Đột nhiên nghe được cùng với cảm giác những thanh âm mạnh yếu của các đôi giày
xuyên thấu qua tấm thảm nhung đỏ tươi bên trên, va chạm với phần ván gỗ dày
bên trên, phát ra những thanh âm ba ba ba ba liên hồi. Những cái thanh âm này
nghe qua giống hệt như là tiếng gỡ cửa liên hồi vậy.
Hứa Nhạc lúc này đang nằm bên dưới tấm ván gỗ kia chợt chậm rãi mở mắt ra,
nhất thời tỉnh thần lại. Ánh mắt hắn không nhìn thấy bất cứ một tia ánh sáng
nào cả. Bên trong khoảng không gian nhỏ hẹp này, toàn bộ cũng đều là một mảnh
hắc ám. Mơ hồ có thể nghe thấy được bên trên truyền tới những thanh âm nói
chuyện nhàn nhạt, vì thế hắn liền biết được rằng phiên tòa xử án sắp sửa được
bắt đầu!
Hắn đã ở trong cái không gian nhỏ bé tối đen chật hẹp này lẳng lặng nàm suốt
bốn ngày bốn đêm rồi, cũng không có ăn cơm, lại càng không có uống nước. Nếu
như hắn biết được sự lo lắng của Nam Tương Mỹ ở trong trang viên, thì hắn nhất
định sẽ nói với nàng ta rằng, mấy ngày hôm nay chính mình không có ăn, ngủ
cũng không được tốt cho lắm…
Cái cỗ lực lượng được gọi là chân khí kia, lúc Hứa Nhạc nằm trong bệnh viện
tại bên phía Đế Quốc đã đạt được sự đột phá, lúc này cũng đã nghênh đón sự
khảo nghiệm gian nan nhất. Cái cỗ lực lượng hoặc nói là chân khí đang ở trong
những đường kinh mạch trong cơ thể chậm rãi thong thả du hành, không gặp phải
bất cứ chướng ngại nào này, đã cực kỳ thần diệu trợ giúp cho hắn có thể dễ
dàng làm chậm lại nhịp tim cùng với tần suất hô hấp của chính mình, đem thân
nhiệt của bản thân mình hạ xuống bằng với nhiệt độ môi trường xung quanh, dễ
dàng tiến nhập vào một loại trạng thái ngủ đông hoặc là ngủ say…
Sau khi tỉnh lại, mỗi một sợi cơ bắp bên trong cơ thể của hắn cũng chậm rãi
thả lỏng lại. Thậm chí ngay cả phần cơ nhục bàng quang bên dưới, thứ vốn dĩ
không bao giờ chịu theo sự khống chế từ đại não cùng là như thế. Hô hấp cùng
với nhịp tim của hắn bắt đầu quay trở lại tần suất bình thường. Nhiệt độ cơ
thể hắn cũng dần dần tăng lên.
Tiếng bước chân vang vọng bên trong phiến không gian hắc ám chật hẹp này càng
ngày càng dày đặc hơn, thanh âm nói chuyện cũng càng ngày càng lớn hơn. Ánh
mắt Hứa Nhạc khẽ nheo lại thành hai cái khe nhỏ, nhìn xuyên qua bóng tối hắc
ám, lại thông qua một cái camera theo dõi gắn bên trong một góc không bắt mắt
bên trong Tòa án Quân sự, tinh tường nhìn thấy hết thảy mọi thức đang diễn ra
bên trong đại sảnh. Cái loại cảm giác ánh mắt cùng với thân thể hoàn toàn cách
xa nhau như thế này, thật sự là cảm giác phi thường quái dị, cũng giống như là
một sự tồn tại cao cao tại thượng đang nhìn xuống những thứ hèn bọn bên dưới
mình vậy.
Hứa Nhạc thật sự không thích cái loại cảm giác như thế này, nhưng mà hắn lại
đang cần có tầm mắt. Trên thực tế, vì để đạt được những hình ảnh theo dõi bên
trong gian tòa án kia, hắn đã ở trong bóng đêm cùng với cỗ Máy vi tính Trung
ương Liên Bang tiến hành vô số những tràng tranh cãi vô cùng kịch liệt, nhưng
cuối cùng thì lão già kia cũng đành phải nhượng bộ hắn.
Khẩu súng trường bắn tỉa H14 đã được cải tiến, hiện tại đang khoác lên trên
vai trái. Khẩu súng lục nòng ngắn hỏa lực cực cao đang nắm chặt trong tay
phải, con dao găm phóng điện do chính tay hắn tạo ra hiện đang giắt vào thắt
lưng bên trái, thân thể của hắn đã trải qua khoảng thời gian bốn ngày bốn đêm
chìm vào trạng thái ngủ đông, hiện tại đã không còn phát ra hàn khí bức người
nữa, hơn nữa, mục tiêu mà hắn muốn giết ngày hôm nay, hiện tại căn bản là đã ở
trên mặt đất trên kia rồi!
o0o
Bên trong Tòa án Quân sự ngày hôm nay yên lặng dị thường. Nhưng người tham gia
dự thính vụ án kiện được tiến hành xét xử thẩm tra bí mật này cũng không quá
nhiều. Ngoại trừ những đại biểu của Quân đội cùng với Chính phủ Liên Bang ra,
cũng chỉ có hai vị đại biểu đến từ Chung Gia Tây Lâm được mời đến với ý nghĩa
tượng trưng mà thôi. Chẳng qua là hai cái vị trung niên nhân từ Chung Gia Tây
Lâm này rõ ràng đối với vụ nổ mạnh của Phi thuyền Cổ Chung Hào kia căn bản
không có cái nhìn phản đối gì quá mức. Đối diện với thế cục hiện tại như thế
này rồi, bọn họ hiện tại vẫn đang ỷ lại vào sự ủng hộ của Chính phủ Liên Bang,
căn bản cũng không có khả năng có cái nhìn gì đáng được nhắc tới cả.
Từ Tùng Tử bình tĩnh nhìn xuống mớ hồ sơ vụ án đang đặt trên mặt bàn trước mặt
mình. Trâu Bộ trưởng tạm thời đã bị cách chức, thời cuộc chính trị Liên Bang
phát sinh những biến hóa phi thường kịch liệt, bản thân nàng ta cùng với các
đồng sự trực thuộc ngành Tư pháp của Bộ Quốc Phòng sớm đã biết rõ ràng kết quả
của vị thẩm tra xử lý bí mật ngày hôm nay rồi. Chỉ là mặc dù như thế, nhưng
nàng ta vẫn kiên trì tự mình đến đây với vai trò luật sự bên nguyên cáo, hơn
nữa còn mặc trên người bộ váy màu xanh biếc xinh đẹp nhất của chính mình nữa.
Nàng ta bình thản đứng dậy, hướng về phía bục luật sư nguyên cáo mà đi đến.
Đôi giày gót nhọn xinh đẹp dưới chân nàng ta dẫm mạnh lên trên phần sàn nhà
bằng gỗ cứng, phát ra những thanh âm ba ba ba vang vọng, tựa hồ như là đang gõ
cửa, hoặc giống như là tiếng đếm ngược thời gian máy móc của một cái đồng hồ
nào đó vậy.
Từ Tùng Tử hướng về phía bục thẩm phán cao cao phía trước khẽ cúi người hành
lễ một cái, căn bản không thèm để ý đến đám người đang ngồi trên bục dự thính
phía trước, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào đối tượng bị cáo, gã quân nhân sĩ
quan mặc trên người một kiện quân trang không có quân hàm đang đứng giữa cái
vành móng ngựa giữa tòa án, vững vàng nói:
– Thượng tá Lai Khắc, anh bị buộc tội tham dự vào một vụ án mưu sát công dân
Liên Bang xảy ra vào mùa xuân năm 67 Hiến lịch 37 Liên Bang. Vào năm 69 Hiến
lịch 37 Liên Bang, anh bị cáo buộc đánh cắp phi pháp số liệu bí mật của Cục
Hiến Chương Liên Bang. Anh bị lên án đã đánh cắp phi pháp cùng với tiết lộ số
liệu quan trọng của Liên Bang. Anh bị lên án chủ tâm phá hoại thiết bị phi
hành cấp độ I của Liên Bang, dùng phương pháp nguy hiểm gây nguy hại cho sự an
toàn công cộng, vi phạm điều lệ bảo mật số liệu quân sự của Quan đội Liên
Bang.
Cũng không có bất cứ chứng cứ cụ thể nào được đưa lên trước tòa, cũng không có
bất cứ sự biện luật nào trước tòa án. Buổi xét xử bí mật ngày hôm nay căn bản
cũng không cần bất cứ nhân chứng nào cả. Từ Tùng Tử có chút bi thương khẽ cúi
xuống một chút, lẳng lặng cầm chặt mớ hồ sơ tài liệu thật dày trong tay mình.
Một lúc sau nàng ta mới hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, tiếp tục bình tĩnh
nói:
– Tôi tố cáo anh ý đồ muốn phá vỡ sự đoàn kết của Liên Bang!
– Tôi tố cáo anh thông đồng với kẻ địch!
– Tôi tố cáo anh mưu đồ bán nước, phản quốc!
– Tôi tố cáo anh, vào năm 72 Hiến lịch 37 Liên Bang, đã tiến hành mưu sát vợ
chồng Tổng Tư lệnh Quân khu Tây Lâm Liên Bang, Chung Sấu Hổ tiên sinh, cùng
với tổng cộng một ngàn ba trăm bảy mươi hai sĩ quan binh lính trên Phi thuyền
Chiến hạm Cổ Chung Hào!
– Tôi sẽ yêu cầu Tòa án Quân sự Liên Bang phán xử anh tội tử hình… Tiến hành
xử bắn công khai!
o0o
Cảnh tượng giống hệt như là nửa năm trước đây, trong cuộc họp trưng cầu ý kiến
trực tiếp bên trong phòng họp chung của Dinh thự Tổng Thống vậy. Từ Tùng Tử đã
lặp lại hoàn chỉnh những lời lên án nghiêm khác như cuồng phong bạo vũ của
ngày hôm đó. Chỉ có điều ngày hôm nay ngữ khí của nàng ta có vẻ đã trở nên
bình tĩnh hơn rất nhiều so với ngày hôm đó. Bởi vì nàng ta biết, ngày hôm nay
nàng ta chỉ là muốn kiên trì đem toàn bộ tội danh của đối tượng giảng thuật ra
hết mà thôi, chứ căn bản không hề có hy vọng xa vời có thể đạt được một sự xét
xử công bằng chính trực như là ngày hôm đó.
Thượng tá Lai Khắc lúc này đang đứng phía sau vành móng ngựa của bục bị cáo,
cũng không có mở miệng cải cọ gì cả, cũng không có giống như ngày hôm đó vậy,
phẫn nộ rít gào, cho rằng đây là một sự hãm hại chính trị. Hắn ta chỉ là cực
kỳ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Từ Tùng Tử, trên mặt thậm chí lại còn lộ ra
một vẻ trào phúng nhàn nhạt nữa.
o0o
Công tác xét xử của Tòa án Quân sự ngay sau khi Từ Tùng Tử tuyên bố xong tội
danh của Thượng tá Lai Khắc liền cực kỳ nhanh chóng chấm dứt. Thẩm phán tòa án
cũng không hề xem xét đến bất cứ chứng cứ gì, cũng không trải qua một giây
thời gian ngẫm nghĩ gì đã lập tức tuyên bố Thượng tá Lai Khắc vô tội, sau đó
yêu cầu phiên tòa chấm dứt.
Đối với cái kết quả này, tất cả mọi người trong phiên tòa ngày hôm nay cũng
không hề cảm thấy ngoài ý muốn, bao gồm cả Từ Tùng Tử cùng với đám quân nhân
sĩ quan đến từ Phòng Tư Pháp trực thuộc Bộ Quốc Phòng ở trong đó nữa.
Bọn họ thậm chí còn không có biện pháp ở trước mặt của mọi người biểu hiện ra
sự phẫn nộ của chính mình, mà chỉ có thể cô đơn, bi thương, bình tĩnh thu thập
lại những hồ sơ vụ án của mình, theo con đường dài trải một tấm thảm nhung đỏ
chói mà bước ra khỏi cổng lớn của Tòa án mà thôi.
Ngay tại một khắc chuẩn bị bước chân ra khỏi cổng lớn của Tòa án, Từ Tùng Tử
chợt có cảm giác như là tấm thảm nhung đỏ chói ở dưới chân của mình tựa hồ như
trở nên cực kỳ ẩm ướt, giống hệt như là đã bị vô số máu tươi thấm đẫm qua vậy.
Tất cả mọi người đến đây dự thính ngày hôm nay cũng lần lượt theo thứ tự rời
ra khỏi Tòa án Quân sự. Biểu tình của bọn họ hoặc là bình tĩnh, hoặc là mỏi
mệt, hoặc là chán nản, nhưng tóm lại trên mặt ai ai cũng đều mang theo loại
cảm giác quả nhiên là như thế. Không có bất cứ người nào đối với sự xét xử
khiến kẻ khác cảm thấy trơ trẽn ngày hôm nay mà tỏ vẻ phẫn nộ hoặc là bi
thương cả.
Vì tránh cho tình trạng hỗn loạn chật chội ở cổng lớn xảy ra, khiến cho cái gã
nhân vật nguy hiểm cực độ có lẽ đang ẩn núp từ một chỗ bí mật nào đó lợi dụng,
cho nên đám binh sĩ của Doanh bộ nào đó của Sư đoàn Thiết giáp 7 ngày hôm nay
chuyên môn điều đến để phụ trách công tác an toàn, đã sắp xếp để cho Thượng tá
Lai Khắc lưu lại, là người rời đi cuối cùng.
Mấy phút đồng hồ sau đó, bên trong tòa án đã trở nên trống trải hơn rất nhiều.
Thượng tá Lai Khắc rất nhanh được các cảnh sát tòa án gỡ xuống còng tay. Hắn
khẽ mỉm cười cùng với vài vị quan viên Chính phủ đến dự thính bắt tay, tiếp
nhận chúc mừng. Sau đó tiếp nhận từ trong tay một vị quan chức của Bộ Quốc
Phòng một kiện quân trang mới tinh.
Sau khi đợi mọi người rời khỏi hết, hắn mới nghiêm túc mặc kiện quân trang kia
lên trên người. Hắn tin tưởng vững chắc rằng, không bao lâu sau nữa, bên trên
cái quân hàm của kiện quân trang này sẽ được gắn thêm một ngôi sao kim sáng
loáng chói mắt nữa!
Đôi giày màu đen sáng loáng chậm rãi thong thả mà vững chắc bước lên trên tấm
thảm nhung đỏ tươi. Thượng tá Lai Khắc hút mạnh một hơi thật sâu, cố gắng đè
nén xuống những tình tự phức tạp khó hiểu trong lòng mình. Hắn dùng mấy đầu
ngón tay vén nhẹ lại những sợi tóc rối loạn tung bay trên đầu, nhét vào trong
cái vành mũ quân dụng, thong thả nện bước hướng về phía bên ngoài tòa án mà đi
đến.
Một đoàn xe chống đạn quân dụng lúc này đang đợi bên ngoài bậc thềm đá của tòa
án, một đám quân nhân binh lính tinh nhuệ của Sư đoàn Thiết giáp 7 đang chăm
chú cảnh giác quan sát cẩn thận những động tĩnh bên ngoài tòa án. Chỉ cần
Thượng tá Lai Khắc bước chân ra khỏi cánh cổng tòa án này, sẽ lập tức nghênh
đón một cuộc sống sáng lạn hoàn toàn mới. Còn về những cái tội ác hoặc là
những vinh quang của trước đây, tất nhiên sẽ được những tín ngưỡng mà chính
mình đã kiên định đi theo sau này dùng thực tế mà chứng minh!
Trên mặt hiện ra một sự bình tĩnh, kiên nghị, thập phần tự tin, thong dong,
thậm chí bắt đầu nở nụ cười mỉm vô cùng tao nhã, Thượng tá Lai Khắc chậm rãi
bước đi, hướng tới con đường sáng lại mới của chính mình.
o0o
Chỉ còn không tới mười bước nữa là Thượng tá Lai Khắc đã bước ra khỏi cổng
chính của Tòa án Quân sự, thế nhưng đột nhiên trong nháy mắt này, tấm thảm lót
đường bằng nhung đỏ tươi dưới chân, ngay trước mặt Thượng tá Lai Khắc đột
nhiên chợt biến dạng một chút. Ngay sau đó phiến mặt đất ngay trước mặt Thượng
tá Lai Khắc đột nhiên vỡ vụ ra, giống hệt như là một hồi động đất nhỏ bất ngờ
không thể nào tưởng tượng nổi, đột nhiên cứ như vậy lại phát sinh bên trong
đại sảnh của Tòa án Quân sự này!
Con đường đi đang biến hình giống như là mang theo một cỗ lực lượng phi thường
khủng bố nào đó vậy, khiến cho tấm sàn bằng gỗ cứng rắn ngay bên dưới tấm thảm
đột nhiên vỡ tan, biến thành vô số những mảnh vỡ vụn gào thét bắn tung bốn
phía. Mà cái tấm thảm nhung đỏ rực ngay phía trên sàn nhà lại trực tiếp bị xé
rách thành vô số những mảnh vải mỏng bay múa tán loạn khắp nơi trong không
trung vậy, cực kỳ giống như những mảnh quần áo rách nát trên người những chiến
sĩ đã chết đi trên chiến trường!
Không có bất luận kẻ nào kịp phản ứng lại với một màn phát sinh đột ngột này,
thậm chí ngay cả vị Thượng tá Lai Khắc kia cũng không ngoại lệ. Tất cả những
người trong ngoài Tòa án căn bản cũng không kịp nhìn thấy một màn khiến kẻ
khác phải sợ hãi kinh hoàng này.
Vô số những mảnh vải đỏ tươi vỡ vụn tung bay lả tả trong không trung, đập
thẳng lên trên người, trên mặt của Thượng tá Lai Khắc, mang đến những cảm giác
đau rát nhàn nhạt, giống như là vô số những cái tát chợt lóe lên vậy. Mà ở
trong mớ mảnh vụn gỗ cùng với vải tung bay khắp nơi xung quanh này, lại đột
nhiên xuất hiện thân ảnh của Hứa Nhạc. Trong tay hắn lúc này đang nắm chặt một
khẩu súng lục hỏa lực cao sáng bóng, trực tiếp dí thẳng vào phần cằm còn chưa
kịp hoàn toàn mở ra của Thượng tá Lai Khắc!
Tại trong mớ hình ảnh hỗn loạn bất ngờ này, Thượng tá Lai Khắc trừng lớn cặp
mắt, nhìn ra được cái khuôn mặt đột nhiên xuất hiện gần trong gang tấc này là
của ai. Trên thực tế hắn ta đại khái chính là người đầu tiên trong Quân đội
Liên Bang nhận thức Hứa Nhạc. Hắn ta cũng rõ ràng cảm giác được sự cứng rắn
ngay bên dưới phần cằm của chính mình là đại biểu cho cái gì. Trên thực tế rất
nhiều năm trước đây, hắn đã từng dùng một cái họng súng cực kỳ cứng rắn mà
hung hăng nhắm thẳng vào mặt của người này.
Phần nòng súng đang chỉa thẳng vào cằm kia cũng không có lạnh như băng, nhưng
mà cái sự tử vong ngay lập tức sẽ đến kia, mà tuyệt đối không chút ngoài ý
muốn của Thượng tá Lai Khắc, lại có vẻ lạnh như băng vậy. Những mảnh vải đỏ
tươi của tấm thảm nhung mãi đến lúc này vẫn còn tung bay đầy trời, ở trước mắt
của hắn không ngừng bay múa, chiếm cứ gần như toàn bộ tầm mắt của hắn, giống
hệt như là máu tươi của những người đã ngã xuống trên chiến trường vậy, máu
tươi của đồng bào chính hắn!
Ngay trong một khoảnh khắc trước khi cái chết tiến đến, Thượng tá Lai Khắc
phảng phất như là thấy lại được cái tràng pháo hoa khủng bố nhất, long trọng
nhất cũng như là vô sỉ nhất kia, nhìn thấy lại những Chiến sĩ Tây Lâm đồng đội
của chính mình đang không ngừng phóng chạy, kêu thảm trên chiếc Phi thuyền Cổ
Chung Hào, nhìn thấy được cái khuôn mặt mà hắn luôn muốn quên đi, nhưng căn
bản không thể nào quên được kia. Cái khuôn mặt gầy guộc mà tràn ngập mị lực
của Tổng Tư lệnh đại nhân… Tại trong thời khắc như thế này, hắn đột nhiên nghĩ
muốn nói cái gì đó, có lẽ là nghĩ muốn sám hối gì đó, thanh âm có chút khàn
khàn, nói:
– Tôi…
Hứa Nhạc đối với vị Thượng tá Lai Khắc ở ngay bên dưới cái nòng súng lục kia
cũng không có chút xa lạ nào. Năm đó đúng chính là cái gã Thượng tá này cùng
với chi Tiểu đội Robot do hắn lãnh đạo, đã chính thức chấm dứt kiếm sống của
một gã cô nhi trong cửa hàng sửa chữa điện tử của chính mình. Trên thực tế, từ
một góc độ nào đó mà nói, cái kiếp sống trốn chết của hắn bắt đầu từ thời điểm
đó, cho đến tất cả những sự tình mà hắn đã làm ra trong phiến vụ trụ này, cũng
cùng người này có quan hệ không nhỏ.
Nhưng mà lúc này căn bản cũng không phải là thời điểm để hắn thổn thức lịch
sử, cảm khái năm xưa, mà là hắn đến đây để báo thù, hay nói chính xác hơn là,
hắn đến đây để chấp hành sự xét xử của chính bản thân mình. Thượng tá Lai Khắc
cũng chỉ kịp thốt lên một chữ, ngay sau đó thì họng súng của khẩu súng lục hỏa
lực cao sáng choang đã bạo xuất ra một tiếng vang trầm ***c nặng nề!
Viên đạn mang theo hỏa lực cực cao phun trào ra khỏi họng súng, bắt đầu từ chỗ
phần cằm của Thượng tá Lai Khắc xuyên thẳng về phía sau, xỏ xuyên qua phần
xương hàm dưới đang khẽ mở ra của hắn, phá vỡ phần tổ chức phức hợp phía sau
xoang mũi đang ý đồ muốn hít sâu vào của hắn, dùng tốc độ cực nhanh giết chết
phần đại não có thể vẫn như cũ đang chuẩn bị sám hối của hắn, cuối cùng xé
rách hắn đi phầnương chẩm phía sau đầu, rõ ràng so với người bình thường thì
nhô lên hơi cao hơn một chút của hắn, sau đó gào thét phóng thẳng ra bên
ngoài.
Viên đạn khủng bố oanh kích rớt cả phần gáy của hắn thẳng ra phía sau, mang
theo cả một phần óc át màu xám trắng dinh dính cùng với mớ máu tươi đỏ thẫm
của hắn, theo cái động lớn khủng bố kia mà phun trào ra thành một cái vòi, bắn
thẳng lên trên cái bục xét xử tràn ngập sự uy nghiêm cùng với tinh thần trọng
nghĩa ngay sau lưng hắn cách đó một quãng.
Chỉ nghe phụt một tiếng, một mớ dịch thể nhầy nhụa đã ba ba văng đầy khắp nơi
phía sau lưng Thượng tá Lai Khắc, biến thành một mảnh hỗn độn.
Hứa Nhạc phá vỡ mặt đất bên dưới mà nhảy lên, nhắm thẳng vào phần cằm của
Thượng tá Lai Khắc mà khu động cò súng, toàn bộ quá trình này cũng chỉ là xảy
ra trong một cái nháy mắt mà thôi, tuyệt đối dùng không quá một giây đồng hồ
thời gian!
Thượng tá Lai Khắc căn bản cũng chỉ kịp nói được một chữ duy nhất mà thôi!
Trên gương mặt gầy yếu của Hứa Nhạc lúc này là hai cái hốc mắt hơi có chút hãm
sâu xuống một chút, ánh mắt khẽ nheo chặt lại, vẻ mặt cực độ bình tĩnh. Trong
lòng Hứa Nhạc lại là lặng yên thầm nghĩ, ta tuyệt đối không tha thứ cho bất cứ
kẻ nào, hơn nữa ta cũng sẽ không để cho các người có cơ hội để mà sám hối nữa!
Trong quá trình suy nghĩ những lời này, Hứa Nhạc cũng không hề liếc mắt nhìn
lại cỗ thi thể đang chậm rãi ngã xuống của Thượng tá Lai Khắc, mà khẩu súng
lục hỏa lực cao sáng loáng trong tay hắn đã hướng về phía bên phải căn phòng
Tòa án bắn nhanh hai phát súng, bắn trúng phần vai phải của hai gã binh lính
tinh nhuệ của Sư đoàn Thiết giáp 7, một phen đem toàn bộ xương vai phải của
bọn họ oanh vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Chỉ một chớp mắt ngay tiếp theo sau đó, một cỗ lực lượng vô cùng cường đại
truyền thẳng xuống hai chân đã mỏi mệt của Hứa Nhạc. Bên trong một mảnh sương
khói nồng đậm cùng với vô số những mảnh thảm đỏ tung bay tán loạn xung quanh,
Hứa Nhạc nhảy thẳng lên trên bục xét xử cao cao bên trên, dùng toàn thân tông
vỡ phần cửa sổ thủy tinh to lớn rộng rãi phía sau bục xét xử, nhảy thẳng ra
ngoài.
Vô số tiếng súng dày đặc vang lên ngay sau lưng hắn!
Thượng tá Lai Khắc bị lên án rất nhiều hạng mục tội danh, bị yêu cầu phải phán
xử tử hình, phải xử bắn, Tòa án Quân sự của Liên Bang phán hắn vô tội…
Hứa Nhạc lập tức ngay giữa tòa án giết người, chấp hành xử bắn hắn!