bông hoa, cùng với cảm giác khi mà những luồng gió thổi quét qua
khuôn mặt. Tôi có thể ngửi được mùi vị cay nồng của điếu thuốc lá 777 mà cậu
vẫn thường hay hút. Tôi có thể nhấm nháp được thứ mùi vị hoa quả thơm nồng
cùng với cay cay của loại rượu Văn Tuấn Bố Lan Địch số 2… Chứ không phải giống
như là trước đây vậy, tôi chỉ có thể nhìn thấy những cấu tạo tế bào vi mô của
các bông hoa. Chỉ có thể tính toán ra được phương hướng cùng với cấp độ của
những cơn gió. Hoặc là nói có thể phân tích ra được bên trong những làn khói
thuốc lá mà cậu thả ra hàm chứa bao nhiêu hàm lượng kim loại nặng cùng với các
loại chất kích thích gây nghiện có tác hại nghiêm trọng. Hoặc là những con số
đơn điệu buồn tẻ như là độ cồn tổng quát cùng với quy trình công nghệ kỹ thuật
để sản xuất ra các loại rượu…

– Ồ, Phỉ Lợi Phổ thân ái của tôi ơi, đây chính là một dấu hiệu tốt a!

Hứa Nhạc giương mắt nhìn vào cái màn hình ngay sát đồng tử mắt của cái mũ giáp
điều khiển, nói:

– Căn cứ vào những kiến thức mà so với ông thì tuyệt đối là vô cùng nông cạn
đối với cái lĩnh vực này, thì chỉ những sự tồn tại nào có ý thức độc lập tự
chủ đầy đủ nhất mới có thể ngủ, mới có thể nằm mơ… Bản thân ông có có được mấy
cái này, chính là một dấu hiệu cảm giác phi thường tốt đẹp a. Nói không chừng
trong tương lai một ngày nào đó, ông còn có thể có được một cô bạn gái và thêm
rất nhiều thứ khác nữa…

– Vì cái gì lại là một người bạn gái chứ không phải là một người bạn trai?

Lão già kia nghi hoặc hỏi.

– Bởi vì Phỉ Lợi Phổ rõ ràng là một cái tên của một người đàn ông!

Lão già kia hết sức mơ hồ không rõ ràng, khẽ lẩm bẩm một câu nói gì đó. Sau đó
lão ta cực kỳ hiếm có, đột nhiên tiếp tục mở miệng biểu hiện một sự cảm khái
tràn ngập tính cách của một gã thanh niên văn nghệ:

– Nguyên nhân chính bởi vì quá mức tốt đẹp, cho nên tôi mới cảm thấy e ngại.
Tôi thật sự lo lắng là từ nay về sau tôi cũng không có cách nào có thể nằm mơ
được nữa.

– Sẽ không có đâu… Sau này số lần nằm mơ của ông khẳng định là nhiều hơn tôi
vô số lần a!

Hứa Nhạc giống hệt như là một cỗ máy tính giải đáp thắc mắc không biết mệt mỏi
vậy, phi thường kiên nhẫn không ngừng giải đáp mọi vấn đề, tựa hồ như là đang
an ủi một đứa bé nào đó, sau khi vừa mới trải qua một đêm mộng tinh của thời
kỳ bắt đầu trưởng thành, liền không ngừng thắc mắc mà hỏi han đủ mọi chuyện về
thế giới của người lớn.

– Hứa Nhạc!

– Sao?

– Hứa Nhạc, phía trước có mai phục, nơi nơi đều là mai phục, đây là một vòng
tròn mai phục khép kín!

– Mai phục, ở chỗ nào?

Đồng tử trong mắt Hứa Nhạc nhất thời co rút lại, sự khẩn trương khi chuẩn bị
lâm chiến bắt đầu dâng lên, chiếm lấy mỗi một chỗ mẫn cảm của thân thể hắn.

– Tất cả mọi nơi!

Theo bốn chữ này vang lên, phần đại não của Hứa Nhạc đột nhiên ông lên một
tiếng trầm ***c lớn. Bên trong cái thế giới thu nhỏ nằm ngay tại đồng tử bên
mắt phải của hắn, chợt xuất hiện vô số những hình ảnh, từ đủ mọi nơi, đủ mọi
góc độ nháy mắt bay tới, tất cả mọi nơi…

Những bản sơ đồ thiết kế máy móc phi thường phức tạp, những bản vẽ thiết kế
các loại động cơ, các loại cấu trúc thiên hình vạn trạng, vô số các bộ phim
cấp ba với đủ mọi tư thế tình yêu khác nhau, những bộ phim tình dục với những
cô nàng nữ diễn viên trần trụi triển lộ đủ các loại bộ dáng không chút bỏ sót,
dày dày đặc đặc các quang điểm thể hiện các mô hình ba chiều được đánh mã số
công dân ở bên trong tòa đại lâu, ở bên trong các khu rừng, tất cả cũng đều
vẫn đang duy trì tư thế nheo mắt giương súng nhắm bắn, vô số các hình ảnh
giống như tuyết rơi không ngừng bay múa bên trong đầu của hắn, trong khoảnh
khắc đã hoàn toàn chiếm cứ toàn bộ ánh mắt của hắn.

Bản thân Hứa Nhạc nhớ rất rõ ràng tất cả những cái hình ảnh này. Đó là những
hình ảnh bên trong cái giấc mộng tối đen khi nằm trên giường bệnh tại Bệnh
viện Trung ương Lục quân, những hình ảnh tại kỳ thi chiêu mộ nhân viên mùa
xuân của Công ty Cơ khí Quả Xác, những hình ảnh bên trong nhà giam tăm tối Tổ
Hồ Ly, những hình ảnh đã từng xuất hiện trên chiến trường tràn ngập khói thuốc
súng cùng với tử vong, những hình ảnh ở bên trong tòa nhà đại lâu Cơ Kim Hội
tại Hoàn Sơn Tứ Châu Tinh cầu S2… Tất cả những hình ảnh này, vào giờ phút này
lại một lần nữa tràn ngập ngay trước mắt hắn, phảng phất như là đang hồi tưởng
lại, hay là như muốn tổng kết lại một cái kỷ niệm nào đó.

Bàn tay trái của hắn chậm rãi buông cây gậy điều khiển trong tay ra, đầu Robot
Tiểu Bạch Hoa đang dùng tốc độ cực nhanh phóng chạy dọc theo đường ray tàu hỏa
cao tốc chợt giảm bớt tốc độ rồi dừng lại.

Ngay sau đó, vô số những hình ảnh trong đầu của hắn cùng với một đạo thanh âm
xé rách rõ ràng vang dội khiến kẻ khác tim đập nhanh, liền xuất hiện vô số
những đạo vết rách. Sau đó bọn chúng tung bay tán loạn ra xung quanh, giống
như vô số những cánh bướm, cũng giống như vô số những bông tuyết, dần dần tan
ra, nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng không lưu lại bất cứ một tia dấu vết nào nữa
cả.

Bên trong một mảnh hư vô tối tăm, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang dùng
thanh âm bắt đầu dần dần trở nên móc móc lạnh như băng của mình, nói lại một
câu nói cuối cùng:

– Hứa Nhạc, cậu phải nhớ kỹ, tên của tôi là Phỉ Lợi Phổ!

Bên trong làn gió thu lạnh lẽo, đầu Robot Tiểu Bạch Hoa trầm mặc đứng bên
trong vùng sơn dã, ngay bên cạnh đường ray dày dằng dặc. Bên trong khoang điều
khiển tối tăm hôn ám bắt đầu vang lên thanh âm cảnh báo bén nhọn chói tai, thế
nhưng mà Hứa Nhạc cũng vẫn chỉ là trầm mặc, không có bất cứ động tác nào cả.

Bên trong tầng khí quyển cực xa đằng kia, lại có thêm ba khỏa đạn đạo không
đối địa đang dùng tốc độ cao phóng đến. Bên ngoài tầng khí quyển xa hơn nữa,
chiếc Phi thuyền Chiến hạm Khinh vũ cấp của Hạm đội Liên Bang vừa mới hoàn
thành xong một lần kiểm tra tổng thể khẩn cấp, lại một lần nữa dưới sự chỉ dẫn
của đám hoa tiêu chuyên nghiệp, chuẩn bị lần thứ hai bắn ra Chủ pháo!

Bên trong khu vực sơn dã cách đầu Robot Tiểu Bạch Hoa một khoảng bán kính
không tới mười km, hơn một trăm đầu Robot MXT màu đen ở bên trong các phiến
rừng thu, trong cách khe rãnh chậm rãi đứng thẳng dậy. Những đầu Robot kim
loại nặng nề sáng bóng trong khoảnh khắc liền xé rách sự yên tĩnh của không
gian, tản mát ra một cỗ sát ý khiến kẻ khác phải sợ hãi.

Dưới sự điều khiển không một tiếng động của các thiết bị sóng vô tuyến điện
từ, vô số các thiết bị hỏa lực hạng nặng cũng bắt đầu khởi động. Đám binh lính
mặc trên người bộ y phục ngụy trang bắt đầu mở ra trận địa điện tử đối địch
dày đặc, che chắn lại tất cả những thiết bị điện tử quân dụng, trầm mặc mà rất
nhanh tiến hành công tác chuẩn bị chiến đấu.

Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của hắn rốt cuộc cũng bắt đầu thu
lại cái thòng lọng mà bọn họ đã quăng ra!

Nhưng mà đầu Robot màu ngân bạch đang đứng bên cạnh đường ray kia cũng không
có bất cứ động tác nào cả. Ít nhất trong khoảng thời gian mấy giây đầu tiên.
Con Robot Tiểu Bạch Hoa chỉ là khẽ chuyển động một chút thiết bị dò xét trên
đầu của mình, hướng về phía bầu trời mùa thu rộng lớn một màu xanh ngắt bên
trên mà nhìn lại, phảng phất như là muốn thay thế cái gã nam nhân có cặp mắt
ti hí đang ngồi bên trong khoang điều khiển kia xuất thần quan sát.

Bắt đầu từ sau khi cái giấc mộng màu đen kia xảy ra, Hứa Nhạc đã thông qua con
chíp vi mạch nhân thể sau đầu mình, cùng với cái lão gia hỏa kia đấu võ mồm,
nói chuyện phiếm, đùa giỡn, ngẩn người, hơn nữa còn cùng nhau chiến đấu nữa.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, thì bọn họ chính là huyết nhục tương liên với
nhau, linh hồn tương thông với nhau. Vào giờ khắc này, hắn phi thường tinh
tường biết được rằng, cái lão già kia, không, là gã Phỉ Lợi Phổ kia đã đi rồi.

Vừa mới bắt đầu có được tên tuổi của chính mình, vừa mới dò dẫm xuất hiện,
phảng phất như là vừa mới sinh ra, đã liền biến mất đi. Thân thể Hứa Nhạc bắt
đầu cảm thấy có cảm giác rét lạnh, hoàn toàn không chú ý đến đám người Sư đoàn
Thiết giáp 7 dày đặc bốn phía bên trong vùng sơn dã đang thu lại cái thòng
lọng của mình, mà chỉ là khẽ nheo lại ánh mắt, im lặng lắng nghe thanh âm hô
hấp rõ ràng trầm trọng của chính mình bên trong khoang điều khiển, tìm kiếm
những thanh âm hô hấp trầm mặc như mê…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.