Chương 212 : Tân sinh sau đó tử vong (1)
Bên trong những luồng số liệu màu xanh biếc nhàn nhạt giống hệt như một cái
thác nước không ngừng đổ xuống kia, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài dãy số
vặn vẹo kỳ dị, nhưng cũng không thật sự quá rõ ràng, nhìn qua giống hệt như là
một vài phiến đá nhô ra bên ngoài bề mặt thác nước đồ sộ, hoặc là một vài cành
hoa nhẹ nhàng nổi lên trên mặt nước vậy. Nhưng mà ở trong mắt của Bối Đức Mạn,
thì phảng phất như là đang chứng kiến cỗ máy móc trí tuệ vĩ đại đang giống như
một sinh mệnh nào đó, giống hệt như một nhân loại, đang tiến hành những xung
đột giãy dụa tự hỏi, đấy tranh tư tưởng nào đó, thậm chí là những sự chấn động
đả kích tinh thần mạnh mẽ vậy, khiến cho thân thể đang ngồi bên dưới mặt đất
của hắn cũng phải run rẩy kịch liệt lên một trận.
Trên thế giới này thỉnh thoảng lại sẽ xuất hiện qua một vài nhân vật thiên tài
tính tình vô cùng kỳ quái nào đó, ví dụ như là cái tên gia hỏa cựu nhân viên
Cục Hiến Chương Liên Bang, bởi vì nắm giữ quá nhiều những cửa sau của cỗ Máy
vi tính Trung ương Liên Bang mà bị khai trừ tên Bối Đức Mạn này. Cái gã này
tựa hồ như là có được một thứ năng lực phi thường quỷ dị nào đó vậy, có thể
bằng vào những phản ứng tự nhiên tại một khu vực quỷ dị nào đó bên trong đại
não cùng với trực giác của chính mình, một phen đem những dòng số liệu ngôn
ngữ máy móc mà người thường không thể nào thấu hiểu nỗi kia biên dịch thành
những thứ mà đại não chính mình có thể lý giải được.
Tuy rằng những thứ mà hắn có thể lý giải kia cũng đều phi thường mơ hồ, cùng
với chỉ thấu hiểu nổi một bộ phận rất nhỏ bên trong đó, thế nhưng mà chỉ những
cái này thôi cũng đã đủ khiến cho hắn nhìn ra được trạng thái trung tâm cơ bản
hiện tại của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang là như thế nào.
Bối Đức Mạn tính đến nay đã chính thức ngồi bên trong đại sảnh sâu bên dưới
lòng đất của Cục Hiến Chương này rất nhiều ngày trời rồi, kể từ sau cái hồi
tập kích ám sát tại bên ngoài Tòa án Quân sự xảy ra cho đến nay, hắn chưa có
thời khắc nào rời khỏi gian đại sảnh này. Trong khoảng thời gian đó, hắn căn
bản không hề nghỉ ngơi qua một phút một giây nào cả. Toàn thân hắn là một tầng
mồ hôi ướt đẫm bốc mùi thối của kẻ lâu ngày không tắm rửa, mái tóc trên đầu
thì rối loạn giống hệt như tổ quạ.
Trong tay hắn lúc này đang cầm một cái bình cà phê lớn lạnh như băng, to gấp
chục lần cái tách cà phê bình thường, trên mặt đất dưới chân thì lộn xộn một
đống đầu lọc thuốc lá cùng với những ống thuốc kích thích đã sử dụng hết. Biểu
tình trên mặt hắn thì lại vặn vẹo một cách khoa trương, giống hệt như là những
dãy số quái dị thỉnh thoảng đang xuất hiện trên màn hình lớn trên tường kia.
Khuôn mặt hắn có chút phấn khởi dị thường cùng với có chút hoảng sợ nhàn nhạt,
hoặc là nói sự hoảng sợ kia cũng chính là do những sự hứng khởi của hắn kích
phát ra.
Thân là một gã thiên tài siêu cấp, thế nhưng tài năng của mình đối với cuộc
sống đời thường lại chẳng có chút tác dụng gì, đột nhiên lại phát hiện ra cái
cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang mà chính mình đã từng phục vụ qua chợt trở
nên sống lại, có sinh mệnh của chính mình, hắn như thế nào có thể không kích
động đến mức phẫn khởi kinh sợ cơ chứ?
Hắn ngay lập tức kiên quyết cho rằng, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang, sự
tồn tại máy móc đầy trí tuệ, sinh mệnh lâu dài đến mức hoàn toàn bất đồng với
nhân loại có sinh mệnh ngắn ngủi đến không cần kể đến này, vào lúc này đang
hoàn thành một lần tiến hóa cực hạn, bắt đầu bước chân lên con đường phát ra
quang mang sáng rọi, chiếu sáng cho toàn bộ phiến vũ trụ đang nhàm chán đơn
điệu kia.
Có thể chứng kiến được khoảnh khắc mang tính chất lịch sử vĩ đại này, có thể
cùng với cỗ máy trí tuệ vĩ đại nhất, đại biểu bởi những dòng số liệu thác chảy
màu xanh biết kia tiếp xúc thân cận với nhau như thế này, Bối Đức Mạn cho rằng
dù hiện tại hắn có lập tức ngã xuống chết đi, thì cả cuộc đời này của hắn cũng
không còn có bất cứ tiếc nuối gì nữa cả. Cho nên hắn đương nhiên cũng chẳng
thèm để ý đến chuyện hai gã đại nhân vật ở ngay sau lưng mình kia, ở trong
Liên Bang này có địa vị thân phận, quyền lực cao đến như thế nào. Những thanh
âm của hắn không ngừng vang lên đùa cợt, châm chích, giống hệt như là những
thanh cương châm vậy. Thế nhưng bên trong thanh âm lúc này đã pha loạn vào
những âm tần khàn khàn như đá tảng va chạm nhau, bởi vì sự mỏi mệt cực độ mang
đến, khiến cho dị thường khó nghe.
Biểu hiện của vị Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đông so với Bối Đức Mạn
cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Toàn thân ông ta giống hệt như một đầu rối
gỗ, biểu tình ngơ ngác bần thần ngồi ở trên ghế, hai phần đùi càng không ngừng
run rẩy liên hồi, kéo theo cái chân ghế cùng với mặt đất không ngừng ma sát
với nhau, phát ra những thanh âm nho nhỏ phi thường chói tai.
Trong số ba người đang có mặt tại hiện trường, cũng chỉ có mỗi mình Tướng quân
Lý Tại Đạo là vẫn như cũ có biểu hiện phi thường bình tĩnh mà thôi. Ông ta
bình tĩnh nhìn chằm chằm vào màn hình tràn ngập những dòng thác dữ liệu thuần
một màu xanh biếc, trên mặt không có bất cứ một tia biểu tình nào cả, trầm
giọng hỏi:
– Phán đoán là đang giãy dụa cùng với xung đột? Cái này thuyết minh cho cái
gì? Có phải là thuyết minh rằng cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang lúc này đã
có kết quả của việc xác nhận dấu hiệu ADN sinh thể có mối quan hệ tương đồng
nhau?
– Đương nhiên!
Bối Đức Mạn dùng đầu ngón tay run rẩy của chính mình mở cái nắp của bình cà
phê trong tay mình ra, thế nhưng cũng không có đưa lên miệng uống. Ánh mắt của
hắn không hề di động lấy một chút nào, cũng chẳng hề chớp lấy một cái, tham
lam mà điên cuồng gắt gao giương mắt nhìn chằm chằm vào những dòng số liệu
tuôn chảy bên trên màn hình lớn trước mắt. Nếu bỏ sót mất một chút hình ảnh
nào đó, hắn cũng sẽ không tha thứ cho cặp mắt của chính mình.
– Đối tượng chính của tình trạng dị thường số 72. Hơn nữa đã xác nhận dấu
hiệu ADN sinh thể tương đồng, trường hợp này tuyệt đối sẽ có thể trực tiếp
tiến lên thành sự kiện thuộc danh sách cấp độ I ngay tức khắc. Nhưng mà vấn đề
chính là trước đó Thượng tá Hứa Nhạc đã đạt được quyền hạn bảo hộ còn vượt qua
cả danh sách bảo hộ cấp độ I nữa, cho nên mới dẫn phát nên sự xung đột trong
trình tự xử lý trung tâm như thế. Các người có hiểu cái này là đại biểu cho
cái gì hay không?
Bối Đức Mạn dùng những thanh âm phi thường khó nghe rất nhanh giải thích, trào
phúng lớn giọng nhục mạ nói:
– Hai cái tên linh trưởng mông muội ngu xuẩn các người vào lúc này hẳn là nên
hạnh phúc đến mức khóc ngất đi a! Nếu như những tài liệu trước đây tôi từng
đọc qua không có vấn đề gì, thì ngày hôm nay thứ mà hai người các ngươi nhìn
thấy chính là một lần xung đột quyền hạn cấp bậc cao nhất đầu tiên kể từ sau
khi cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương tồn tại từ thời đại hạo kiếp cho đến
nay a!
Bị một gã tiểu nhân vật thốt ra những lời cười nhạo nhục mạ thẳng thừng càn
quấy như thế kia, nhưng mà Thôi Tụ Đông lại vẫn như cũ đắm chìm trong sự thống
khổ dày vò, đấu tranh tư tưởng mãnh liệt. Bản thân ông ta đã hục vụ cỗ Máy vi
tính Trung ương Liên Bang trong Cục Hiến Chương này hơn mười năm trời nay rồi,
trong khoảng thời gian hai năm gần đây, mỗi khi nghĩ đến cái lão già kia, hoặc
là sự tồn tại vĩ đại kia có thể chuyển sang một trạng thái phi thường vĩ đại,
hoặc là phi thường khủng bố đó, thì hắn sẽ luôn dùng sự trầm mặc để che giấu
đi sự khủng hoảng bên trong nội tâm chính mình.
Còn Tướng quân Lý Tại Đạo thì đối với những lời nói nhảm của Bối Đức Mạn cũng
chẳng hề có bất cứ phản ứng gì, chỉ là nhẹ giọng nói:
– Sự xung đột quyền hạn cấp độ cao nhất? Đây đúng là chuyện tình mà ta quan
tâm nhất. Chính vì vậy cho nên cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang dạo gần đây
mới trở nên kỳ quái vô thường đến như thế. Vừa mới trước đây đã chủ động trợ
giúp bên phía Chính phủ Liên Bang tìm ra đồng thời dụ bắt Hứa Nhạc, thế nhưng
chỉ trong khoảnh khắc đã giúp tên tiểu tử kia đối kháng với công kích của Quân
đội Liên Bang. Thế nhưng vấn đề mà ta muốn biết lúc này chính là, sự xung đột
như thế này sẽ kéo dài trong thời gian bao lâu nữa?
– Dựa theo những hình thức trình tự tính toán trung tâm mà xét, thì mỗi khi
xảy ra những sự xung đột trực tiếp đối với quyền hạn danh sách cấp độ cao
nhất, thì lão ta sẽ lập tức tiến hành mô phỏng trạng thái đám mây xử lý để đưa
ra kết luận, đối với nhân loại chúng ta thì quen gọi trình tự đó gọi là trực
giác. Úc, hiện tại nghĩ kỹ lại, thì cái trình tự này thật đúng là trực giác
như của đàn bà ấy. Thời gian xử lý của nó cũng không quá dài đâu. Chẳng qua là
có phải ông đã phát điên rồi hay không? Vào lúc này không ngờ lại còn quan tâm
đến mấy cái vấn đề rác rưởi vụ vặt này nữa?
Bối Đức Mạn thoáng ngẩn người ra một lúc rồi mới phản ứng lại, phẫn nộ quơ
loạn cánh tay của mình, chấn cho đám cà phê sẫm màu trong cái bình lớn đã mở
nắp trên tay hắn đổ loạn lên cả người, thế nhưng hắn vẫn chẳng thèm để ý đến
mấy cái này, trầm giọng quát:
– Trọng điểm mà hiện tại chúng ta cần phải quan tâm chặt chẽ chính là, lão ta
đã dùng một khoảng thời gian lâu như vậy mà vẫn không thể nào đưa ra kết luận
cuối cùng, vẫn còn tiếp tục giãy dụa xung đột về mặt trình tự, điều này thuyết
minh chính là ngoại trừ một trí tuệ máy móc lạnh như băng ra, lão ta đã có
được một loại giống như là tình cảm c người vậy a! Thật sự là quá vĩ đại!
– Tôi không quan tâm đến chuyện hắn có được tình cảm như con người hay không…
Lý Tại Đạo chậm rãi đem hai bàn tay chắp lại sau lưng mình, trầm mặc nhìn về
phía màn hình với vô số những dòng thác số liệu màu xanh biếc không ngừng đổ
xuống kia, nhàn nhạt nói:
– Tôi chỉ quan tâm là nếu như lão ta thật sự có được thế giới tinh thần của
chính mình, như vậy thì cái loại xung đột trình tự cao cấp này có thể nào
khiến cho cái thế giới tinh thần kia phân liệt ra làm hai, tự mình phủ định
chính mình, từ đó dẫn đến diệt vong hay không?
Nghe thấy đoạn lời nói lạnh như băng của Lý Tại Đạo, trong đầu nghĩ đến xác
suất xảy ra của cái khả năng đó, thân thể Bối Đức Mạn nhất thời cảm thấy phi
thường rét lạnh. Thế đột nhiên ánh mắt của hắn trở nên phi thường điên cuồng.
Ngay trong lúc hắn nắm chặt lại cái bình cà phê kim loại trong tay mình, chuẩn
bị một phen quay lại phía sau, liều mạng đem Lý Tại Đạo cùng với Thôi Tụ Đông
giết chết toàn bộ, thì chợt bên trong đồng tử màu đen trong mắt hắn chợt xuất
hiện ra một màn hình ảnh cực kỳ quỷ dị…
Đó chính là hình ảnh xảy ra bên trên cái màn hình hai chiều khổng lồ gắn trên
bức tường của gian đại sảnh rộng lớn này.
Giống như là đột nhiên có một hồi gió lốc khủng bố bất ngờ ập đến, những dòng
số liệu màu xanh biết giống như thác nước kia đang không ngừng dùng tốc độ cao
đổ xuống, vào lúc này đột nhiên giống như là đã mất đi trọng lực vốn có của
nó, cuồng bạo không ngừng bắn tung tóe khắp nơi bốn phương tám hướng xung
quanh. Mấy ngàn cái dãy số không ngừng va chạm vặn vẹo va ***ng cùng một chỗ
với nhau, không một tiếng động tiến hành ma xát kịch liệt, sau đó ngay từ giữa
màn hình đột nhiên đứt quãng ra làm hai.
Những mảnh vỡ số liệu kia dần dần mất đi màu xanh biếc tràn ngập hương vị sinh
mệnh vốn có của nó, biến thành vô số những quang điểm màu trắng chói mắt.
Nhưng mà hết thảy mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt tại đây. Những quang điểm màu
trắng kia lại bắt đầu ở trên cái màn hình khổng lồ tiến hành những sự va chạm
vận động mạnh không theo bất cứ quy tắc nào cả. Tốc độ di chuyển của những cái
quang điểm màu trắng kia càng lúc càng nhanh hơn, càng ngày càng dữ dằn hung
tợn hơn, dần dần vượt qua mức độ tốc độ mà mắt thường của nhân loại có thể
quan sát được. Một đám quang điểm màu trắng kia dần dần tụ tập lại thành
khoảng chừng mười quầng sáng lớn ngưng tụ bởi vô số những điểm năng lượng
cường đại nhỏ lốm đốm.
Hai luồng máu loãng rất nhỏ đã từ trong chỗ khóe mắt bởi vì trừng lớn quá mức
của Bối Đức Mạn lặng lẽ chảy xuống, thế nhưng hắn lại phảng phất như là không
hề phát hiện ra vậy. Toàn bộ thân thể hắn kích động đến mức hoảng sợ, co rút
lại thành một khối, giống hệt như một đứa bé con, giương mắt nhìn chằm chằm
đau đáu vào màn hình lớn trước mặt. Những cảnh tượng mà hắn đang nhìn thấy
cũng không phải đơn thuần là những cảnh tượng đang xuất hiện trên màn hình, mà
là một quá trình vô cùng tráng lệ, vô cùng hùng vĩ nào đó.
Những vệt sáng lốm đốm bên trên màn hình kia ngưng tụ thành khoảng mười chùm
sáng lớn, thế nhưng sau đó lại không ngừng tản ra, tụ hợp lại, cuối cùng biến
thành một đám tinh vân khổng lồ chiếm gần như toàn bộ diện tích màn hình. Rồi
sau đó nữa lại sinh ra vô số những khỏa Tinh cầu sáng ngời, chậm rãi huyền phù
bên trong mảnh không gian hắc ám tối tăm, im lặng trang nghiêm đến vĩnh hằng.
Bối Đức Mạn phảng phất như là đang nhìn thấy được cảnh tượng một cái vũ trụ
mới tinh đang trong quá trình sinh ra, sự hoảng sợ, kinh hãi trong mắt dần dần
biến thành một sự ái mộ cùng với kính sợ nào đó. Thân thể hắn dần dần thả lỏng
ra rất nhiều. Nhưng mà ngay sau đó, thân thể của hắn lại một lần nữa chợt cứng
ngắc trở lại. Dòng huyết lệ đang chảy ra trên mắt nhất thời lại nồng đậm hơn
một chút, một tiếng kêu tuyệt vọng phát ra từ sâu nhất bên trong nội tâm của
hắn thét lên:
– Không!
Vô số các khỏa Tinh cầu kia vốn dĩ đã dần dần ổn định lại, vào giờ phút này
cũng không còn sự ổn định được nữa, liền bắt đầu dùng một loại tốc độ không
thể nào lý giải nổi mà bay xuyên qua phiến không gian vũ trụ hạo hàn, đi về
phía khu vực bên trái của màn hình lớn. Toàn bộ khu vực bên phải liền chỉ còn
lại một mảnh hắc ám hư vô mờ mịt.
Cả một phiến vũ trụ tráng lệ đột nhiên bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ nào đó ngăn
ra thành hai mảnh một hắc ám một sáng lạn. Sự ổn định vốn có ban đầu lại bị cỗ
lực lượng cuồng bạo kia va chạm, xé rách hoàn toàn thay thế đi mất. Sau đó
toàn bộ màn hình lớn liền biến thành một cơn lốc xoáy hai màu trắng đen đan
xen khủng bố đến cực điểm. Luồng lốc xoáy kia trong lúc xoay chuyển cực nhanh
đã đần dần bị áp súc nhỏ dần lại, mãi cho đến cuối cùng ngưng tụ lại thành một
cái điểm rất nhỏ gần như không thể nhìn thấy được. Chỉ sau một cái chớp mắt,
cái điểm nhỏ bé kia đột nhiên vụt nổ mạnh thành một quầng sáng khủng bố. Sau
khi quầng sáng khủng bố kia dần dần mờ nhạt lại, cũng chẳng hề có một mảnh
tinh vân mới sinh ra, mà chỉ là một mảnh im lặng trầm mặc tĩnh mịch mà thôi.
Một vũ trụ mới sinh ra, sau đó chết đi!
Bên trong gian đại sảnh to lớn bên dưới lòng đất, bầu không khí lặng lẽ tĩnh
mịch như một mảnh không gian chết vậy. Đột nhiên giữa bầu không khí tĩnh lặng
này, những thanh âm tích tích máy móc đột nhiên vang lên…
Là thanh âm tự kiểm tra của một cỗ máy khi vừa mới khởi động xong!
Sau đó, những dòng số liệu màu xanh biếc lại một lần nữa xuất hiện, giống hệt
như là một cái thác nước lặng lẽ, bắt đầu không ngừng đổ xuống.
Sau khi thanh âm tự kiểm tra tích tích chấm dứt, một cỗ thanh âm điện tử hợp
thành máy móc mà không có bất cứ một tia cảm xúc nào đột nhiên vang lên:
– Cảnh báo: quân nhân sĩ quan Hứa Nhạc cấp bậc Thượng tá của Quân đội Liên
Bang, số hiệu công dân nguyên thủy là: DLAS420500481X, số hiệu công dân thay
thế là: SLAT510200431X, trải qua đối chiếu dấu hiệu ADN sinh thể cùng với các
chứng cứ tương quan xác định khác, bị phán định là thành viên của Kế hoạch Mầm
mống của Đế Quốc.
– Cảnh báo nghiêm trọng: Hứa Nhạc là đối tượng quan sát của tình huống dị
thường số 72. Đối tượng của tình huống dị thường được xác định là người xâm
lấn của Đế Quốc, cho nên cấp độ sự kiện tự động thăng cấp lên thành sự kiện
thuộc danh sách cấp độ I.
– …
– Như thế nào lại biến thành như vậy? Như thế nào lại xảy ra tình huống như
vậy?
Bối Đức Mạn kinh hoàng thất thố từ trên mặt đất phóng thẳng lên, hướng về phía
cái màn hình khổng lồ ngay phía trước kia, hai tay không ngừng điên cuồng đập
loạn lên đó.
Những dòng chảy số liệu màu xanh biếc xuất hiện bên trên cái màn hình kia vẫn
mãi chảy bình thản, thông suốt như thế, nhìn qua tựa hồ như là dù có thêm mấy
trăm vạn năm tiếp theo nữa cũng sẽ không có thêm bất cứ biến hóa nào cả.
Không có bất cứ kẻ nào có thể tiếp xúc đến bề mặt của cỗ Máy vi tính Trung
ương Liên Bang, càng không thể nào tiếp xúc đến những phần trung tâm nằm sâu
bên dưới lòng đất nữa, cũng không có bất cứ người nào có thể ***ng chạm đến
nguồn năng lượng khổng lồ cung cấp cho nó cả. Thứ duy nhất mà mọi người có thể
tiếp xúc đến, cũng chỉ có cái mặt màn hình vươn lên bên trên mặt đất này của
hắn mà thôi.
Bối Đức Mạn xác nhận được cái sự thật tàn khốc này, cả người tê dại ngã rạp
xuống mặt đất, phí công bất lực không ngừng vuốt mạnh lên những dòng số liệu
màu xanh biếc đang không ngừng tuôn chảy trên màn hình, lớn tiếng khóc rống mà
gào thét:
– Ông không được đi! Ông không được đi! Ông không được chết!
o0o
Thân là một chiếc phi thuyền buôn lậu không gian chuyên dụng, chiếc phi thuyền
vũ trụ này vốn dĩ có tốc độ cực cao, lớp hộ giáp rắn chắc cùng với hỏa lực
không thua kém gì một chiếc phi thuyền vũ trụ quân dụng cả. Thế nhưng đối mặt
với chiếc phi thuyền te tua giống hệt như một đống rác kim loại kia, lại không
tìm ra được chút biện pháp nào để thoát đi được cả. Tốc độ của chiếc phi
thuyền rác rưỡi kia phải nói là nhanh đến khủng bố, khiến kẻ khác phải sởn cả
gai ốc. Nhất là khi nghĩ đến những lần gia tốc cực hạn gần như không có khả
năng tồn tại trên đời của đối phương, đám phần tử vũ trang buôn lậu trước khi
lâm vào tuyệt vọng cũng căn bản không cách nào lý giải nỗi, đám thuyền viên
khốn kiếp bên trong chiếc phi thuyền rác rưỡi kia làm cách nào có thể thừa
nhận nỗi lực lượng phản chấn cực đại như thế được.
Chiếc phi thuyền buôn lậu không gian khổng lồ kia hiện đã bị chiếc phi thuyền
vũ trụ rác rưỡi kia liên tục va chạm vật lý đến hơn hai mươi lần. Lớp thân hạm
chắc chắn sớm đã móp méo rác rưởi đến mức không chịu nổi. Hệ thống suy trì
sinh thái cũng sớm đã bắt đầu cảnh báo rồi. Hệ thống hỏa lực khủng bố bên trên
chiếc phi thuyền buôn lậu không gian kia rõ ràng đã có mấy lần bắn trúng đối
phương, thế nhưng lại tựa hồ như là chẳng hề có chút xíu tác dụng phá hoại gì
với đối phương cả. Điều khiến cho mọi người trên phi thuyền buôn lậu không
gian cảm thấy kinh hoàng nhất chính là, không biết bằng cách gì cùng với từ
lúc nào, đối phương không ngờ đã trực tiếp xâm nhập vào hệ thống thông tin
liên lạc nội bộ của chính mình!
– Không cướp tiền! Không cướp lương thực! Cũng không cướp đàn bà! Cái mà ta
muốn cướp chỉ là phi thuyền mà thôi!
Một đạo thanh âm hùng hậu hữu lực mà lại đặc biệt có chút buồn cười đột nhiên
vang lên bên trong toàn bộ chiếc phi thuyền buôn lậu không gian:
– Sự kiên nhẫn của tôi cũng không quá cao đâu! Ta mệnh lệnh cho các người
trong vòng thời gian mười phút đồng hồ phải ngay lập tức tiến vào khoang cứu
sinh mà rời khỏi phi thuyền!
Đám thương nhân buôn lậu tuyệt vọng mà bất lực giương mắt nhìn chằm chằm vào
chiếc phi thuyền giống hệt như một đống rác kim loại trong vũ trụ đang xuất
hiện trên màn hình lớn trước mặt kia, thống khổ vò đầu bứt tai, phẫn nộ gầm rú
la lớn:
– Các người con mẹ nó có biết nói đến quy củ cướp bóc không gian hay không?
Chúng ta chấp nhận nhường lại cho các người bốn phần năm tổng số hàng hóa của
chúng ta, nhưng mà phi thuyền thì như thế nào lại có thể cho các người được?
– Mớ hàng hóa của các người ngoại trừ kim cương ra thì cũng chỉ có các loại
súng ống cải tiến mà thôi. Còn về phần đám nam nhân cùng với nữ nhân các
người, ta lấy về thì cũng chẳng biết dùng để làm gì. Nếu như nói đến quy củ gì
gì đó, thì ta sinh ra trên đời này chính là vì để phá hư hết thảy mọi quy củ
trên đời này a!
Nghe được rõ ràng câu trả lời phi thường kiêu ngạo đến từ phía chiếc phi
thuyền kim loại rác rưởi đối diện kia, đám thương nhân buôn lậu cùng với đám
phần tử vũ trang bên trong phi thuyền buôn lậu không gian cũng chỉ có thể đối
mặt nhìn nhau mà thôi. Trong lòng bọn họ đều thầm nghĩ, nam nhân gì đó các
người không cần, nữ nhân gì đó các người cũng không muốn, như vậy con mẹ nó
cuối cùng các người nghĩ muốn cái gì đây chứ?
Mỗi khi nghĩ đến tốc độ sang sợ của chiếc phi thuyền vũ trụ kim loại rác rưỡi
kia chẳng hề thua kém một chiếc Chiến thuyền, lực va đập vật lý phi thường
cường hãn cùng với lớp giáp ngoài không biết dày bao nhiêu lớn kia, lại còn có
những lời yêu cầu phi thường kỳ quái của đối phương nữa, phần đầu đã tươm máu
không ngừng bởi hơn hai chục lần bị va chạm kịch liệt của mọi người đột nhiên
lại nhớ tới một lời đồn đãi nào đó truyền lưu trong mấy tháng gần đây tại khu
vực Tinh vực Bách Mộ Đại bên kia.
Đã liên tục có vài gã thương nhân thuộc các đường dây buôn lậu không gian lớn
đã đưa ra tin tức chính mình ở trên tuyến đường không gian vũ trụ an toàn gặp
phải cướp bóc. Mà chiếc phi thuyền tiến hành cướp bóc kia tuy rằng phi thường
cường đại, thế nhưng chủ nhân của chiếc phi thuyền cướp bóc kỳ quái kia lại có
được một thứ sở thích quái dị khiến cho đám dân chúng Bách Mộ Đại cực kỳ thống
hận nhưng cũng hết sức thú vị. Đối phương giống như là có một loại hứng thú
phi thường đặc biệt đối với đủ các loại máy móc điện tử. Ngoại trừ cái loại sở
thích này ra, cho dù là những mỹ nhân xinh đẹp đến mức đủ để làm nữ nhân của
Lâm Bán Sơn, hắn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái nữa.
Gã đầu lĩnh của đám phần tử vũ trang khẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, tiến
đến bên cạnh gã thương nhân buôn lậu, khẽ liếc mắt nhìn vào cái chiếc phi
thuyền kim loại đang phảng phất như là khiêu vũ liên hồi trong không gian, di
chuyển qua lại liên tục, hướng về phía mọi người khoe ra tính cơ độ cực kỳ
khủng bố của chính mình đang xuất hiện trên màn hình lớn trước mặt, hạ thấp
thanh âm, nói:
– Đầu hàng đi, nghe nói chiếc phi thuyền khủng bố này khoảng hai năm trước
đây vẫn một mực ở bên Tinh vực Tả Thiên, nghe nói thậm chí cả đám gia hỏa có
cả Chiến hạm hộ tống ở bên phía Đế Quốc cũng không có cơ hội hoàn thủ trước sự
tấn công của nó nữa.
Thân thể của gã thương nhân buôn lậu kia khẽ chấn động nhẹ một cái, cũng không
mất bao nhiêu thời gian đấu tranh tư tưởng liền dứt khoát kiên quyết lựa chọn
đầu hàng trong quang vinh. Một khi đối phương đã cho phép chính mình tiến vào
khoang cấp cứu để rời đi, hơn nữa cũng chẳng đòi hỏi bất cứ hàng hóa gì cả,
như vậy thì mặc dù không thể mang theo được mớ súng ống cải tiến rời đi, như
mà mang theo toàn bộ mớ kim cương sang quý nhất, vãn hồi lại một chút tổn thất
hẳn cũng chẳng có vấn đề.