Gian Khách – Chương 752: Cuộc chiến đấu của ta (7) – Botruyen

Gian Khách - Chương 752: Cuộc chiến đấu của ta (7)

– Giấu mình bên dưới hố ngầm bên dưới mặt đất suốt bốn ngày bốn đêm, như vậy
hắn rõ ràng là không có ăn cơm, thậm chí còn có thể không có nước uống nữa,
cho nên tôi cực kỳ tò mò, cái tên gia hỏa này đến tột cùng là như thế nào có
thể chống đỡ nổi đây? Không ngờ hắn cũng không có bị đói khác đến chết, thậm
chí giống như là ngay một chút sức chiến đấu cũng đều không có bị ảnh hưởng
nữa.

– Cái đám đại binh chiến sĩ của Sư đoàn Thiết giáp 7 kia mặc dù nhìn qua thì
thôi lỗ cục súc không chịu nổi, thế nhưng có ai mà không biết bọn họ tiến hành
kiểm tra chiến trường tuyệt đối không có khả năng phạm phải sai lầm. Đối với
công tác tiến hành kiểm tra toàn diện bên trong Tòa án Quân sự trước đó cũng
đã vận dụng đến thiết bị dò xét sinh mệnh quân dụng tiên tiến nhất rồi, vì cái
gì lại không thể phát hiện ra Hứa Nhạc đang ẩn nấp bên dưới sàn nhà cơ chứ?

Bên trong tòa kiến trúc ba tầng duy nhất trong toàn Đặc khu Thủ Đô được tiến
hành công tác che chắn toàn bộ các tín hiệu điện tử cùng với ba hệ thống theo
dõi toàn Liên Bang kia, một thành viên nào đó của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hi phẫn
nộ mà bất lực chỉ thẳng vào mớ tư liệu đang được hiển thị bên trên màn hình
lớn giữa phòng, vô lực quơ quơ cánh tay của mình, hạ giọng căm phẫn nói:

– Tất cả những cái đó phải giải thích như thế nào đây? Trừ phi chúng ta phải
thừa nhận là hắn không phải là con người!

– Hắn ta đương nhiên không phải là con người rồi!

Một gã thành viên khác, trên mặt mang theo thần tình thất vọng, không chút cảm
xúc lắc lắc đầu, nhìn về phía những hình ảnh ghi lại tại chiến trường vừa mới
bắt đầu trình chiếu, chăm chú nói:

– Một tên gia hỏa cường đại không có khả năng chiến thắng như thế, làm thế
nào có thể là một người bình thường được đây?

– Dẹp qua một bên mấy cái loại giọng điệu văn nghệ cảm khái vô dụng đó đi.
Bên trong vũ trụ này cho đến bây giờ cũng đều chưa từng phát hiện ra bất cứ
một sinh vật dị năng nào tồn tại cả.

Gã quan viên cao cấp của Cục Điều Tra Liên Bang khẽ hắng giọng, nghiêm mặt cắt
ngang những hành vi nhằm phát tiết sự thất vọng cùng với khiếp sợ của mọi
người, trầm giọng nói:

– Hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta chính là, chúng ta phải tính
toán ra được mục tiêu kế tiếp của Thượng tá Hứa Nhạc là chỗ nào? Cho dù không
thể mai phục ám sát được hắn, thì cũng phải đảm bảo cam đoan được sự an toàn
của các đại nhân vật kia.

– Hiện tại dựa theo công tác thống kê mới nhất, thì các mục tiêu có thể bị
Thượng tá Hứa Nhạc tiến hành tập kích đã mở rộng ra đến 37 mục tiêu rồi, muốn
lựa chọn ra trong số đó những đối tượng quan trọng để tiến hành bảo hộ thật sự
là phi thường khó khăn!

Gã thành viên phụ trách công tác phân tích tình báo đưa tay lên vò loạn mái
tóc trên đầu mình, hạ giọng mắng vài câu thô tục, ánh mắt đảo một vòng nhìn
mọi người, buông tay xuống, nói:

– Trong những cơ cấu Chính phủ Liên Bang, số đại nhân vật đã từng đắc tội qua
với Thượng tá Hứa Nhạc quả thật là nhiều lắm.

– Tâm lý của tên gia hỏa kia cực kỳ biến thái cứ mãi vẫn luôn nghĩ rằng tất
cả mọi người trên toàn thế giới này đều có lỗi với hắn… Giáo sư Nỗ Nhĩ, ông
nên căn cứ theo ý tưởng này của tôi mà tiến hành phân tích đi.

Bối Đức Mạn từ đầu đã trầm mặc ngồi tại một góc không bắt mắt trong phòng, lúc
này mới quay sang vị Giáo sư Tâm lý học nổi tiếng bên trong Biệt đội Cặp Mắt
Ti Hí kia, hạ giọng nói. Cặp mắt của hắn lúc này đã phủ đầy những tơ máu nhìn
qua cực kỳ khủng bố, hai chân tùy tiện gác thẳng lên trên bàn, bộ dáng tựa hồ
như là rất thoải mái, thong thả chơi đùa một kiện trò chơi điện tử cầm tay,
cần phải có chỉ số thông minh cực cao mới có khả năng chơi được.

Chỉ có điều là những ngón tay đang không ngừng run rẩy rất nhanh của hắn, cùng
với cảm xúc cực kỳ không tốt ẩn chứa bên trong những lời nói mới biểu lộ ra
rằng lúc này tâm tình thực tế của hắn chính là cực độ phẫn nộ cùng với không
cam lòng.

Tất cả các thành viên khác trong phòng cũng đều cho rằng cái tên Bối Đức Mạn
này mới chân chính là gã biến thái, hơn nữa ai cũng biết lúc trước khi hắn ở
Tòa án Quân sự đã gặp phải chuyện tình gì, vì thế đối với những lời nói của
hắn, ai nấy cũng đều bảo trì trầm mặc không nói gì.

Cái loại không khí trầm mặc này càng khiến cho Bối Đức Mạn cảm thấy sự nhục
nhã trong lòng mình càng dâng trào lên mãnh liệt. Hắn ném mạnh cái món trò
chơi điện tử cầm tay kia xuống mặt đất, đứng thẳng người dậy, hướng về phía
tất cả mọi người trong phòng rít gào nói:

– Chẳng lẽ các người còn không rõ ràng, những cái gì mà nghiên cứu tâm lý tội
phạn, phân tích tâm lý hành xử, tiến hành phán đoán chiến lực… tất cả đều là
phân chó cả! Toàn bộ con mẹ nó đều là phân chó cả!

– Tất cả chúng ta đều biết rằng trên người cái tên gia hỏa khủng bố kia có
được Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, cái cỗ máy tính rác rưởi không gì không
làm được kia hiện tại đang đứng ở phía của hắn, chúng ta thậm chí còn biết rõ
ràng giữa bọn họ tiến hành liên hệ với nhau như thế nào nữa, nhưng mà cái này
thì có tác dụng gì cơ chứ? Muốn giải quyết được vấn đề cũng chỉ có một vấn đề
duy nhất mà thôi!

– Quyền hạn! Quyền hạn! Chính là quyền hạn! Còn chưa thể loại trừ được cái
quyền hạn chết tiệt kia của hắn, bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng có biện pháp gì
mà xử lý cái con chuột chết tiệt kia cả!

Cặp mắt Bối Đức Mạn lúc này đã trừng lớn đỏ bừng lên, nhìn qua giống hệt như
là một gã nam diễn viên trên kịch trường vậy, tình cảm bừng bừng phẫn nộ, toàn
thân khoa trương lảo đảo, tất cả các đốt xương trên cơ thể vặn vẹo phát ra
thanh âm lách cách. Phần da thịt trên cổ bởi vì ít tiếp xúc với ánh nắng mặt
trời cho nên non mịn trắng trẻo, lúc này đã bạo xuất ra vô số những sợi gân
xanh thô to.

Tất cả mọi người trong phòng vẫn như trước một mảnh trầm mặc. Bọn họ biết rõ
ràng những lời Bối Đức Mạn nói là chính xác, nhưng mà ai cũng không có biện
pháp nào có thể loại bỏ được cái quyền hạn thuộc danh sách cấp độ I cực cao mà
Hứa Nhạc có được, không, thậm chí phải nói là những quyền hạn cực kỳ khó hiểu
kỳ diệu càng cao cấp hơn quyền hạn thuộc danh sách cấp độ I một bậc nữa.

Tuy rằng cái chi biệt đội hành động đặc biệt được mệnh danh là Cặp Mắt Ti Hí
này hoàn toàn có được quyền hạn cấp bậc cao nhất do Tổng thống tiên sinh đích
thân phê chuẩn, thậm chí hoàn toàn có thể trực tiếp tiến hành điều phối bộ đội
chiến đấu nữa, những mà bọn họ cuối cùng cũng không có khả năng phóng vọt vào
bên trong hầm ngầm dưới lòng đất của tòa nhà Cục Hiến Chương, một phen hủy
diệt đi cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang được. Trên thực tế bọn họ ngay cả
suy nghĩ cũng không dám suy nghĩ như thế!

– Chúng ta hay từ bỏ hết những ảo tưởng trước đây, đối mặt với sự thật đi,
các vị!

Vị quân nhân sĩ quan cao cấp kia liếc nhìn Bối Đức Mạn, khẽ thở dài một tiếng,
giơ tay chỉ lên những tư liệu trình bày trên màn hình trên tường, nói:

– Căn cứ vào những số liệu phân tích quá trình chiến đấu những lần trước đây
của Hứa Nhạc, cùng với tràng ám sát lần này tại Tòa án Quân sư, chúng ta có
thể tinh tường phán đoán rằng, trước khi hắn tiến hành một hồi hành động chiến
đấu nhìn qua phi thường mạo hiểm như thế, hắn cũng đều ở trên phương diện
trang bị cùng với phương diện tinh thần tiến hành chuẩn bị phi thường đầy đủ.

Hắn khẽ nhún nhún vai mấy cái, nói:

– Muốn tiến hành thu thập an bày trang bị cùng với tin tức tình báo, hoạch
định mục tiêu tấn công cũng đều phải cần có thời gian. Tôi tin tưởng rằng Hứa
Nhạc sắp tới sẽ lại tiến vào một khoảng thời gian trầm mặc khá dài. Cái này
cũng chính là có ý nghĩa chúng ta có thể nghỉ ngơi thêm một chút, thư giản
giải trí một chút đi. Cái này đại khái cũng chính là tin tức tốt duy nhất mà
chúng ta thu hoạch được ngày hôm nay.

Bên trong phòng nhất thời vang lên những thanh âm di chuyển chậm rãi nhàn nhạt
cùng với những tiếng ngáp đầy mỏi mệt. Cuối cùng gã quan viên cao cấp còn bổ
sung thêm một câu:

– Căn cứ vào chỉ thị của thượng cấp, tất cả những chuyện tình ngày hôm nay
phát sinh trong Tòa án Quân sự tuyệt đối phải giữ bí mật.

Một gã quan viên trong Biệt đội mở miệng trào phúng nói:

– Ngày nào cũng bị nhốt bên trong cái tòa nhà chết tiệt này, có muốn một phen
đem tin tức bán lại cho đám phóng viên cũng chẳng có biện pháp nào cả.

Một đám những chuyên gia siêu cấp trong Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí bắt đầu co duỗi
thân thể một chút, có người trực tiếp quay trở về khu sinh hoạt tắm rửa hoặc
là dùng cơm. Vào đúng thời điểm này, cái cánh cửa lớn được sơn hình đồ án cặp
mắt ti hí có hai tròng mắt màu đỏ tươi kia đột nhiên bị đẩy mở ra, một vài gã
quân nhân sĩ quan biểu tình nghiêm túc lạnh lùng từ ngoài cửa đi vào.

Bối Đức Mạn vừa rồi đã mang theo thần tình phẫn nộ chán nản quay trở lại ghế
ngồi, cầm lấy máy chơi game điện tử cầm tay chuẩn bị chơi tiếp. Sau khi hắn
nghe được nhiệm vụ đám quân nhân sĩ quan mới bước vào giao cho hắn, nhất thời
khiếp sợ, phẫn nộ đứng thẳng người dậy, nhìn chằm chằm về phía gã quan viên
cao cấp của Chính phủ, lớn tiếng kháng nghị:

– Cái nhiệm vụ này hao tổn tinh thần quá lớn, nói không chừng sẽ khiến cho
tôi bị tổn thọ mười mấy năm a!

Gã quan viên cao cấp bình tĩnh nói:

– Đây là cái giá phải trả mà cậu đã từng hứa hẹn khi mãnh liệt yêu cầu được
cấp phép đi đến Tòa án Quân sự!

Bối Đức Mạn giật mình một cái, vươn đầu lưỡi hồng hồng ra liếm liếm nhẹ đôi
môi trắng bệch. Bản thân hắn năm nay cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi, lúc này lại
giống như một tiểu hài tử khờ dại nhưng lại tà ác nở nụ cười điên cuồng, dùng
thanh âm lanh lảnh chói tai, nói:

– Nếu như thật sự có thể giết chết được cái tên gia hỏa kia, giảm thọ mười
mấy năm cũng không uổng phí.

o0o

Tại Đặc khu Thủ Đô, ở một chỗ nào đó phía sau một gian chợ nhỏ hơi chút hỗn
loạn, có một gian cửa hàng bán thịt tươi hoang dã nằm sâu bên trong một khu
chợ đêm. Cái cửa hàng trong chợ đêm này thông qua những mối quan hệ đặc thù
nào đó, có thể mua lại được những thi thể động vật hoang dã chết đi trong các
tràng săn bắn tư nhân của các đại nhân vật của Đặc khu Thủ Đô nằm ở vùng ngoại
thành, sau đó xẻ thịt đem bán với giá cao chót vót. Cục HTD tuy rằng từ sớm
cũng đã biết rõ ràng chuyện này, những mà bởi vì một số phương diện nào đó đã
mở lời can thiệp cho nên mãi vẫn luôn trầm mặc, không ***ng đến gian cửa hàng
chợ đêm này.

Lúc này bầu trời đã vào đêm, những món thịt động vật hoang dã không nhiều lắm,
ngay lúc trời còn chạng vạng đã sớm bán sạch không còn chút nào, cho nên so
sánh với khu chợ đem ở phía trước kia mà nói thì có vẻ đặc biệt vắng lặng, yên
tĩnh. Đột nhiên tại một khu vực không bắt mắt trong góc của gian hàng, một cái
nắp đường cống ngầm bằng kim loại chợt lặng lẽ không một tiếng động chuyển
động, cực kỳ nhanh chóng mà lặng yên lộ ra một cái đầu người.

Những thiết bị theo dõi điện tử ở nơi này sớm đã bởi vì ông chủ của hàng lo
lắng bị quay chụp lại những chứng cứ vi phạm pháp luật nên đã gỡ xuống toàn bộ
rồi, không có bất luận kẻ nào có thể nhìn thấy một màn hình ảnh vô cùng quỷ dị
như thế này cả.

Sau khi đã tiến hàng băng bó đơn giản bên trong cái hang ổ nhỏ ấm áp có cả tủ
lạnh, có cả TV nằm sâu dưới lòng đất, trong một góc hệ thống dẫn nước nào đó,
Hứa Nhạc cũng đã thay đổi một kiện quần áo sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, sau
đó liền quay trở lên mặt đất.

Băng xuyên qua một con đường xe điện ngầm mà mấy ngày trước đây đã từng xảy ra
một hồi chiến đấu vô cùng kịch liệt, hắn liếc mắt nhìn một chút xuống cửa hàng
tạp hóa nho nhỏ nằm chênh vênh bên cạnh đường thông đạo triền núi, thoáng do
dự một lát, sau đó đành từ bỏ kế hoạch vốn có của mình. Hắn lo lắng bên phía
Chính phủ sẽ có thể điều tra ra, sau đó mang đến phiền toái cho ông chủ cửa
hàng tạp hóa nhân hậu kia.

Tại một gian cửa hàng di động nào đó bên cạnh phố, hắn mua một cái điện thoại
di động cũng không tính là quá tiện nghi, không mấy đắt tiền, sau đó chậm rãi
bấm một dãy số điện thoại.

o0o

Trên lầu ba của tòa nhà Dinh thự Tổng Thống, cái điện thoại nằm ngay bên cạnh
gối ngủ của tiểu thư Mạt Đại Nhi đột nhiên reo vang…

Cô nàng đệ nhất thiên kim tiểu thư lúc này đang bị mất ngủ, ôm trong lòng một
con gấu bông cực lớn vẫn còn trằn trọc không yên, khẽ chậm rãi quay đầu lại,
nhìn chằm chằm cái điện thoại reo vang một hồi khá lâu mới nhấc máy. Sau khi
lắng nghe bên kia đầu dây điện thoại, thanh âm của cô nàng run rẩy nhẹ nhàng
mà tinh tế, thốt ra một từ:

– Vâng!

o0o

– Mạt Đại Nhi tiểu thư, phụ thân của ngài hiện tại đang tổ chức một cuộc hội
nghị phi thường quan trọng, lúc này cũng không phải thời gian có thể quấy rầy
ông ấy đâu. Ngài cũng biết đó, Tổng thống tiên sinh cần phải xử lý rất nhiều
rất nhiều những công việc nhằm mang lại lợi ích cho người khác, có đúng không?

Phía trước một cánh cửa văn phòng phong cách cổ điển, một gã Đặc công Cục Đặc
Cần trên người mặc một kiện chính trang màu đen, lễ phép mà phi thường kiên
quyết ngăn cản lời thỉnh cầu được tiến vào của Mạt Đại Nhi tiểu thư.

Lúc này trên người Mạt Đại Nhi vẫn còn mặc váy ngủ, hai chân để trần, bàn tay
phải giấu ở sau thắt lưng đang nắm chặt ống nghe điện thoại, trừng mắt nhìn
chằm chằm vào gã Đặc công trước mặt, nhìn qua tựa hồ như không hề có ý định sẽ
từ bỏ ý đồ.

– Mau dẫn tiểu thư quay về phòng ngủ đi! Các người làm việc kiểu gì vậy hả?

Ánh mắt gã Đặc công âm trầm giương mắt nhìn chằm chằm vào vị nữ giúp việc đang
vô cùng khẩn trương đi theo phía sau Mạt Đại Nhi tiểu thư, hạ thấp thanh âm
khiển trách.

Mạt Đại Nhi đột nhiên hút thật sâu một hơi, sau đó chợt ngồm chồm hổm xuống,
hai tay co lại, vẻ mặt không một chút biểu tình há miệng thét to lên một tràng
thật dài.

Tiếng thét lớn bén nhọn của cô con gái không ngừng vang lên quanh quẩn khắp
nơi bên trong Dinh thự, khiến cho đám Đặc công cùng với đám nhân viên phục vụ
nhất thời kinh hoảng thất thố, căn bản không biết phải xử lý như thế nào mới
tốt. Cả Liên Bang cũng đều biết rằng cô Đệ nhất Thiên kim tiểu thư này mới
trước đây vừa được chữa khỏi chứng bệnh tự kỷ ám thị sâu, trong khoảng thời
gian hai năm gần đây bệnh tình mới có chút giảm bớt. Các nhân viên công tác
bên trong Dinh thự Tổng Thống từ trước đến nay đều luôn phi thường cưng chiều
cô bé.

Cánh cửa văn phòng phong cách cổ xưa nặng nề kia chợt mở ra, Tổng thống Mạt Bố
Nhĩ tiên sinh đang ngồi ở cuối cái bàn họp hình oval lớn, khẽ mỉm cười đứng
lên, hướng về phía các thành viên Nội các Chính phủ đang ngồi xung quanh bàn,
hài hước nói:

– Xem ra buổi hội nghị khẩn cấp hôm nay phải tạm dừng một chút rồi. Tiểu ngư
tử của chúng ta xem ra đã có vấn đề sao với những sự vụ Liên Bang càng khẩn
cấp hơn cần tôi phải đi giải quyết.

Các đại nhân vật đang ngồi bên cạnh bàn họp oval kia nhất thời vang lên một
trận cười sảng khoái cực kỳ hiểu ý lẫn hợp với tình hình.

– Tiểu ngư tử thân yêu của cha, tối như vậy rồi mà con không ngủ được à? Có
chuyện gì quan trọng không thế?

Khóe mắt Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh rõ ràng lộ ra nét mỏi mệt nhàn nhạt,
nhưng mà ông ta vẫn như cũ cúi người ngồi xuống, nhằm cam đoan khuôn mặt mình
đối diện thẳng với khuôn mặt với cô con gái bảo bối, ôn hòa hỏi.

– Điện thoại của Hứa Nhạc!

Mạt Đại Nhi một phen đem cái ống nghe rời của điện thoại đưa cho phụ thân
mình, bởi vì nguyên nhân vừa rồi dùng hơi sức hơi nhiều để thét lên, cộng với
tâm tình khẩn trương khi phải nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy, cho
nên khuôn mặt cô bé hơi có chút ửng hồng cùng với ươn ướt mồ hôi.

Tất cả mọi người có mặt trong gian phòng họp hình bầu dục này cũng đều biết
tình huống sức khỏe của cô bé Đệ nhất Thiên kim này, tuy rằng hiện tại bệnh
tình đã dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn rồi, nhưng mà trên cơ bản cũng sẽ
không muốn nói chuyện trước mặt người ngoài, hơn nữa lại nhiều người như thế
này. Lúc này cô bé có thể rành rọt nói ra năm chữ như thế, thật sự khiến cho
người khác phải khiếp sợ. Thế nhưng mà… càng khiến cho người khác phải khiếp
sợ hơn nữa, chính là nội dung của câu mà cô bé vừa mới nói ra kia.

Tất cả mọi người bên trong gian phòng họp hình quản trứng đều khiếp sợ đứng
thẳng người lên, các ban ngành an toàn rất nhanh làm ra phản ứng hữu hiệu, Tổ
Tình Báo Liên Bang ngay lập tức thiết lập các công cụ, bắt đầu tiến hành truy
tìm nguồn phát tín hiệu.

Nghe được câu nói đơn giản của cô con gái bảo bối, thân thể Tổng thống Mạt Bố
Nhĩ khẽ cứng đờ lại một cái, thế nhưng vẫn tiếp tục nhìn cô bé, nở nụ cười vô
cùng ôn hòa. Sau đó ông ta chậm rãi đứng thẳng thân thể lên, đem chiếc ống
nghe rời của điện thoại đặt lên trên tai, chậm rãi mà gằn từng chữ nói:

– Thượng tá Hứa Nhạc, tôi thật sự không hài lòng với hành động của cậu!

Cái gã thanh niên ở bên kia đầu dây điện thoại hẳn rằng có thể hiểu được sự
phẫn nộ của Tổng thống tiên sinh là xuất phát từ nơi nào. Đó cũng không phải
là nhằm vào cái chết của Thượng tá Lai Khắc, mà là bởi vì cú điện thoại này đã
ảnh hưởng đến cô con gái vốn bị bệnh của chính mình.

Bên kia đầu dây điện thoại chợt truyền đến thanh âm có chút mệt mỏi của Hứa
Nhạc:

– Thật sự xin lỗi, Tổng thống tiên sinh, tôi cũng chỉ có mỗi phương pháp này
mới có khả năng nói chuyện được với ngài tôi.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ phất phất nhẹ cánh tay, ý bảo đám Đặc công dẫn con
gái mình về phòng. Cánh cửa phong cách cổ xưa nặng nề rất nhanh đóng lại, che
khuất đi khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Mạt Đại Nhi ở phía sau.

o0o

Vào giờ khắc này, tất cả các quan viên của Chính phủ Liên Bang đang khẩn
trương mà kinh ngạc đứng xung quanh cái bàn họp hình oval.

Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đông lúc này đang đứng ở sâu bên dưới lòng
đất của Cục Hiến Chương, giương mắt nhìn chằm chằm phiến màn hình với vô số
những dòng số liệu không ngừng lưu động.

Tướng quân Lý Tại Đạo thì đang ngồi bên trong văn phòng của chính mình, nhắm
chặt cặp mắt hốc hác đã hãm sâu lại, ngẫm nghĩ tự hỏi một vấn đề quan trọng
nào đó.

Còn Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thì đang nắm chặc ống nghe điện thoại của cô con gái
mình, các đầu ngón tay phẫn nộ bấm chặt vào trong cái ống nghe, đã là một mảnh
đỏ ửng.

Khi mà Tổ Tình Báo Liên Bang tiến hành xong công tác kết nối tín hiệu điện
thoại vào trong cái loa lớn, thanh âm của Hứa Nhạc bắt đầu không ngừng quanh
quẩn bên trong cái đại sảnh hình trứng đại biểu cho quyền lực cao nhất của
Liên Bang, quanh quẩn bên trong tai của đám đại nhân vật chân chính nắm giữ
vận mệnh của Liên Bang trong tay, những lời này cũng chính là muốn nói cho
những người đang không có mặt ở nơi này.

– Lão nhân gia đã từng nói qua với tôi rằng, có một số người nào đó cuối cùng
cũng sẽ bị quét vào trong cái đống rác của lịch sử. Mà Thi Thanh Hải thì lại
từng nói, những thứ rác rưởi không bao giờ tự giác đem chính mình tiến vào
đống rác cả, cho nên cần phải có chúng ta đi quét chúng đi. Hiện tại tôi đồng
ý với lời nói của Thi công tử.

– Tổng thống tiên sinh, ông đã từng nói qua rất nhiều lời nói mà tôi cho rằng
quả thật cũng có chút đạo lý. Trên thực tế, trên phương diện biện luận cùng
với thuyết phục nhân tâm, toàn bộ Liên Bang này không ai có thể làm tốt hơn so
với ngài cả. Cho nên ngày hôm nay, tôi gọi điện thoại đến đây, cũng không phải
là muốn cùng ngài tiến hành biện luận, mà là muốn thông báo cho ngài một sự
việc mà thôi.

Trải qua một khoảng tạm dừng khá ngắn, cái thanh âm kia lại một lần nữa vang
lên bên trong văn phòng:

– Tôi cũng không thể nói rõ ràng được chính mình muốn chiến đấu vì cái gì,
nhưng mà tôi đã bắt đầu cuộc chiến đấu của tôi rồi!

o0o

Bên trong phiến thành thị đang chìm sâu trong bóng đêm, Hứa Nhạc giương mắt
nhìn về phía Tòa nhà Nghị Viện nguy nga tráng lệ nằm cách đó một quãng không
xa, ánh mắt ti hí chợt khẽ nheo lại. Hắn cắt đứt cú điện thoại trong tay mình,
dùng sức bóp mạnh cho cái điện thoại biến thành một đống sắt vụn, ném thẳng
vào bên trong cái thùng rác ngay bên cạnh mình.

Bên trên bề mặt của cái thùng rác phân loại rõ ràng được đánh dấu: Rác thải
độc hại, không thể tái chế!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.